Chương 57: Đáng đời – Gan to thật đấy
*
“Sếp Tuyết Dương?”
Anh đột ngột xuất hiện, Tô Đình cũng không ngờ tới, cứ tưởng anh đã đi rồi.
“Các em lên trước đi.” Chương Tuyết Dương dang rộng tay, bắt chặt lấy Hồ Quang. Thấy anh ta giãy giụa, anh dứt khoát bẻ ngược hai tay anh ta ra sau, ép chặt lên tường: “Không được cử động.”
Ánh mắt anh ánh lên sự dữ dằn lạnh lẽo, quay đầu nhìn Tô Đình: “Lên trước đi.”
“Đi cái gì mà đi!”
Hồ Quang không thể chống lại được Chương Tuyết Dương, bị anh đè xuống như con gà con, chẳng nhúc nhích nổi. Nhưng mắt anh ta vẫn trừng trừng nhìn Tiết Nhân Nhân: “Mày với thằng họ Trần đó cũng hú hí với nhau, tưởng tao ngu chắc? Dựa vào cái gì mà mày dám trách tao?”
Anh ta thật lòng thích Tiết Nhân Nhân: “Hồi mày sảy thai, chẳng phải là tao chăm mày à? Tao có kêu ca gì không? Mấy năm nay mày chửi tao cũng chịu, đánh tao cũng nhịn, nói chia tay là chia tay, mày có tim không hả? Với cái tính như mày, ngoài tao ra còn ai chịu nổi? Thằng họ Trần đó có thể nịnh mày một ngày, chứ cả đời được à? Nó chẳng qua là có chút tiền thôi, mày cũng hèn, thấy người ta ly hôn là lập tức dính lấy, thật nghĩ người ta ly hôn vì mày à?”
Men rượu khiến anh ta càng nói càng to, cổ họng gân lên, còn gầm gừ hỏi Chương Tuyết Dương: “Mẹ kiếp mày là ai hả?”
Anh ta vẫn chưa chịu thôi vùng vẫy, lại định lao tới, bị Chương Tuyết Dương đá mạnh một cú vào khoeo chân, lập tức trượt thẳng xuống đất: “Má ơi, đau quá!”
Người cũng lập tức nhũn ra, rượu bị cơn đau làm tan biến, anh ta cuống quýt kêu: “Anh ơi, em sai rồi, có gì từ từ nói, em gãy xương mất thôi!”
Làm loạn đến mức ấy, bảo vệ khu chung cư nghe tiếng liền chạy tới: “Ê, có chuyện gì đấy? Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau!”
Mấy người bảo vệ trong khu chạy tới hòa giải, Chương Tuyết Dương vẫn còn bóp chặt cổ tay Hồ Quang, không chịu buông. Thấy vậy, Tô Đình vội bước tới, đặt tay lên cánh tay anh: “Buông anh ta ra đi, em không sao đâu.”
Nói mấy câu dịu giọng khuyên giải, Chương Tuyết Dương mới chịu thả tay.
Mặt Hồ Quang bị trầy, chân cũng run lên, đứng không vững. Bảo vệ đỡ lấy anh ta, hỏi có muốn báo cảnh sát không, anh ta thoáng có ý định. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt của Chương Tuyết Dương.
Anh không hề dọa nạt, chẳng nói kiểu “tao giết mày” gì cả, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào anh ta. Cái ánh nhìn đầy sát khí và áp lực ấy khiến Hồ Quang sợ hãi, nhớ lại mấy cú mạnh bạo ban nãy, cảm giác như chỉ cần anh muốn, là có thể lao tới đánh thêm trận nữa… Hồ Quang không dám nữa.
Anh ta lắp bắp một lúc rồi nhìn sang Tiết Nhân Nhân: “Đừng làm ầm nữa được không, về nhà với anh đi, có gì chúng mình nói riêng… Nhân Nhân, anh thật sự yêu em.”
“Tôi đã chia tay anh rồi, Hồ Quang. Anh đừng có làm loạn thêm nữa.” Tiết Nhân Nhân lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu anh còn muốn gây chuyện, thì trả lại cho tôi năm mươi ngàn anh nợ, hoặc để tôi gọi điện cho ba mẹ anh, nói chuyện cờ bạc của anh cho họ biết.”
Hồ Quang lập tức cụp đuôi.
Anh ta bỏ đi rồi, Tiết Nhân Nhân và Tô Đình cũng lên lầu, về nhà.
“Không bị thương chứ?” Tô Đình rót cho Tiết Nhân Nhân ly nước.
Tiết Nhân Nhân lắc đầu: “Cậu có bị hoảng không?”
Cô ấy lại khẽ nói xin lỗi: “Xin lỗi nha, mình không ngờ anh ta lại nổi điên như vậy.”
Ban đầu chỉ định xuống nói mấy câu, Hồ Quang bảo đến lấy đồ để trong xe, ai ngờ lại biến thành cảnh tượng như thế.
Nói xong, cả hai đều im lặng vài phút.
Tiết Nhân Nhân uống một ngụm nước, hỏi: “Cậu có nhắn tin cho sếp cậu chưa, báo là an toàn rồi ấy?”
“Thật ra bọn mình đang yêu nhau.” Tô Đình thành thật nói, “Giờ anh ấy cũng là bạn trai mình.”
Tới mức này thì chẳng còn gì để giấu nữa.
Thấy Tô Đình nói nghiêm túc như vậy, Tiết Nhân Nhân cười, khẽ chạm vào má cô: “Mình biết rồi.”
Vừa rồi Chương Tuyết Dương phản ứng thế nào, ai có mắt đều thấy rõ. Hồ Quang vừa chỉ vào Tô Đình, anh đã lao tới ngay, có thật lòng quan tâm ai hay không, chỉ cần nhìn hành động là hiểu, nhất là những phản ứng vô thức như vậy.
“Gọi cho anh ấy đi, nói bọn mình đã về nhà rồi.”
“Ừ.”
Tô Đình đi ra ban công, gọi điện cho Chương Tuyết Dương: “Alo? Em về tới nhà rồi.”
Cô cúi đầu nhìn xuống, lờ mờ thấy xe của Chương Tuyết Dương vẫn đậu ở đó, đèn hậu còn sáng: “Anh… không sao chứ?”
Tô Đình nhớ lại dáng vẻ của anh khi nãy, anh cau mày, sắc mặt lạnh lùng là chuyện thường, nhưng cái ánh dữ dằn, cơn giận cuộn trào đến vậy, thì đây là lần đầu tiên cô thấy.
“Anh thì có thể sao được.” Chương Tuyết Dương vẫn ngồi trong xe, ánh mắt khẽ ngước lên, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của cô trên ban công: “Ngủ sớm đi, có gì không ổn thì gọi cho anh.”
“Vâng, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Không nói nhiều, Tô Đình cúp máy, đợi đến khi chiếc xe có ánh đèn ấy rời đi rồi mới quay lại phòng khách.
Tiết Nhân Nhân đang ôm Mạch Mạch, ngẩn ngơ, thấy cô trở lại thì hỏi: “Nhanh vậy à?”
Tô Đình gật đầu: “Anh ấy về rồi.”
Tiết Nhân Nhân mỉm cười, cũng không hỏi sao cô lại đến với Chương Tuyết Dương, ngừng một lát rồi nói: “Có tò mò chuyện mình với người họ Trần đó không?”
Cô mở điện thoại, chỉ vào ba chữ “Trần Tư Quang” trong danh bạ, cô không thêm anh ta vào WeChat, cảm thấy chẳng cần thiết: “A Ninh chắc cũng biết vài phần, nhưng chưa hẳn là tất cả.”
Tô Đình ngồi xuống: “Không sao mà, cậu muốn kể thì mình nghe.”
Cô mở túi lấy mấy thứ mang từ nhà ra, bày lên dĩa, rồi kể lại chuyện Tô Tung cãi nhau với người khác, cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng để xoa dịu bầu không khí.
“Em họ cậu thật tốt.”
Tiết Nhân Nhân hơi thẫn thờ, nhớ đến khoảng thời gian mới rời khỏi nhà: “Mình còn nhớ nó, khi ấy nó còn hỏi mình có phải đi du lịch không, còn muốn chở mình đi. Khi đó nó chỉ là học sinh cấp ba, nói muốn mượn xe máy để đưa mình đi… Nhà cậu ai cũng tốt, có giáo dưỡng, lại nhiệt tình. Không giống nhà mình, nổi tiếng là khó ở, tính toán, chẳng dễ chịu chút nào.”
Đêm sau cơn xung đột, Tô Đình dành nửa đêm để nghe Tiết Nhân Nhân kể chuyện của mình, kể về những ngày đầu cô đến Quảng Châu khổ cực ra sao, trong căn phòng trọ chật chội nơi khu dân nghèo, phải làm thế nào để xoay sở giữa cuộc sống chẳng mấy tốt đẹp ấy. Cô kể cả chuyện khi bán hàng rong gặp được Trần Tư Quang, rồi giữa hai người đã có một đoạn tình cảm.
Một cô gái bỏ học chỉ có bằng cấp ba và một luật sư du học nước ngoài, khoảng cách về tầng lớp, về tiền bạc, ngay từ đầu đã định sẵn không thể là một mối tình bình đẳng.
Cô vừa tự ti vừa kiêu hãnh, từng mê đắm hào quang của anh ta: từ học vấn, gu thẩm mỹ, đến từng loại rượu anh uống, cô đều muốn tìm hiểu, rồi gắng học hỏi, cố tỏ ra mình xứng đôi với anh.
Nhưng cái nghèo của người bình thường luôn lộ ra từ từng sợi tóc, đến khi chia tay cô mới nhận ra, có lẽ với anh, cô chỉ mang lại chút giá trị cảm xúc thoáng chốc, mà cảm xúc thì trôi qua rất nhanh, chẳng thể kéo dài lâu. Cuối cùng, anh ta cưới lại mối tình đầu, rồi lại ra nước ngoài, cô cũng chưa từng liên lạc lại nữa.
“Nhưng đàn ông chắc là loại thích tự chuốc khổ. Mình mặc kệ rồi, anh ta lại quay về, lén lút như con chó con, nạp cho mình cả đống quà tặng trực tuyến, không cần tiền, cũng chẳng cần thể diện, buồn cười lắm.”
Cô nói giọng nhẹ nhàng, Tô Đình chỉ có thể hình dung ra Tiết Nhân Nhân của khi ấy qua những lời đó. Cô nghĩ rất lâu, rồi úp mặt xuống gối, khẽ hỏi: “Vậy giờ cậu định sao? Có định tiếp tục với Trần Tư Quang không?”
Tiết Nhân Nhân bật cười, khẽ vén lọn tóc xoăn mới làm: “A Đình, cậu quên rồi à? Mình là người rất nhỏ nhen, lại hay thù dai đó.”
Ba mẹ cô là như vậy, người yêu cũng vậy, ai từng làm tổn thương cô, cô sẽ luôn nhớ, không bao giờ tha thứ.
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, nặng đến mức như đang tự nhắc nhở chính mình.
Tô Đình nghe cô ấy nói rất nhiều, dần dần mí mắt trĩu xuống, rồi ngủ thiếp đi.
Hôm sau đi làm, người có chút uể oải, nhưng vẫn phải gắng gượng tinh thần để làm việc.
Chuyện chạy marathon, chuyện khám sức khỏe ở bệnh viện, tuyển dụng rồi diễn tập phòng cháy chữa cháy, Tô Đình bận rộn mấy ngày liền. Trong thời gian đó, Tiết Nhân Nhân đã tìm được nhà mới và chuyển đi, Tạ Hoài trở thành đầu bếp xào chảo, đãi mọi người một bữa ăn, còn có cả Chương Tuyết Dương, cũng bận đến mức chân không chạm đất.
Cuối năm rồi, tầng ba lúc nào cũng có khách đến. Anh phải làm việc với công ty thiết kế về bản vẽ trang trí cửa hàng mới, phải xử lý chuyện của công ty chuỗi cung ứng, thỉnh thoảng còn phải đi xã giao, bao gồm cả việc bên thương mại điện tử. Anh là người quyết đoán, năng lực mạnh, tính cách cũng mạnh, đã quyết định làm sản phẩm đóng gói sẵn thì lập tức chọn hàng, xem dây chuyền sản xuất. Bận đến mức này thì đúng là cần tuyển trợ lý, nếu không mỗi ngày đều phải chạy lịch trình.
Vì vậy, rõ ràng chỉ cách nhau một tầng lầu, nhưng bận rộn đến mức cả ngày không gặp mặt, hai người chỉ nanh ta tin qua WeChat, gọi điện thoại, như đang yêu xa.
Hôm đó sau buổi diễn tập phòng cháy, Tô Đình cùng Chương Như đi 7 Eleven mua đồ ăn, trên đường còn cười Chương Như không biết kéo vòi cứu hỏa, vừa vào cửa đã gặp Chương Tuyết Dương.
“Anh!” Bị phát hiện trốn việc, Chương Như hớn hở chạy tới: “Anh đi đâu vậy?”
Lạ là không biết anh từ đâu về, áo khoác vắt trên vai, trông như tay anh chị.
“Tăng Thành.” Chương Tuyết Dương mua một gói thuốc, rồi hỏi hai người: “Muốn ăn gì?”
Anh định trả tiền, Chương Như tất nhiên không khách sáo, cá viên, tôm viên, rong biển gì đó nhét đầy ly, rồi lại xách giỏ đi tìm món khác.
Tô Đình đang đợi xiên gà chiên, liếc nhìn Chương Tuyết Dương, tóc anh đã dài ra, phần tóc lòa xòa che đuôi lông mày, chỉ là không hiểu anh nghĩ gì, lại đưa tay lấy bao cao su.
“Anh làm gì vậy?” Tô Đình liếc sang phía Chương Như, may mà Chương Như đang ngồi xổm trước tủ lạnh lấy nước uống, không chú ý bên này.
Chương Tuyết Dương không để ý đến cô, lấy một hộp bao cao su định đặt lên quầy tính tiền, Tô Đình nhanh tay giật lại, anh lại lấy một hộp khác, cô lại giật, cứ thế giằng co mấy lần, thấy Chương Như sắp quay lại, Tô Đình vội đá anh một cái, rồi đặt hộp Okamoto về lại kệ hàng.
“Xong rồi, mua mấy món này trước.” Chương Như xách giỏ đầy ắp đồ đặt lên quầy, dưới ánh mắt nghi hoặc của nhân viên thu ngân, cô ngơ ngác hỏi: “Sao vậy?”
Nhân viên thu ngân lắc đầu, từng món một được quét mã, nhưng chẳng hiểu sao bỗng như nghĩ ra điều gì, môi bắt đầu run, vai cũng hơi co giật, ngược lại Chương Tuyết Dương thì thản nhiên quét mã thanh toán.
Ăn của người ta thì mềm lòng, Chương Như quan tâm anh: “Tội nghiệp ghê, dạo này bận đến mức chẳng có thời gian ngủ hả?” còn lấy chai nước gõ gõ vào tay anh: “Anh à, cơ bắp rớt hết rồi, dạo này ít đấm quyền hả?”
Chương Tuyết Dương lấy một chai Coca từ túi của họ, không nói nhiều, ngầu ngầu bước đi.
Tô Đình nghi ngờ anh cố tình làm vậy, nghi ngờ lắm.
Vì hôm sau là cuộc thi chạy marathon Quảng Châu, tối đó Tô Đình tăng ca, cùng kho kiểm kê lại đồ đã mua, còn phải chuẩn bị sẵn băng rôn các thứ, dù gì thì tám giờ là bắt đầu chạy rồi.
Cuối cùng cũng xong việc, cô từ kho trở về văn phòng, trên đường thấy Chương Tuyết Dương đứng ở hành lang như đang giải rượu, không biết đã uống bao nhiêu, tựa bên đèn tường, mắt nhìn người cũng hơi nheo lại.
Tối nay phòng đông khách, nhân lực không đủ, khu này khách đi rồi mà chưa kịp dọn bàn, thấy không có đồng nghiệp nào đi ngang, Tô Đình tiến lại hỏi một câu: “Sếp Tuyết Dương, anh say rồi à?”
“Một chút.” Chương Tuyết Dương bóp bóp giữa trán, mở mắt nhìn cô: “Em tăng ca à?”
Tô Đình gật đầu: “Có cần em pha cho anh ly trà không?”
Cô không nhịn được nhíu mày: “Sao uống nhiều vậy?”
“Vài khách hàng cũ.” Chương Tuyết Dương đưa tay, rất bất ngờ, kéo Tô Đình vào phòng riêng bên cạnh.
Bên trong phòng có bàn trà, bàn trà đã dùng nhưng chưa dọn, Chương Tuyết Dương ngồi d*ng ch*n trên đất, anh ôm Tô Đình ngồi lên đùi trái, Tô Đình vùng vẫy thì bị anh siết chặt: “Đừng cử động, anh chợp mắt một lát.”
Trong phòng tối om chưa bật đèn, Tô Đình cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của anh lướt qua má mình, tay anh rất mạnh, nói là chợp mắt nhưng lại không ngừng cọ sát với cô, ngón cái giữ lấy cằm cô tìm môi: “Chúng ta bao lâu rồi không gặp?”
Hỏi là bao lâu không gặp, nhưng giọng điệu lại như bao lâu rồi chưa làm, Tô Đình bị ép hôn trong bóng tối, bị hơi thở của anh trêu chọc, môi chạm môi, cả người như bị hơi rượu làm cho choáng váng.
Hơn nữa dán sát như vậy, anh thật sự có phản ứng, từng chút một mơ hồ cọ sát, Tô Đình cảm thấy Chương Tuyết Dương điên rồi, nghe thấy bên ngoài có tiếng động muốn đi mà không thoát được, trong lúc cấp bách, cô cầm ly nước trên bàn hất thẳng vào quần anh.
g*** h** ch*n lạnh toát, không khí cũng bị phá vỡ hoàn toàn, Chương Tuyết Dương chẳng còn tâm trạng gì nữa, nheo mắt gọi tên cô: “Tô Đình.”
Tô Đình nghe ra anh đang giận, vội vàng đứng dậy, đến cả tay chạm phải chỗ ướt cũng không để ý: “Anh bình tĩnh đi, lát nữa có người tới đó.” Vừa nói xong đã nghe tiếng bộ đàm vang lên, thật sự không lo nổi cho anh nữa, mở cửa chạy ra ngoài, chạy một mạch về văn phòng.
Văn phòng không có ai, thoát khỏi tình huống nguy hiểm còn chưa kịp mừng, không hiểu sao, Tô Đình vịn bàn cười phá lên, cười đến đau cả bụng.
Cô gửi cho Chương Tuyết Dương một tin nanh ta, thu dọn đồ đạc về nhà, đến nơi vẫn chưa thấy anh trả lời, nghĩ lại càng thấy buồn cười: “Ai bảo anh không biết chọn chỗ?”
Tự chuốc lấy, đáng đời.
Hôm sau là cuộc thi marathon, Tô Đình dậy sớm đi bố trí sân, mặc áo tình nguyện viên ngồi ở quầy phát đồ ăn cho vận động viên.
Đúng dịp cuối tuần, có mấy học sinh không phải đi học chạy ra, tay vẫy cờ nhỏ của cuộc thi Quảng Châu, hô to cổ vũ, phấn khích đến mức leo cả lên lan can, Tô Đình thấy các em dễ thương, mang nhiều đồ ăn qua, mấy học sinh cũng rất lễ phép: “Cảm ơn chị ạ!”
Cuộc thi marathon Quảng Châu đông nghịt người, có cả vận động viên từ khắp nơi trong nước, thậm chí cả quốc tế. Giai Giai cũng tham gia, còn là người dẫn đầu, chạy tới đập tay chụp ảnh cùng Tô Đình và Chương Như, rồi nhanh chóng đuổi theo bạn bè.
Khoảng mười giờ rưỡi, thấy chú Bỉnh làm trị liệu ở Cố Xuân Đường, ông chạy không nhanh nhưng rất đều, đến tìm Tô Đình xin một chai nước để dội lên đầu.
Chương Như là người giỏi khuấy động không khí nhất, dẫn đám học sinh hô to cổ vũ chú Bỉnh, hô đến mức chú Bỉnh giơ tay chỉ vào cô hai cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục chạy.
“Ông già tuổi này mà còn chạy được, đúng là Diệp Vấn thời hiện đại.” Chương Như khâm phục không để đâu cho hết, nhưng thực ra còn có người lớn tuổi hơn chú Bỉnh, vừa chạy vừa đi, rất linh hoạt.
Người tập thể thao lâu năm đúng là tinh thần khác hẳn, ai nấy đều tràn đầy sức sống, Tô Đình nhìn mà cũng thấy động lòng, nảy ra ý định năm sau sẽ tham gia.
Sau trận thi đấu đầy nhiệt huyết, lúc thu dọn sân thì thấy Chương Tuyết Dương, anh mặc áo xám quần đen, đội mũ lưỡi trai, ngũ quan rõ nét, trông vừa thoải mái vừa cao ráo. Nhưng Tô Đình thật sự khó mà không tưởng tượng ra tối qua anh đã ra ngoài thế nào, lại về nhà ra sao.
Chương Tuyết Dương sắc mặt rất bình thản, đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Đình, nhưng Tô Đình cảm thấy mình gan to thật, cũng chẳng sợ anh lạnh lùng, ôm đồ đi ngang qua như không thấy gì.
Chỉ là đến chiều, lại có việc cần tìm anh.
Tô Đình nhận được cơ hội thuyết trình ở hai trường học, cần làm một bản PPT. Cô đã làm xong một bản, nhưng cảm thấy chưa thể hiện rõ được ưu thế của Chương Ký, phần giới thiệu cũng chưa đầy đủ. Đới Ngọc Lan bảo cô gửi cho thiếu gia xem thử, dù sao thì không ai hiểu Chương Ký hơn anh, nhất là về kế hoạch phát triển trong tương lai.
Tô Đình nghe lời Đới Ngọc Lan, gửi bản PPT cho Chương Tuyết Dương để xin ý kiến. Tập tin được gửi vào buổi chiều, đến sáng hôm sau anh mới liên hệ, bảo cô lên văn phòng gặp anh.
Lúc đó Tô Đình đang dẫn nhân viên mới đi về khu ký túc xá, thấy tin nhắn thì đã hơi trễ, cô đi lên tầng ba, thấy Thái Thải đang ở trong văn phòng của Chương Tuyết Dương.
Có lẽ là ký giấy tạm ứng gì đó, chắc cũng nói thêm vài câu khác, Chương Tuyết Dương cúi đầu làm việc, vừa rà soát hóa đơn vừa ký tên, vẻ mặt điềm tĩnh, lúc làm việc toát lên khí chất trí tuệ rất rõ, hoàn toàn không liên quan gì đến dáng vẻ lưu manh tối qua, như thể là hai người khác nhau.
Rất nhanh sau đó, Thái Thải bước ra, tay cầm hóa đơn tạm ứng.
“Chị Thái Thải.” Tô Đình lên tiếng chào, Thái Thải cười với cô một cái, trông rất gượng gạo, thần sắc hoảng hốt, sau đó đi xuống.
Tô Đình gõ cửa phòng Chương Tuyết Dương: “Sếp Tuyết Dương.”
“Vào đi.” Chương Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Em không mang bản in PPT à?”
“Em có mang.” Tô Đình vội mở tập hồ sơ đưa qua, Chương Tuyết Dương đặt lên bàn: “Nói trước về ý tưởng của em, dàn bài thuyết trình là gì, khung nội dung tổng thể em tự tóm tắt lại đi.”
“Vâng…” Thực ra bản PPT vừa mới làm xong, nhưng may là Tô Đình đã từng vẽ sơ đồ tư duy, cũng thử điền nội dung vào. Cô lấy lại bình tĩnh, bắt đầu dựa theo sơ đồ đó chia thành các mô đun lớn nhỏ, phân tích cho Chương Tuyết Dương nghe.
Lúc đầu nói hơi lúng túng, nhưng Chương Tuyết Dương suốt quá trình chỉ lật xem PPT, không nhìn cô, Tô Đình cũng vì thế mà bớt áp lực, dần dần tìm được mạch suy nghĩ, trình bày cũng trôi chảy hơn.
Đợi cô nói xong, Chương Tuyết Dương mới ngẩng đầu liếc một cái, sau đó trượt sang bên cạnh: “Qua đây thao tác, trang nào cần sửa thì bật chế độ ghi chú, anh nói em ghi.”
Anh nhường máy tính, Tô Đình ngồi xuống bên cạnh anh, liếc ra ngoài một cái, may mà cuối tuần tầng ba không đông người, chỉ có vài người đang tăng ca, mà họ cũng ngồi cách khá xa, ghế của Chương Tuyết Dương gần như sát mép bàn, là khoảng cách bình thường trong môi trường công sở.
“Tranh thủ thời gian.” Anh liếc đồng hồ, có vẻ lát nữa còn phải đi đâu đó.
Gần đây anh luôn bận rộn, Tô Đình cũng biết, vội vàng mở PPT trên máy tính của anh, làm ghi chú theo lời anh dặn.
Thời gian không dài, Chương Tuyết Dương chắc chỉ lướt qua một lượt bản PPT, nhưng đã có thể chỉ ra rất chính xác những thiếu sót của Tô Đình, cũng như những cách dùng từ chưa đúng do chưa hiểu rõ về Chương Ký.
Anh có tầm nhìn rất rộng, nhưng cũng không thiếu cách diễn đạt gần gũi. Trong giọng nói của Chương Tuyết Dương, Tô Đình nghe được kế hoạch cho cửa hàng mới, từ diện tích đến kết cấu đều rõ ràng, còn có cả định hướng phát triển của công ty thương mại điện tử, bao gồm hỗ trợ từ phía chuỗi cung ứng. Có thể thấy anh đã lên kế hoạch rất nghiêm túc cho sự phát triển của Chương Ký, có mốc thời gian cụ thể, không khiến người ta cảm thấy đang vẽ bánh vẽ hay nói suông. Hơn nữa, cách anh trình bày công việc luôn rất dứt khoát, nói được trong một câu thì tuyệt đối không dùng đến hai câu.
Nói xong, anh hỏi: “Ghi lại hết chưa?”
“Ghi rồi ạ.” Tô Đình gật đầu, trong lòng đã có cái nhìn rõ ràng hơn về bản PPT này. Chương Tuyết Dương thậm chí còn giúp cô sắp xếp lại mạch thuyết trình, chỉ là thái độ và giọng điệu đều rất công việc.
Tô Đình dùng WeChat của anh gửi bản PPT đã chỉnh sửa về cho mình, trong lúc đó lén nhìn anh vài lần, bị bắt gặp: “Nhìn anh làm gì?”
Giọng gắt gỏng, Tô Đình cầm cây bút, dùng nắp bút viết chữ lên mu bàn tay anh thì bị anh giữ chặt, rút cũng không ra. Giằng co nửa phút, Tôn Văn ở cửa ho khẽ một tiếng, rồi gõ cửa: “Sếp Tuyết Dương, chắc đến giờ rồi, còn phải làm thủ tục check-in.”
Lúc này Tô Đình mới biết, thì ra anh lại phải đi công tác, bảo sao vừa rồi vội vàng như thế.
Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay Chương Tuyết Dương: “Em xuống đây.”
Cô nói xong thì thu dọn tài liệu chuẩn bị ra ngoài.
Chương Tuyết Dương cũng không giữ cô lại, nhưng lại đứng lên, véo nhẹ cằm cô một cái rồi cắn một cái, sau đó nhìn cô, ánh mắt như hổ rình mồi: “Đợi anh về.”
Tô Đình ôm tập hồ sơ đi ra, vừa ra đến ngoài đã thấy Tôn Văn, chỉ cảm thấy ánh mắt của người ta có gì đó không đúng, nụ cười mang theo chút ý vị sâu xa.