Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 33

Chương 33: Tôi đưa cô đi

*

Không bao lâu sau, Tô Đình ngẩng đầu nhìn thấy anh, giật mình sợ hãi, lập tức nín cười, ôm lấy Chương Như đứng nghiêm chỉnh: “Sếp Tuyết Dương.”

Lúc này Chương Tuyết Dương mới từng bước đi xuống.

“Dương à.” Chương Như ngẩng cằm nhìn anh, “Giờ làm việc mà đi đâu thế? Suốt ngày rời khỏi chỗ làm, theo quy định nhân viên thì phải cho anh nghỉ việc rồi đúng không, A Đình?”

Tô Đình đâu dám phụ họa, cuống quýt chỉnh lại áo quần, ôm cốc chạy mất.

“Anh xem anh kìa, đáng sợ thật đấy.” Chương Như trách móc.

Chương Tuyết Dương nhìn theo hướng Tô Đình rời đi một lúc, rồi thu lại ánh mắt, anh hỏi Chương Như: “Chú hai có về ăn Tết Trung Thu không?”

“Không về, ông ấy đi Thiên Tân theo vợ rồi.” Chương Như bĩu môi: “Vậy Trung Thu mình đi đâu ăn? Em muốn ăn ngon một chút.”

“Lúc đó rồi tính.” Điện thoại reo, Chương Tuyết Dương nghe máy, là Phạm Á Hào: “Cảnh sát giao thông liên hệ cậu chưa? Thằng ngu kia đang đòi tiền tôi, mau tới đây.”

“Ngay đây.”

“Ai thế? Ai đòi tiền?” Chương Như lập tức hóng chuyện: “Anh Hào bị ai vòi tiền hả? Có cần em đi đánh không?”

“Em đánh nổi ai?” Chương Tuyết Dương so chiều cao với cô ấy, rồi sải bước đi mất.

Ra đến bãi đỗ xe, anh liếc mắt đã thấy chiếc xe của mình.

Tô Đình lái xe khá tốt, đầu xe được cô căn chỉnh ngay ngắn, hai bên vạch đỗ cân xứng.

Vừa mở cửa, trong xe thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, không giống nước hoa, mà giống mùi dầu gội hay tinh dầu, dịu mượt, mang chút vị nhựa cây ngọt ngào.

Chương Tuyết Dương khởi động xe.

Đường đi trơn tru, anh lái đến bệnh viện gần Sa Loan.

Trương Lễ nằm trên giường cấp cứu, vừa giả vờ tê liệt vừa đòi Phạm Á Hào bồi thường, nói mình bị thương nặng, yêu cầu phải trả thêm tiền tổn thất, tiền nghỉ việc, tiền bồi bổ, còn cái vòng tràng hạt Phật trên tay bị đứt, là trầm hương Brunei một trăm hai mươi nghìn tệ, cũng phải đền!

Phạm Á Hào lạnh lùng cười, nhìn gã lái chiếc Brabus, hận không thể bắt gã nuôi mình cả đời: “Bị thương nặng đến mức nào? Đi kiểm tra đi, tiền kiểm tra tôi trả, bao nhiêu cũng được, tốt nhất chụp luôn CT não.” Rõ ràng chỉ là tông nhẹ, lực va đâu có lớn. Nếu thật sự đâm mạnh đến mức đó, chẳng lẽ anh ta không bị thương? Đúng là đồ ngu.

“À còn chiếc xe của anh nữa, sửa thế nào tôi cũng đền, đưa đến 4S mà sửa, có bảo hành cho chắc.” Phạm Á Hào lần đầu cười lịch sự như thế.

Hai bên đang đôi co trong phòng thì Chương Tuyết Dương bước vào: “Tôi nhận được điện của cảnh sát giao thông, nghe nói xe tôi bị đụng?”

Anh vừa xuất hiện, Trương Lễ sững người: “Anh không phải… đang đi công tác à?”

Tất nhiên là giả thôi. Chương Tuyết Dương chẳng buồn để tâm đến câu nói đó: “Tự ý lấy xe của khách hàng, đây là hành vi trộm cắp.” Anh cúi xuống nhìn Trương Lễ: “Tôi có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào.”

Muốn xử gã thì dễ thôi, ngày hẹn nhận xe, Chương Tuyết Dương cố tình hoãn, nói mình phải đi công tác một tuần chưa thể đến lấy, bảo tạm giữ lại. Quả nhiên, Trương Lễ không nhịn được, lén lái xe anh ra đường, rồi bị Phạm Á Hào tông trúng.

Tai nạn giao thông được cảnh sát ghi nhận, còn vụ trộm xe khách thì có chứng cứ rõ ràng.

Trương Lễ nằm trên giường, bọng mắt giật giật, trong ánh nhìn như trêu ngươi của Chương Tuyết Dương, lại liếc sang vẻ thản nhiên của Phạm Á Hào, đột nhiên hiểu ra: “Hai người… thông đồng với nhau!”

Phạm Á Hào khẽ cười khẩy: “Đừng tự coi mình quan trọng quá, annh chỉ là thằng thợ sửa xe rách rưới, bọn tôi thông đồng thì được lợi gì? Tham mấy cái mặt bằng của anh à?”

Doanh thu của mấy tiệm đó còn chẳng bằng tiền hắn cho thuê nhà.

Chương Tuyết Dương không mấy để tâm, thông đồng thì đã sao, có bản lĩnh thì cứ việc điều tra, điều tra ra anh cũng nhận, chỉ là phải xem ai trả giá cao hơn, ai chịu tổn thất lớn hơn.

Anh rút điện thoại ra: “Vậy chi bằng giờ báo cảnh sát luôn xem sao, xem họ là bắt anh vì tội trộm xe trước, hay điều tra tôi có động cơ gì trước?” Giọng điệu bình thản, nhưng ẩn chứa một luồng sát khí lạnh buốt.

Quả nhiên, Trương Lễ chột dạ, trừng mắt mà không dám hé môi.

Đối đầu hơn nửa phút, Chương Tuyết Dương cất điện thoại: “Không muốn vào đồn thì giải quyết riêng đi.”

Cái gọi là “giải quyết riêng”, đương nhiên là theo cách mà Chương Tuyết Dương ưa dùng.

Anh không thiếu tiền, mà có thiếu thì họ Trương kia cũng chẳng có khả năng bồi thường, vậy nên có tí “thực tế” mới hợp lý hơn.

Rời khỏi bệnh viện, Trương Lễ bị kéo vào một góc khuất, vừa quay đầu liền ăn ngay một cú đấm: “Nghe nói giọng anh to lắm hả?” Chương Tuyết Dương đã nhiều năm không ra tay, mà kiểu đánh này lại khác với đánh nhau trên sân bóng, túm được một thằng để trút giận, cảm giác còn sảng khoái hơn nhiều.

“Xong chưa?” Một lát sau, Phạm Á Hào bước tới, ném điện thoại lên người Trương Lễ: “Đừng có tưởng vai u thịt bắp thì ghê gớm, đây là Hoa Đô, có gan sủa loạn thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị đập, sau này nên biết điều nghe chưa?”

Ra ngoài rồi, Phạm Á Hào đưa cho Chương Tuyết Dương một điếu thuốc.

Anh ta cũng chẳng hỏi vì sao bạn mình lại đột nhiên gây sự với một gã thợ sửa xe, không hứng thú mà cũng chẳng cần thiết phải hỏi. Bản thân anh ta hiện đầu còn sưng, coi như tranh thủ giúp anh em xả bớt bực dọc.

“Chết tiệt, quên mang bật lửa.” Anh chìa tay: “Cho mượn bật lửa.”

Chương Tuyết Dương lấy ra đưa qua, Phạm Á Hào thoáng thấy trên tay anh có vết xước rớm máu: “Ơ, sao cậu cũng bị thương rồi?”

“Vết nhỏ thôi.” Chương Tuyết Dương cúi đầu nhìn, chắc là lúc đánh người sơ ý cọ phải nền đá.

“Không thể nào?” Phạm Á Hào châm thuốc, hít một hơi sâu: “Cậu từng tập quyền mà, hôm nay ra tay kém vậy?”

Đánh có một người mà làm gì phải vội.

Chương Tuyết Dương nhận lại bật lửa, tự mình châm một điếu. Anh dựa lưng vào xe, hút xong mới lấy điện thoại gọi cho Lục Côn: “Bên họ Trương, mấy chuỗi kỳ nam mà cậu mua là giao dịch trực tiếp tại cửa hàng à? Tốt, vậy có thể báo bên quản lý công thương rồi.”

Vượt phạm vi kinh doanh, mà giá trị từng chuỗi đều không hề nhỏ.

“Đi thôi, hôm khác hẹn đánh bóng.” Nói xong điện thoại, Chương Tuyết Dương lấy chìa khóa xe ra.

“Cậu đi đâu đấy?”

“Công trình.”

Cửa hàng mới của Khoa Hội đã đăng ký và đang trong giai đoạn thi công.

Khi anh tới, đám thợ đang đập tường, tiếng cưa cắt và tiếng búa vang ầm ầm, chói tai vô cùng.

Chương Tuyết Dương lấy bản vẽ, đội mũ bảo hộ, cùng người quản lý đi một vòng, khi ra ngoài thì người đã phủ đầy bụi.

Anh đứng bên ngoài phủi sạch áo quần, rồi vào xe mở hộc tỳ tay lấy khăn ướt, lại thấy sợi dây kia, bị người ta quấn thành một vòng nhỏ, nằm gọn bên trong.

Chương Tuyết Dương lấy dây ra, bỏ vào túi quần.

Trên đường về, đầu óc anh miên man, nghĩ tới chuyện hôm nay hai lần vào bệnh viện, theo lời người lớn trong nhà thì lúc về phải dùng nước bưởi để rửa vía.

Nhưng Chương Tuyết Dương không tin mấy chuyện đó, về đến nhà, anh thẳng vào phòng tắm, xối nước tắm thật sảng khoái, đến khi ra ngoài thì thấy con chó mình nuôi đang nằm phía sau cánh cửa trượt ở ban công, y như đang tu luyện, ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn lên mặt trăng.

“Lion.” Anh gọi nó.

Con Border Collie quay đầu, hai con mắt đảo ngược sang một bên, trông ngốc nghếch vô cùng.

Chương Tuyết Dương bước lại gần, anh vừa tắm xong, tóc còn ướt, rẽ ngôi sang một bên, vài giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống mặt Lion, khiến nó lắc đầu liên hồi.

“Lên cơn đ*ng d*c à?” Chương Tuyết Dương lấy khăn giấy lau mặt cho nó, không chút tử tế mà buông lời trêu: “Có đ*ng d*c cũng vô ích, mày bị thiến rồi.”

Nói xong, anh quay người đi luôn, chẳng buồn quan tâm con chó có tổn thương lòng tự trọng hay không. Anh đeo găng, chân trần bước lên tầng hai, thử đấm vào tấm bia tập mới mua, thấy chưa đã, lại đổi sang bao cát.

Tập xong xuống tầng, Lion chạy theo, quấn quanh chân anh mấy vòng, quẫy đuôi, ngẩng đầu sủa mấy tiếng.

Chương Tuyết Dương đi lấy điện thoại, bên trong có mấy tin WeChat.

Một tin từ Tô Đình gửi đến, nói sinh nhật cửa hàng cũ năm nay tổ chức chung với Trung Thu, hỏi thử xem mọi người tầng ba có muốn cùng tham gia không.

Con Border Collie nhảy phốc lên, hai chân trước đặt lên đầu gối anh, vỗ vỗ hai cái.

“Nhìn gì?” Chương Tuyết Dương giữ lấy mõm nó, nghiêng đầu xem tai rồi đứng dậy, nắm lấy gáy dắt nó ra ngoài: “Đi ngủ, tự chơi đi.”

Quay lại ngồi xuống sofa, anh xem ngày tổ chức sinh nhật: “Mấy giờ bắt đầu?”

“Tối mười giờ.”

“Trễ quá, họ về nhà hết rồi.”

“Vâng ạ.” Cô trả lời rất nhanh, như thể vẫn đang cầm điện thoại trong tay, hoặc cũng có thể, vốn chưa rời khỏi máy tính, vẫn đang làm thêm.

Chương Tuyết Dương đoán đây chỉ là phép lịch sự, một kiểu xã giao do Đới Ngọc Lan dạy cho cô, mời mang tính hình thức mà thôi.

Anh ngả người ra ghế, nhắm mắt một lát, khi mở ra liền cầm điện thoại xem lại, giao diện trò chuyện không còn thêm tin nhắn nào từ Tô Đình nữa.

Cô luôn rất biết chừng mực, không bao giờ nói thừa một chữ.

Cùng là nhân viên mới, nhưng cô trầm ổn hơn, không hăng hái bốc đồng như Chương Như.

Mở khung trò chuyện, ngón cái Chương Tuyết Dương dừng rất lâu trên bàn phím mềm.

Anh nhớ tới đêm ở sơn trang, khi thân thể hai người kề sát, hơi thở quấn lấy nhau, thậm chí anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác rắn chắc nơi eo hông cô, ép trên chân anh, rõ rệt đến khó quên.

Thứ bảy, thời tiết chuyển lạnh nhẹ, nhiệt độ mặt đất khoảng 25 độ, nắng dịu ấm áp.

Sau giấc ngủ trưa, Tô Đình đi xuống lầu, vừa hay xe của Chương Như cũng tới.

“Chỉ có mình chị à?” Chẳng phải nói còn có bạn đi cùng sao?

Ý là hỏi về Tiết Nhân Nhân, Tô Đình cài dây an toàn: “Cậu ấy làm hòa với bạn trai nên về nhà rồi.”

“Ồ.” Chương Như gật đầu, không hỏi thêm, rồi lái xe hướng về Hải Châu.

Hai người không bật điều hòa, để gió tự nhiên lùa qua cửa sổ, phóng đi trên con đường rợp nắng.

Mùa thu vàng óng, thành phố Quảng Châu chìm trong biển hoa rực rỡ.

Hoa giấy nở uốn lượn dọc theo cầu vượt, những sắc tím khác nhau như đang vẽ viền cho khung cầu. Xa xa, những tán cây cao phủ một màu xanh thẫm, sức sống rực rỡ tràn ngập khắp nơi, danh xưng “Hoa Đô” quả thực không hề sai.

Cố Xuân Đường nằm trong một khu dân cư cũ, xe hơi khó mà vào được. Vì vậy, sau khi gửi xe ở trung tâm thương mại gần đó, Tô Đình đi bộ theo sau Chương Như.

Băng qua một cổng vòm, rồi vòng qua mấy dãy nhà cũ chưa được lát gạch ngoài tường, Tô Đình đi theo Chương Như hơn nửa tiếng, cuối cùng cả hai lạc trong một khu “làng trong phố”.

Chính Chương Như cũng bị quay đến choáng váng, bèn rút điện thoại gọi cho Chương Tuyết Dương: “Anh, chú Bỉnh dọn nhà rồi hả?”

“Chưa.”

“Hả? Vậy chắc em đi nhầm rồi.”

“Em đang ở đâu?”

“Em ở… hình như là đi vào từ đường Tế Cảng?” Cô ấy chỉ nhớ được chừng đó.

Sau tiếng bi da va chạm vang lên từ đầu dây bên kia, Chương Tuyết Dương trầm giọng: “Bật video lên đi, anh chỉ đường cho.”

Cuộc gọi video WeChat nối máy, quả nhiên anh đang ở trong một phòng bi da, phía sau là những bàn bi da xếp dài.

Anh bước ra khu nghỉ ngơi: “Quay sang bên cạnh cho anh xem.”

“Ờ.” Chương Như giơ điện thoại lên, quay cảnh cánh cổng sắt sơn xanh đã bong tróc, trên cao là chằng chịt dây điện cũ kỹ.

“Sau khi qua cổng vòm, em rẽ phải à?”

“Đúng rồi.”

“Rẽ nhầm rồi, phải rẽ trái mới đúng.”

“Ờ… vậy để em quay lại.” Chương Như hơi ngượng.

“Không cần.” Chương Tuyết Dương ngồi xuống sofa: “Cứ đi tiếp, anh chỉ cho em đường vòng.”

Thế là Chương Như vừa giơ điện thoại, vừa đi như đang quay vlog, theo sự chỉ dẫn của anh mà tìm đường tắt.

Cô không quen đường, Tô Đình càng không, chỉ biết đi theo phía sau, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn xung quanh.

Đôi khi lại liếc qua màn hình điện thoại, tóc Chương Tuyết Dương cắt ngắn hơn trước, chắc mới đi tỉa, phần tóc trước vuốt dựng lên, vài sợi lòa xòa trên đuôi mày, trông rất gọn gàng mát mắt.

Anh đúng là quá rành khu này, ngay cả góc nào có tiệm sách anh cũng biết. Hai người họ ở đầu bên kia màn hình chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, y như hai NPC bị người ta điều khiển từ xa.

Không lâu sau, cuối cùng cũng tìm được chỗ, là một tiệm xoa bóp rất cũ, bảng hiệu phai màu, chính giữa treo một chiếc gương bát quái, hai bên cắm quốc kỳ, trong sân còn thấp thoáng thấy đầu của một con sư tử múa.

“Đúng chỗ rồi, vào đi.” Đúng lúc đó có người bên kia gọi tên Chương Tuyết Dương, anh đứng dậy, đợi đến khi thấy hai người họ bước vào trong mới cúp video.

Chú Bỉnh đã có tuổi, đầu trọc bóng, người gầy nhưng trông vẫn rất nhanh nhẹn, trong tay còn cầm một cây quạt mo, chắc thành thói quen rồi, dù hôm nay chẳng hề nóng.

Chương Như tưởng ông không nhận ra mình, ai ngờ vừa bước vào đã nghe ông gọi ngay: “Con gái của A Minh hả?”

“Là con đây ạ!” Chương Như lập tức đứng nghiêm, cười hì hì: “Lâu lắm không gặp chú Bỉnh rồi.”

“Đúng là lâu thật đấy, với ba con cũng lâu rồi chưa gặp. Nghe nói giờ con làm ở tiệm cũ hả?” Chú Bỉnh liếc sang Tô Đình: “Còn cô đây là?”

“Đây là bạn con, tên là A Đình.”

“Cháu chào chú Bỉnh ạ.” Tô Đình mỉm cười chào ông: “Hôm nay phải làm phiền chú rồi.”

Chú Bỉnh gật đầu: “Vào đi, để chú xem hai đứa ai bị mỏi nhiều hơn.”

Vừa thử xong, người yếu nhất là Chương Như.

“Con có phải thường xuyên thức khuya không?” Chú Bỉnh không nói thêm lời nào, bắt đầu bấm huyệt. Chương Như đau đến muốn khóc thành mấy khúc, còn bị chê: “Con gái trẻ không được rồi nha, so với anh con còn kém xa, nó chưa bao giờ kêu đau cả.”

“Anh ấy chỉ cứng miệng thôi, trong lòng chắc mắng chú cả trăm lần rồi ấy chứ!” Chương Như vừa nghiến răng vừa rít lên, đau đến mức như sư tử hống ngoài sân.

Khi buổi “tra tấn” kết thúc, Chương Như lập tức bật dậy, lùi ra xa cả trượng: “A Đình, đến lượt chị!” Rồi còn dang tay ra như chim đại bàng sải cánh: “Nhưng mà công nhận vai em thấy nhẹ hẳn!”

Đến lượt Tô Đình, cô ngồi lên ghế, hai vai bị kéo giãn ra, nhưng không kêu một tiếng.

Chú Bỉnh khen: “Cô gái này được đấy, chịu đau giỏi.” Rồi ấn tiếp xuống phần lưng, khẽ cau mày: “Nhưng eo hơi mỏi, đừng ngồi lâu quá, nên đứng dậy đi lại nhiều hơn.”

“Vâng… ạ.” Tô Đình khó khăn lắm mới nói được hai tiếng.

Dù đau thật, nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Xoa bóp xong, chú Bỉnh lại bắt mạch cho từng người, dặn dò mỗi người một ít về thói quen sinh hoạt. Trời dần sẩm tối, ông giữ cả hai lại ăn cơm.

Ngay cạnh tiệm là quán cháo, do vợ chú Bỉnh trông coi. Chương Như khá thân với bà, gọi thân mật là dì Quyên.

“Anh con đâu?” Dì Quyên hỏi.

“Đi hóa duyên rồi.”

“Ăn nói linh tinh, để bà nội nghe được là mắng cho đó.”

“Con nói thật mà.” Chương Như quệt mặt: “Anh ấy độc thân, chẳng hẹn hò ai, khác gì đi tu đâu.”

“Không phải đang đi xem mắt à?” Dì Quyên ngạc nhiên.

“Không ưng, anh con kiêu lắm, nói người ta không hợp mắt, chỗ nào cũng không vừa ý.” Có lẽ anh xem phụ nữ như thứ có thể làm ô uế tấm thân trinh khiết của mình, đúng kiểu người lập dị.

Dẫm cho Chương Tuyết Dương một trận đã đời xong, Chương Như liếc thực đơn: “Sao không có tôm hạp vậy dì?”

“Con muốn ăn à? Hình như còn vài con, để dì hấp với trứng cho tụi con.” Dì Quyên tốt bụng lắm, nói xong liền xuống bếp chuẩn bị.

“Tôm hạp là gì vậy?” Tô Đình lần đầu nghe thấy.

“Là loại cua sông nhỏ đó, thịt ngon lắm, giờ ít ai biết làm món này rồi.” Chương Như mở điện thoại tìm vài tấm hình cho cô xem: “Nè, loại này nè, vỏ mỏng và mềm hơn cua đồng.”

Một lát sau, món ăn được bưng lên, trứng hấp cùng gạch cua, vàng ươm, trên mặt phủ một lớp mỏng óng ánh.

“Ăn cùng cơm thử đi, ăn không có thể hơi mặn đó.” Chương Như múc muỗng đầu tiên chuẩn bị đưa cho Tô Đình, bị cô chặn lại: “Không phải nên đợi chú Bỉnh và dì Quyên cùng ăn sao?”

“À đúng rồi, em quên mất.” Dì Quyên còn đang bận nấu ăn, Chương Như liền chạy sang bên cạnh, gọi chú Bỉnh qua cùng ăn.

Chú Bỉnh cầm theo một chai rượu, ngồi xuống rồi rót cho mỗi người một ly: “Hai đứa đều khí huyết hư, uống chút thử xem, cái này tốt cho sức khỏe con gái.”

“Con lái xe mà.” Chương Như cầm ly lên ngửi thử, có hơi động lòng nhưng không dám uống.

“Con gái à, vậy con thử đi.” Chú Bỉnh gọi Tô Đình.

Tô Đình không tiện từ chối lòng tốt của người lớn, bèn nâng ly lên uống cạn, không cay, mà còn đọng lại hương thanh dịu nơi cổ họng.

“Ngon không?” Chương Như hỏi.

“Ngon, uống xong có vị ngọt.” Hơi giống vị ô mai, như loại nước ngọt nhẹ.

“Vậy thì con cũng uống chút nhé, lát nữa gọi tài xế thay.” Chương Như thèm quá, nốc một hơi, l**m môi nói: “Giống nước mía ấy nhỉ?”

Rồi lại uống thêm ly nữa: “Lần này lại thấy giống vị quả la hán.”

Ly nhỏ, cô ấy uống liền ba ly, đang định rót thêm thì chú Bỉnh vội ngăn: “Có nồng độ đấy, ba ly là cùng thôi, uống thêm là nóng người đó.”

“Chú Bỉnh.” Ngoài cửa có người bước vào, hóa ra là Chương Tuyết Dương. Anh mặc áo phông đen, khoác chiếc áo ngoài trên vai, hôm nay trông đặc biệt thoải mái.

Sau khi chào hỏi chú Bỉnh vài câu, Chương Tuyết Dương cũng ngồi xuống, ngồi bên phải Tô Đình, người anh mang theo hương nước hoa nam nhè nhẹ, giống mùi khăn giấy ướt thanh mát.

“Anh tới đây làm gì vậy?” Chương Như hỏi.

“Cánh tay phải hơi bị kéo cơ, tới nhờ chú Bỉnh xoa bóp.” Chương Tuyết Dương đáp.

“Có phải do con đánh quyền mạnh quá không? Thanh niên hăng máu thì cũng phải cẩn thận chứ, đừng dùng sức bừa.” Chú Bỉnh hiểu rõ anh, vừa nói vừa chỉ vào món ăn trên bàn: “Ăn trước đã.”

Quán dùng toàn đồ dùng một lần, Tô Đình đứng dậy giúp Chương Tuyết Dương lấy một bộ chén đũa, anh đón lấy, khẽ nói cảm ơn.

“A Đình, mau ăn trứng đi, để lâu tanh đấy.” Chương Như chợt nhớ đến đĩa trứng hấp, múc một muỗng lớn cho Tô Đình: “Ăn cùng cơm cho ngon.”

Nghe lời cô, Tô Đình múc sâu xuống, xúc cả trứng và cơm cùng cho vào miệng. Mùi gạch cua béo ngậy hòa với chút nước tương nhạt, quện vào lớp trứng mềm mượt, khiến từng hạt cơm đều ngấm đầy vị tươi ngon tinh túy.

“Đậm đà không?” Chương Như nhướng mày.

Tô Đình gật đầu: “Ngon lắm.”

“Thấy chưa? Em rất sành ăn đó nha.” Chương Như liếc sang Chương Tuyết Dương, rồi cúi đầu ăn tiếp mấy muỗng cơm.

Đợi dì Quyên bưng thêm món mới ra, cô lấy một hạt cơm dán lên giữa trán, ôm bát diễn lại lời thoại trong phim Thần ăn: “Tại sao lại để tôi được ăn món trứng hấp ngon đến vậy chứ? Nếu sau này tôi không được ăn nữa thì biết làm sao đây!”

Dì Quyên bật cười, đưa tay gõ nhẹ trán cô một cái: “Cái con bé này, lắm trò ghê.”

Tô Đình cũng bật cười theo, lúc đó trong bát cô xuất hiện thêm một miếng gà hấp gừng. Cô ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng trên bàn tay thon dài của Chương Tuyết Dương: “Cảm ơn anh.”

Chương Tuyết Dương không nói gì, dường như đây là thói quen của anh, ăn cơm luôn chăm sóc người bên cạnh.

Tô Đình cũng tinh ý, đảm nhận luôn việc rót trà trên bàn, thấy ai cạn ly là rót đầy, vừa ăn vừa nghe Chương Tuyết Dương trò chuyện cùng chú Bỉnh.

Thực ra quán chỉ là kiểu tiệm bình dân, nhưng Chương Tuyết Dương lại tỏ ra rất tự nhiên, rõ ràng anh với chú Bỉnh đã quen nhau, nói chuyện cởi mở, lúc thì phụ họa vài câu, lúc lại chỉ yên lặng lắng nghe, để người lớn được thỏa sức nói.

Không phải kiểu lấy lòng mà là sự khiêm nhường, xen lẫn sự tôn trọng dành cho người lớn, lại thêm chút kiên nhẫn, khác hẳn với dáng vẻ sắc bén nơi công việc, khi chỉ cần anh hơi nhướng mi mắt là đã trông chẳng có vẻ gì dễ chịu rồi.

Dù không phải lần đầu thấy dáng vẻ đời thường của ông chủ, nhưng Tô Đình vẫn có chút bất ngờ. Thì ra người luôn lạnh nhạt, nghiêm khắc ấy cũng có thể thân thiện đến vậy.

Nghĩ lại mới thấy, có lẽ là do cô đã nhìn người qua vẻ ngoài. Lúc mới quen, cảm giác như chỉ cần tờ giấy bay lạc trước mặt anh cũng sẽ bị mắng hai câu… Vậy nên có lẽ là cô đã đánh giá anh quá thấp, rốt cuộc con người đâu chỉ có một mặt.

Ăn ăn uống uống, không khí dần trở nên ấm cúng.

Tô Đình thấy hơi nóng, lấy tay áp lên má, quay sang thấy Chương Như cũng vậy, đang lấy thực đơn quạt phành phạch: “Dì Quyên có cái quạt nào không ạ? Con đổ mồ hôi rồi đây này.”

Chú Bỉnh cười mắng: “Con uống rượu nhiều quá rồi, ba ly đó, tối nay chắc khỏi ngủ luôn.”

Chẳng mấy chốc, quạt cây được mang ra, bật chế độ xoay qua lại. Là quạt hiệu Trường Thành, cánh màu xanh lá, lồng ngoài được lau sạch bong, bên trong hầu như chẳng bám bụi.

Thổi một lát, gương mặt Tô Đình cũng dịu đi, nhưng uống nhiều nước quá, Chương Như phải vào nhà vệ sinh. Một lúc sau, Tô Đình cũng thấy mắc, nên đứng dậy đi cùng.

Tiệm nhỏ, lối đi lại hẹp, cô suýt vấp phải dây điện cắm trên sàn, loạng choạng một chút. Bên bàn phía sau, Chương Tuyết Dương vừa định đứng dậy thì Tô Đình đã bước qua, vén rèm đi ra sân sau rồi.

Chú Bỉnh nhìn anh, bật cười: “Gấp gì vậy, cậu trai?” Nói rồi rót thêm một ly rượu, vỗ vai anh đầy ẩn ý: “Nào, bình tĩnh chút đi.” Trong mắt ông dường như có chút nét cười mà như đã nhìn thấu hết mọi chuyện.

“Tí nữa còn phải lái xe.” Chương Tuyết Dương cầm tách trà, thay rượu kính lại người lớn.

“Dạo này công việc thế nào rồi?” Chú Bỉnh hỏi, “Nghe nói bên con lại sắp mở thêm chi nhánh hả?”

Chương Tuyết Dương gật đầu: “Bên Khoa Hội, vừa khởi công không lâu, đến lúc đó mời chú qua khai trương lấy may.”

Đã hơn mười giờ đêm, quán nướng đối diện chật kín khách, khói dầu hòa cùng hương thơm lan sang tận đây. Có mấy đứa trẻ đạp xe đạp công cộng đi ngang, phía sau là người lớn sợ chúng ngã nên vừa đi vừa giữ chặt.

Rèm ở cửa sau tiệm khẽ vén lên, Tô Đình quay lại, phía sau là Chương Như đang phe phẩy quạt mo. Cô vừa đi vừa suýt giẫm phải dây điện: “A Đình, chị về kiểu gì giờ? Giờ này còn chuyến tàu cao tốc nào không?”

“Chắc còn, để chị xem thử.” Tô Đình vừa nói vừa vội vàng bước ra ngoài.

“Sao thế?” Chương Tuyết Dương cũng đứng dậy.

“Tôi có chút việc, chắc phải đi trước.”

“Việc gấp à?”

Tô Đình gật đầu, Chương Như vội giải thích: “Ông chị ấy lên núi hái vải bị ngã, giờ đang nằm viện, còn bà thì cũng đang truyền nước.” Nói rồi, cô ấy gãi đầu: “Hay gọi xe công nghệ đi, kêu đến đón tại đây luôn, hoặc là anh chở cũng được… à không đúng, anh uống rượu rồi, thôi gọi xe cho tiện, chứ chạy đêm nguy hiểm lắm.”

“Được, để chị gọi.” Giờ đi tàu cao tốc đúng là phiền thật, Tô Đình nghĩ một chút, lấy điện thoại ra đang định bấm gọi xe thì Chương Tuyết Dương thấy cô nắm chặt điện thoại, bèn cầm chìa khóa xe lên: “Không cần gọi đâu, tôi đưa cô đi.”

Bình Luận (0)
Comment