Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 37

Chương 37: Lòng người đã thầm trao gửi – Che chở cô ấy kỹ đến mức nào đây

*

Giữa đêm khuya khoắt, chẳng ai có thể ngủ yên.

Tô Đình thật ra không phải lần đầu nói ra những lời như vậy, hồi đại học cô cũng từng từ chối con trai, nhưng chưa từng có ai khiến cô trằn trọc lật qua trở lại, không sao chợp mắt được như Chương Tuyết Dương.

Vì mất ngủ, hôm sau Tô Đình hiếm khi xin nghỉ nửa buổi, đeo bịt mắt và tai nghe ngủ li bì cả buổi sáng ở nhà.

Đợi đến khi bù lại được giấc ngủ, cô xuống tầng lấy kiện hàng là chiếc camera giám sát, rồi dưới sự hướng dẫn từ xa của em họ, cô tự lắp đặt xong.

“Mạch Mạch, chị đi làm đây, ở nhà phải ngoan nha.”

Tô Đình châm thêm nước và thức ăn cho chó, kiểm tra lại cửa sổ một lượt, rồi xách túi ra khỏi nhà.

Khu cô đang sống tên là Hải Nguyệt Thành, chia làm hai khu Đông và Tây. Cô ở khu Đông, bên dưới có vườn trung tâm rất rộng, sáng sớm và chiều tối thường có nhiều người dắt con nít hoặc thú cưng ra tản bộ hóng gió.

Tô Đình che ô bước ra khỏi cổng lớn, rẽ trái đi về phía khu nhà hàng. Trời nắng gắt, cô cố ý chọn lối đi dưới tán cây bàng Đài Loan.

Quảng Châu là thành phố của những hàng bàng, cây quanh năm xanh lá, tán lại vươn rộng, men theo con đường bên dưới có thể đi bộ mười mấy bước liền mà vẫn mát rượi.

Không lâu sau cô đến cửa hàng, đang trong giờ nghỉ nên bãi đỗ xe phía ngoài chỉ lác đác vài chiếc. Từ xa đã thấy rõ chiếc xe trắng mới tinh của Chương Tuyết Dương. Anh dạo này dường như ít lái chiếc GLE, không biết là xe kia gặp trục trặc, hay đơn giản chỉ vì chiếc mới này chạy thuận tay hơn.

Tô Đình thu ô, đi vào văn phòng.

Chương Như đang ở ngoài châm nước: “Chị đến rồi à.”

“Ừ.”

“Tối qua về muộn lắm hả?”

“Cũng không…”

Tô Đình đặt ô và túi xuống, ngồi vào chỗ làm. Lúc ấy cô bỗng nhớ đến tối hôm qua, Chương Tuyết Dương cũng ngồi ở đây đợi cô, và cũng chính ở đây, cô đã từ chối anh.

Nhưng nhớ kỹ lại, hình như anh chẳng có biến đổi cảm xúc gì, dường như rất bình tĩnh, tiếp nhận cũng nhanh, nên… chắc là anh sẽ không để bụng đâu nhỉ.

Bắt đầu ngày làm việc như thường lệ, Tô Đình xử lý vài đơn đổi ca, Chương Như cũng bận rộn. Vốn dĩ cô ấy đã làm việc rất hiệu quả, có lẽ cũng nhờ trải qua vô số lần “đấu trí” với Chương Tuyết Dương mà hình thành được khả năng tập trung cao độ. Giờ đây, cô ấy kiểm soát bảng biểu cẩn thận hơn nhiều, số lần bị trả về cũng ít đi rõ rệt.

Hai người ai làm việc nấy, trong tiếng bàn phím lách cách của Chương Như, Tô Đình mở nhóm cửa hàng phó lên xem các chi nhánh đang bàn về buổi tiệc trung thu nhỏ. Đang nói chuyện, mọi người lại chuyển đề tài sang chuyện tuyển dụng.

Giờ cửa hàng nào cũng thiếu người, nhất là những cửa hàng cũ vì sắp khôi phục ca sáng, càng thiếu hơn.

“Vẫn phải tìm thêm kênh tuyển sinh viên mới ra trường thôi.” 

Mọi người đều đồng tình như vậy.

Tiền Tú Quân tag Tô Đình: “A Đình, lần trước em nói liên hệ vài trường, có tiến triển gì chưa?”

Cũng có rồi, Tô Đình mở lại bảng excel lúc trước thống kê: “Em đã gọi điện hỏi, nhiều trường yêu cầu doanh nghiệp gửi hồ sơ trước, đợi khi họ mở đợt tuyển mới thì sẽ xét duyệt.”

Nói cách khác là phải chờ thêm thời gian, hơn nữa còn phải cạnh tranh với các doanh nghiệp khác cùng tham gia.

“Chẳng phải có vài trường có thể gửi sinh viên thực tập trực tiếp sao?” Có người nhắc đến chuyện đó: “Nếu có thể ký được kiểu hợp tác trực tiếp ấy thì chẳng phải tốt hơn sao, hiệu quả cũng cao hơn chứ?”

Chuyện mọi người bàn đến, Tô Đình cũng biết rõ. Trước đây đúng là từng xảy ra tình trạng lộn xộn như vậy. Một số trường nghề bắt buộc và chỉ định sinh viên đến thực tập tại một doanh nghiệp nhất định, rồi sau đó trích phần trăm từ tiền lương của sinh viên. Vì thế, có một thời gian, chỉ riêng bộ phận việc làm của các trường đã có thể kiếm kha khá tiền nhờ “phí bôi trơn” từ doanh nghiệp.

Nhưng giờ thì khác rồi. Không chỉ bị kiểm tra gắt gao hơn, mà bản thân việc cưỡng ép cũng không phải cách hay. Sinh viên đến trong tâm thế miễn cưỡng, ý thức phản kháng lại mạnh, nên Tô Đình đã bàn với Đới Ngọc Lan, cảm thấy vẫn nên chọn những trường công khai tuyển dụng thì tốt hơn. Chỉ cần chế độ đãi ngộ và phúc lợi quan tâm chu đáo, tỉ lệ nhân viên gắn bó cũng sẽ cao hơn.

“Thôi nghĩ cách khác đi, tìm thêm nguồn trường mới xem. Ngoài tỉnh cũng có thể thử, chỉ cần mình quảng bá tốt, chắc chắn vẫn có người sẵn lòng đến làm bên này.” Tô Đình nói.

“Ừ cũng được, vậy tụi mình chia ra tìm, lát nữa đối chiếu lại tình hình trong tay.”

Bàn xong việc, cả nhóm lại chuyển sang tán gẫu chuyện khác. Có người đề nghị tổ chức buổi tụ họp nhỏ, nói lần trước ở sơn trang chưa nói chuyện đủ, có thể hẹn nhau đi chơi đâu đó.

Tiền Tú Quân là người rành Quảng Châu nhất, liền gợi ý đến công viên Việt Tú, núi thấp, dễ leo, lại có tượng Ngũ Dương nổi tiếng.

Tô Đình nghiêng đầu hỏi Chương Như, người lúc nào cũng tự nhận là “thẻ thông hành sống của Dương Thành”: “Cái tượng Ngũ Dương đó là gì vậy?”

“Là ông nội của cây kem Ngũ Dương, ba của Tháp Quảng Châu, và cũng là ‘ngôn ngữ mẹ đẻ’ của người Quảng Châu đó.” Chương Như gõ bàn phím lách cách, đáp tỉnh bơ: “Chị quên rồi hả, tụi mình hở tí là bắt chước tiếng dê kêu mà?”

Nói xong cô ấy liền há miệng bắt chước: “Vấn nê cự chồ mệ——a [Hỏi cái chi rứa~]?”

Biết rõ là cô đang nói bậy, Tô Đình liền tự tra mạng, mới biết tượng Ngũ Dương là biểu tượng của thành phố Quảng Châu, bắt nguồn từ một truyền thuyết kể rằng xưa kia năm vị tiên hạ phàm cứu giúp dân gian.

Một lát sau, Chương Như dứt khoát gõ “cạch” một tiếng cuối cùng: “Xong rồi nhé, hết việc rồi đó!”

Cô ấy vươn vai thật dài, rồi đưa tay gõ nhẹ lên giữa trán chú gấu trúc dán trên màn hình, như thể đang gõ vào trán của Chương Tuyết Dương: “Dương à, cho anh nửa tiếng để xem hết, đọc xong phải trả lời, không thì tôi đá một phát cho về quê ăn khoai liền.”

Rồi cô ấy quay sang hỏi Tô Đình: “Chị đói không? Em đi kiếm chút gì ăn nha?”

“Em không còn mấy cái đầu thỏ đó hả?” Tô Đình hỏi.

“Hết rồi, kêu chị Lan lấy mấy gói mang về cho Văn Tử, rồi chia cho chị Thái Thải với mấy người nữa, chia xong là sạch bách luôn.”

Chương Như đứng dậy chỉ lên tầng ba: “Tất cả là lỗi của Chương Tuyết Dương hết, lười chết được, mang có chút xíu ai mà ăn cho đủ, đúng là đồ keo kiệt!”

Cô ấy vừa đói vừa thèm, bĩu môi: “Em ra 7-Eleven mua ít oden về ăn đây.”

Nói xong thì cầm điện thoại lượn ra ngoài.

Tô Đình ngồi làm việc thêm một lát, cũng đứng dậy đi lấy nước.

Quầy lễ tân đang tập huấn nghi thức đón khách, các cô tư vấn viên xếp hàng hai bên, ai nấy đều là những cô gái trẻ trung, xinh xắn, khuôn mặt luôn tươi cười, hai tay đặt chéo nhẹ trước eo.

“A Đình, lại giúp bọn chị đóng vai khách chút được không?” Thái Thải gọi cô.

Tô Đình bước đến, một cô gái trong nhóm liền nhập vai khách sạn viên, mỉm cười đón tiếp: “Buổi chiều tốt lành, xin hỏi chị có đặt bàn trước không ạ? Tên của chị là gì ạ? À, là chị Tô phải không ạ, chị đặt bàn V88 ở tầng hai, mời đi lối này, em đưa chị lên nhé, cẩn thận dưới chân ạ. Canh lan đã được giữ lại cho chị rồi, theo yêu cầu của chị, chúng em dùng nước Evian để hầm.”

Tô Đình vừa bị kéo đến chân cầu thang, mới đặt một chân lên bậc thì thấy Chương Tuyết Dương từ khúc quanh đi xuống.

Quả thật, anh vừa xuất hiện là không khí liền tụt xuống vài độ, đúng kiểu “máy điều hòa di động”. Cô tư vấn viên vốn còn đang đóng vai, lập tức nghiêm mặt, không dám đùa thêm câu nào: “Sếp Tuyết Dương.”

Giọng nói nghiêm trang, lưng cũng đứng thẳng hơn, y như gặp phải thần giữ cửa.

Tô Đình khẽ chạm mí mắt, lặng lẽ tránh sang một bên.

Thú thật, cái cảm giác ngượng ngập này còn mạnh hơn cả lần bị anh hôn hôm trước.
Cô tuy không bỏ chạy, nhưng cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Ngay trước mắt cô, Chương Tuyết Dương cứ thế bước ra ngoài. Lên xe rồi, nhớ lại cảnh khi nãy cô né tránh mấy bước, chẳng thèm chào lấy một tiếng, vẻ mặt lại bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong xe, hơi nóng hầm hập phả lên lưng như dán vào ghế sofa phơi nắng đến cháy rát. Mãi một lúc lâu, gió điều hòa mới khiến lưng anh dịu đi đôi chút.

Chương Tuyết Dương đạp ga, lao thẳng ra khỏi bãi đỗ xe.

Trên đường, anh nhận được một cuộc gọi, là của một cổ đông lâu năm bên Long Phát.

Theo vai vế thì Chương Tuyết Dương phải gọi đối phương một tiếng “bác”, nhưng lần này anh chẳng còn kiên nhẫn: “Đã cho rằng kênh phân phối tôi cung cấp có vấn đề, thì cứ theo quy định mà làm. Nhân tiện nhắc các vị một câu, bên nhà cung ứng hàng khô và rượu cũng sẽ cùng Chương Ký khởi kiện đấy.”

Đã thích dây dưa thì cứ để pháp luật xử, dù sao tiền phạt chậm trả cũng sẽ ngày càng chồng chất. Mà làm loạn với cả nhà cung ứng như thế, Long Phát có muốn duy trì kinh doanh bình thường cũng khó.

Xe chạy mấy chục dặm thì tới câu lạc bộ.

Lục Côn đang hát bài “Kẻ thần phục dưới váy”, thấy anh xuất hiện với vẻ mặt khó ở liền trêu: “Sao đấy cậu Dương, gia đình bất hòa à? Hay bánh xe cán phải cứt rồi?”

Chương Tuyết Dương ngồi xuống sofa, cầm chiếc bật lửa xoay trong tay, ngọn lửa lóe lên rồi tắt, không theo nhịp.

Nhìn sắc mặt anh u ám như thế, Lục Côn tắt nhạc, chạy qua ngồi cạnh: “Thất tình hả? Nói ra cho anh em vui cái nào?”

“Đúng đó, Chương sinh.” Có người phụ họa, “Bọn tôi giúp được gì thì không, nhưng bày vài chiêu dở người chọc cậu vui thì được đấy.”

Cả nhóm đùa giỡn đúng kiểu té giếng nhặt đá ném thêm, đến cả Simon ở nước ngoài cũng nhắn WeChat tới: “Cậu Dương, tôi có thể xin nhìn mặt cô người thuê nhà tôi không? Xem thử là cô gái thế nào mà khiến cậu động lòng tương tư thế.”

Chương Tuyết Dương nhìn ánh sáng phía bên kia màn hình: “Berlin khó khăn lắm mới có tí nắng, thế mà cũng đủ kéo cậu ra sủa à?”

“Chậc chậc, chậc chậc chậc, không cho xem thì nói thẳng, nổi nóng làm gì?” Simon quá hiểu tính anh, cười đến sặc sụa, như đang hóng kịch hay: “Người ở trong nhà tôi, là nam hay nữ, mấy con mắt mấy cái mũi tôi cũng nên biết chứ? Người ta làm chủ nhà còn xem được cả chứng minh nhân dân cơ mà, tôi chỉ xin một tấm hình cũng không được à? Cậu tính che chở cô ấy kỹ đến mức nào đây?”

“Ờ, nói phải đó, yêu cầu hợp lý mà.” Lục Côn bên này liền bắt nhịp, thuận miệng chêm vào rồi hỏi luôn: “Lần trước cậu ra tay đánh người cũng liên quan đến chuyện này phải không? Thế nào, tốn công sức như thế, cô gái đó có biết không?”

Chương Tuyết Dương đứng dậy, đi thẳng tới chỗ Trần Tư Quang: “Cậu có biết văn phòng luật nào ổn hơn không?”

Công việc của đối phương vốn liên quan, nên hỏi anh ta là tiện nhất.

“Bên đang làm không được à?” Trần Tư Quang ngẩng đầu nhìn.

“Không phải là không được, phản hồi cũng nhanh, chỉ là đội ngũ hơi nhỏ.” Phạm vi nghiệp vụ lại hẹp, khó hỗ trợ kế hoạch tiếp theo. Anh định sau khi xử xong vụ kiện với Long Phát thì sẽ đổi.

Trần Tư Quang gật đầu: “Để tôi lọc mấy cái, rồi gửi cậu xem.”

Nói xong, anh ta thoát khỏi phòng livestream trên điện thoại: “Đánh một ván không?” — Ý nói là bi da.

Chương Tuyết Dương lờ mờ cảm thấy cô gái trong buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi có nét quen, nhưng không nhớ rõ, mà anh cũng chẳng mấy hứng thú, bèn đứng dậy cầm gậy.

Tối hôm đó tan sớm, mười giờ mọi người ai về nhà nấy, không tụ tập thêm.

Tới ngã tư quảng trường, chờ đèn đỏ, Chương Tuyết Dương thoáng thấy trong đám người có một dáng hình, cùng mái tóc dài, cùng chiếc váy đỏ rực rỡ.
Thoáng chốc, anh liền nhớ tới dáng vẻ của Tô Đình tối qua: hai bờ vai trần, thân hình thon mảnh, mà nụ cười lại tươi sáng, trên sân khấu rực rỡ đến chói mắt.

Chính vì cảnh đó khiến anh sững lại đôi giây, để rồi bị xe phía sau bóp còi một tiếng, mới nhận ra đèn đã chuyển xanh.

Anh khẽ chửi mình “Đúng là thần kinh” rồi sang số, lái xe đi tiếp.

Vài ngày sau đó, Tô Đình chủ yếu bận rộn với việc tuyển dụng.

Ngoài đợt tuyển sinh viên mới ra, cô còn thử điều chỉnh lại chế độ giới thiệu nội bộ, chẳng hạn như nhân viên làm đủ một năm hoặc được thăng chức, người giới thiệu đều có thể nhận thêm phần thưởng. Cách làm này vừa để khuyến khích mọi người giới thiệu người mới, vừa mong giúp tình hình nhân sự ổn định hơn.

Cô chỉnh sửa rất nhiều, cũng đã bàn bạc với Đới Ngọc Lan, cuối cùng hình thành được một bản quy chế giới thiệu nội bộ mới.

Xét thấy các chi nhánh khác cũng đang thiếu người, nếu có thể để nhiều cửa hàng cùng áp dụng thì cũng xem như mở rộng phạm vi thử nghiệm. Đới Ngọc Lan nói: “A Đình, em in một bản mang lên cho Sếp Tuyết Dương xem nhé.”

Trước đây, Đới Ngọc Lan vốn không thích xen vào những chuyện này, nhưng từ khi có cổ phần, chị phải để ông chủ nhỏ thấy được thái độ của mình, rằng chị không chỉ quan tâm đến cửa hàng cũ, mà các cửa hàng khác cũng để mắt tới. Hơn nữa, chị cũng dần nắm được ý tứ của ông chủ, rằng anh luôn coi trọng tính tiêu chuẩn hóa và thống nhất.

“Nhớ kiểm tra kỹ, đừng để sót lỗi chính tả.”

“Vâng.” Công việc không thể thoái thác, Tô Đình chỉ đành cứng rắn cắn răng mà làm.

Cô ôm tập hồ sơ bước lên tầng ba, lại một lần nữa gõ cửa phòng làm việc của Chương Tuyết Dương.

Anh ngẩng đầu, liếc cô một cái, ánh mắt chạm nhau thoáng chốc: “Vào đi.”

Giọng điệu bình thường, sắc mặt cũng bình thường. Tô Đình thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, bước chân cũng khẽ hơn. Nhưng vừa mới đặt tập hồ sơ xuống, cô liền nghe anh nhận một cuộc điện thoại: “Ba à, có chuyện gì vậy?”

Xem ra là ông chủ lớn gọi đến. Tô Đình đứng bên cạnh chờ, ánh mắt khẽ lướt qua bàn tay đặt trên bàn của anh.

Vết thương trên tay anh đã đóng vảy, nhưng diện tích khá lớn, xung quanh vẫn còn mấy mảng bầm tím chưa tan hết, một khối đen sì trông chẳng biết do đâu mà ra.  Người như anh, thô kệch và qua loa, chẳng buồn xử lý, e rằng sẽ để lại sẹo mất.

Tâm trí cô phiêu đãng chốc lát, chợt nghe anh nói: “Người đến rồi hãy nói, giờ không bàn.”

Giọng điệu lộ rõ chút cảm xúc, trong vẻ không tình nguyện còn pha chút kiêu ngạo.

Vừa dứt điện thoại, Tôn Văn lại gõ cửa: “Sếp Tuyết Dương, bên Vĩnh Lợi sắp khai trương, chắc đến giờ phải xuất phát rồi.”

Chương Tuyết Dương nhìn đồng hồ: “Anh dẫn người đi đi, tôi còn việc.”

Cổ đông cũ của Long Phát muốn tới, mà người này lại thông qua quan hệ của ba anh.

Đợi Tôn Văn ra ngoài, anh cúi nhìn tập hồ sơ Tô Đình mang đến.

Cô làm việc luôn tỉ mỉ, hiếm khi có lỗi chính tả, trình bày cũng đẹp mắt, cả chữ và khoảng cách giữa các dòng đều vừa vặn với định dạng biểu mẫu.

Anh lướt qua một lượt, hiểu rõ ý của Đới Ngọc Lan, nhưng cơ chế thưởng theo năm cho người giới thiệu như thế này: “Không cần đưa tôi, gửi vào nhóm cửa hàng trưởng để mọi người cùng bàn.”

Anh gập lại tập hồ sơ.

Những chính sách ngắn hạn áp dụng trong hoạt động kinh doanh có thể coi như một hình thức phổ biến kinh nghiệm. Tuy nhiên, nếu cửa hàng cũ soạn gì cũng phải qua tay anh phê duyệt rồi gửi đi các chi nhánh khác, sẽ dễ tạo cảm giác mất cân bằng trong mối quan hệ.

Dù sao, họ đều là cửa hàng trưởng, chẳng ai cao hơn ai.

Nghĩ ngợi một chút, anh nói thêm: “Để chị Lan gửi, em đừng gửi.” Anh nhìn sang Tô Đình.

Tô Đình không phải người mới đi làm, cũng không phải lần đầu phối hợp công việc với anh, rất nhanh đã hiểu được ẩn ý trong đó.

Nếu là để “thảo luận,” thì do chị Lan gửi cho các cửa hàng trưởng mới đúng nghĩa giao tiếp ngang hàng; còn nếu cô gửi, do chức vụ thấp hơn, lại mang chút sắc thái khác.

Cô nghiêm túc gật đầu: “Vâng, tôi nhớ rồi.”

Vì cảm kích, cô còn khẽ cười với anh: “Cảm ơn Sếp Tuyết Dương đã nhắc tôi, vậy tôi xin phép đi trước.”

Nói xong, cô quay người ra ngoài, ôm tập hồ sơ khép nhẹ cánh cửa lại.

Chương Tuyết Dương nhìn theo bóng cô rời khỏi văn phòng, cũng vừa lúc thấy Vương Tư Kiều gần như lập tức bước theo ngay phía sau.

Bình Luận (0)
Comment