Chương 36: Em nghĩ kỹ chưa?
*
Một cao một thấp, ánh mắt giao nhau không lệch đi đâu, nhưng chẳng ai mở miệng trước.Chương Như chắn trước mặt Tô Đình:“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy gái đẹp bao giờ à?”
Ánh mắt Chương Tuyết Dương thu về khuôn mặt cô:“Em có thể nào một ngày đừng om sòm được không, làm người cho ra dáng thục nữ chút đi.”
“Anh có thể nào đừng cứ xông vào văn phòng người ta mà không chào một tiếng, biết phép lịch sự chút đi?” Chương Như phản pháo: “Lại tới làm gì? Sắp hết giờ làm rồi.”
Chương Tuyết Dương giơ túi đồ trong tay lên: “Không muốn à? Vậy anh đi.”
Là đầu thỏ cay tê!
Chương Như lập tức nhào tới giành: “Dương thiếu gia, xin dừng bước!”
Cô ấy vung tay giật lấy túi đồ, mở ra nhìn, ngoài đầu thỏ cay tê còn có khô bò, với mấy móc khóa hình gấu trúc.
“Anh đi xem gấu trúc à?” Chương Như ngẩng đầu hỏi.
“Đồ mua ven đường.”
Chương Tuyết Dương rút một cái trong túi ra, đưa cho Tô Đình.
Tô Đình đưa tay nhận: “Cảm ơn anh.”
Cô chỉ dùng một tay đón lấy, tay kia vẫn che trước ngực, cổ áo hơi thấp, mà anh lại cao, luôn cảm giác như nếu không cẩn thận sẽ bị anh nhìn thấy gì đó.
Thứ cầm trong tay là con gấu ôm nhỏ mà cô từng thấy trên mạng, con của cô còn mặc cả quần yếm, trông rất đáng yêu.
“Không đúng lắm nha, anh mà cũng biết mua quà lưu niệm? Có phải cùng cô nào đi xem gấu trúc, tiện tay mua về không đó?”
Chương Như vừa nói vừa xé bao đầu thỏ, đưa lên mũi ngửi, thơm đến mê người.
Chương Tuyết Dương chẳng buồn đáp lại, với cô ấy vốn nói chuyện chả ăn nhập nhau. Anh để đồ xuống, quay người đi luôn.
Chương Như nhìn theo bóng lưng anh vài giây, đầy ẩn ý nói: “Thấy chưa, có tật giật mình.”
Rồi cô ấy quay sang Tô Đình, nhớ đến lúc nãy cô vội vàng đứng bật dậy: “Sao ai cũng sợ anh ấy dữ vậy? Thằng cháu em còn dám tè lên người anh ấy đó.”
Đới Ngọc Lan bật cười: “Nếu sếp không phải anh em, em có dám không?”
Bao nhiêu người trong nhà hàng lần đầu gặp Chương Tuyết Dương đều thấy anh giống như vị thần mặt lạnh, ông chủ trẻ tuổi mà khí thế quá đỗi đè nặng, nên ai nấy cũng chẳng dám lại gần.
Chương Như nghĩ một hồi, cũng thấy đúng. Khi làm việc thì nghiêm, mắng người chẳng nể nang ai, ánh mắt như chim ưng, nhìn ai cũng thấy sợ. Nếu không phải anh trai cô ấy, chắc cô ấy cũng tránh càng xa càng tốt.
–
Tối hơn chín giờ, Tô Đình vẫn ở văn phòng chuẩn bị những thứ cuối cùng. Cô đổi sang đôi giày cao gót mảnh, vì đi chân trần trông không đẹp nên còn sơn móng cùng màu với váy.
“Xong chưa?” Chương Như ló đầu vào cửa: “Trên lầu náo nhiệt lắm rồi đó.”
Hôm nay là lần đầu cô tham dự tiệc sinh nhật, mà lại còn là sinh nhật chính mình, nên bận rộn chạy tới chạy lui.
Tô Đình cầm lấy tấm thẻ nhắc lời, túi trang điểm, túi bút, kịch bản chương trình, đủ thứ lỉnh kỉnh: “Rồi, đi thôi.”
Hai người tắt đèn, khóa cửa rồi cùng đi ra ngoài. Tới sảnh, Tô Đình chợt nhớ mình quên mang danh sách sinh nhật, lại quay về tìm. Lục tung tìm mãi không thấy, đang định in lại một bản thì mới nhớ ra lúc sáng đưa cho Đới Ngọc Lan xem, chị tiện tay kẹp vào tập tài liệu dưới cùng.
Tô Đình rút ra, giũ nhẹ, quả nhiên tờ danh sách rơi xuống. Cô nhặt lên xem giờ, thấy không còn nhiều thời gian, liền ôm đống đồ đi. Trên lầu khách đã ngồi kín chỗ, chẳng bao lâu sau, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Tô Đình cùng Lương Trung làm người dẫn, mở màn xong liền dẫn mọi người chơi một trò nhỏ khởi động không khí.
Trò chơi trong nhà là xé bảng tên, mỗi người chơi dán bảng tên lên cánh tay, ai bị bắn trúng nước màu thì xem như bị loại. Vì phải bảo vệ bảng tên, nên ai nấy đều vừa lấy tay che một bên cánh tay, vừa thủ vừa công, dáng vẻ như bọ ngựa, trông buồn cười vô cùng. Trò chơi không phức tạp, buổi tiệc cũng chẳng trang hoàng gì nhiều, nhưng không khí vẫn rất náo nhiệt. Sau phần trò chơi là tiết mục biểu diễn. Lúc ấy Tô Đình đang cầm micro nói, thì Chương Tuyết Dương xuất hiện trong phòng tiệc.
Anh đứng ở khu chụp hình, ngay giữa khung vòm bóng bay, ánh mắt hướng thẳng về phía sân khấu. Tô Đình sợ đến mức nuốt mất một chữ, may mà cô nhanh chóng bình tĩnh lại, liếc nhìn tấm thẻ nhắc lời trong tay rồi tiếp tục đọc lời dẫn.
Sau khi dẫn xong, Tô Đình khẽ nhấc váy bước xuống sân khấu, tim đập thình thịch, mắt nhìn thẳng không dám liếc ngang. Đến khi xuống dưới rồi nhìn lại, may thay, Chương Tuyết Dương đã không còn ở đó.
Giờ này chắc anh về rồi nhỉ.
Nghĩ đến khả năng anh đã rời đi, Tô Đình khẽ vuốt ngực, lòng mới yên hơn được đôi chút. Ngành nhà hàng có thể xem là nơi có độ tuổi trải rộng nhất, nhìn khắp phòng tiệc, có người chỉ mới mười mấy tuổi, cũng có người đã làm ông bà mà vẫn cần mẫn kiếm tiền.
Mọi người nhân dịp này tụ họp ăn bữa cơm, hoặc uống vài chai bia. Tô Đình rất thích bầu không khí như vậy: đơn giản, chân thật, chẳng ai có tâm tư cong quẹo. Những người từng cãi nhau hay có xích mích nhỏ, chỉ cần cầm ly rượu hay ly nước ngọt bước tới nói đôi câu, giữa tiếng cười của người xung quanh, một nửa giận dỗi liền tan biến, lại trở về hòa thuận như trước.
Đều là đồng nghiệp trong cửa hàng, ban đầu Tô Đình cũng hơi căng thẳng, nhưng lên xuống sân khấu nhiều lần rồi cũng dần quen, về sau càng dẫn càng tự nhiên, nụ cười cũng thoải mái hơn nhiều.
Tiết mục chính của tối nay là tiết mục múa của nhóm lễ tân và thu ngân. Mấy cô gái mặc quần ống loe phong cách cổ điển, đội mũ nồi hoặc khăn trùm đầu, nhảy bài “Sứ Giả Hộ Hoa” của Lý Khắc Cần, bản remix DJ — vừa ngầu lại vừa có nhịp điệu.
Phùng Ninh cũng ở trong nhóm đó. Nhảy xong, mồ hôi ướt cả trán, Tô Đình lấy khăn giấy giúp cô lau: “Đẹp lắm, động tác rất đều.”
Phùng Ninh cười: “Mình không bằng cậu đâu, nhảy thì vẫn là cậu giỏi nhất.”
Rồi quay sang Chương Như: “Miss Chương, lần sau nhảy cùng A Đình một bài nha?”
Chương Như rất thành thật: “Em chỉ biết nhảy disco thôi, chứ múa thì thua.”
Nhưng cô ấy cũng không ngại lên sân khấu: “A Đình mà dắt em thì được, cùng lắm em chỉ ‘bơi’ nhẹ bên cạnh thôi.”
Nói xong lại ngáp dài, dạo này Chương Tuyết Dương không ở đây, cô ấy chơi tới khuya suốt, giờ đã buồn ngủ đến mức lơ mơ.
“Em đi sớm được không?” Chương Như hỏi Tô Đình, cảm giác nếu ở lại thêm lát nữa chắc lái xe cũng có thể ngủ gật.
Tô Đình nhìn bảng chương trình: “Sắp tới phần chúc mừng sinh nhật rồi, danh sách có em mà? Hay cố gắng thêm chút nữa nha?”
Chương Như gật đầu: “Được rồi, vậy em ở lại.”
Danh sách sinh nhật của nhà hàng được thống kê theo ngày trên chứng minh thư, thật ra ngày sinh của cô bị ghi sai, sinh nhật thật còn cách một thời gian nữa. Cô ấy gục đầu bên loa ngủ một lát, cuối cùng cũng đến phần cuối cùng của buổi tiệc.
Chương Như lên sân khấu nhận phong bì, rồi cùng mọi người chụp ảnh trước bánh kem. Khi đến phần cắt bánh, cô ấy tinh nghịch lấy ít kem bôi lên mặt Tô Đình, Tô Đình cũng trả đũa, cuối cùng ai cũng dính đầy kem: mũi, nhân trung đều dính dẻo dẻo, ngọt ngấy.
Đến đây thì buổi tiệc mới thật sự kết thúc. Chương Như chịu không nổi, chạy về trước. Khách trong sảnh tiệc cũng lần lượt ra về. Tô Đình thu dọn đồ của mình, khẽ nhấc váy đi xuống tầng dưới. Ngoài giờ làm việc, ánh sáng tầng một mờ hơn, cô đi ngang qua sảnh, từ khe cửa văn phòng hắt ra một vệt sáng mảnh.
Tô Đình nhớ rõ trước khi lên lầu mình đã tắt đèn rồi, nên lấy làm lạ, đi vào xem thì phát hiện Chương Tuyết Dương đang ngồi ở chỗ của cô, cúi đầu nghịch điện thoại, trông y như đang đợi bắt quả tang cô vậy.
“…Sếp Tuyết Dương?” Tô Đình đứng ở cửa, không ngờ giờ này anh vẫn chưa về.
Chương Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn cô: “Xong hết rồi à?”
“Vâng.”
“Sao không vào?” Anh đứng dậy, tránh sang bên nhường chỗ.
Tô Đình đành phải bước vào, chậm rãi đi tới bàn làm việc của mình, liền phát hiện tập hồ sơ đặt trên bàn đã bị mở ra, bên phải còn kẹp tấm ảnh A4 của Chương Tuyết Dương.
Đầu óc cô trống rỗng trong thoáng chốc.
Người thật Chương Tuyết Dương đang đứng ngay bên cạnh, thấy cô lúc đầu sững người, sau đó lập tức đậy hồ sơ lại, bàn tay giữ chặt trên đó, hoảng hốt đến mức nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ.
“Tấm hình đó, em tìm ở đâu ra?”
Anh hỏi, ánh mắt dừng lại trên những hạt nhũ sáng lấp lánh nơi đầu móng tay cô, ánh sáng phản chiếu khiến ngón tay cô trông càng trắng, đầu ngón càng mảnh.
Tô Đình không đáp, chỉ chớp mắt liên tiếp hai lần.
Khoảng cách giữa họ không xa, Chương Tuyết Dương có thể ngửi thấy trên người cô mùi kem ngọt, nơi chóp mũi còn dính chút bọt chưa kịp lau sạch.
Anh bước tới, cô lại lùi một bước.
Chương Tuyết Dương dừng lại, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, một lúc sau mới hỏi: “Chuyện lần trước tôi hỏi em, em nghĩ kỹ chưa?”
Vẫn là cái cách nói thẳng thừng ấy. Năm ngón tay Tô Đình siết chặt, tim cũng theo đó co lại. Chương Tuyết Dương không nói thêm gì nữa, dường như chỉ đang chờ cô trả lời.
Bên ngoài thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng, đồng nghiệp ra muộn hoặc uống say còn nói cười, âm thanh mơ hồ truyền đến văn phòng. Chắc sẽ không có ai vào, nhưng cũng chẳng phải một nơi thật sự riêng tư.
Tô Đình không nói gì, nhưng cũng không hề lơ đãng.
Giống như đêm ở biệt thự hôm đó, cảnh trong xe cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô thích Chương Tuyết Dương, điều đó cô biết.
Nhưng… yêu anh, cô chưa từng nghĩ tới. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cô hoàn toàn chưa sẵn sàng.
Cứ kéo dài thế này không phải cách, Tô Đình hít sâu lấy lại bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi nghĩ… chúng ta có lẽ không hợp nhau.”
Nói xong, cuối cùng cô cũng dám ngẩng đầu nhìn anh.
Không khí chậm rãi trầm xuống, bên ngoài tiếng người và tiếng bước chân đều bị chặn lại, yên tĩnh đến mức có thể đếm được từng nhịp thở.
Chương Tuyết Dương nhìn cô rất lâu: “Em có người mình thích rồi à?”
Tô Đình khẽ lắc đầu.
“Được, tôi biết rồi.”
Chương Tuyết Dương gật nhẹ, nhấc chân rời đi.
Anh rất bình tĩnh, vẻ mặt không để lộ cảm xúc nào.
Từ cửa hàng ra bãi đỗ xe chỉ mười mấy bước, ngón tay anh xoay xoay, muốn rút điếu thuốc, thuốc ở ngay trong túi, nhưng lại chẳng buồn lấy ra. Có lẽ do gió thổi, dạ dày anh lại bắt đầu quặn đau, nặng trĩu.
Anh lấy chìa khóa mở khóa xe, đèn xe nhấp nháy hai lần, cùng lúc điện thoại cũng reo.
Đầu dây bên kia là bạn trong cơ quan, nói rằng bên Huệ Châu Long Phát cho rằng lãi suất quá cao, nhất định bắt họ hạ thêm chút nữa, nếu không sẽ dọa tìm tổ chức khác hỏi giá.
“Được, tôi biết rồi. Để tôi xử lý.”
Cúp máy xong, Chương Tuyết Dương duỗi mấy đốt ngón tay lạnh buốt, rồi bấm số gọi cho Tôn Văn: “Không cần bàn với Long Phát nữa, bảo họ tìm luật sư đi, chuẩn bị khởi kiện.”