Chương 47: Vết thương – “Đang ăn gì đó?”
*
Rất nhanh sau đó, Tô Đình nghe thấy giọng của Chương Tuyết Dương, rồi cũng thấy anh bước vào. Kính râm của anh vắt trên cổ áo, tay còn cầm theo áo khoác, vì dáng người cao nên lúc đi qua cửa anh theo thói quen hơi cúi đầu.
Tô Đình lập tức nhớ đến chuyện tối qua mình uống say, còn đá ghế anh hai lần liền. Nói không lo lắng là nói dối, cô thấy mình thật vô lễ, nên khi chào cũng cẩn thận vô cùng: “Sếp Tuyết Dương.”
Chương Tuyết Dương đang bàn công việc với người khác, chỉ hơi gật đầu rồi đi qua. Tôn Văn đi sau, khi đến gần bức tường còn ngoảnh đầu lại nhìn cô, mỉm cười một cái rồi mới rời đi.
Tô Đình ghi âm xong ID thì cũng trở lại văn phòng.
Chương Như đang ngả người trên ghế ngủ bù, hé một con mắt ra hỏi: “Chị không buồn ngủ à?” Tối qua hai người đều uống không ít, mà về nhà cũng muộn.
“Cũng hơi buồn ngủ.” Tô Đình chống tay lên bàn, xoa mặt mấy cái, nhưng việc còn nhiều, cô phải cố hoàn thành bản báo cáo cho hội nghị cửa hàng trưởng.
“Thì tắt đèn ngủ một lát đi, em đâu phải thanh long, bật đèn lên là phải chạy mãi đâu?” Chương Như lầu bầu, xoay người đổi tư thế, đến nỗi má bị ép đến tận mí mắt.
Thấy cô ấy ngủ không thoải mái, Tô Đình nói: “Hay qua nhà chị nằm chút nhé?”
Thời gian vẫn dư, giờ về còn kịp một giấc ngon lành.
Chương Như lim dim nhìn đồng hồ: “Em thấy được đấy.” Nói rồi, cô ấy đứng dậy, cầm điện thoại đi cùng Tô Đình.
Hai người chung một chiếc ô, ra ngoài đi ngang bãi đỗ xe thì thấy bên cạnh chiếc mini đỏ, Vương Tư Kiều đang nói chuyện với một cô gái.
Cô gái tóc nhuộm màu bạch kim, da trắng đến mức lóa mắt. Trong tay cô ôm một con mèo xám, tay phải đẩy Vương Tư Kiều mấy cái như đang cãi nhau, rồi đột nhiên khóc. Nước mắt cứ thế rơi xuống, nhìn chằm chằm vào Vương Tư Kiều không rời mắt. Sau vài giây giằng co, anh ta đưa khăn giấy cho cô gái, vừa đưa xong ngẩng đầu thì bắt gặp Tô Đình, sững lại.
Cô gái kia cũng nhìn theo, có lẽ là linh cảm phụ nữ mách bảo, sắc mặt lập tức trở nên khó chịu. Ánh mắt cô ta quét từ tóc Tô Đình xuống tận gót giày, sắc bén như muốn rạch người ta làm đôi. Bị Vương Tư Kiều nói gì đó, cô ta lập tức giọng the thé: “Giỏi nhỉ, chia tay mới mấy hôm đã có người mới rồi à?”
Giọng cô gái to đến mức cả bãi xe đều nghe thấy. Vương Tư Kiều bị cô làm cho mất hết thể diện, mặt tối sầm lại: “Vivi, cô nổi điên gì thế, còn chưa đủ à?”
Hai người họ cứ thế tranh cãi. Chương Như lập tức chuyển sang đi bên phải Tô Đình, nhỏ giọng nói: “Đi mau, nắng muốn chết.”
Nói xong, cô ấy giật lấy ô, khéo léo chắn tầm nhìn bên kia, rồi cả hai nhanh chân băng qua bãi xe, sang đường.
Hôm nay có gió, đi ngang hàng cây đa bên đường cũng thấy mát rượi. Hai người đi vào từ cổng chính, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi dưới lầu đang dỡ hàng, Tô Đình liền dắt Chương Như bước vào.
Cửa hàng là của người bản địa, ngoài trái cây và đồ tạp hoá còn bán thêm vài món ăn thủ công. “Bà chủ, hôm nay có bánh yến mạch không?” Tô Đình từng ghé mua vài lần, cũng xem như quen mặt.
“Có chứ, nhưng nhiều hộ đặt trước rồi đó.” Bà chủ đang kiểm đơn, ngẩng lên nhìn Tô Đình: “Cô gái xinh đẹp, cô cũng muốn à? Vậy tôi chừa cho cô hai hộp nha.”
“Vâng, cảm ơn ạ.” Tô Đình đi dạo quanh cửa hàng, mua thêm ít trái cây và một hộp bánh khoai môn.
Bánh khoai môn có lẽ làm bằng mỡ heo, trên mặt phủ đậu phộng nghiền và hành lá, bên trong là nấm hương, lạp xưởng và tôm khô, thuộc loại bánh mặn, khoai môn bùi, hơi tơi hạt, ăn cực kỳ chắc bụng.
Hai người chia nhau ăn ngay trên đường, ăn xong về đến nhà lại mở hộp bánh yến mạch ra. “Cái này ngọt đấy.”
Tô Đình đưa cho Chương Như một miếng, rồi vào tủ lạnh lấy cho cô chai nước.
Bánh yến mạch trông giống bánh đại phúc, vỏ ngoài mềm dẻo có thể kéo sợi, nhân bên trong là yến mạch sánh đặc, hương vị gợi nhớ đến món ngũ cốc thời thơ ấu. Chương Như vừa nhai vừa liếc nhìn Tô Đình, chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Con mèo của Vương Tư Kiều hình như cũng tên Vivi đúng không?”
Cô cũng có WeChat của anh ta, thường thấy ảnh con mèo, nên nhớ mang máng.
Tô Đình nghĩ một lát: “Hình như vậy.” Cô đi bật điều hoà trong phòng ngủ, sợ Chương Như lạnh, còn lấy thêm một chiếc chăn mỏng.
Ăn xong, Chương Như ngồi v**t v* chú chó. Lúc mới gặp cô, nó còn rụt rè, sau thì vẫy đuôi thử thăm dò, vuốt vài cái là thân liền, bản tính vốn dễ gần. Đa số thú cưng đều giống chủ, chỉ có con Border Collie nhà anh trai cô ấy là ngoại lệ, chẳng hiểu đầu thai nhầm kiểu gì mà ngốc nghếch như khỉ con.
Chương Như bế chú chó theo vào phòng ngủ, vừa vào đã ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, giống mùi viên giặt, căn phòng sạch sẽ đến mức trên sàn không vương nổi một sợi tóc.
Quay một vòng, cô thấy một chiếc hộp vòng tay: “Cái gì đây, chị mới mua à?”
Mở ra xem, hóa ra giống hệt cái mà Tô Tinh tặng: “Không phải Vương Tư Kiều tặng chứ?”
Tô Đình không trả lời, tay khựng lại vài giây: “Không phải…”
“Em cũng nghĩ không phải.” Nếu là Vương Tư Kiều tặng mà cô còn nhận, thì lúc nãy chắc chẳng bình tĩnh đến thế.
Chương Như thả con Mạch Mạch xuống, tự nhiên nằm phịch lên giường: “Thoải mái thật.”
Nhưng có vẻ giờ lại không buồn ngủ nữa, cô mở Douyin xem vài video “sát ranh giới”, rồi bị tin nhắn từ nhóm WeChat bật lên làm xao nhãng, cứ thế lướt suốt một hồi lâu.
Tô Đình dọn dẹp phòng khách xong lại vào, thấy cô ấy vẫn đang gõ điện thoại: “Không ngủ à?”
“Ừm… Mai em phải đi dự một đám cưới nghiệt duyên thế kỷ.” Chương Như vừa nói vừa chia sẻ với cô: “Chị nói xem, một đôi biết rõ cả hai đều từng phản bội mà vẫn cố cưới nhau, là tâm lý gì vậy?”
Tô Đình nghĩ mãi, hình như quanh cô chưa từng gặp trường hợp như vậy, khẽ lắc đầu: “Chị cũng chẳng hiểu nổi.”
Chương Như lo lắng lắm, nắm tay Tô Đình đặt lên mí mắt phải mình: “Chị có cảm nhận được không, giật dữ lắm, em thấy mai chẳng lành đâu.”
“Có khi là em buồn ngủ quá rồi?” Tô Đình khẽ chạm vào mí mắt cô ấy, đầu ngón tay bị hàng mi giả mới nối của cô ấy quét qua, ngứa ngứa.
“Không phải đâu.” Chương Như ngáp một cái, bị hương thơm trong phòng làm cho cơn buồn ngủ lại kéo đến: “Trực giác em chuẩn lắm đấy…” Cô ấy tuy thường bị nói là vô tâm, nhưng mỗi lần linh cảm đúng thì lại chuẩn không cần chỉnh.
Hôm sau, Chương Như xin nghỉ đi dự đám cưới, quy mô cực lớn, khách khứa cũng đông nghẹt.
Trong hội trường vang lên bản Paradise, giai điệu lãng mạn tràn ngập không khí. Chương Như cầm đĩa trái cây ăn từng miếng, từ xa nhìn một nhóm đàn ông bước vào, trong đó có cả anh trai cô. Vị “gương mặt lạnh vô địch” hôm nay đóng vai phù rể tận tâm, mặc vest thắt nơ chỉnh tề, giữa đám đông trông lại có chút nho nhã hiếm thấy.
“Còn rung động không?” Chương Như chọc Giai Giai.
Giai Giai không thèm đáp: “Đừng hỏi nữa, tim mình khóa rồi, không có phúc làm chị dâu cậu đâu.” Nhưng ánh mắt thì không chịu nghe lời, cứ dán chặt vào Chương Tuyết Dương. Ngoài trời có gió, tà áo vest của anh bị thổi bay, dáng người cao, phần hông và chân toát lên toàn là dấu vết của kỷ luật và rèn luyện.
Mẹ kiếp, tiếc thật, chẳng có số ăn miếng thịt này.
Thấy cô bạn cứ nghển cổ nhìn, Chương Như liếc qua: “Lót bao nhiêu lớp mà ngực to thế?”
“Liên quan gì đến cậu?” Giai Giai lại nhìn sang cô dâu chú rể, vẻ mặt hòa hợp ngoài mặt, bên trong rõ là bất hòa, liền nói: “Chút nữa chẳng lẽ đánh nhau thật à?”
“Cứ bình tĩnh đi, có chuyện cũng đâu tới lượt mình. Dù sao mình chỉ là dân ăn của hôi thôi, coi cho vui.” Chương Như vừa nói xong thì nghi lễ bắt đầu. Cô ngồi xuống hàng ghế dưới sân khấu, chụp vài tấm hình định đăng lên mạng, nào ngờ màn hình lớn trên sân khấu bỗng phát ra loạt ảnh chụp màn hình WeChat, toàn là tin nhắn tán tỉnh của Phạm Á Hào với mấy cô gái khác, thậm chí còn có cả ảnh riêng tư.
Cô dâu chú rể vừa nắm tay nhau ngọt ngào, phút chốc đã quay ngoắt thành thù. Phạm Á Hào chưa kịp mở miệng thì ăn ngay một cái tát, đôi mắt đỏ bừng: “Hồ Lộ, cô làm gì thế?”
“Tôi làm gì à?” Hồ Lộ lạnh lùng bật cười, giọng đầy thách thức: “Anh tưởng tôi thật lòng muốn cưới anh chắc? Tôi chơi anh đó, đồ ngu! Chính là muốn để mọi người biết anh là hạng người gì!”
Phạm Á Hào tức đến nghiến răng, vừa bước về phía cô hai bước, mấy người anh em bên nhà gái đã dẫn theo cả đám xông lên sân khấu. Đám cưới biến thành bãi chiến trường, kẻ đánh người, người can ngăn, hỗn loạn không tả nổi.
Chương Như đã đoán sẽ có chuyện, nhưng không ngờ lại dữ dội đến thế. Cô vừa đứng dậy định chạy thì thấy bà nội của Phạm Á Hào tức đến run rẩy trên ghế, vội chạy qua định đỡ thì một lon nước bay thẳng tới. May có người kéo cô lại kịp.
“Anh?” Chương Như ngẩn người, lon nước rơi xuống đất nổ tung, nếu trúng mặt chắc cô phải đi chỉnh hình mất.
Chương Tuyết Dương cũng nhìn thấy, ánh mắt quét sang một bên, giọng lạnh buốt: “Không có mắt à?”
Người ném là khách nhà gái, tuy không cố ý, nhưng thấy anh là phù rể nhà trai liền càng bốc hỏa, hét lớn: “Thì sao! Tao ném đấy, tụi bây toàn một lũ khốn kiếp, đồ mất dạy cả họ!”
Ánh mắt Chương Tuyết Dương lập tức sắc như dao. Anh cởi áo vest đưa cho Chương Như, đẩy cô ra sau: “Tìm chỗ núp, đừng nhúc nhích.”
Nói rồi xắn tay áo, sải bước đi thẳng về phía trước.
Anh mà nổi giận thì có trời mới cản nổi. Chương Như chẳng kịp kéo lại, chỉ biết ôm lấy áo vest của anh, khom người thấp xuống, nhìn anh lao vào giữa đám người, khí thế bức người mà đánh nhau như một cơn lốc.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn của buổi lễ từng được chuẩn bị lộng lẫy, Chương Như chỉ biết thở dài, khẽ an ủi bà cụ mấy câu.
Yêu nhau bao năm, cuối cùng lại khiến nhau trở nên thê thảm như thế này, đúng là nghiệp chướng thật rồi.
Màn kịch hôm đó ầm ĩ quá mức, hôm sau đi làm Chương Như kể lại cho Tô Đình nghe, khiến cô nghe mà ngẩn người: “Sao lại thành ra như thế?”
“Đấy, nên mới nói là nghiệt duyên mà.” Chương Như nhún vai: “Câu nói của người xưa quả thật không sai, có con chưa chắc đã là phúc đâu.”
Trong tiếng than vãn của cô, Tô Đình nghe hết chuyện cô dâu chú rể quay sang chống đối nhau thế nào, hai bên họ hàng xông vào đánh nhau ra sao, rồi cả bảo vệ khách sạn lẫn cảnh sát đều bị gọi đến, cuối cùng làm sao mới vãn hồi được, chỉ nghe thôi cũng thấy loạn.
“A Đình.” Đới Ngọc Lan đi vào: “Bảng kê công nợ hôm qua chị đưa cho em đâu rồi?”
“Em giữ đây ạ, ở chỗ này.” Tô Đình lấy ra, toàn là các khoản treo nợ lớn gần đây.
Đới Ngọc Lan xem lại mấy tờ: “Đúng rồi, chính mấy cái này. Em mang lên cho sếp Tuyết Dương ký, tiện thể hỏi xem bên Xuân Thịnh có thanh toán theo tháng không nhé.”
“Dạ được.”
Tô Đình sắp xếp lại tài liệu, kẹp vào bìa rồi mang lên tầng ba. Chương Tuyết Dương đang họp, ngồi trên chiếc ghế gần cửa, bóng lưng anh toát ra vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt.
Thấy cửa văn phòng còn mở, Tô Đình đặt hồ sơ lên bàn, sau đó ra ngoài gửi cho anh một tin nhắn, nói ngắn gọn là mời anh duyệt ký. Rồi bỗng nhớ đến lời Chương Như kể hôm qua rằng anh cũng đã ra tay trong vụ ẩu đả, cô thoáng lo, không biết anh có bị thương không.
Khi cô xuống lầu, Vương Tư Kiều đi theo sau.
Hai người trò chuyện vài câu bâng quơ, Vương Tư Kiều có vẻ ngại ngùng: “Xin lỗi nhé, hôm đó… là bạn gái cũ của tôi, cô ấy đến để lấy lại con mèo.”
Anh ta nói lắp bắp, khiến Tô Đình cũng thấy ngượng, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại bằng giọng tự nhiên, khéo léo chuyển đề tài sang chuyện con mèo: “Con mèo giờ sao rồi, hết bệnh chưa?”
“Cũng ổn rồi, chỉ là bệnh cũ, thỉnh thoảng lại tái phát thôi.” Vương Tư Kiều mượn cớ cùng cô đi xuống. Thực ra hai người đã lâu không liên lạc riêng; anh ta bận chăm mèo với vài việc cá nhân, còn cô thì dường như cũng luôn tránh mặt. Anh ta không phải không nhận ra điều đó, chỉ là không biết sai ở đâu, dù trước đó từng đi chơi cùng nhau, nhưng cũng chỉ có một lần, nên hoàn toàn không đoán được cô đang nghĩ gì.
Xuống đến tầng một, Tô Đình bị Chương Như gọi sang ăn vặt, Lương Trung mang tới đủ loại bánh quê, nhân tiện còn hỏi: “Anh ta tìm chị làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ nhắc lại chuyện hôm đó thôi.”
“Ờ, thế là đang giải thích đấy. Nhìn kiểu này, chắc vẫn còn muốn níu kéo chị rồi.”
Cả hai cùng bước vào phòng 108, bên trong bày la liệt mấy hộp đồ ăn, Lương Trung cười nói: “Toàn đặc sản quê anh, nhà tự làm cả, hai em nếm thử đi.”
Một vòng hộp bày ra nào là bánh củ cải, bánh khoai môn mặn, bánh nhân rau… Cả nhóm nếm qua từng món, cuối cùng nhìn thấy một chiếc bánh đồng xu cực lớn, bên ngoài phủ thứ bột gì đó, cầm lên là rơi lả tả, mềm xốp vô cùng.
Ai nấy đều đã no, nên chia nhau mỗi người một miếng. Ăn xong, điện thoại Tô Đình rung lên, là Chương Tuyết Dương gọi đến, chắc là báo anh đã ký xong hóa đơn rồi.
“Sếp Tuyết Dương.”
Trong miệng còn vương vị bánh, dù kịp nuốt xuống nhưng Tô Đình vẫn bị Chương Tuyết Dương nghe ra: “Đang ăn gì đó?”
Trong phòng toàn là đồng nghiệp, Tô Đình vội quay lưng lại: “Đồ đặc sản quê nhà do anh Trung mang đến ạ.”
“Đặc sản gì?”
“Mấy loại… bánh ngọt, bánh mặn ạ.”
Chương Tuyết Dương khẽ đáp một tiếng, rồi nói: “Tôi ký xong rồi, em lên lấy đi.”
“Vâng, tôi lên ngay.”
Cúp máy xong, Tô Đình do dự một lát, hỏi Lương Trung: “Anh Trung, mấy món này… anh có gửi cho sếp Tuyết Dương chưa?”
“Chưa.” Toàn là đồ ăn vặt, Lương Trung nào nghĩ đến việc tặng sếp: “Sao vậy, A Đình?”
Tô Đình ngập ngừng: “Hay là… để em mang một hộp lên biếu anh ấy nhé? Tiện em lên lấy hồ sơ luôn.”
Thấy Lương Trung ngẩn ra, cô lại cố đoán: “Biết đâu anh ấy thích ăn thì sao.”
Thật ra cô cũng không chắc, chỉ nghĩ Chương Tuyết Dương chẳng hỏi chuyện vô cớ, có lẽ là chưa ăn cơm, đang đói.
Cuối cùng cô chọn một hộp có nhân thịt, nghĩ ngợi rồi lấy thêm hộp bánh yến mạch mình mua, chạy lên tầng ba.
Chương Tuyết Dương đã về phòng làm việc riêng, đang kéo rèm cửa cho thoáng khí.
“Sếp Tuyết Dương.” Tô Đình gõ cửa, đợi anh quay lại thì mới thấy tay trái anh quấn băng trắng.
“Đây là đồ anh Trung mang đến.” Cô đặt hộp lên bàn, ánh mắt khẽ liếc qua tay anh.
Tài liệu cũng nằm sẵn đó, Chương Tuyết Dương chạm tay vào hai hộp đồ: “Em vừa ăn mấy thứ này à?”
“Vâng.”
“Ngon không?”
“Có loại mặn, loại ngọt, tôi thấy đều ngon cả.”
Chương Tuyết Dương mở nắp hộp, thấy cô vẫn nhìn mình thì hỏi: “Sao vậy?”
“Anh bị thương à?” Tô Đình cúi đầu sắp xếp tài liệu, không dám nhìn thẳng nữa.
“Vết thương nhẹ thôi.” Anh nói, giọng bình thản, “Đánh quyền thường hay thế. Hôm qua lúc đánh nhau, ra sức quá nên chắc bị trẹo gân.”
“Ồ.” Hồ sơ gộp chung, để tránh anh ký sót, Tô Đình tỉ mỉ nhặt từng tờ bỏ lại vào cặp, nghĩ ngợi rồi khẽ nói: “Nếu là trẹo gân thì xoa dầu hoạt lạc chắc sẽ đỡ hơn đấy ạ.”
Chương Tuyết Dương nhìn vành tai cô đỏ bừng lên, chỉ sang bên cạnh: “Cái này mang xuống cho Chương Như.”
Khi nói, bàn tay phải anh đặt lên bàn, khoảng cách giữa hai người chỉ một tầm tay, gần đến mức chỉ cần khẽ cử động là có thể chạm vào.
Cửa vẫn mở, Tô Đình nhận ra cử chỉ đó, ngẩng lên nhìn anh, thấy anh vẫn thản nhiên như không, tựa như chỉ vô tình để tay đó mà thôi.