Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 54

Chương 54: Có an toàn không – Đừng chạm vào chỗ quan trọng

*

Chuyện ở Thượng Hải, Tô Đình hoàn toàn không hay biết. Cô vẫn chăm chỉ làm việc ở Quảng Châu, thỉnh thoảng lại trêu chọc đùa giỡn với Chương Như.

Tay nghề đan móc của Chương Như đúng là không tệ, cô ấy đã đan xong chiếc quần tam giác cho gấu trúc, phối màu cổ điển: trên xanh dưới đỏ, cứ thế trưng chình ình trên mặt bàn, ai nhìn thấy cũng phải bật cười.

Hỏi cô ấy tại sao lại làm quần đỏ, thì cũng có lý do riêng: “Năm tuổi đó, phải trừ tà.” Cô ấy vừa qua sinh nhật, tính theo cách của người xưa thì đúng là năm tuổi thật.

Đới Ngọc Lan bật cười trêu: “Em có gì mà phải sợ tà chứ?” Trẻ trung, xinh đẹp, có xe, có nhà, có bạn bè, cuộc sống không lo không nghĩ, người duy nhất có thể “phá” được cô ấy là Chương Tuyết Dương thì lại chẳng ở đây, dạo này cô ấy đúng là thảnh thơi đến mức bay lên rồi.

Nhưng Chương Như lại không nghĩ vậy, cô ấy cảm thấy mình vừa qua sinh nhật chưa bao lâu thì đã bị viêm mắt, ra ngoài chơi lại toàn gặp người mình không ưa: “Nhất mệnh nhì vận tam phong thủy, dạo này đi bar phải đi xem quẻ trước mới được…”

Khi Tô Đình quay lại văn phòng thì nghe thấy cô ấy lẩm bẩm nói phải xem thử hướng nào an toàn trước khi đi chơi.

“Xem kiểu gì thế?” Tô Đình tò mò, thấy cô cầm kim đan cùng một cuộn len to tướng, liền hỏi: “Đang đan món gì to thế?”

“Đan áo cho cháu trai em.”

“Cháu trai em?”

“Là thằng nhỏ Lion đó, ngày nào cũng tr*n tr**ng chạy khắp nơi, anh em chẳng biết mua đồ cho nó mặc, đúng là đồ keo kiệt.” Nhắc đến chuyện này, Chương Như mới nhớ ra vấn đề kích cỡ, bèn hỏi Chương Tuyết Dương, nhưng anh chỉ bảo cô ấy tự đi đo.

Nghĩ đến chuyện phải chạy đến Hải Châu, Chương Như lại thấy lười, bèn kéo Tô Đình: “Hay em đan cho Mạch Mạch một cái trước đi?”

“Được đó, nhưng đan như vậy có phiền quá không?” Tô Đình hỏi.

Chương Như lắc đầu: “Không phiền, coi như em luyện tay thôi.”

Đến trưa, hai người cùng về nghỉ. Chương Như thấy trong phòng có rất nhiều áo quần, áo gile, cả balo nữa, bèn hỏi: “Chị mua à?”

Tô Đình đang cắt dưa hấu: “Toàn hàng đặt online, để ra ngoài mặc.”

Thật ra mặc gì là sở thích mỗi người, còn với thú cưng, quan trọng nhất vẫn là đồ ăn. Về khoản này, Chương Tuyết Dương làm rất tốt, anh cho Lion ăn toàn món phong phú, nào là thịt bò, ức gà, cả đậu bắp, phối hợp dinh dưỡng đầy đủ. So ra thì Mạch Mạch theo cô đúng là chịu thiệt.

“Lại đây, ăn dưa hấu nè.” Tô Đình bưng khay tới, lại còn xắt riêng từng miếng nhỏ cho Mạch Mạch.

Tháng Mười Một ở Quảng Châu vẫn còn rất nóng, trong nhà phải bật điều hòa. Tô Đình mở cửa ban công, gió ùa vào thổi mát rượi, còn dễ chịu hơn điều hòa.

Hai người vừa ăn dưa hấu vừa trêu chó, điện thoại của Tô Đình chợt reo. Cô thấy tin nhắn của quản lý cửa hàng Bạch Vân gửi trong nhóm cửa hàng trưởng, nói rằng tháng sau mình sẽ kết hôn, mời tất cả đến dự lễ cưới.

Chương Như tuy không trong nhóm đó, nhưng cũng nhận được lời mời riêng, cô ấy nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Quản lý Bạch Vân hình như tái hôn phải không?”

Tô Đình lấy khăn ướt lau miệng cho Mạch Mạch, rồi cũng nhớ lại: “Hình như đúng vậy thì phải?”

Quản lý cửa hàng Bạch Vân, mọi người vẫn quen gọi là chị Yến, tóc ngắn uốn xoăn, phong thái rất nhã nhặn. Tô Đình nhớ chị là người Thuận Đức, nhưng chồng cũ lại là người Sơn Đông, thường xuyên sống ở miền Bắc, hai người xa cách lâu ngày, có lẽ vì thế mà ly hôn.

Trong nhóm chat rôm rả lắm, có người còn đặc biệt tag Chương Tuyết Dương, đùa rằng đừng quên nhắc sếp Tuyết Dương, đến lúc đó phải gửi quà thật to.

Đới Ngọc Lan liền nhắc: “Sếp Tuyết Dương còn chưa cưới, lấy đâu ra lì xì của cậu ấy mà mong.”

Quản lý Bạch Vân than thở trong nhóm: “Sơ suất quá, biết vậy thì đợi sếp Tuyết Dương cưới xong rồi mới mở tiệc, giờ thì lỗ mất rồi!”

Mọi người vẫn nói cười rôm rả, nhưng có lẽ Chương Tuyết Dương đang bận, nên không thấy anh phản hồi.

Buổi chiều công việc bớt căng, Tô Đình xuống kho lĩnh vật liệu. Bên kho đang dọn lại số chén đĩa cũ, toàn loại chén gà truyền thống, đã cũ kỹ lắm rồi. Nhưng vì để lâu không dùng, có cái sứt mẻ hoặc tróc sơn, nên phải báo hủy.

Chén đĩa nhiều, cô phụ kiểm lại một lát rồi đứng dậy lĩnh xong đồ, chuẩn bị quay về văn phòng thì gặp một cô tư vấn viên đến lấy thẻ bàn, đúng là cô gái hôm nọ bị Thái Thải mắng.

“A Kỳ à.” Tô Đình chào cô, cô gái này nhỏ hơn Tô Đình hai tuổi, tính cách bình thường cũng rất hoạt bát. Tô Đình hay thấy cô tươi cười nhận điện thoại đặt phòng, giọng nói vừa dễ nghe vừa dễ nhận ra, nhiều khách quen đều nhớ đến cô.

“Chị Đình.” Lư Kỳ cũng cười lại, nhưng sau khi lĩnh đồ xong liền đi cùng Tô Đình, trên đường lấy ra đơn xin nghỉ việc.

Thật ra Tô Đình cũng không thấy bất ngờ, vì hôm qua cô ấy đã lấp lửng nhắc qua rồi, chỉ là nói vài câu rồi lại thôi, không ngờ hôm nay vẫn nộp thật.

“Không vui khi làm việc à?” Tô Đình khẽ hỏi.

Lư Kỳ lắc đầu: “Không phải đâu ạ, là nhà gọi em về, có chút việc riêng phải xử lý.”

Dễ nghe ra đây chỉ là lời thoái thác. Tô Đình đặt đồ xuống, kéo cô vào phòng nhỏ nói chuyện. Cô không có ý ép giữ lại, chỉ muốn hiểu rõ nguyên nhân thật sự.

Người ra người vào trong nhà hàng là chuyện bình thường, nhưng trong một tập thể, giao tiếp là điều không thể thiếu. Có nhiều người nói muốn nghỉ việc, thực ra không phải vì quyết tâm rời đi, mà là cảm xúc dồn nén nhất thời. Với cương vị trợ lý cửa hàng, Tô Đình cần phân biệt được ai nghỉ vì bốc đồng, ai nghỉ vì tích tụ bức bối lâu ngày.

Nếu có người chịu ấm ức mà không biết chia sẻ với ai, thì cô sẵn lòng làm người lắng nghe, để họ trút bớt nỗi khó chịu trong lòng.

Hai người nói chuyện gần hai mươi phút, Tô Đình vẫn giữ thái độ lắng nghe và an ủi. Khi thấy sắp đến giờ họp đầu ca, cô để Lư Kỳ quay lại làm việc, còn mình thì về văn phòng sắp xếp lại suy nghĩ, tìm Đới Ngọc Lan.

“Vậy ý của Lư Kỳ là… chị Thái Thải mắng người dữ quá hả?” Nghe xong, Đới Ngọc Lan suy nghĩ rồi hỏi.

“Cũng không hẳn là mắng người…” Tô Đình nghĩ một chút, nói: “Nếu nói là mắng, thì chắc là do chị Thái Thải nói to, dạy dỗ ai đó thì ai cũng nghe thấy, người bị nhắc nhở đương nhiên thấy mất mặt. Nói thật, chị ấy không để ý nhiều đến cảm xúc của cấp dưới, nhưng vấn đề chính chắc vẫn là chuyện khách hàng.”

“Tiểu Kỳ nói, có thể chị Thái Thải nghĩ cô bé giành khách.” Tô Đình nói xong thì liếc nhìn Đới Ngọc Lan.

Đới Ngọc Lan làm quản lý nên hiểu ngay ý cô, lại nhớ ra đúng là có vài công ty trước kia vốn là khách của Thái Thải, nhưng dạo gần đây lại đăng ký đặt phòng dưới tên của Lư Kỳ.

Khách doanh nghiệp thường là khách thương vụ, đơn giá cao, hoa hồng cũng cao hơn nhiều… Đới Ngọc Lan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, chị biết rồi. Để chị nghĩ cách nói chuyện với Thái Thải về việc này.” Nhân viên ở quầy lễ tân vốn có sự luân chuyển cao, chị ấy cũng nên tự xem lại vấn đề của mình, chứ không thể cứ đùa rằng mình sắp thành ‘tư lệnh không quân’ mãi được.

Thái Thải là người có năng lực thật, nhưng cũng có điểm yếu cố hữu, đó là không đào tạo được nhân viên giỏi. Nghĩ kỹ lại, chẳng trách công ty mãi chưa sắp xếp thăng chức cho chị ấy, cũng chẳng trách khi Chương Tuyết Dương chuẩn bị mở cửa hàng mới, anh không đưa chị vào danh sách nhân sự trọng điểm cần khảo sát.

Đến giờ mở cửa buổi tối, chẳng bao lâu sau, Tô Đình cũng tan làm.

Đúng lúc Phùng Ninh được nghỉ, hai người đều chưa ăn tối, bèn đi tàu điện ngầm hai trạm để tìm chỗ ăn.

Đó là một quán trà nổi tiếng trên mạng, tường treo đầy chữ Quảng Đông chính tông như “hảo chiêm”, “tiếu kỳ kỳ”, “ẩm thắng” v.v.

Thực đơn dày cộp, món ăn cũng rất phong phú. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Phùng Ninh nhắc đến chuyện của Lư Kỳ: “Nghe nói cô bé ấy sắp nghỉ à?”

Tô Đình gật đầu: “Hôm nay đến tìm mình xin đơn nghỉ rồi.” Đúng lúc bánh nướng Hoàng Kim được mang ra, cô cắn một miếng, lớp ngoài giòn rụm, bên trong dẻo thơm, đúng kiểu món ăn mà chẳng bao giờ dở. Hơn nữa bánh Hoàng Kim có vân, khi chạm đầu lưỡi lại càng k*ch th*ch vị giác.

“Không tính suy nghĩ lại sao?” Phùng Ninh cũng ăn thử một miếng. Cô ấy và Lư Kỳ vốn thân nhau, thường cùng nhau đi dạo phố, ăn uống, nên cũng biết rõ nguyên nhân: “Chị Thái Thải bảo Lư Kỳ hay lười, không chịu đứng gác ở quầy mà cứ chạy lung tung, lại còn hay cười đùa nói chuyện khắp nơi?”

Tất nhiên đó chỉ là một phần lý do, gốc rễ vẫn là chuyện khách hàng và tiền hoa hồng. Từ khi khách đặt phòng qua Lư Kỳ ngày càng nhiều, sắc mặt Thái Thải cũng ngày càng khó coi, tìm chuyện để trách cô ấy cũng nhiều hơn.

“Chị Thái Thải thật ra rất tốt, hồi mình mới vào làm, thu sai tiền cũng là chị giúp mình lấy lại. Bình thường chị cũng hay mang đồ ăn đến chia cho tụi mình, nhưng chuyện chị giữ khách thật sự hơi đáng sợ.” Phùng Ninh nghĩ một chút rồi nói: “Mình thấy Lư Kỳ tốt mà, ngoại hình sáng sủa, cười tươi, tính cách hoạt bát. Nếu cô ấy không muốn làm ở quầy tiếp tân nữa, hay là điều cô ấy sang chỗ thu ngân bọn mình đi?”

“Cái này để mình hỏi lại sau.” Tô Đình gắp một miếng chả cá nhồi ớt xanh, loại ớt nhồi đầy cá linh xay nhuyễn, ăn vừa cay vừa thơm.

Lúc này, phục vụ mang món ra: “Xin lỗi làm phiền, đây là món tráng miệng và đồ uống của hai chị ạ.”

Là bánh toast kem socola và trà sữa. Toast là bánh mì vuông cắt dày, mặt ngoài được chiên với bơ vàng ruộm, bên trên rưới sốt socola và đặt một viên kem vani to bằng nắm tay.

Còn ly trà sữa thì có viên đá hình chú gấu con nằm trong ly, người phục vụ rưới lên thứ trà sữa Hồng Kông đậm đặc, màu nâu sẫm như cà phê. Rưới xong nhìn lại, viên đá hình gấu trông như đang tắm trong cốc.

Tô Đình chụp lại bức hình, trước khi đăng lên Khoảnh Khắc, cô gửi riêng cho Chương Tuyết Dương một tấm, sợ anh đang bận, nên cô chỉ gửi đúng một ảnh.

Phùng Ninh hỏi: “Cậu với Vương Tư Kiều thế nào rồi?”

Tô Đình uống một ngụm trà sữa: “Bọn mình không có gì nữa rồi.” Sau đó Vương Tư Kiều cũng không hẹn cô thêm lần nào, có vài chuyện chỉ cần ngầm hiểu là được.

“Không hợp à?”

Tô Đình gật đầu.

Phùng Ninh nghĩ một lát, thật ra cũng chẳng lạ. Con người vẫn nên tìm người có thể bù đắp cho mình, mà Tô Đình tính tình khá chậm rãi, Vương Tư Kiều cũng vậy, cả hai đều nhẹ nhàng, chậm chạp, nên cuối cùng không đi cùng nhau cũng bình thường thôi. Cô ấy nghĩ rồi lại nói: “Vòng tròn xã giao của tụi mình vẫn nhỏ quá, trong cửa hàng thì lại khó tìm. Hay là để miss Chương giới thiệu cho cậu vài người đi, bạn cô ấy nhiều lắm mà?”

Vừa nói dứt câu, điện thoại của Chương Tuyết Dương gọi tới.

Vì cô đã xóa phần ghi chú của anh, trên màn hình chỉ hiện dãy số tr*n tr**, nên Tô Đình cũng không hoảng như lần trước ở Yết Dương. Cô cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh nghe máy: “Alo?”

“Còn đang ăn à?”

“Cũng gần xong rồi, anh thì sao?”

“Anh vừa bàn xong việc, cũng đang chuẩn bị đi ăn.” Chương Tuyết Dương đang đi bộ tới chỗ ăn, cách đó không xa nên không gọi xe, tiện thể ngắm cảnh bên bờ Hoàng Phố.

Ngoài Bến Thượng Hải gió thổi mạnh, tiếng gió vang cả trong ống nghe. Anh xoay lưng lại, nói: “Ăn với ai vậy?”

Tô Đình đáp: “Với bạn em, Phùng Ninh.”

“Chỉ hai người thôi à?”

“Vâng.”

Dăm ba câu tán gẫu, toàn mấy chuyện vặt vãnh thường ngày.

Tô Đình hỏi anh: “Thượng Hải thế nào?”

“Trời sắp mưa, lạnh.”

“Vậy anh có mang đồ ấm không?” Tô Đình nhớ ra anh vẫn chưa khỏi hẳn cảm cúm, nghe anh nói có mang rồi mới yên tâm: “À đúng rồi, anh có xem nhóm chat hôm nay chưa? Chị Yến sắp kết hôn rồi đấy.”

“Có xem, chị ấy bảo anh gửi phong bì mừng.” Gió sông Hoàng Phố nhỏ dần, Chương Tuyết Dương đổi hướng đứng: “Tô Đình.”

“Dạ?”

“Anh tưởng anh đi công tác một tuần, sẽ nghe em nói là nhớ anh chứ?”

Ống nghe im lặng mấy giây. Tô Đình bước ra ngoài, tay mân mê viên gạch ốp tường có hoa văn mờ: “Anh phải ở đó một tuần sao?”

“Ừ, tiện thể ghé Ninh Ba một chuyến.” Bên đó cũng có trung tâm thu mua hải sản trực tiếp của nhà họ Chương. Chương Tuyết Dương cố ý vòng lại chủ đề: “Thế nên… sao nào?”

Bên này, Tô Đình khẽ cắn môi.

Thực ra gần như ngày nào họ cũng gặp nhau, anh đi một hai hôm cũng chẳng thấy nhớ mấy. Nhưng nghe anh nói sẽ ở đó cả tuần, mà hai người vừa mới xác nhận quan hệ, cô vẫn thấy hơi bất ngờ: “… Có lẽ là sẽ nhớ đấy.”

Hình như nghe thấy tiếng cười khẽ, Chương Tuyết Dương bỗng nói: “Thế nào cũng được, nhưng đừng in hình anh ra giấy nữa.”

“Đâu phải em in…” Anh không nhắc thì Tô Đình cũng sắp quên vụ đó rồi, cô hơi lúng túng: “Anh sợ xui à?”

“Sợ em bị người ta phát hiện.”

Quán trà càng lúc càng đông, ồn ào hơn hẳn. Tô Đình thấy Phùng Ninh quay đầu tìm mình, liền hạ giọng phản bác: “Anh nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ là bọn em đang… đánh tiểu nhân à?”

Dù sao bình thường anh nghiêm đến thế, theo lời Chương Như thì đúng là “kẻ thù giai cấp”.

Chương Tuyết Dương dường như không để tâm, chỉ nhắc cô: “Vậy em nhớ cẩn thận tay, đừng chạm vào chỗ quan trọng.”

“Chỗ… quan trọng gì chứ?” Tô Đình tê hết cả da đầu, nghe mà tay nóng rát lên: “Anh đầu óc đen tối thật đấy.”

Bình thường anh nghiêm nghị, ít nói, đi đường còn chẳng liếc ngang, vậy mà riêng tư lại chẳng đứng đắn chút nào.

“Ý anh là đừng chạm vào mắt, tổn thương thì không hồi phục được, em nghĩ đi đâu thế?” Giọng Chương Tuyết Dương thoáng mang theo nét cười, rồi anh lại hỏi: “Bao giờ đi Việt Tây?”

“Chiều thứ Ba.” Tính ra, lúc cô đến Việt Tây thì chắc anh vẫn chưa về Quảng Châu.

Cuộc gọi kéo dài khá lâu, Chương Tuyết Dương nhận được tin nhắn thúc giục: “Vậy nhé, nói chuyện sau.”

Cúp máy xong, anh giơ điện thoại chụp mấy tấm hình Tháp Minh Châu Phương Đông gửi cho Tô Đình: [Lần sau cùng đi nhé.]

Khi Tô Đình đến nhà hàng thì gần như mọi người đã có mặt đầy đủ, lúc Chương Tuyết Dương đi ngang qua khu đón khách thì Trần Tư Quang cũng vừa đến chậm một chút.

Người từng làm luật sư như anh ta đã quen với việc mặc đồ tây nghiêm chỉnh, so với anh ta, áo phao mỏng của Chương Tuyết Dương trông có phần thoải mái, tùy ý hơn.

Hai người cùng bước vào nhà hàng, có một nhà cung cấp rượu đi tới chào: “Sếp Tuyết Dương.” Người kia bước đến, bắt tay với anh: “Lâu quá không gặp.”

“Tổng giám đốc Tuấn.” Chương Tuyết Dương cũng đưa tay bắt lại. Nói ra thì cũng có chút giao tình, hồi ở nước ngoài, thương hiệu rượu của vị tổng giám đốc này từng được một công ty Anh quốc mua lại, và vụ chuyển nhượng đó chính là do Chương Tuyết Dương phụ trách. Vì có yếu tố pháp lý xuyên quốc gia nên khi ấy Trần Tư Quang cũng từng cùng anh hợp tác. Giờ cả hai đều rời khỏi ngành cũ, cùng chuyển sang lĩnh vực ẩm thực, cũng xem như có duyên.

Nhân đó, Chương Tuyết Dương cũng giới thiệu đôi bên với nhau, xã giao đôi câu rồi lần lượt ngồi xuống.

Bữa tối hôm ấy là món bản địa Thượng Hải: nhiều dầu, đỏ sánh, vị ngọt đậm, nguyên liệu tinh tế, cách nấu tỉ mỉ. Vừa ăn vừa trò chuyện, Chương Tuyết Dương giới thiệu cho Trần Tư Quang làm quen với vài vị tiền bối trong ngành, mọi người trao đổi tài nguyên lẫn nhau.

Ăn được nửa chừng, thấy anh ta liên tục xem điện thoại, Chương Tuyết Dương hỏi: “Tổng giám đốc Trần có việc bận à?”

“Xin lỗi, tôi nghe điện một chút.” Trần Tư Quang đứng dậy, rời bàn ra ngoài nghe máy.

Có người bạn tới mời rượu, Chương Tuyết Dương cũng cầm ly đứng lên, uống xong thì tiện thể đi xem qua mấy loại nguyên liệu, cuối cùng ra ngoài hút thuốc, vừa hay Trần Tư Quang đang nói chuyện điện thoại ở gian bên cạnh. Bên ngoài khá yên tĩnh, anh loáng thoáng nghe được giọng một người phụ nữ.

Anh kẹp điếu thuốc trong tay, ngón tay gõ nhẹ lên đường may quần hai cái, lát sau Trần Tư Quang cúp máy, bước tới.

“Phiền lòng chuyện tình cảm à?” Chương Tuyết Dương liếc anh ta một cái, đưa sang một điếu thuốc.

Trần Tư Quang không phủ nhận, bật lửa tách một tiếng, vài giây sau phả ra một làn khói dài về phía sông Hoàng Phố.

Vài ngày trôi qua nhanh như chớp. Cuối tuần vốn định nghỉ, nhưng vì Tô Đình muốn dồn ngày phép để về nhà, nên vẫn đến làm như thường lệ.

Vừa vào văn phòng, cô ngạc nhiên thấy Chương Như cũng đang ở đó: “Em không nghỉ à?”

“Em cũng đang dồn ngày nghỉ, tháng sau định ra Thiên Tân thăm ba mẹ.” Chương Như vừa nói vừa nhai kẹo cao su, thổi ra một quả bóng to tướng. Gần đây Chương Tuyết Dương đi công tác, nên cô ấy ở cửa hàng muốn đi kiểu gì cũng được, đúng là tung hoành không ai quản.

Buổi trưa, Tô Tinh Khải gọi điện rủ cô ấy đi ăn, cô ấy thẳng thừng từ chối: “Dạo này tôi đang sống lành mạnh, ngày nào cũng ngủ lúc chín giờ, cậu đừng dụ tôi phá giới.”

Cô ấy không thích Tô Tinh Khải, ít nhất là không phải kiểu thích nam nữ. Chuyện này chẳng khó để nhận ra.

Còn lý do vì sao không thích, Tô Đình cũng từng nghe cô ấy nói qua, cảm thấy Tô Tinh Khải trông như con chim, lúc nào cũng như sắp mổ cô một cái.

Tô Đình nhớ lại mới nhận ra đúng là Tô Tinh Khải có cái mũi khoằm như chim ưng, Chương Như còn bổ sung thêm: “Cậu ta là kiểu ‘trai đẹp hệ chim’ ấy, em không ăn nổi. Với lại, chị có thấy cậu ta trông giống Mr. Bean phiên bản Huệ Châu không? Hai bọn em không cùng tần số đâu.”

“Trai đẹp hệ chim, Mr. Bean Huệ Châu”, cách miêu tả này đúng là mới lạ hết sức. Tô Đình tìm ảnh ra xem, cười suốt không dừng được.

Thế nhưng, miệng thì nói đang sống lành mạnh, vậy mà tan làm Chương Như lại kéo Tô Đình đi bar, bảo: “Dắt chị đi quẩy, ngay gần nhà em, có rapper hát live, vui cực.”

Lần đầu tiên Tô Đình tới nhà Chương Như, phong cách trang trí náo nhiệt vô cùng, từ sofa đến giấy dán tường đều rực rỡ bắt mắt, hoàn toàn khác với nhà Chương Tuyết Dương.

“Nào, em tìm cho chị bộ đồ.” Chương Như kéo cô ấy vào phòng thay đồ, chọn một chiếc áo len cổ yếm lông mềm, nhìn ngắm một hồi rồi còn buộc thêm vòng chân cho cô: “Xong rồi, đi thôi!”

Khi đến bar, Giai Giai cũng có mặt, lập tức khoác vai Tô Đình: “Chị em, với cái vòng một này thì lo gì, đi đi, tối nay kiếm anh nào cho cô mở bùa ‘Thần Long’ luôn!”

Tô Đình chẳng hứng thú gì với chuyện đó, chỉ thấy nơi này thật choáng ngợp, trần nhà là một hàng đèn ống thẳng đứng, còn có thể nâng hạ; ánh đèn xanh tím phản chiếu khiến ai nấy cũng như đang phủ qua lớp filter mềm mại, ngay cả bàn tay cũng ánh lên màu xanh mát.

Trước khi rapper ra sân khấu là một ca sĩ nữ hát lại bài Khung Hình của Vệ Lan, một ca khúc Quảng Đông rất hay, đoạn cao trào nghe đặc biệt lãng mạn.

Tô Đình ngồi nghe một lúc, rồi cùng mấy người bạn của Chương Như chơi xúc xắc. Chơi xong cô thấy có cuộc gọi nhỡ từ Chương Tuyết Dương, gọi lại thì anh không bắt máy.

“A Đình!” Chương Như và Giai Giai cùng gọi cô: “Nhanh lên, nhanh lên, tụi mình ra chiếm chỗ!”

Ca sĩ sắp lên sân khấu, sàn nhảy bắt đầu đông người.

Tô Đình gửi cho Chương Tuyết Dương một tin nhắn WeChat, trong đầu nghĩ chắc anh gọi nhầm, rồi rời khỏi ghế đi xuống sàn.

Không lâu sau rapper ra sân khấu, là một cặp nam nữ song ca, vừa cất giọng là như bùng nổ cả khán phòng. Tô Đình đứng dưới nhìn, nghe, khi tiếng nhạc điện tử nổi lên, cô nghĩ con gái cũng có thể ngầu đến thế, trong lòng bỗng thấy ngưỡng mộ.

“Vui không? Đây là sàn nhảy lớn nhất đấy, lát nữa còn có trai nhảy cột nữa nha.” Chương Như mặc quần soóc ngắn, đi đôi bốt ống cao, đeo một chiếc ống tay len màu xanh lá.

Tô Đình hơi nóng, nói: “Chị tưởng em nói phải đi xem thầy bói cầu an gì đó mà, chỗ này có an toàn không?” Người thì đông, tiếng nhạc lại lớn, phải nói thật to mới nghe được.

Chương Như bảo cô yên tâm: “Nhà tổ tiên của em ở ngay gần đây, các cụ sẽ phù hộ cho em!” Nói xong còn chắp tay khấn vái vài cái, rồi nghiến mạnh răng sau, cắn nát phần kẹo còn lại trong miệng nghe rắc một tiếng.

Cô còn chưa dứt lời thì Giai Giai đã mắng: “Điên à, đông người thế này mà còn vái vái cái gì hả?!”

“Mình cứ vái đấy, cậu cắn mình à?” Chương Như giơ tay bật dây áo trong của cô một cái, bị Giai Giai cầm dây buộc tóc rượt đánh, hai người vừa nhảy vừa trêu nhau, vòng quanh Tô Đình trong sàn nhảy.

Tiếng nhạc điện tử hòa với giọng người, không khí bùng nổ cực độ. Tô Đình ở bên cạnh họ cũng dần theo nhịp mà lắc lư. Nhưng khi cô xoay người lại, vào khoảnh khắc nhìn thấy Chương Tuyết Dương, cảm giác đó như bị sét đánh ngang tim.

Bình Luận (0)
Comment