Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 35

Chương 35: Hẹn hò nhé? — Đang hẹn hò với sếp

*

Tô Đình cảm giác mí mắt mình giật liên hồi. Cô có chút chịu không nổi ánh nhìn của Chương Tuyết Dương, khẽ ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa kính xe, hít sâu một hơi. Chương Tuyết Dương biết điều này hơi đột ngột, có lẽ đã dọa cô sợ. Nhưng anh không phải người rảnh rỗi vô sự, càng không phải hứng lên mà lái xe, nếu không có lòng này, ai lại muốn chạy mấy trăm cây số giữa đêm rồi quay về chứ? Thế nên, anh cũng đã nghĩ thông rồi, có những nguyên tắc vớ vẩn, có lẽ là để chính mình phá bỏ.

Anh nghiêng người ngồi thẳng, nhìn sống mũi cao cao thanh tú của cô: “Tôi cũng không có bạn gái, vẫn độc thân. Nếu em muốn, chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau, để hiểu về đối phương hơn một chút?”

Tô Đình nhất thời nghẹn lại, tim đập nhanh đến mức không thể kiềm chế nổi: “Tôi…”

Cô cố mở miệng, nhưng trong đầu rối bời, chẳng biết nên nói gì cho phải. “Tôi không biết.” Cuối cùng chỉ nói được câu ấy, gắng gượng ép ra, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng.

Chương Tuyết Dương ngắm khuôn mặt nghiêng của cô, suy nghĩ một lát: “Không sao, không cần vội, em có thể nghĩ kỹ thêm.”

Cô đang trên đường đến bệnh viện thăm người thân bị thương, nói chuyện này lúc này đúng là không tiện. Anh khẽ chạm vào miếng băng dán trên tay còn lại, rồi khởi động xe lần nữa: “Đợi em về Quảng Châu rồi hãy tính, cứ lo chuyện nhà trước đi.”

Xe lại lăn bánh, đi qua những con phố quen thuộc của Tô Đình. Đoạn đường phía sau, cả hai không ai nói thêm câu nào. Khi có thể nhìn thấy cổng bệnh viện, Chương Tuyết Dương hỏi: “Tôi lái xe vào trong hay sao?”

Dù sao đối với người nhà cô, anh cũng là một người đàn ông xa lạ, cứ thế xuất hiện có lẽ sẽ khiến cô ngại. 

Tô Đình trấn định lại: “Cho tôi xuống ngay cổng là được rồi.”

Không lâu sau, xe dừng lại.

Tô Đình gấp gọn chiếc áo của anh, đặt lên ghế, rồi mở cửa bước xuống: “Anh lái xe chậm thôi nhé.”

“Nếu có việc thì gọi điện cho tôi.”

Chương Tuyết Dương vừa nói, ánh mắt đã hướng ra phía sau.

“Chị.” Có người bước lại, là em họ của Tô Đình, tên Tô Tung.

Cậu ta tò mò nhìn vào trong xe, cúi người xuống, đôi mắt gần như dán lên người Chương Tuyết Dương: “Anh này là ai vậy chị?”

Thấy dáng vẻ lén lút ấy, Tô Đình biết ngay cậu ta đang hiểu lầm gì đó, vội kéo người ra: “Đừng nhìn linh tinh.”

Cô hạ giọng nói: “Đây là con trai của ông chủ lớn bọn chị, cũng là người phụ trách nhà hàng…”

Nói đến đây, cô cảm giác đầu lưỡi mình rối tung, nên đành gom lại một câu cho gọn: “Nói chung là sếp của bọn chị.”

“Ồ! Sếp đích thân đưa chị về à?” 

Trong tiếng ngạc nhiên của Tô Tung, Chương Tuyết Dương đã xuống xe.

Tô Đình đành phải giới thiệu: “Đây là em họ tôi, A Tung.”

“Chào sếp ạ.” Hai con mắt nhỏ của Tô Tung híp lại cười, kiểu rất “xã hội”, chìa tay ra: “Sếp xưng hô sao cho tiện ạ?”

“Không cần khách sáo.” Chương Tuyết Dương bắt tay, tiện thể đưa danh thiếp qua: “Chương Tuyết Dương.”

“Ồ, anh Dương!” Tô Tung cầm tấm danh thiếp, cười hề hề: “Anh Dương từ Quảng Châu lái xe đến à? Cực quá, cực quá.”

Cậu ta vốn là kiểu dễ làm quen, chỉ vài câu xã giao đã có thể trò chuyện vui vẻ với Chương Tuyết Dương. Tô Đình nghe giọng nói khàn khàn mang chút từ tính của anh, mới sực nhớ: “Sếp Tuyết Dương có muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút không? Lái xe đêm mấy tiếng liền, dù có khỏe đến mấy cũng mệt mà.”

Tô Tung lập tức lanh trí, quay sang Tô Đình: “Chị, chị lên trước đi, ông nội biết chị về là cứ lo lắm, chị vào xem ông đi. Anh Dương để em tiếp đãi.”

Tô Đình nhìn sang Chương Tuyết Dương, anh gật nhẹ đầu với cô: “Đi đi, đừng để người lớn chờ.”

“…Được.”

Trong lòng Tô Đình quả thật cũng đang nôn nóng muốn lên thăm, bèn dặn dò em họ vài câu rồi xoay người bước vào bệnh viện.

Cô khẽ chạy mấy bước, gió thổi qua cổ khiến cô rùng mình một cái. Chỗ này nhiệt độ thấp hơn Quảng Châu, nhất là buổi tối; cô ngoái đầu nhìn, thấy trên người Chương Tuyết Dương chỉ có mỗi chiếc áo phông ngắn tay, sợ anh bị cảm mất.

Trong lúc suy nghĩ miên man, cô đã vào đến bệnh viện. Ông nội nằm trên giường truyền dịch, bà nội vừa thấy cô liền muốn ngồi dậy: “Con gái à.”

“Nội ơi.” Tô Đình vội chạy tới: “Nội sao còn chưa ngủ? Chỗ bị thương có còn đau không nội?”

“Nội lo cho con đó, gọi nội ngủ nội cũng không chịu, cứ đòi thấy con an toàn mới yên tâm.”

Ba Tô ở bên giải thích: “Nội tưởng con bắt xe về, coi nhiều tin tức xã hội rồi, cứ sợ xảy ra chuyện, mắng bọn ba suốt.”

Cuối cùng cũng đoàn tụ bình an, cả nhà quây quần trò chuyện một lúc, ba Tô hỏi: “Không phải nói đồng nghiệp đưa con về sao? Người ta đâu rồi? Đi rồi hả?”

“Tô Tung đi tiếp anh ấy giúp con rồi.” 

Tô Đình ngồi cạnh giường, kéo chăn đắp cho ông nội.

“Thế thì tốt, lái xe đêm cực lắm, mấy tiếng đồng hồ liền toàn phải tập trung cao độ, mệt lắm đó, phải để người ta xuống nghỉ một chút.”

Nhưng chẳng bao lâu sau, Tô Tung quay lại, nói rằng Chương Tuyết Dương đã về rồi.

“Anh ấy nhận được điện thoại, hình như con chó nhà làm hỏng gì đó, nên vội về xử lý.”

Tô Tung nói.

Nghe đến “chó nhà”, Tô Đình lập tức nghĩ tới con Border Collie tên Lion, lại nhớ đến Chương Như, bèn cúi đầu nhắn tin hỏi, nhưng Chương Như chưa trả lời, chắc đang dọn dẹp hậu quả.

Một đêm bôn ba, ai nấy đều mệt rã rời, trong nhà để lại người ở bệnh viện trông chừng, còn lại thì về nghỉ. Trên đường, Tô Tung hỏi Tô Đình: “Chị, nói thật đi, chị với sếp chị đang hẹn hò phải không?”

Không thì ai lại lái xe từ xa đến đưa về? Gì mà “ông chủ tốt nhất Trung Quốc”, “Phật sống của Quảng Châu” chứ.

“Đừng đoán bậy, chỉ là lúc đó tình cờ cùng ăn tối, nghe tin nhà có chuyện nên đưa chị về thôi.”

Tô Đình nói.

“Còn cùng ăn tối nữa hả, thế chẳng phải là hẹn hò sao?” Tô Tung nhỏ giọng: “Yên tâm, em sẽ giữ bí mật.”

Nói xong còn làm động tác kéo khóa miệng.

Tô Đình lấy điện thoại gõ vào người cậu một cái: “Lo mà lái xe đi.”

Chạy tới chạy lui cả ngày, cộng thêm bao chuyện bất ngờ, Tô Đình cũng mệt lả; về đến nhà, cô nhanh chóng chui vào chăn ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhận được tin nhắn của Chương Như, nói Lion đã cào rách sofa nhà Chương Tuyết Dương, còn làm vỡ cả một cây đèn.

“Con chó ngốc đó thật sự ngốc, em vừa vào bếp tìm đồ ăn là nó theo vô, đầu đâm thẳng vào cửa trượt. Sau đó gây họa còn sủa em, sủa y như sói.” Chương Như tức đến hắt xì một cái: “Còn kiểu chó mắt cao hơn đầu người nữa, em với anh em đều không trị nổi, mà anh em vừa về là nó cụp đuôi, như pháo ướt chẳng dám nổ tí nào.”

Tô Đình thở phào: “Người không sao là tốt rồi, chị còn tưởng em bị thương.”

“Chị sợ nó cắn em à? Không dám đâu, Lion là chó được huấn luyện, không cắn người.” Chương Như bên kia ngáp dài, lại hỏi han tình hình ông bà của Tô Đình, rồi hỏi tiếp: “Bao giờ chị về vậy?”

“Chắc hai ngày nữa, chị vừa nói với chị Lan xin nghỉ bù rồi.”

Lần này về quê, cô tính luôn nghỉ hết kỳ lễ Trung thu cho xong.

Nói chuyện xong, Tô Đình dậy ăn sáng, rồi lại theo xe ra bệnh viện.

Vẫn là Tô Tung lái xe. Trên xe bật bài Sức Sống Viva”, âm thanh rền rĩ cả phố, đó là bài của thần tượng Tạ Đình Phong. Hồi công ty Anh Hoàng lấy lại bản quyền, cậu còn ôm bạn khóc hai trận, niềm vui nhỏ bé mà hồn nhiên của một thanh niên thị trấn.

Cậu vừa lắc đầu vừa ngân nga theo tiếng guitar điện, hát xong cả bài thì quay sang gọi Tô Đình một tiếng: “Bà chủ!”

Tô Đình ngẩn ra một chút, rồi giơ tay đánh cậu.

Tô Tung mặc cho chị đánh, miệng vẫn toe toét: “Em đâu có nói sai, chị tốt như vậy, giờ lại cua được sếp, chẳng phải sau này là bà chủ sao? À không đúng.” Đến ngã tư, cậu đạp phanh, đặt tay lên cằm trầm ngâm: “Em nói sai rồi, anh Dương là con trai ông chủ lớn của chị, là ông chủ nhỏ, vậy chị phải là bà chủ nhỏ mới đúng.”

Cậu thao thao bất tuyệt, đến khi xe vào bãi đỗ bệnh viện vẫn còn nói, khiến người điềm đạm như Tô Đình cũng phải bật lại một câu: “Não em đi bắt taxi rồi hả?”

Câu này cô học của Chương Như, trước kia cô ấy từng dùng để mắng Chương Tuyết Dương, dĩ nhiên sau đó lại tự chột dạ.

Tô Tung cười ha hả, chẳng coi là gì, bỗng nhìn thấy ai đó quen quen, nhưng lại không dám chắc: “Ủa, kia có phải là bác Tiết không?”

Tô Đình nhìn kỹ hai lần, đúng thật là ba của Tiết Nhân Nhân, không trách Tô Tung không dám chắc, đến cô cũng suýt không nhận ra. Trong ấn tượng của cô, bác Tiết ngày trước cao lớn, tràn đầy sức lực, ngày nào cũng chạy công trình trên chiếc motor.
Còn giờ, tóc bác đã bạc đi nhiều lắm.

“Bác Tiết.”

Tô Đình đi lên trước chào hỏi.

Tiết Quang Nghĩa quay đầu lại, cũng mất một lúc mới nhận ra cô: “Ồ, A Đình, con về rồi à.”

Tô Đình thấy trong tay bác cầm mấy tấm phim chụp, bèn hỏi: “Bác Tiết bị sao vậy ạ?”

“Không có gì, chỉ tới kiểm tra định kỳ thôi.” Tiết Quang Nghĩa nói chuyện với cô mấy câu, nhưng trông như có điều gì đó muốn nói mà lại thôi. Một lúc sau, mới nghẹn ra được một câu: “Con về ăn Tết Trung Thu hả?”

Tô Đình lắc đầu, nói là về thăm ông bà, nghĩ một chút lại nhắc đến Tiết Nhân Nhân: “Nhân Nhân đang làm ở Thiên Hà, tụi con vẫn thường gặp nhau, cậu ấy vẫn ổn lắm, bác đừng lo.”

“Bác không lo, có gì mà lo? Từ lâu bác đã coi như không có đứa con gái đó rồi.” Sắc mặt Tiết Quang Nghĩa bỗng trở nên cứng lạnh, phất tay: “Thôi, bác đi đây.”

Tô Đình đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bác rời đi. Ánh nắng chiếu xuống, cái ót bạc trắng lóa, một chân bước không còn linh hoạt, đi rất chậm. Rõ ràng vẫn là người trung niên, vậy mà lại mang theo cảm giác xế chiều, tàn tạ.

“Chị chụp cho bác ấy một tấm đi, gửi cho bạn chị.” Tô Tung bỗng lên tiếng đề nghị. Chuyện giữa hai cha con nhà họ Tiết, cậu cũng từng nghe nói; mà điều người ta cùng bàn tán còn có cả bệnh tình của Tiết Quang Nghĩa ngày càng nghiêm trọng.

“Chị ấy có về hay không là chuyện của chị ấy, chị chỉ cần gửi ảnh thôi, đừng nói gì thêm.”

Tô Đình do dự một chút, rồi vẫn giơ điện thoại lên, chụp một tấm lưng đang khuất dần, sau đó gửi cho Tiết Nhân Nhân.

Đến bệnh viện lúc muộn, ông nội cô đã tỉnh, tinh thần rất tốt. Bác sĩ buổi sáng đi kiểm tra phòng, xem qua phim chụp và báo cáo, nói rằng vấn đề không nghiêm trọng, chỉ cần truyền thêm mấy ngày rồi về nghỉ ngơi là ổn. Nhưng cũng dặn rằng lần này thật may mắn, người già xương vốn giòn, lỡ mà gãy tay gãy chân, thì phẫu thuật sẽ rủi ro hơn nhiều. Những lời đó nói ngay trước mặt ông, ông cụ nghe xong cũng sợ, liền hứa sẽ cẩn thận hơn, không đi leo núi nữa.

“Mà thế thì tốt, chứ lần sau lại bắt A Đình chạy đêm về, cực lắm đó.”

Trong nhà chỉ có công việc của Tô Đình là xa nhất, nên mọi người đều lấy cô ra mà nhắc nhở ông bà. Buổi chiều trời ấm hơn, nắng chiếu xuống nền sân sạch bóng phản sáng loáng. Một phen hú vía, ai nấy trong lòng đều yên lại.

Cả nhà ngồi trong phòng bệnh trò chuyện cùng ông, đang nói dở, bỗng có người hỏi Tô Đình chuyện tình cảm. Cô hơi đỏ mặt, biết mình cũng đã đến tuổi bị người lớn quan tâm đến chuyện đó rồi.

May mà cậu em tuy trêu cô suốt dọc đường, nhưng giữ miệng kín như bưng, cúi đầu nghịch điện thoại, giả vờ chẳng biết gì. Chỉ là, khi người lớn hỏi ở Quảng Châu có quen được anh chàng nào không, cậu liếc sang cô, cười mờ ám: “Yên tâm đi, nhà hàng bọn họ lớn thế, trai tốt chắc đầy.”

Nói xong còn cười khúc khích, cười kiểu ranh ma cố nén.

Tối về nhà, Tô Đình nhận được tin nhắn từ Vương Tư Kiều, nghe nói ông nội cô nhập viện, anh ta nói nếu tình hình nặng thì anh ta có thể giúp liên hệ bệnh viện, vì trong nhà có người làm ở viện trung tâm thành phố.

“Cảm ơn, giờ không sao rồi, vài hôm nữa là được xuất viện rồi.” Tô Đình nhắn lại.

“Vậy thì tốt.” Vương Tư Kiều cũng yên tâm hơn, nói thêm vài câu rồi hỏi: “Lần này cô về bằng tàu cao tốc à? Tôi đi đón cô nhé.”

Tô Đình đáp: “Không cần đâu, anh cũng bận mà.”

Mèo nhà anh ta dạo này bị bệnh, anh thường xuyên phải chạy tới chạy lui giữa nhà và bệnh viện thú y. Con mèo đó Tô Đình đã thấy nhiều lần trên trang cá nhân của anh ta, một con mèo chân ngắn cực kỳ đáng yêu, kiểu muốn gãi ngứa mà còn chẳng với tới, nhưng vì khuyết tật di truyền nên rất hay ốm, gần như tháng nào cũng phải đi khám.

Trò chuyện xong, Tô Đình bị mẹ gọi vào bếp, ăn một bát chè viên đậu xanh.

Đó là món ngọt mẹ cô – Diêu Vân, học được từ nhà ngoại, những viên bột nếp mềm dẻo, vo tròn, rồi lăn trong lớp đậu xanh nghiền vàng ươm, cắn ra bên trong là nhân đường nâu tan chảy, ngọt dịu mà thơm.

“Không ngọt quá chứ?” Mẹ hỏi.

“Vừa miệng, không ngọt lắm.” Tô Đình vừa đứng bên bếp vừa ăn, chợt nhớ ở Quảng Châu hình như chưa từng thấy món này, nên năn nỉ mẹ dạy cách làm.

“Cái này dễ lắm, con tự làm một lần là quen thôi.” Diêu Vân lấy bột nếp ra, vừa làm vừa dạy cô cách pha nước, cách nhào bột.

Tô Đình vừa làm vừa ghi nhớ, hai mẹ con trò chuyện lặt vặt, Tô Đình kể luôn chuyện dọn nhà. Dù muốn giấu cũng không được, vì sau này gọi video, khung cảnh phía sau sẽ khác.

Lúc đầu Diêu Vân có chút lo, nhưng nghe con nói không bị thiệt thòi, lại còn kịp dọn đi, sắc mặt cũng dần giãn ra: “Đồng nghiệp của con tốt thật, còn giúp tìm nhà nữa.”

Tô Đình nghĩ đến Chương Như, không kìm được mỉm cười gật đầu: “Con bé thật sự rất tốt, mà cũng dễ thương nữa.”

Vui vẻ, thẳng thắn, biết tự làm mình vui, Tô Đình rất ngưỡng mộ tính cách của cô ấy, cảm thấy làm bạn với người như vậy thật khó mà không thấy hạnh phúc.

Bắt đầu vo bột, Diêu Vân làm mẫu một viên: “Từ từ thôi, tròn là được, bột mà đạt thì không dính tay đâu.” Rồi bà hỏi con gái: “Giờ chủ nhà của con đang ở nước ngoài à?”

Tô Đình gật đầu, tay cũng đã nặn được một viên tròn: “Nghe nói sang đó học đại học, sau này ở lại làm việc, chưa về lần nào.”

Bỗng cô lại nhớ đến Chương Tuyết Dương, anh cũng từng du học nước ngoài, nếu không phải vì phải tiếp quản công việc gia đình, chắc anh cũng chẳng về nước.

Đang mải nghĩ, viên bột trong tay đã vo tròn, cô đưa lên cho mẹ xem: “Vậy được chưa ạ?”

“Được rồi, sau này về bên đó thì tự làm ăn nhé.”

Diêu Vân rửa sạch tay, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc con rơi xuống trán ra sau tai, cười dịu dàng.

Càng thấy nhiều, lòng lại càng muốn ít. Làm bác sĩ, bà đã chứng kiến bao nhiêu bệnh tật khổ đau, chỉ mong người thân được mạnh khỏe; làm cô giáo, bà cũng gặp không ít học trò tài giỏi mà chẳng thấy vui. Bởi vậy, với bà, điều mong mỏi lớn nhất dành cho con gái chỉ là: bình an và hạnh phúc, những điều khác, chẳng còn quan trọng.

Hai ngày sau, Tô Đình ở nhà đón Trung thu sớm.

Chương Như thay cô gửi chuyển phát nhanh bánh trung thu mà cửa hàng phát, vừa khéo đến nơi vào hôm cô rời nhà. Là loại bánh nướng truyền thống Quảng Đông nhân sen trứng muối, do xưởng thủ công lâu năm làm, khuôn ép chắc tay, mặt bánh khắc rõ hai chữ lớn: “Chương Ký.”

Khi cắt ra, lưỡi dao còn dính một chút lòng đỏ trứng muối chảy nhẹ, vị mặn ngọt hòa quyện, nhân sen mịn màng trơn nhuyễn, trứng muối bùi và tơi, lượng đường lại ít, đến cả ông bà nội của Tô Đình cũng dám ăn thêm nửa miếng.

Ăn xong bánh trung thu, Tô Đình khởi hành quay về Quảng Châu.

Cô đi tàu cao tốc rồi chuyển sang tàu điện ngầm, lúc về đến khu chung cư thì trời đã xế chiều.

Vừa mở cửa, cô thấy một bóng dáng nhỏ vụt chui tọt vào dưới gầm ghế sofa, Tô Đình đóng cửa lại, gọi: “Mạch Mạch?”

Có lẽ nó không nhận ra giọng cô, con chó con trốn dưới gầm sofa kêu ư ử, đến khi Tô Đình nằm rạp xuống sàn dỗ dành thật lâu, nó mới rụt rè ló đầu ra. Nhận ra Tô Đình rồi, nó liền lao đến bên cô, vừa nhảy vừa trèo lên chân, mừng quýnh cả lên.

“Em nhiệt tình quá ha.” Tô Đình ngồi xuống tấm thảm, ôm nó vào lòng, dùng khăn ướt lau khóe mắt cho nó, lại nắm lấy móng vuốt đùa đùa, chọc cho nó vui.

Chú cún con rất quấn người, tối đó ngủ cũng phải nằm cạnh cô.

Tô Đình đoán chắc nó đã sợ suốt mấy ngày, có khi còn tưởng cô bỏ rơi nó, thấy thương quá nên nằm trên giường mở camera giám sát ra xem.

Cô vốn không rành mấy thứ này, nhớ mang máng là hệ thống camera trong nhà do em họ cô mua giúp, bèn gửi đường link sản phẩm cho cậu hỏi.

Tô Tung trả lời rất nhanh, nói loại đó không ổn, rồi tìm giúp cô một mẫu khác có chế độ nhìn đêm rõ hơn, còn có thể nói chuyện từ xa và điều khiển hướng quay.

Cậu nghĩ khá chu đáo, còn dặn cô đổi ảnh đại diện trên Taobao, vì nếu người bán biết là tài khoản nữ giới thì đôi khi sẽ giở trò. Cuối cùng, cậu ta thẳng thừng gợi ý: “Người nhận cô cứ ghi tên anh Dương đi, tên đàn ông an toàn hơn.”

Tô Đình suýt muốn đánh cậu: “Chị ở một mình.”

“Em có nói là chị ở chung với anh ấy đâu, chỉ bảo chị ghi tên anh ấy thôi mà.” Tô Tung trêu cô: “Căng thẳng gì chứ? Anh Dương đâu phải người dễ gặp, vừa đẹp trai, vừa lịch thiệp, lại còn chu đáo, phong độ, vừa đẹp vừa giàu, vừa thể diện nữa.”

Lịch thiệp, chu đáo, đẹp trai, giàu có, mới gặp có một lần thôi, mà cậu nói như thể hiểu rõ Chương Tuyết Dương lắm vậy.

Tô Đình đặt xong đơn, chui vào chăn định ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại đã nghĩ đến Chương Tuyết Dương.

Nhớ dáng anh khi tùy ý gác tay lên cửa xe, hình bóng lông mi đổ xuống, và ánh mắt anh lúc nhìn người.

Nhớ cả khi anh hỏi cô có muốn hẹn hò với anh không, giọng nói trầm thấp, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống, tiếng nói như được mài ra từ trong thanh quản, còn cô thì tim đập lộn xộn, ánh mắt hoảng loạn tránh đi.

Lăn qua lăn lại suốt nửa đêm, cô lại nhớ đến lời anh nói “về Quảng Châu rồi nói sau”, bỗng có cảm giác như ngày mai phải nộp bài thi, mãi rất khuya mới ngủ được.

Hôm sau đến công ty, Chương Như xin nghỉ, Tô Đình ở văn phòng một mình bận suốt buổi sáng.

Đến chiều, Chương Như mới xuất hiện, nói hôm qua cô ấy đi Disney Hồng Kông, về rất muộn.

Cô ấy còn mang quà cho Tô Đình, là một mô hình LinaBell và một hộp chocolate:
“Cái này dạo gần đây hot lắm đó, may mà lúc em đi thì họ vừa bổ hàng!”

Dưới chân mô hình có nam châm, Tô Đình đặt lên bàn, dính chặt rất vững.

“Chị làm thông hành chưa? Lần sau mình đi cùng nha.” Chương Như rủ cô.

“Được thôi.” Tô Đình chạm nhẹ vào tai của Bell, rồi đi lên lầu.

Hai hôm nữa là tiệc sinh nhật, nhưng ngày mai có yến tiệc nên không còn thời gian tổng duyệt, đành phải dời lên sớm một ngày.

Cầu thang bên trái nối giữa tầng hai và tầng ba, lúc đi qua bật đèn, Tô Đình nghe thấy có người đang gọi điện, giọng như đang tranh cãi: “Không liên quan tới cô, đừng đi đón. Lúc trước là cô không cần nó, giờ chạy ra giành với tôi là sao?”

Giọng kia lại nặng hơn: “Nó bệnh là do khiếm khuyết di truyền, sao lại nói là tôi không chăm sóc tốt được?”

Là giọng của Vương Tư Kiều.

Đèn tầng dưới vừa sáng, anh cúi đầu cũng trông thấy Tô Đình, rất nhanh liền kết thúc cuộc gọi, bước xuống: “Về rồi à.”

“Ừ.”

“Bận gì đó?”

“Tổng duyệt.” Tô Đình giơ tấm thẻ nhỏ trong tay: “Mai bọn tôi có tiệc sinh nhật.”

“Vẫn là các cô vui thật.” Vương Tư Kiều cười cười. Hôm nay anh ta đeo một cặp kính gọng đen, trông có vẻ khá thư sinh, nho nhã: “Cô làm MC à?”

Tô Đình gật đầu: “Lần đầu tôi làm chuyện này, nên qua tập thử sân khấu.”

“Không sao đâu, cứ thoải mái là được. Tôi lần đầu làm MC cũng thấy căng, tập thêm vài lần sẽ ổn thôi.” Vương Tư Kiều từng dẫn chương trình ở trường, cũng có chút kinh nghiệm: “Muốn tôi giúp cô duyệt qua một lượt không? Nhịp nói, vị trí di chuyển các kiểu ấy.”

Có người chỉ dẫn về thần thái sân khấu thì dĩ nhiên là tốt, Tô Đình đang định lên tiếng thì thấy Tôn Văn bước lên cầu thang: “Tư Kiều, tiền của Long Phát đến chưa?”

“Chưa ạ.”

“Họ nói sao, lại khất à?”

Vương Tư Kiều lắc đầu: “Không trả lời, em gọi hôm qua cũng không nghe máy.” Không biết lại đang giở trò gì nữa.

“Cậu có nói với sếp Tuyết Dương chưa?”

“Anh Dương còn đang công tác ở Thành Đô mà, em không tiện làm phiền.”

Tôn Văn cau mày nghĩ một lát: “Vẫn nên tìm sếp đi, báo lại một tiếng cũng được, dù sao cũng đã quá thời hạn rồi.”

“Được.” Vương Tư Kiều đành đi lo công việc, trước khi rời đi còn an ủi Tô Đình:
“Đừng căng thẳng, cứ coi như là sân nhà của mình, đừng để ý dưới kia có ai.”

Tô Đình gật đầu, vừa khéo lúc ấy Lương Trung cũng tới, hai người cùng ra sân khấu đọc lại kịch bản.

Lúc này cô mới biết Chương Tuyết Dương thì ra đang đi công tác. Vì cửa hàng mới sắp mở thêm một đại sảnh tiệc lớn, nên từ âm thanh đến ánh sáng đều phải chọn kỹ, anh sang bên đó xem xét thực tế.

Nghe nói Chương Tuyết Dương có thể phải hai ngày nữa mới về, Tô Đình khựng người, không biết là thấy thất vọng hay nhẹ nhõm. Cảm xúc lẫn lộn, nhưng cũng chẳng có thời gian để nghĩ, vì công việc chất đống, cô nhanh chóng lại bận rộn tiếp.

Cứ thế, hai ngày trôi qua yên ổn. Đến trưa hôm diễn ra tiệc sinh nhật, Chương Như mang đến cho Tô Đình một chiếc váy.

Là váy hai dây màu đỏ rượu vang, trên thân váy đính những mảnh sequin nhỏ lấp lánh, tà váy phồng nhẹ như nụ hoa, Tô Đình thử vào, trông cả người trở nên nhẹ nhàng, thanh thoát.

“Quả nhiên vẫn phải để em ra tay.” Chương Như xách theo chiếc váy kiểu chụp ảnh studio, hỏi Đới Ngọc Lan:

“Chị Lan, chị thấy cái nào đẹp hơn?”

Đới Ngọc Lan cười: “Đương nhiên là cái em chọn rồi.” Váy ngắn thì tinh tế hơn, không vướng víu như loại có tà dài, mà màu đỏ đậm thế này lại càng tôn làn da trắng của Tô Đình: “Đúng là hoa khôi của cửa hàng mình rồi đó.”

Đến tóc tai cũng chẳng cần làm cầu kỳ, chỉ cần búi gọn tùy ý là đủ đẹp.

“Phải đó, cô gái xinh xắn như vậy mà suýt bị bộ váy kia làm cho già mất.” Chương Như dứt khoát cất bộ váy còn lại đi, bảo Tô Đình tô thêm thỏi son đỏ cùng tông với váy, rồi búng tay một cái: “Chuẩn luôn, chuẩn luôn! Tối nay tâm điểm là chị đó nha.”

Tô Đình xách nhẹ váy bước đi mấy bước, quả thật thấy tiện hơn hẳn, không như chiếc màu tím dễ bị vướng gấu. Chỉ là đôi giày dường như có chỗ không ổn: “Có phải phối vào nhìn hơi nặng nề không?”

Cô vốn mang một đôi có đế độn, giờ lộ ra hết, trông chẳng khác gì… móng lừa.

Chương Như cũng đang định nói điều đó: “Đổi đôi khác đi, có đôi nào quai mảnh không? Màu đen thì càng tốt.”

“Có chứ, ở nhà chị có một đôi, lát nữa chị chạy về lấy.”

Tô Đình tháo đôi giày đế độn ra, thay bằng đôi gót vuông thấp của mình.

Cô bỏ đôi giày đế độn vào hộp, bất ngờ khóa giày lăn xuống dưới tủ, thế là cô ngồi xổm xuống sàn, đưa tay với vào mò.

Buổi trưa chẳng có việc gì gấp, Đới Ngọc Lan ngồi ở chỗ mình lướt tin tức, bỗng bật cười: “Nhìn gã Tây này đi, bạn gái cao tới… ngang eo, sao lại xứng nổi vậy trời?”

Chương Như chống tay lên vách ngăn, nghiêng đầu liếc qua, là ảnh một ngôi sao bóng rổ nước ngoài cùng bạn gái, đã bị chia sẻ khắp mạng xã hội.

“Hai người này chắc chênh nhau phải năm chục phân ấy nhỉ?” Đới Ngọc Lan giơ tay ước lượng.

Chương Như đã quen với mấy chuyện này, thản nhiên nói: “Không sao đâu, chỉ cần chỗ giữa khớp nhau là được.”

Vừa dứt lời, sau lưng bỗng có ai đó dùng hai ngón tay gõ nhẹ vào lưng cô, lực đạo và tư thế quen thuộc đến mức khỏi cần đoán.

Cô ấy quay đầu liếc một cái, quả nhiên là Chương Tuyết Dương: “Sao lại đánh em nữa hả?”

“Em nói xem?” Chương Tuyết Dương nhướng mày hỏi lại.

“Em nói mấy chuyện b**n th** của anh thì anh bớt xen vào đi nha!” Chương Như dạo này nghiện xem phim, bắt chước nữ chính trong phim xác sống, vung tay múa loạn rồi chỉ thẳng vào mũi Chương Tuyết Dương, hét lớn một tiếng: “Trừ tà!”

Phía sau tủ, Tô Đình đang cúi người bỗng giật mình, ôm lấy ngực bật dậy thật nhanh. Vừa xoay người lại, cô liền chạm ngay ánh mắt của Chương Tuyết Dương.

Bình Luận (0)
Comment