Chương 34: Bạn trai – Có người yêu chưa
*
Thành phố Quảng Châu về đêm, đèn sáng rực rỡ. Giữa những tòa cao ốc san sát, ánh đèn như từng vì sao xếp tầng mà lên, nhưng một khi lên đường cao tốc thì chẳng còn nhìn thấy rõ nữa. Họ đi theo tuyến Quảng Liên, đoạn vào cao tốc không kẹt xe, qua làn ETC một mạch là trôi. Tô Đình ngồi ghế phụ, cúi đầu nhắn tin, bên tai thỉnh thoảng vang lên một hai câu chỉ đường. Nói không rõ là ngượng ngập hay sao, từ lúc lên xe đến giờ cô gần như không nói gì. Lúc đó gấp quá, cô đành lên xe của Chương Tuyết Dương… Nhưng nghĩ lại thì thấy mình làm vậy cũng chẳng phải phép. Người ta tốt bụng cho cô đi nhờ, mà lái xe đêm cũng cực, bên ngoài lại tối om dễ buồn ngủ… Nghĩ tới đây, sau khi gửi xong một tin nhắn, Tô Đình ngẩng đầu lên.
“Lạnh không?” Giọng Chương Tuyết Dương vang lên trước.
“Không lạnh.”
Anh gật đầu: “Nhiệt độ cô tự chỉnh nhé.”
Tô Đình khẽ cạy mép ốp điện thoại, sợ anh buồn ngủ nên cố tìm chuyện nói: “Sếp Tuyết Dương với chú Bỉnh là họ hàng à?”
“Ông ấy với ba tôi là đồng đội cũ.”
“Ồ…” Lúc này Tô Đình mới biết thì ra sếp lớn từng là bộ đội. Nghĩ ngợi một lát, cô lại hỏi: “Chú Bỉnh biết múa lân hả? Tôi thấy trong sân nhà ông ấy có đầu lân, màu còn rực lắm.”
“Cái gì ông ấy cũng biết.” Qua đoạn đo tốc độ, Chương Tuyết Dương giảm ga, xoay cổ sang hai bên: “Trước kia chú Bỉnh phong quang lắm, từng mở câu lạc bộ, nuôi đoàn múa, còn làm chủ mấy khách sạn hạng sao nữa. Sau vướng chút chuyện nên mới về đó làm nghề xoa bóp.”
Tô Đình hồi tưởng lại, dường như chỉ nhớ dáng vẻ điềm đạm khi ông đấm bóp, rồi cắm cây quạt nan sau gáy, chậm rãi sang tiệm tạp hóa mua thuốc, còn nói chuyện với đứa bé ngồi xe lắc ngoài cửa… Nhìn ông như vậy, chẳng ai nghĩ từng trải qua thăng trầm lớn đến thế, chỉ thấy đó là một bậc trưởng bối giỏi giang, đáng kính.
Nghĩ kỹ lại, hình như người Quảng nào cũng có một nét phóng khoáng hoạt bát riêng, kiểu “bạn có cuộc sống của bạn, tôi có niềm vui của tôi”. Chương Như thường nói câu đó, đi kèm mấy biểu cảm phong phú, trông y như đang diễn hài độc thoại.
“Ông bà nội cô giờ sao rồi?” Chương Tuyết Dương hỏi.
“Bà tôi thì ổn, chỉ trầy da ngoài thôi, ông hơi lú lẫn rồi.” Ở tuổi này mà ngã thì có thể là chuyện lớn, nên Tô Đình mới vội vã về nhà.
Phía trước xe hơi ùn, Chương Tuyết Dương tranh thủ uống ngụm nước, lúc đặt chai lại không tìm trúng chỗ gác, Tô Đình liền đưa tay nhận lấy, giúp anh để vào khay.
Chương Tuyết Dương nắm lại vô lăng: “Vải thiều sắp hết mùa rồi nhỉ?”
“Nhà tôi trên cây còn ít… thật ra chẳng được bao nhiêu.”
Tô Đình phủi mấy vệt bụi dính trên tà váy. Thật ra cô đã nói nhiều lần bảo họ đừng leo hái nữa, nhưng ông bà thấy để rụng thì uổng, nên vẫn nhớ nhung, hái xong lại đem ra chợ sớm bán.
Tốc độ xe vẫn đều, nhưng làn ngược chiều có xe quên tắt đèn pha, ánh sáng chói đến nhức mắt. Tô Đình đưa tay che bớt, Chương Tuyết Dương cũng bật đèn pha nhá hai cái, bên kia mới chịu tắt.
Yên tĩnh một lúc, Tô Đình nhìn bảng điều khiển giữa xe: “Sếp Tuyết Dương có muốn nghe nhạc không?”
Nghe nhạc chắc sẽ tỉnh táo hơn, mà cũng đỡ phải nói chuyện khô khan. Cô thật sự không biết nên tìm chủ đề gì nữa, nếu tiếp tục gượng nói, e là sắp phải hỏi tới chuyện công việc mất rồi. Chương Tuyết Dương liếc nhìn cô một cái, rồi đưa tay bật nhạc trong xe. Không phải bài nào tiết tấu nhanh, anh đặt tay phải lên vô lăng, ngón trỏ duỗi ra, nhịp nhàng gõ theo điệu nhạc từng nhịp, từng nhịp một.
Tô Đình cùng anh nghe mấy bài, rồi khẽ ngáp một cái thật dài. Nói là ngồi cho người ta tỉnh táo, cuối cùng lại chính mình buồn ngủ trước. Mi mắt cô nặng trĩu, cơn buồn ngủ phủ mờ tầm nhìn. Tô Đình len lén nhìn sang Chương Tuyết Dương, thấy anh chuyên chú lái xe, bèn lặng lẽ hạ thấp ghế, ngả người ra sau, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã đi được mấy chục cây số, đến khi tỉnh lại thì trên người cô đã được đắp một chiếc áo khoác, là áo của Chương Tuyết Dương. Màu đen, không dày, loại áo khoác nhẹ có hai đường phản quang trên vai, mùi vải phảng phất hương thảo dược nhè nhẹ.
Ban đầu Tô Đình không dám cử động, nhưng ngồi lâu lại bắt đầu bứt rứt, trong lòng còn sốt ruột, sao anh vẫn chưa dừng đổ xăng?
Cô đổi tư thế trên ghế, thì nghe giọng Chương Tuyết Dương vang lên: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm.” Từ cổ họng nghèn nghẹn bật ra tiếng đáp nhỏ, Tô Đình chẳng thể giả vờ ngủ tiếp, liền chỉnh ghế ngồi thẳng dậy.
“Phía trước sắp đến trạm dừng, có muốn vào nhà vệ sinh không?”
Hỏi thẳng thế, mặt Tô Đình đỏ bừng, khẽ gật đầu: “Có.”
Chương Tuyết Dương hình như mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, rất nhẹ.
Có lẽ cầm lái lâu khiến các khớp tay anh cứng lại, anh duỗi các ngón tay, bẻ một cái răng rắc giòn tan.
Không lâu sau xe rẽ vào khu dịch vụ, Tô Đình vội đi vào nhà vệ sinh. Vì sợ anh phải chờ nên cô bước nhanh hơn, nhưng nhìn từ phía sau lại cứ như thật sự đang nhịn không nổi, dáng đi vội vàng đến buồn cười.
Chương Tuyết Dương đứng cạnh xe, trông theo bóng dáng cô vòng qua bụi cây xanh, trong mắt ánh lên một tia cười nhạt. Anh rút một điếu thuốc, đứng ngược gió, chậm rãi hút đến tận tàn. Sau khi ném mẩu thuốc vào thùng rác gần đó, Tô Đình cũng chạy về, gương mặt hơi hồng, nói với vẻ mừng rỡ: “Ông tôi tỉnh rồi, mới vừa tỉnh.”
“Vậy là qua giai đoạn nguy hiểm rồi.” Chương Tuyết Dương nhìn cô, đôi mắt ấy anh đã để ý ngay từ lần đầu gặp: trong vắt, sáng long lanh, chỉ cần hơi cười là ánh lên thần sắc sinh động. Hình dáng mắt hơi tròn, mềm mại, cũng giống như tính cách cô vậy.
Tô Đình cúi nhìn điện thoại: “Ba tôi nói đang để ông nhận người, tập nói chuyện lại. Nếu nhận ra được thì không sao.”
Một cơn gió thoảng qua, mang theo mùi thuốc lá nhè nhẹ từ người anh. Tô Đình chợt nhớ lúc nãy thấy anh giãn cánh tay, mới sực nhớ anh đi tìm chú Bỉnh tối nay là vì bị trật cơ tay, không biết giờ còn đau không.
Nhưng cô chẳng biết xoa bóp, chỉ đành lấy túi đồ mua trong siêu thị đưa cho anh.
“Gì đây?”
“Băng cá nhân.” Tô Đình nói, “Tôi thấy tay anh bị xước, dán vào kẻo chạm trúng.”
Chương Tuyết Dương cúi mắt nhìn một lát, không nói cảm ơn, chỉ nhận lấy rồi mở khóa xe: “Cô vào trong ngồi, tôi ra ngay.” – Nói xong, anh đưa chìa khóa cho cô, xoay người đi.
Tô Đình trở lại ghế phụ, kéo áo khoác của anh ra khỏi chỗ ngồi, nhưng không tiện ném sang bên, đành đặt lên đùi. Cô do dự giây lát, rồi mở ngăn chứa đồ giữa hai ghế, bên trong không có sợi dây.
Đậy nắp lại, Tô Đình cắn nhẹ môi, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thường. Một lát sau, Chương Tuyết Dương quay lại xe. Anh vừa đi một vòng ngoài, mùi thuốc trên người đã tan bớt, chỉ còn phảng phất rất nhạt. Tô Đình thấy trong tay anh có cà phê, kẹo bạc hà và kẹo cao su, trong khi cô thì chỉ mua nước tăng lực Đông Bằng và một chai dầu gió, hoàn toàn không nghĩ tới mấy thứ kia.
Động tác khởi động xe của Chương Tuyết Dương dứt khoát gọn gàng. Tay anh đặt lên vô-lăng, ngón tay vốn còn vết sẹo mới giờ đã dán thêm một miếng băng cá nhân.
Khóe mắt Tô Đình liếc thấy, liền lặng lẽ dời ánh nhìn đi. Cô vẫn đang nghĩ về sợi dây, kia, là anh ném đi rồi, hay là… nó đã rơi vào nơi nào khác?
Đêm lái xe vẫn tiếp tục, các biển báo dọc đường không ngừng nhắc “hãy nghỉ ngơi, tránh lái xe khi mệt”. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngang, có lẽ vì đêm quá yên tĩnh nên người ta thường vô thức đạp mạnh chân ga, không cẩn thận là vượt tốc độ ngay.
Chương Như nhắn tin hỏi: “Đi tới đâu rồi?”
Tô Đình nhìn chỉ đường trên màn hình, còn khoảng nửa tiếng nữa: [Sắp xuống cao tốc rồi.]
[Ồ, vậy tốt, em đi ngủ đây.]
[Em còn thức à?] Tô Đình hơi ngạc nhiên.
[Em ra dắt chó đi dạo chứ sao, con ngốc nhà anh em ấy, đầu óc chẳng ra gì mà sức thì dư.]
Chương Như gửi kèm một đoạn video: [Nhìn cái bản mặt này đi.]
Một con border collie to đùng, nhưng không phải loại đen trắng thường thấy. Bộ lông của nó nhạt hơn, mắt tròn xoe, cứ nhìn chằm chằm vào người. Nó hăng hái chạy vòng quanh phòng khách, vừa gọi tên là nó lại lắc đầu một cái rồi “gâu” lên, như thể đang hỏi “gọi tôi làm gì thế?”, sau đó lại tự dưng chạy sang bên kia đuổi theo cái đuôi của mình.
Chương Như vừa quay vừa cười mắng: “Nuôi cái gì đây hả? Giống ai mà ngu thế?”
Rồi cô ấy còn chọc: “Lion, mày nói coi mày giống ai? Giống ba mày hả?”
Nghe thấy tiếng, Chương Tuyết Dương hỏi: “Chương Như à?”
Tô Đình gật đầu, tiện thể nghiêng màn hình cho anh xem.
Chương Tuyết Dương liếc qua, thấy Lion chơi đến rối tung cả lông trên đầu, liền nói: “Cô nhắn với con bé, bảo nhốt con chó vào chuồng đi.”
Một người một chó mà dở hơi cùng nhau như thế, náo loạn kiểu đó thì đêm nay khỏi ngủ.
“Được ạ.” Tô Đình gõ y nguyên lời anh, gửi đi xong lại chợt nhớ đến con cún con mới nuôi, bé Mạch Mạch. Tối nay cô gửi cho Phùng Ninh trông hộ, không biết giờ nó đã ngủ chưa. Nghĩ thêm một chút, cô thấy chắc mình nên lắp camera ở nhà, sau này tiện theo dõi hơn.
Đang mải suy nghĩ, thì nghe Chương Tuyết Dương hỏi: “Cô cũng nuôi chó à?”
Trước khi lên xe, anh đã nghe cô gọi điện dặn bạn đến cho ăn.
“À.” Tô Đình hoàn hồn. “Dạ đúng, là của bác Khang.”
Cô giải thích: “Chính là con chó vàng hay ở sau cửa hàng cũ đó, con của nó đẻ ra ấy.”
Con đã từng cắn vào ống quần anh đó.
Chương Tuyết Dương vuốt nhẹ vô lăng, trong đầu thoáng hiện lại cảnh cô và Vương Tư Kiều ngồi xổm ở cửa sau hôm ấy. Xe chạy vào đường rẽ, qua mấy gờ giảm tốc thì họ chính thức xuống khỏi cao tốc. Gần ba giờ sáng, các cửa tiệm dọc phố đều đóng cửa, ánh đèn xe chiếu lên mặt đường mờ xám.
Dừng ở đèn đỏ, Chương Tuyết Dương giơ tay xoa sau cổ, lòng bàn tay áp lên gáy, khẽ ấn để giãn cơ vai. Tô Đình thấy áy náy, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu: “Sếp Tuyết Dương, lát nữa anh về luôn à?”
Chương Tuyết Dương quay đầu nhìn cô, không đáp, nhưng ánh mắt như đang hỏi, không về thì biết đi đâu bây giờ?
Tô Đình nói hơi khựng lại: “Tôi chỉ nghĩ… muộn thế này rồi, lái xe liên tục chắc anh mệt lắm. Hay là… mình tìm khách sạn nghỉ tạm một chút, chờ trời sáng rồi hẵng đi tiếp?”
Rồi cô vội vàng nói thêm: “Tiền để tôi trả.”
Đèn tín hiệu nhanh chóng chuyển sang xanh, Chương Tuyết Dương quay đầu lại: “Lát nữa rồi tính.”
Anh bật đèn xi nhan, một tay điều khiển vô lăng đổi làn.
Trên đường nội thành, gió không lớn như ngoài cao tốc. Chương Tuyết Dương hạ cửa kính xe xuống, khuỷu tay tì lên khung cửa, cả người nghiêng về một bên, dáng vẻ lười nhác. Ánh đèn đường chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh, nhưng ánh mắt lại chuyên chú như đang nghĩ ngợi điều gì.
Tất nhiên, cũng có thể chỉ là vì mệt, buồn ngủ thôi.
Tô Đình cúi đầu nhắn tin về nhà, nói rằng mình đã xuống cao tốc, chắc sắp tới nơi rồi.
Ba cô gọi điện tới: “Con gái, để ba đi đón con nhé.”
“Không cần đâu ạ.” Tô Đình cầm điện thoại, hơi nghiêng người qua một bên, hạ giọng nói: “Đồng nghiệp đưa con tới thẳng bệnh viện rồi. Dẫn đường đến đó luôn, giữa chừng xuống xe thì không tiện lắm.”
“Vậy cũng được, con bảo đồng nghiệp lái chậm thôi. Ông nội nói chuyện được rồi, người tỉnh táo, không cần gấp.”
“Dạ, ông đang ở đâu vậy ba? Con tới sẽ vào thẳng.”
Giọng cô mềm mại, từ tốn, mang dáng vẻ của một cô con gái ngoan ngoãn. So với bộ dạng nhảy nhót vui vẻ trong quán bar tối qua, thật khác một trời một vực. Giống như cô đang dùng chính đôi mắt mình để đọc hiểu thế giới đầy sắc màu ấy, nhưng trong cơ thể lại ẩn giấu một lực xoắn, luôn muốn bứt ra khỏi những quy tắc vốn có.
Chương Tuyết Dương ngồi bên cạnh nghe, đợi cô nói xong, anh chỉ tay về phía trạm xăng trước mặt: “Cho tôi ghé đổ xăng chút nhé?”
“Vâng.”
Xe rẽ vào trạm xăng, anh đưa thẻ nạp cho nhân viên. Người nhân viên cười nói: “Hôm nay có khuyến mãi ạ, theo dõi WeChat được giảm 4% lại còn tặng khăn giấy, tính ra còn rẻ hơn thẻ đó ông chủ, có muốn tham gia không?”
Tô Đình vừa định giành trả tiền thì lập tức tháo dây an toàn: “Để tôi làm cho.”
Trạm xăng không có xe khác, cô chạy tới quầy thanh toán, rất nhanh đã xử lý xong, ôm một lốc khăn giấy hộp quay lại, đặt ra ghế sau cho anh dùng. Xăng đổ đầy, trong tiếng chào tiễn khách đều đều của nhân viên, xe lại khởi động, rời khỏi khu vực bơm. Tốc độ chậm, rồi dừng lại ở khoảng đất trống không xa. Chương Tuyết Dương nghiêng đầu, nhìn Tô Đình.
Khi có những cảm xúc người ta không muốn giấu, dù chẳng nói lời nào, chúng vẫn lặng lẽ tràn ra từ ánh mắt. Rất khẽ thôi, Tô Đình nhận ra điều khác lạ. Ngón tay cô nắm chặt lấy chiếc áo khoác anh để trên đầu gối, trong đầu như có sợi dây căng ra, cô hồi hộp ngẩng lên nhìn anh: “… Sao vậy ạ?”
“Em có bạn trai chưa?” Chương Tuyết Dương nhìn cô, hỏi.
Tô Đình sững người: “Dạ?”
“Em đang quen ai không?” Anh hỏi tiếp, giọng bình tĩnh: “Hiện giờ có người yêu chưa?”
Đôi mắt đen sâu của anh phản chiếu gương mặt Tô Đình, khiến tim cô đập loạn nhịp: “Chưa có…”
“Vậy…” Anh khẽ nói, “Muốn thử quen với tôi không?”