Chương 48: Chợt cười một cái
*
Tập tài liệu còn lại nằm ngay bên tay anh, Tô Đình vẫn phải bước tới lấy. Cô nghe anh nói chuyện công việc bằng giọng nghiêm túc: “Nói với chị Lan, sau này đơn của Xuân Thịnh tính theo tháng.” Anh lại bổ sung: “Còn nữa, khách hàng này đừng chia cho Thái Thải, để chị ấy tự theo.”
“Vâng.” Tô Đình thu dọn đồ của mình, khi đưa tay lấy tập kia thì vô tình chạm vào tay anh, phần ngón cái khẽ lướt qua mu bàn tay anh. Cô liếc nhìn Chương Tuyết Dương, bắt gặp ánh mắt anh dừng lại nơi mình: “Thực đơn điểm tâm sáng quyết xong chưa?”
Tô Đình nào biết chuyện này: “Tôi đi hỏi chị Lan, lát nữa để chị ấy báo lại anh nhé?”
“Không cần, bảo chị ấy nói rõ trong cuộc họp quản lý.”
“…Vâng.” Tô Đình vừa đáp vừa định lấy tài liệu, lại bị anh giữ cổ tay. Cô giật vài cái, Chương Tuyết Dương mới chịu buông, ánh mắt lướt qua cô: “Chuyện gì vậy?”
Ngoài cửa là nhân viên tầng ba: “Sếp Tuyết Dương, bên Thâm Quyến vừa báo giá mới cho thiết bị lọc, còn bên Hải Cương nói có vật liệu mới.”
“Vào đi.” Chương Tuyết Dương lúc này mới rút tay về. Tô Đình cầm được tài liệu, ôm lấy rồi quay người đi thẳng.
Chương Tuyết Dương nhìn theo bóng lưng cô, nghĩ cô đúng là người có lúc mềm, lúc cứng, chẳng biết nên nói là nhát hay là gan. Anh lại liếc sang hai hộp đồ ăn trên bàn, đưa tay đẩy sang một bên rồi đậy nắp lại.
Tô Đình cũng biết mình bước đi hơi gấp, trong lòng thầm chửi bản thân không có tiền đồ, ngủ cùng rồi mà chỉ chạm tay thôi cũng căng thẳng như thế sao?
Về lại văn phòng, cô cố trấn tĩnh, hít sâu một hơi, tiếp tục cắm đầu làm việc.
Chưa đến hai ngày sau, ngày họp báo cáo của các quản lý cũng đến.
Tô Đình đi cùng Đới Ngọc Lan đến cửa hàng Việt Tú. Hiện tại Việt Tú vừa được sửa sang mới nhất, đẳng cấp cũng cao nhất nên mọi người tham dự đều tranh thủ đi quanh xem xét từng khu.
Lần này đến lượt Tiền Tú Quân lo lắng, chị nắm chặt lấy cánh tay Tô Đình. Tô Đình dỗ dành: “Chị còn chủ trì được cả tiệc sinh nhật, hôm nay người ít hơn nhiều, đừng sợ.”
Nhưng thật ra vấn đề không nằm ở chỗ đông hay ít người, ai cũng chỉ sợ một người thôi. Quả nhiên, lát sau khi cuộc họp bắt đầu, người to gan nhất cũng là người đầu tiên bị phê bình.
Lần này Chương Tuyết Dương đích thân chỉ định người báo cáo. Cửa hàng Tăng Thành vì doanh thu sụt giảm bị gọi tên truy hỏi: “Các anh chị phân tích cả đống, dữ liệu có chỉ số, chỉ số đẩy lùi lại, chẳng ai nhận ra tỉ lệ trả món có vấn đề sao?” Rồi anh lại hỏi: “Tỉ lệ trả món liên quan đến gì?”
Hai câu liên tiếp khiến phòng họp yên lặng hẳn. Tô Đình và Tiền Tú Quân nhìn nhau, rồi cúi đầu giả vờ ghi chép.
Nghe quản lý cửa hàng Tăng Thành đáp mấy câu, Chương Tuyết Dương cúi đầu lật tài liệu: “Tỉ lệ báo hỏng giảm nhiều rồi à?”
“Đúng vậy, có kiểm soát lại, trước kia hơi cao.” Quản lý cửa hàng trả lời.
Ngòi bút Chương Tuyết Dương dừng lại ngay tại dòng đó: “Con số rất đẹp, quản lý chi phí cũng quan trọng, nhưng danh tiếng phải được đặt lên hàng đầu. Đừng để tôm chết mà làm muối tiêu, cua xác mà đem nấu lẩu, dùng gia vị nặng để che lấp nguyên liệu không tươi.”
Chương Ký chủ yếu làm về hải sản, chớ nói chi là người sành ăn, ngay cả khách thường biết chút ít cũng có thể nếm ra ngay. “Những món đáng báo hỏng thì phải báo hỏng, lấy thứ đó để bù chi phí là hành động thiển cận.”
Anh như có mắt thần, nói đến mức quản lý cửa hàng Tăng Thành chỉ biết gật đầu: “Vâng, sếp Tuyết Dương, chúng tôi sẽ sửa ngay.”
Mới đầu cuộc họp đã bị mắng, về sau dĩ nhiên không ai thoát, tuy không đến mức nặng nề như lần trước, nhưng hạng mục nào cần nói anh đều nói đủ.
Tô Đình phát hiện anh thật sự rất nhạy bén, cũng không hiểu anh lấy đâu ra nhiều năng lượng đến thế. Rõ ràng việc anh phải lo nhiều vô kể: chuỗi cung ứng, thương mại điện tử, rồi cả cửa hàng mới, nhìn sao cũng thấy không thể kham hết. Huống hồ, dù thường lui tới cửa hàng cũ, anh lại rất ít khi can thiệp chuyện vặt thường ngày, những cửa hàng khác càng hiếm khi ghé qua, vậy mà đến lúc thế này, anh luôn có thể phát huy năng lực quan sát đáng kinh ngạc, chỉ liếc qua đã nắm được mấu chốt, rồi chỉ ra vấn đề ngay lập tức.
Bởi vậy mà bầu không khí căng thẳng trong phòng họp, phần lớn đều đến từ sức ép mà anh tỏa ra.
Đến khi cuối cùng lượt báo cáo chuyển sang cửa hàng cũ, vấn đề đầu tiên chính là việc mở lại phiên chợ sáng: “Đầu bếp điểm tâm đã quay lại rồi, sao việc khai trương còn trì hoãn lâu như vậy?”
Đới Ngọc Lan đáp: “Chủ yếu là thiếu người…” Không chỉ thiếu nhân viên phục vụ, mà nhóm trà nữ cũng chưa tuyển đủ, ngay cả nhân viên mở thẻ bàn cũng xoay không kịp.
“Chỗ nào mà chẳng thiếu người?”
Quản lý vốn là chuyện cực nhọc, viện cớ chi bằng tìm cách.
“Kết quả đợt tuyển sinh viên lần trước thế nào?” Chương Tuyết Dương hỏi tiếp, “Khi nào họ có thể đi làm?”
“Có lẽ sớm nhất cũng phải đến tháng Hai?” Đới Ngọc Lan liếc sang Tô Đình, như để xác nhận.
“Vậy là đợt đó không dùng được à?” Chương Tuyết Dương cũng nhìn về phía Tô Đình.
Tô Đình vội đứng dậy: “Tôi sẽ liên hệ lại, xem có thể mời tạm một nhóm làm việc kỳ nghỉ đông không. Trường nghề đào tạo ngắn, lại có vài người khóa trước đang tìm việc, trường chắc có kênh liên hệ.”
Chương Tuyết Dương nhìn cô vài giây, rồi thu lại ánh mắt: “Thực đơn định xong chưa?”
“Gần như xong rồi, đợi thử món lần cuối, nếu được thì có thể in luôn.”
Hai người tiếp tục bàn công việc, Tô Đình thấy không liên quan đến mình nữa thì nhẹ cả người, khẽ kéo ghế ngồi xuống.
Cuộc họp vẫn tiếp diễn, sau khi các cửa hàng báo cáo xong, họ bắt đầu bàn sang những mục khác như thường lệ, trong đó có chuyến du lịch hằng năm.
Trước đây, mỗi cửa hàng đều tự tổ chức riêng, phần lớn là đi quanh Phật Sơn, Trung Sơn, vì đông nhân viên nên đi xa không tiện. Nhưng năm nay dự tính sẽ làm chuyến du lịch liên tỉnh, các cửa hàng phối hợp cùng nhau, ngoài các quản lý còn có những quản lý và nhân viên xuất sắc trong năm, coi như một phúc lợi đặc biệt.
Sau khi thống nhất danh sách tham dự, lại đến chuyện chọn điểm đến. Có người đề xuất: “Có thể đi tàu du lịch từ Thâm Quyến đến Tam Á, giữa chừng còn được lên bờ chơi, tới Tam Á thì sang đảo luôn.”
Chương Tuyết Dương tỏ vẻ không mấy hứng thú: “Chuyện đó các anh chị tự bàn, thiểu số phục tùng đa số.”
Anh không tham gia thì càng dễ bàn, không còn áp lực từ ý kiến của anh, mọi người cũng nói chuyện rôm rả hơn. Cuối cùng phương án sơ bộ được định ra, cuộc họp mới xem như kết thúc.
Sau đó, như lệ thường, họ cùng nhau đi ăn. Lần này chọn một nhà hàng ở khu Bạch Vân, trước cửa treo dòng chữ nhỏ: “Hương vị Lĩnh Nam, phong vị Quảng Châu.”
Trang trí sang trọng, nghe nói là quán của bạn Chương Tuyết Dương, bọn họ đến vừa để nếm thử món, vừa để học hỏi cách phục vụ.
Họ được sắp vào phòng riêng lớn nhất, trên tường là bức tranh sơn thủy, còn các món ăn được bày biện tinh tế vô cùng. Ví như món cá xay được tạc thành hình hoa mẫu đơn, hay món bào ngư nấu trong nước súp gà, trước khi dọn ra bàn còn được rưới thêm một chút trà Đơn Tùng, vài lá trà xanh biếc điểm lên mặt, trông thì thanh đạm mà ăn lại ngọt vị, hương tầng lớp lớp lan ra.
Còn có cả đầu bếp chính biểu diễn nấu ăn tại chỗ và thuyết minh từng món. Tô Đình nghe được một câu nói chuyên môn: ẩm thực Quảng Đông “có truyền thống, nhưng không có chính tông”.
Quảng Châu là thương đô ngàn năm, món Quảng vừa thừa hưởng ảnh hưởng phương Tây, lại dung hòa cách chế biến từ khắp các vùng, là một trong những ẩm hệ cởi mở và bao dung nhất, nên luôn không ngừng đổi mới.
Ngoài những món tinh xảo ấy, cũng có các món dân dã gần gũi. Chẳng hạn như món bánh cuốn hấp được áp chảo trong nồi đất, bên dưới lót sườn non. Bánh cuốn trắng mềm, bóng mướt và dai, mặt trên hơi rám dầu thơm phức, sườn non cắn một cái là tách khỏi xương, ăn rất dễ chịu.
“Ở đây hình như là kiểu bếp riêng, không nhận khách lạ.” Tiền Tú Quân nhìn quanh, chọn chỗ có ánh sáng đẹp rồi kéo Tô Đình chụp ảnh cùng.
Chụp xong, Tô Đình ra ngoài nghe điện thoại nhà gọi tới, là chị họ báo cuối tháng sau cưới, dặn cô về dự tiệc mừng.
“Biết rồi, em sẽ sắp xếp nghỉ.” Nghe xong, Tô Đình quay lại phòng, bên trong đã bắt đầu náo nhiệt, ai nấy đều đã uống kha khá. Chương Tuyết Dương chẳng biết từ khi nào đã ngồi xuống chỗ cạnh cô, cánh tay vắt qua lưng ghế, trông không còn dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày mà có phần lơi lỏng, các ngón tay khẽ tựa nơi thành ghế.
Tô Đình đứng ở cửa, tiến lại cũng không được, đứng yên thì lại kỳ. May mà Đới Ngọc Lan nhìn thấy: “A Đình.”
Chị vẫy tay gọi cô.
“Chị Lan.” Tô Đình bước đến, Chương Tuyết Dương lúc này mới rút tay lại, ngồi ngay ngắn một cách nhàn nhã.
Đới Ngọc Lan hỏi: “Quỹ phúc lợi của mình hiện giờ còn bao nhiêu rồi?” Quỹ phúc lợi nhân viên là khoản các cửa hàng đều có, mỗi tháng trích từ doanh thu, dùng cho phúc lợi hoặc các hoạt động hỗ trợ cộng đồng, cũng là một phần trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp: “Cũng gần cuối năm rồi, mấy khoản học bổng phải tranh thủ sắp xếp thời gian đi một chuyến.”
“Vâng.” Hôm qua Tô Đình vừa đối soát sổ cùng Chương Như, liền lấy bảng thống kê ra cho Đới Ngọc Lan xem: “Chị Lan, ngoài việc đó ra, em còn nghĩ đến một chuyện khác, cũng liên quan đến phúc lợi nhân viên.”
“Chuyện gì vậy?”
“Em đang nghĩ, không biết mình có thể hợp tác với bệnh viện để tổ chức khám sức khỏe định kỳ không. Nhân viên bên mình đông, nếu tổ chức khám tổng quát ở cùng một bệnh viện, mỗi người có thể tự chọn thêm hạng mục cần thiết, bên bệnh viện cũng có thể giảm giá theo gói khám tập thể.” Ý tưởng này là Tô Đình học được từ Đinh Quốc Xương, tổ trưởng cũ ở đợt huấn luyện Huệ Châu. Ông rất chú trọng phúc lợi nhân viên, nên tỉ lệ nghỉ việc ở cửa hàng ông thấp, Tô Đình thường hay hỏi ông kinh nghiệm.
Đới Ngọc Lan suy nghĩ một lúc: “Có thể liên hệ thử xem, sếp Tuyết Dương thấy sao?”
Chương Tuyết Dương lấy điện thoại ra: “Tôi quen một bệnh viện tư, có thể bàn với họ mở kênh khám sức khỏe tập thể riêng cho mình.”
Bệnh viện tư nhân. Tô Đình bỗng nhớ đến tờ kết quả khám sức khỏe của anh, nhất là khi anh gửi danh thiếp WeChat qua, vừa nhìn đã nhận ra đó chính là nơi ấy, mặt cô lập tức đỏ bừng. May mà Tiền Tú Quân và mấy người khác vừa kịp xuất hiện, mỗi người đều cầm theo một tách trà.
Lần này người đứng ra mời là Tiền Tú Quân, tính chị vốn gan dạ hơn Tô Đình: “Sếp Tuyết Dương, lần trước chúng ta uống trà, lần này cũng không dám kính rượu nữa, xin lấy trà thay rượu, cảm ơn sếp đã chỉ dẫn cho cửa hàng Việt Tú.”
Câu nói thật khéo, Tô Đình cũng nhanh nhẹn phụ họa, rót một ly trà đưa tới trước mặt Chương Tuyết Dương: “Còn cả cửa hàng Lệ Loan nữa, cảm ơn sếp Tuyết Dương đã vất vả.”
Mọi người ai nấy bắt chước, lần lượt đứng dậy kính trà. Chương Tuyết Dương chậm rãi đứng lên: “Chỉ biết tự lo cho mình, còn trà của tôi đâu?”
Nói xong, anh liếc về phía Tô Đình.
Quả thật cô ngồi gần anh nhất, bị nhắc liền vội đi lấy cốc, rót trà đưa tới: “Sếp Tuyết Dương.”
May sao cuối cùng cũng thuận lợi qua được nghi thức này.
Trà giúp giải rượu, nhưng vừa uống xong lại có người mang rượu tới. Hai quản lý cửa hàng ở Thâm Quyến bàn chuyện hồ cá mới, chen luôn vào chỗ ngồi của Tô Đình.
Mấy quản lý đều tụ lại một chỗ, Tô Đình ngồi đó cũng thấy không tự nhiên, bèn theo Tiền Tú Quân cùng mấy người nữa ra ban công.
Ban công có thể mở rộng, ngoài kia trang trí theo phong cách vườn Lĩnh Nam, đi thêm vài bước còn thấy hồ nước và đình nghỉ, rất thích hợp để chụp ảnh hay hóng gió.
Tuy Chương Như không có mặt, nhưng những tư thế cô từng dạy, Tô Đình vẫn nhớ rõ, còn chỉ lại cho Tiền Tú Quân và mấy người khác. Một nhóm con gái ríu rít cười nói, tiếng vui đùa vọng cả vào phòng.
Chương Tuyết Dương nhìn ra ngoài, thấy Tô Đình đang cười tươi, ngồi xổm trên nền gạch mải mê chụp ảnh, còn hướng dẫn người khác tạo dáng.
“Sếp Tuyết Dương.” Đới Ngọc Lan ngồi xuống cạnh anh, mỉm cười hỏi: “Tiện cho chị hỏi chuyện này một chút không?”
“Chuyện gì?”
“Bên cửa hàng mới, cậu định sắp xếp cho Thái Thải làm vị trí gì?”
Chương Tuyết Dương thu ánh mắt lại: “Còn chị, chị thấy sao? Chị nghĩ chị ấy hợp với vị trí nào?”
Đới Ngọc Lan hơi do dự, nhưng đã hỏi thì đành nói: “Phó quản lý?”
Chương Tuyết Dương ngồi thẳng người, cầm khăn lau tay: “Chị thấy chị ấy có thể làm phó quản lý cửa hàng mới, vậy thế này đi, cho chị ấy thay vị trí của chị, bắt đầu đào tạo ngay bây giờ, chờ cửa hàng mới mở, chị chuyển sang đó, được chứ?” Giọng anh bình thản, thậm chí còn mang chút ý cười.
Nhưng Đới Ngọc Lan lại cười không nổi. Chị vốn chọn lúc anh vui vẻ để dò hỏi, nào ngờ vẫn bị đâm thẳng thế, nghẹn một lúc mới bật ra: “Thằng nhóc chết tiệt, nói chuyện không biết vòng vo một chút hả?”
“Đương nhiên là được, nể mặt chị Lan một chút chứ.” Trong phòng nồng nặc mùi rượu, Chương Tuyết Dương đứng dậy: “Chị Lan, chị cũng là người từng trải rồi, có vài chuyện chắc không cần em nhắc nhở đâu nhỉ? Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, hai thứ này phải tách bạch.”
Nói xong, anh cầm điện thoại rồi rời bàn.
Không lâu sau, Tô Đình quay lại, thấy Đới Ngọc Lan có vẻ thất vọng: “Sao vậy chị Lan?”
Đới Ngọc Lan nhìn cô, ánh mắt vừa buồn cười vừa phức tạp, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không sao, tự chị chuốc lấy thôi.”
Biết rõ thằng nhóc đó miệng lưỡi cay độc, đáng ra phải chuẩn bị tâm lý sẵn, vậy mà nhìn Tô Đình, chị vẫn khẽ thở dài trong lòng, không biết cái miệng ấy có biết dỗ con gái không nữa.
Tô Đình chẳng hiểu chuyện gì, đi ra ngoài rửa tay. Khi ngang qua hòn giả sơn, cô nghe thấy chút động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thì thấy Chương Tuyết Dương đang hút thuốc.
Anh cũng nhìn thấy cô, khẽ thổi làn khói trước mặt đi: “Tô Đình.”
Không biết từ khi nào anh thường gọi thẳng tên cô như vậy, nghe mà da đầu cô cứ căng lên: “Sếp Tuyết Dương.”
Cô bước đến gần, liếc qua tay anh, bị thương mà còn uống rượu, đúng là chẳng biết giữ gìn chút nào: “Tay anh đỡ hơn chưa?”
“Chỉ là vết thương nhẹ thôi, vốn chẳng đáng gì.” Chương Tuyết Dương dùng tay phải dập tàn thuốc, đưa tay trái ra cho cô xem, nắm lại mấy lần: “Gần như khỏi rồi, không ảnh hưởng đến việc lái xe.”
“Vậy thì tốt…” Cô đứng bên cạnh, thấy anh day day giữa chân mày, liền khẽ hỏi: “Anh uống nhiều lắm à?”
“Cũng ít, chưa tính là nhiều.” Anh kéo nhẹ cổ áo, khẽ hắng giọng, sau đó nhìn cô, bỗng bật cười.
Anh cười không nhiều, nhưng dưới thứ ánh sáng nửa sáng nửa tối này, nét cười ấy lại rắn rỏi mà rõ ràng, khiến gò má Tô Đình hơi nóng lên: “Thật ra không uống cũng chẳng sao, anh đang bị thương, mọi người chắc cũng không ai ép…”
Giọng cô vốn đã nhỏ, càng nói càng nhỏ dần.
Chương Tuyết Dương dựa vào tảng đá giả sơn, đưa tay ra với cô. Cô như bị anh kéo lấy, từng bước tiến gần, cho đến khi bị bao trọn trong bóng tối giữa anh và hòn giả sơn. Anh cúi xuống, sống mũi cao thẳng, hơi thở đè sát xuống: “Chuyện hôm đó, em có nghĩ đến không?”
Giọng anh trầm thấp đầu ngón tay ấm nóng chạm khẽ vào khóe môi cô.