Chương 55: Nhìn gì thế?
*
Chương Như vẫn đang nhảy, thấy giữa sàn có chỗ trống thì kéo tay Tô Đình: “Đi, tụi mình ra giữa đi.” Thấy cô không nhúc nhích lại hỏi: “Sao vậy, trẹo chân à?”
Tô Đình nói: “Em nhìn bên kia kìa.” Cô nắm lấy tay Chương Như, xoay người cô ấy lại phía sau, khuôn mặt điềm tĩnh của Chương Tuyết Dương hiện ra trước mắt. Chương Như sợ đến mức nấc một cái: “Anh ấy sao lại ở đây?”
Tô Đình phân tích: “Có phải em đăng lên Khoảnh Khắc không?”
“Không có mà?” Chương Như đảo mắt thật nhanh, kéo luôn Giai Giai lại hỏi: “Có phải cậu đăng lên Khoảnh Khắc không?”
“Khoảnh Khắc gì cơ?” Giai Giai đang nhảy hăng, nói chuyện mà tay vẫn không quên vẫy nhịp, vòng eo lắc lư kêu leng keng.
Chương Như mở điện thoại xem dòng trạng thái của Giai Giai, quả nhiên cô ấy không chỉ đăng lên Khoảnh Khắc mà còn gắn cả định vị, kèm theo ảnh mấy người họ.
Giai Giai quay đầu cũng nhìn thấy Chương Tuyết Dương: “Thôi chết~ cậu xui dữ, không lẽ đi cúng trúng phải cô hồn?”
“……” Sự im lặng của Chương Như vang còn hơn cả tiếng nhạc.
Vài phút sau, cả đám bị lôi về lại ghế.
“Anh.” Chương Như cố tỏ ra thản nhiên, cười gượng với Chương Tuyết Dương: “Sao anh về sớm vậy?” Cạnh đó còn có Lục Côn: “Anh Côn.”
Cô ấy chợt nhớ ra hình như Lục Côn có góp vốn ở quán này, thoáng nghĩ có lẽ mình trách oan Giai Giai rồi.
“A Như, trùng hợp ghê.” Lục Côn đáp lời, ánh mắt lại vượt qua cô nhìn sang Tô Đình, cái nhìn khiến Tô Đình thấy không thoải mái, mà điều khiến cô càng thấy bất an hơn là Chương Tuyết Dương, người đang ngồi đối diện, yên lặng uống rượu.
Chẳng bao lâu sau, một khay trái cây và mấy chai rượu được bưng lên. Chỗ ngồi chật, Tô Đình và Chương Như chen nhau ngồi sát, hai người đều để ý đến Chương Tuyết Dương, sợ anh phát cáu.
Nhưng lạ là hôm nay anh lại bình tĩnh khác thường, không trách mắng cũng chẳng tỏ thái độ. Chương Như nhắn tin trong nhóm: [Anh ấy bị gió biển Thượng Hải thổi lú rồi hay gì?]
Nhóm chat là của cô ấy với mấy người bạn, Tô Đình cũng ở trong đó. Giai Giai trả lời: [Ra ngoài chơi mà còn sợ gì mấy vụ này, tới thì tới thôi, không nổi giận chẳng phải càng tốt à?]
[Không đúng, mình nghi anh ấy có âm mưu gì đó.]
Chương Như nghi thần nghi quỷ, nhưng quan sát một lúc lâu thấy anh thật sự chẳng phản ứng gì, còn trò chuyện bình thường với Lục Côn và mấy người bạn của anh, nên dần dần cô ấy cũng buông lỏng cảnh giác.
Ngồi thêm một lát, nhóm vũ công nam lên sân khấu múa cột, cơ bắp rắn chắc, đường nét mạnh mẽ khiến Chương Như không nhịn được muốn quay clip. Cô ấy nói nhỏ với Tô Đình: “A Đình, chị che cho em, em quay một đoạn.”
“Được.” Tô Đình phối hợp ngồi nhích ra phía trước, lấy lưng che khuất điện thoại giúp cô quay lén.
Trên bàn có một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng tím chiếu lên mặt người mờ mờ ảo ảo. Tô Đình đang cúi đầu thì một bàn tay đưa tới trước mặt cô: “Khăn giấy.”
Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt Chương Tuyết Dương, Tô Đình nhanh chóng lấy khăn giấy bên cạnh đưa cho anh rồi lập tức rụt tay lại.
Một lát sau, có người đề nghị chơi xúc xắc. Tô Đình liếc nhìn Chương Tuyết Dương, thấy anh đang nói chuyện với người khác, không chú ý đến cô nữa bèn tham gia, dù sao ngồi im mới càng gượng gạo hơn.
Sau mấy vòng lắc xúc xắc, Chương Tuyết Dương bỗng tham gia, mà lại có vẻ nhắm thẳng vào nhóm họ. Tô Đình cảm giác mấy chiêu trò của họ chẳng ăn thua gì, anh như thể có mắt xuyên thấu vậy, mỗi lần họ giả vờ ra chiêu, anh đều nhìn thấu, chỉ lạnh nhạt ra hiệu: “Mở.”
Mỗi vòng đều phải uống vài ly, uống đến mức bụng đầy ứ, Tô Đình và Chương Như rủ nhau đi vệ sinh.
Nơi sang trọng thì nhà vệ sinh cũng có phong cách riêng,nền lát gạch đen, tường sơn xanh ngọc, trên tường còn treo vài bức tranh trừu tượng rất hợp để chụp ảnh. Chỉ là trong phòng có người đang nôn, Tô Đình ra sớm, né sang một bên tránh tiếng đó.
Chưa đứng được bao lâu thì có một người đàn ông bước tới bắt chuyện: “Chào cô, lúc nãy cô ngồi bàn A10 đúng không?”
Thấy anh ta đi không vững, Tô Đình nhớ đến vụ lần trước gặp gã say rượu ở quán cũ, liền lắc đầu: “Không phải, anh nhận nhầm người rồi.”
“Tôi không nhận nhầm đâu, vừa nãy trên sàn nhảy tôi đã thấy cô rồi.” Anh ta cười nhạt: “Cô yên tâm, tôi không có ý gì xấu, chỉ là muốn xin cách liên lạc thôi, được chứ?”
Nghe thì có vẻ lịch sự, nhưng mỗi khi Tô Đình dịch người, anh ta cũng dịch theo, rõ ràng có ý muốn bám riết. Cô chợt nhớ lời Chương Như từng nói, nếu gặp kiểu người này mà không có ai bên cạnh thì cứ tạm cho số, đuổi đi rồi xóa sau.
Cô cầm điện thoại, đang do dự chưa biết có nên làm thế hay không thì Chương Tuyết Dương xuất hiện: “Làm gì đấy?”
Anh đi thẳng tới, chắn trước mặt Tô Đình: “Mở to mắt ra nhìn cho rõ, chỗ này không liên quan gì đến anh.”
Khác với lần ở nhà hàng, giọng anh lần này gay gắt hơn hẳn. Người kia sững lại, Tô Đình ló đầu từ sau lưng anh ra, nói: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
“Ờ…” Người đàn ông cười gượng, xoay người bỏ đi.
Đúng lúc đó Chương Như cũng bước ra: “Gì thế, gì thế?” Cô ấy thấy cảnh đối đầu ban nãy còn sót lại chút khí lạnh, liền hỏi: “Không sao chứ?”
Tô Đình lắc đầu: “Không sao.”
“Thế thì tốt.” Chương Như vừa nói vừa kể: “Trong kia có cô gái khóc, em vừa giúp cô ấy rửa mặt, lớp trang điểm trôi hết rồi.” Cô ấy khoác tay Tô Đình, nhìn sang Chương Tuyết Dương: “Anh, anh cũng ra đi vệ sinh à?”
Anh vốn chẳng uống mấy, toàn ép người khác uống.
Chương Tuyết Dương lạnh nhạt hỏi: “Định khi nào về?”
“Hả?” Giọng anh nghe như cho cô tự chọn, Chương Như nhìn đồng hồ: “Hay là… một giờ nhé?”
“Muộn quá.” Tô Đình biết nhìn sắc mặt, liền khẽ nhắc: “Về sớm một chút đi, mai còn đi làm.”
“Được rồi…” Chương Như tất nhiên không nỡ, nhưng cũng biết chẳng thể ở lại qua nửa đêm, đành gật đầu đồng ý, kéo Tô Đình xuống lầu.
Khi đi ra, có người tung giấy vụn lên không, từng mảnh nhỏ bay lả tả khắp nơi. Tô Đình cảm thấy trên người mình cũng dính vài mảnh, đang phủi vai thì có ai đó khẽ vuốt qua tóc cô vài cái, là Chương Tuyết Dương. Anh đang giúp cô gỡ những mảnh giấy vụn vướng trên đầu.
Chương Như đi ngay phía trước, Tô Đình không tiện nói gì với anh, chỉ để mặc cho cô kéo về lại chỗ ngồi.
Trong ghế sofa có thêm một cô gái nóng bỏng mặc đồ BM, nói là vừa thua trò chơi, chọn “thử thách lớn” nên phải đến bàn họ để kết bạn WeChat với một người khác giới, và người bị chọn là Lục Côn.
Lục Côn lắc đầu: “Tôi có bạn gái rồi, qua tìm anh ấy đi.” Anh chỉ sang Chương Tuyết Dương, đúng lúc anh vừa quay lại.
“Anh đẹp trai, tiện cho em xin WeChat không?” cô gái thuận miệng hỏi.
“Không tiện.” Chương Tuyết Dương ngồi xuống thẳng thừng.
“Anh cũng có bạn gái rồi à?”
Anh không trả lời, nhưng coi như ngầm thừa nhận.
Cô gái rời đi, Giai Giai lẳng lặng tháo dây đeo eo xuống: “Thấy chưa, mình nói mà, anh ấy chắc chắn có gì đó rồi, không thì hôm đó làm sao từ chối mình nhanh vậy, chẳng cho chút mặt mũi nào…” Cô ấy không nhịn được tám với Chương Như: “Ai vậy, cậu gặp bao giờ chưa?”
“Làm sao mình biết?” Chương Như cũng nghi ngờ: “Chắc là cái cớ thôi, ngày nào anh ấy cũng bận như chó, lấy đâu ra thời gian yêu đương.”
Rất nhanh sau đó, hết sạch một két rượu, ai nấy cũng tản ra về.
“A Đình, để tụi em gọi người đưa chị về.” Chương Như và Giai Giai nhìn quanh.
Tô Đình lắc đầu: “Chị tự gọi xe là được, mai các em còn phải đi làm, về nghỉ sớm đi.” Nói xong cô mở điện thoại gọi xe, Chương Như và Giai Giai cùng đứng chờ với cô bên đường.
Ba cô gái trẻ xinh xắn đứng cạnh nhau, khiến Lục Côn nhìn đi nhìn lại không rời mắt. Đột nhiên, Chương Tuyết Dương bước tới, giọng khó chịu: “Nhìn gì đấy?”
Lúc đầu Lục Côn còn tưởng anh nói Chương Như, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm lại của anh, rồi thấy ánh mắt anh đang hướng về đâu, anh mới chợt hiểu, vỗ đùi: “Biết ngay mà!”
Xe đến, Tô Đình bước lên, vẫy tay chào tạm biệt Chương Như và Giai Giai, thoáng nhìn thấy Chương Tuyết Dương, cô vội quay đi, khép cửa xe lại.
Xe chạy về hướng Lệ Loan, nhưng chỉ khoảng mười phút sau, điện thoại cô reo — là Chương Tuyết Dương gọi đến: “Xuống xe.”
“Bác tài, cho cháu xuống đây với ạ.”
Xe dừng lại, Tô Đình nhanh chóng trông thấy Chương Tuyết Dương. Anh cũng vừa uống rượu, đang vẫy xe bên đường. Cô lên xe cùng anh, ngồi ghế sau, tự giác nghiêng người lại gần: “Sao anh về sớm vậy?”
Chương Tuyết Dương liếc cô một cái, ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng da quấn quanh chân cô, chốt trái tim nạm đinh, dây da đen cố định cách đầu gối mấy phân, rồi lại nhìn khuôn mặt ửng đỏ ấy.
Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là đi bar nhảy nhót thôi, bản thân anh cũng từng đến mấy chỗ như thế, đâu đến mức phải khắt khe hai mặt. Nhưng anh vẫn lạnh giọng: “Đàn ông lạ xin WeChat, em cũng cho. Tô Đình, chẳng lẽ em còn muốn bắt cá hai tay?”
Tô Đình lần đầu nghe từ này, nhưng dựa theo tình huống thì cũng hiểu đại khái: “Không có, anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn đuổi anh ta đi cho nhanh.”
Chương Tuyết Dương không nói gì thêm, thấy phía trước hơi kẹt xe, liền bảo tài xế rẽ sang đường khác, rồi im lặng suốt quãng còn lại.
Anh không nói, cô cũng không nói, chỉ dựa vào anh, kiểu “địch bất động thì ta cũng bất động”. Mãi đến khi về đến nhà anh, con chó Lion mới phá vỡ sự im lặng, sủa lên một tiếng: “Gâu! Gái xinh về rồi!”
Tô Đình xoa lưng Lion, nó thoải mái đến mức nheo cả mắt lại. Cô ngẩng lên nhìn Chương Tuyết Dương, thấy anh vừa vào nhà đã đi thẳng vào phòng tắm, vòi hoa sen rì rào chảy suốt một lúc lâu vẫn chưa dừng.
Anh mãi không ra, mà điện thoại lại đang rung liên tục, Tô Đình cầm lấy, gõ nhẹ lên cửa: “Sếp Tuyết Dương?”
Cửa đột nhiên mở, Chương Tuyết Dương toàn thân còn vương hơi nước, quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, tóc vẫn ướt sũng, trông cứ như chỉ cần lắc đầu một cái là có thể hất tung nước ra khắp nơi như Lion.
Tô Đình ngẩn người nhìn bờ vai rộng cùng phần ngực rắn chắc của anh: “Anh… sao không quấn luôn cả phần trên đi?”
“Anh đâu phải gay, hơn nữa đây là nhà anh.” Giọng anh dửng dưng, vừa nói vừa liếc xuống cô: “Gõ cửa làm gì, muốn vào cùng à?”
Anh cúi mắt nhìn cô, nước thật sự nhỏ từ đuôi tóc anh xuống, vài giọt rơi trúng người cô. Tô Đình vội né sang một bên, đưa điện thoại cho anh: “Điện thoại.”
Chương Tuyết Dương nhận lấy, trượt màn hình nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng Chương Như: “Anh, em quên nói, bà gọi anh về ăn cơm mai đó. Bà nấu cơm sườn muối với khoai môn, anh đã về rồi thì có muốn qua không?”
“Biết rồi.”
“Anh có dẫn Lion theo không? Em muốn đo vòng ngực, vòng eo, vòng mông cho nó.”
“Tùy tình hình.”
“Ờ.”
Chương Như vẫn lo lắng, cúp máy xong lại gọi ngay cho Tô Đình: “A Đình, chị về đến nhà chưa?”
Lion sủa một tiếng, Tô Đình vội che ống nghe, chạy ra ngoài: “Rồi, vừa mới tới.”
Chương Như uống rượu xong vẫn còn lâng lâng, tưởng đó là tiếng của Mạch Mạch, cười nói: “Vậy chị ngủ sớm đi nhé, mai dậy không nổi thì đi làm muộn chút, em che cho… ơ không đúng, sáng mai em không có ở đó.”
“Không sao, chị dậy được.” Cô vừa nói mấy câu với Chương Như xong, cúp máy quay người lại, thì thấy Chương Tuyết Dương to cao đứng ngay sau lưng, làm cô giật nảy người: “…Anh có chuyện gì à?”
“Anh không ở đây, hình như em chơi vui lắm.” Chương Tuyết Dương khoanh tay dựa vào cửa trượt, cúi đầu nhìn vòng trên chân cô: “Cái này dùng để làm gì?”
“Chỉ là đồ trang trí thôi.” Tô Đình vòng qua anh định đi, nhưng tay anh dài, dễ dàng kéo cô lại: “Dạo này em sống về đêm phong phú thật đấy.”
Đi với nhóm của Chương Như suốt, đến cả điện thoại cũng chẳng nghe: “Định chơi hết các quán bar ở Quảng Châu à?”
Đạo cụ cũng không ít, trên cổ có, trên chân cũng có. Chương Tuyết Dương đưa ngón trỏ phải luồn vào, nhấc vòng chân cô lên.
Đôi chân cô thẳng và trắng, chắc chỉ vì ham đẹp, chứ chẳng biết dáng vẻ ấy quyến rũ đến mức nào. Vừa nghĩ đến cảnh Lục Côn khi nãy gần như dán mắt vào người cô, Chương Tuyết Dương đã thấy răng ngứa ngáy: “Lại là Chương Như tặng hả?”
Tay chân anh vẫn chưa chịu yên, mà lại đang ở ban công, khiến Tô Đình xấu hổ không chịu nổi: “Vào trong đi, đừng ở đây…” Cô sợ bị người ta nhìn thấy, tuy là ban đêm nhưng vẫn có cảm giác xấu hổ như giữa ban ngày, tay cô chống lên ngực anh đẩy mãi, nhưng chân phải bị anh giữ lại đặt ngang hông, để giữ thăng bằng chỉ đành tựa vào anh, má áp vào cánh tay trần của anh: “Vào nhà đi, lạnh đấy.”
Cô phải năn nỉ ba lần bốn lượt mới khuyên được “ông Phật” này chịu quay vào trong.
Sofa rất rộng, hai người ngã xuống cùng lúc, Chương Tuyết Dương lại nhìn vòng chân cô, còn có một sợi xích nhỏ móc vào cạp quần: “Em đeo cái này là sợ quần rơi xuống à?”
Đã nói không phải rồi, Tô Đình thấy anh rõ là cố tình chọc ghẹo: “Thế anh đeo kính râm là sợ bị đục thủy tinh thể à?” Nói xong, cô định tháo vòng chân, nhưng bị Chương Tuyết Dương giữ lại: “Cái gì Chương Như tặng em cũng nhận, đến lượt anh tặng thì lại thấy nóng tay à?”
Anh nói chiếc vòng tay, Tô Đình đáp thật: “Nó hơi đắt quá…”
Cô từng tra giá, tự nhiên đeo cái vòng ấy, thể nào cũng bị người ta hỏi tới hỏi lui, cô sợ lộ chuyện.
“Chẳng phải em không thiếu tiền sao? Tự mình mua một chiếc vòng thì có gì ghê gớm?”
“Nhưng lương em thấp mà.” Bỏ cả đống tiền ra mua vòng tay, thật chẳng hợp với thói quen chi tiêu của cô.
Chương Tuyết Dương quấn lấy một lọn tóc của cô: “Nếu chê lương thấp thì đổi vị trí khác đi.”
“Vị trí gì cơ?”
“Làm trợ lý cho anh.”
“Em không cần, anh đi tìm người khác đi.” Tô Đình không nghĩ ngợi gì đã từ chối ngay.
Chương Tuyết Dương bật cười vì tức, véo nhẹ má cô: “Làm trợ lý cho anh uất ức em lắm à?”
“Không phải, mà là… kỳ lắm…” Má bị anh véo đến hơi đau, Tô Đình vội đập tay anh ra: “Anh không thấy kỳ sao?”
Màn hình điện thoại sáng lên, Chương Tuyết Dương mở ra xem, là tin nhắn từ bên Ninh Ba gửi tới, nội dung về phương án cải tạo tháp giải nhiệt và bể nuôi tạm hải sản có vỏ.
Nhân lúc anh trả lời tin, Lion thong thả chơi bóng đi tới, chẳng làm gì khác, chỉ nằm đó quan sát hai người.
Trả lời xong, Chương Tuyết Dương vứt điện thoại sang bên, cúi người xuống hôn Tô Đình, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, nụ hôn vừa sâu vừa nhẹ.
Tô Đình ngửi thấy mùi sữa tắm trong trẻo trên người anh, cũng cảm nhận được ngón tay anh đang lách vào, đẩy nhẹ mép áo trong: “Vào phòng đi anh.”
Chương Tuyết Dương cố tình trêu: “Rốt cuộc muốn đi đâu, nói cho rõ một lần.”
Còn có thể đi đâu chứ, Tô Đình nghĩ người này đúng là đầu óc bị gió thổi mát rồi: “Em về nhà em.”
Cô chống tay định ngồi dậy, nhưng bị anh giữ chặt trong lòng. Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Lion, Chương Tuyết Dương bế cô vào phòng ngủ, gần như ném cả người cô lên giường: “Thích uống rượu à?”
Anh quỳ một chân lên giường, nhìn chằm chằm cô: “Lần sau anh uống với em.”
Anh nặng, đến mức mép giường lõm xuống. Tô Đình cảm giác mình sắp trượt xuống đất, cố nhích vào trong, tay vừa chạm phải thứ gì đó liền ngẩng lên nhìn anh, rồi nhanh chóng rụt lại.
Chương Tuyết Dương cúi người xuống, vô thức vuốt tóc cô: “Em thích đi bar đến vậy à?” Vừa hỏi vừa hôn lên khóe môi cô.
“Không hẳn đâu…” Tô Đình nghĩ mãi cũng không hiểu sao mỗi lần ra ngoài đều đụng phải anh, thật khó mà không thấy anh giống khắc tinh như Chương Như nói: “Thế thì lần sau anh giả vờ không thấy em đi.”
Chương Tuyết Dương thực sự đánh cô một cái, bàn tay dày rơi trên chiếc áo lông mềm, rồi trượt lên, đan vào dây áo sau cổ cô, nhưng không kéo xuống.
Cả hai đều đã uống rượu, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, nhất là chiếc áo lông cô mặc khiến người cô nóng bức: “Anh không bật điều hòa à?” Mồ hôi đã rịn đầy trên trán cô.
Chương Tuyết Dương với tay lấy điều khiển bật điều hòa, tiện thể kéo cô nằm lên người mình, rồi gỡ bàn tay ra, luồn qua lớp khăn tắm đặt lên chỗ nóng nhất: “Thử xem?”
Tô Đình bị anh hôn đến mức đầu óc trống rỗng, khi kịp nhận ra điều gì đó thì muốn tránh, nhưng bị anh mạnh mẽ đè xuống: “Gan em chỉ có vậy thôi à, Tô Đình?”
Dám làm bạn giường với đàn ông, dám vui hết mình ở quán bar, đến lúc này lại sợ sao?
Anh co một chân ngăn cô lại: “Run cái gì?” Giọng trầm khàn, hơi thở nóng bỏng phả lên người cô, khiến Tô Đình ngẩng đầu, ánh mắt liền bị đôi mắt sâu thẳm của anh hút lấy. Anh nhìn cô chăm chú, ánh nhìn mạnh mẽ đến mức khiến tim cô run rẩy.
Tô Đình chợt hiểu ra, nhưng lúc này đã là tình thế bỏng rát, không thể lùi được nữa.
Căn phòng ngủ yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng lò xo khẽ bật lên từng nhịp, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng đối thoại ngắn, khàn và dính, như phủ một lớp hương nồng nàn.
Anh khó ra, không biết do rượu hay vì tức giận, nhưng hôm nay đặc biệt lâu. Tô Đình mệt đến run cả tay, áo lông như ướt đẫm, mồ hôi dính chặt lấy da: “Anh tự làm đi.”
Cô uống rượu nên mắt sáng long lanh, vẻ sốt ruột cũng trở nên sinh động lạ thường. Chương Tuyết Dương khẽ cười, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô khi đang nghiêng người trước mặt anh, quả thật hơi vất vả, anh đưa tay ra cho cô mượn sức, lát sau lại đỡ cô về phía cuối giường, hai ngón tay luồn vào vòng chân.
Điện thoại trên đầu giường rung lên ong ong, nhưng Chương Tuyết Dương không để ý. Khi làm chuyện này, anh rất tập trung, có lúc cố tình chậm rãi để hành hạ người ta, cũng có lúc lại mạnh bạo, ngang ngược, liên tục kéo Tô Đình về phía mình. Dù điện thoại có rung đến mấy, anh cũng chẳng buồn nhìn, chỉ thẳng tay ngắt máy hoặc bật im lặng. Lần này cũng vậy, anh túm lấy chiếc khăn tắm, ném lên tủ đầu giường, che điện thoại kín như chăn phủ người.
Đêm ấy dường như trời hạ nhiệt. Lion canh ngoài cửa, canh một lúc rồi ngủ gục, nửa đêm thấy lạnh liền hắt hơi một cái khẽ khàng.
Sáng dậy, Tô Đình chẳng muốn nhúc nhích, nhưng bị Chương Tuyết Dương kéo dậy bắt đi rửa mặt đánh răng, nói sẽ đưa cô ra ngoài ăn sáng.
Dựa vào ý chí mạnh mẽ, Tô Đình mới gượng dậy đi đánh răng. Khi quay lại phòng thì thấy Chương Tuyết Dương đang thay ga giường, cô liếc thấy vệt dấu còn in trên đó liền tránh ánh mắt, im lặng quay đi.
Dắt theo Lion, Tô Đình theo Chương Tuyết Dương đến một quán ăn sáng gần đó.
Tường lát gạch men trắng vuông vức, trên tường treo tấm thực đơn bị ám khói dầu. Tô Đình gọi món đặc trưng của quán, chính là hoành thánh, nhân đầy đặn, to tròn, phía dưới là sợi mì trúc sinh mảnh, mềm và thấm đẫm nước dùng.
Chương Tuyết Dương còn gọi thêm cho cô một đĩa bánh củ cải, cắt vuông vức, chiên xèo xèo vàng ươm, chấm tương tỏi là ngon nhất.
Ăn xong, hai người vừa tản bộ vừa về. Tháng Mười Một ở Quảng Châu phủ một màu hồng nhạt, hoa gạo nở rộ khắp nơi, sáng sớm đã có người đứng dưới tán cây chụp hình.
Trên đường, họ gặp mấy đứa nhỏ đang chờ xe đưa đón học sinh. Thấy Lion, lũ trẻ tò mò chạy lại hỏi: “Đây là border collie sao băng ạ?”
“Đúng vậy.” Chương Tuyết Dương nắm dây dắt Lion, dáng vẻ ung dung điềm tĩnh. Lion thè lưỡi dài, nằm rạp xuống đất, tỏ ra thân thiện với cậu học sinh trước mặt.
“Lion hình như chẳng sợ người lạ nhỉ?” Tô Đình hỏi.
“Hồi nhỏ nó chơi chung với giống Golden, ở lâu với nhau nên chắc tưởng mình cũng là Golden.” Một bông hoa gạo rơi xuống, Chương Tuyết Dương kéo Tô Đình né sang bên. Quay đầu lại thì thấy một cậu học sinh đang xé hộp sữa định cho Lion uống, anh liền quát khẽ: “Đừng cử động.”
Giọng anh nghiêm đến mức cậu bé giật mình, không biết làm sao. May mà Tô Đình vội nói đỡ: “Không sao đâu, chắc là nó không uống được sữa.” Cô quay sang nhìn Chương Tuyết Dương, anh mới giải thích: “Nó dị ứng với các sản phẩm từ sữa, uống vào là mặt sưng lên.”
“À… vậy thì cháu không cho nữa.” Đúng lúc xe buýt trường chạy đến, cậu học sinh chào tạm biệt Lion, đeo cặp lên vai rồi lên xe.
Nhìn chiếc xe buýt màu vàng chở người đi xa dần, Lion bất ngờ lao lên định đuổi theo, bị Chương Tuyết Dương kéo lại: “Chạy cái gì? Bảo trông nhà thì chẳng chịu.”
Tô Đình rốt cuộc nhịn không nổi, đánh nhẹ anh một cái: “Anh không thể nói đàng hoàng được à?” Mà chính cô lại chẳng nhận ra, giọng nói của mình đã bắt chước y hệt cái kiểu cứng rắn của anh.
Chương Tuyết Dương cúi mắt nhìn cô. Tô Đình vẫn có chút sợ anh, liền móc ngón út ngoắc nhẹ: “Về thôi, em phải đi làm rồi.”
Chương Tuyết Dương nhìn cô một lát, chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Bạn em ấy… có phải người đang… dây dưa với Trần Tư Quang không?” Anh ngẫm nghĩ một chút, rồi nói ra câu chữ có phần không chắc chắn.