Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 58

Chương 58: Mù mắt – Thật sự đang yêu

*

Những ngày Chương Tuyết Dương đi công tác, ngoài lúc đi làm, Tô Đình cũng theo Chương Như đi chơi.

Chương Như dẫn cô đến dạo ở Giang Nam Tây, một con phố cổ nổi tiếng của Quảng Châu, có nhiều cửa hàng đặc sắc. Nơi đó lại nằm trong khu Hải Châu, nơi Chương Tuyết Dương đang ở, nên tiện thể cô mang quần áo của Lion đến luôn.

Lion không chịu mặc, cứ trốn sau lưng Tô Đình, hoặc chạy quanh cô trong phòng khách, nhảy qua lại giữa sàn và sofa, khoe mấy chiêu thân thủ nhỏ nhoi mà chẳng biết mệt. Vừa nói nó vài câu, nó đã sủa ầm ĩ như thể có cả biển người chen chúc.

“Gâu gâu gâu, mày lại gâu cái gì mà gâu hoài thế hả?” Chương Như kéo nó ra, cưỡng ép tròng chiếc áo lên người nó. Màu vàng chanh rực rỡ, vừa khéo lại hợp với cái vẻ “băng thanh ngọc khiết” của nó.

Đi lòng vòng trong nhà sếp là chuyện không lịch sự, dù đã khá quen với nơi này, Tô Đình vẫn chỉ ngồi trong phòng khách. Nhân lúc Chương Như vào nhà vệ sinh, cô tranh thủ chụp một tấm hình của Lion rồi gửi cho Chương Tuyết Dương.

Chương Như quay lại phòng khách, nét mặt đầy vẻ suy tư: “Không đúng lắm.”

“Sao vậy?” Tô Đình chột dạ, trong lòng thoáng nghĩ đến điều gì đó.

Quả nhiên, Chương Như kéo cô vào phòng tắm: “Chị xem nè.”

Tô Đình nhìn thấy bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt mà cô từng dùng, rồi nghe Chương Như ở bên cạnh phân tích: “Xong rồi, cậu cả nhà họ Chương thật sự đang yêu. Còn dẫn phụ nữ về qua đêm nữa.”

Vừa nói xong, cô ấy lùi một bước thì vấp phải gì đó, suýt ngồi đè lên Lion. Quay lại nhìn, thấy nó đang ngậm dây dắt, kêu lên một tiếng “gâu” đầy khát khao.

“Sao? Muốn ra ngoài chơi à?”

Lion gật đầu.

“Có kéo mạnh không? Có đuổi xe không đấy?”

Lion lắc đầu, lắc mãi không ngừng.

Chương Như đeo dây dắt cho nó, tiện miệng cảnh cáo: “Này, chó mà hở mồm hở miệng, tay chân lại thích nghịch dại, định ăn phân gà thì tốt nhất thu lại bớt, không là tao vả đấy.”

Trong khu có dịch vụ dắt chó đi dạo, nên dù Chương Tuyết Dương không ở nhà thì Lion cũng thường xuyên được ra ngoài. Nó đã quen thuộc với môi trường bên ngoài, trên đường còn biết “ga-lăng” trông chừng hai cô, không để họ bị kéo đến mỏi tay.

Vừa lái xe, Chương Như vừa lẩm bẩm, vẫn còn để tâm chuyện phát hiện đồ dùng phụ nữ ở nhà Chương Tuyết Dương: “Giỏi ghê, lại có người bị anh ấy lừa thật à?”

Cô ấy nghĩ mãi mà chẳng hiểu nổi, thật sự là nghĩ không thông.

Tô Đình ngồi bên cạnh nghe hết, lặng lẽ nhắn tin cho Chương Tuyết Dương báo tình hình, cũng âm thầm mừng vì mình chẳng để quên món gì khác trong nhà anh.

Chẳng bao lâu, họ đến khu chợ, con phố cổ náo nhiệt, cũng là một trong những tuyến phố nổi tiếng ở Quảng Châu. Nơi đây vừa có các cửa hàng thời trang hiện đại, lại vừa có những sạp hàng dân dã và mấy tiệm cũ kỹ bảng hiệu bong tróc, mang đầy hơi thở phố xá.

Tô Đình cùng Chương Như ăn bồ câu Sa Điền chiên, quán này cô thường thấy dân mạng nhắc tới. Bồ câu chiên tại chỗ, da giòn mà thịt lại mềm, còn có cả đậu phụ thối, chiên tới mức giòn tan, cắn một miếng là nước bên trong tràn ra, thơm nức, ăn cùng đậu đũa chua và củ cải khô rắc phía trên, tạo nên một hương vị phức tạp mà ngon đến khó tả.

Hai người đi được nửa chừng thì mua một cái bánh đầu chó, nhân bên trong là matcha và đậu đỏ. Lion tính tình hung hăng, chưa gì đã l**m l**m qua cả lớp túi, bị Chương Như búng mấy cái: “Tin không, tao cho mày đeo rọ mõm bây giờ?”

Phố Giang Nam Tây có rất nhiều tiệm trà sữa, nhưng họ định đến tiệm bia dứa kiểu Quảng để check-in. Ai ngờ giữa đường Lion lại bị linh vật Tuyết Vương dọa sợ, lì ra, không chịu đi tiếp. Chương Như thì mắc tiểu: “Đồ heo ngốc, Chương Tuyết Dương mày còn không sợ, sợ mỗi con này à?”

Lion chắc là bị thân hình tròn trĩnh của Tuyết Vương làm hoảng, vẫn đứng ì tại chỗ, đành để Tô Đình dắt nó đứng lại chờ.

“Không cần sợ đâu, bên trong là người thôi.” Tô Đình ngồi xổm xuống nói với Lion. Lion lập tức ngồi xuống, chăm chú nhìn Tuyết Vương đang băng qua đường.

Điện thoại rung, Tô Đình bắt máy, là cuộc gọi từ Chương Tuyết Dương. “Đang ở đâu vậy?”

“Giang Nam Tây.” Cô đáp, chuyện này cô vừa nói với anh rồi. “Em đi với A Như, có gì nhắn tin là được, em ấy sắp quay lại rồi.”

Tô Đình đứng trước cổng thành Hải Châu, vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn ra phía trước, thấy Chương Như vẫn chưa quay lại, liền hỏi thêm: “Anh vẫn ở Bắc Hải à?”

“Anh về rồi.”

“Về rồi?”

“Về Quảng Đông rồi, đang ở Phật Sơn xem CBA.”

“Ồ…” Thật sự là rất thích bóng rổ ha. Tô Đình hỏi: “Ngày mai chị Yến cưới, anh không đi à?”

“Tùy tình hình.”

Hai người trò chuyện được một lát thì Lion, vốn đang ngồi yên, bỗng dưng đứng bật dậy. Cánh tay Tô Đình bị nó kéo giật mạnh, cô quay đầu lại, và nhìn thấy Chương Tuyết Dương ở bên kia đường.

Anh mặc chiếc áo khoác sẫm màu, tóc đã được tỉa gọn, kiểu đầu dựng phía trước trông gọn gàng và sáng sủa. Lion vừa thấy anh liền muốn lao qua, nhưng bị anh giơ tay ra ra hiệu ngăn lại.

Đèn xanh cho người đi bộ bật sáng, Chương Tuyết Dương bước sang đường. Lion lè lưỡi sang một bên, giống hệt con Husky, chạy vòng vòng quanh anh mãi không chịu yên.

Bình thường nhìn thì như chẳng hợp nhau, nhưng hóa ra chỉ mấy ngày không gặp, nó cũng biết nhớ.

“Không phải nói là đi xem bóng rổ sao?” Tô Đình hỏi kẻ nói dối trước mặt, lại tò mò: “Sao anh biết bọn em ở đây mà tìm tới được?”

Chương Tuyết Dương đẩy đầu Lion sang một bên, lúc này cô mới nhìn thấy dưới cổ nó có gắn thiết bị định vị. 

“Chính xác vậy luôn à?”

“Giang Nam Tây có nhiêu đâu, em còn có thể chạy đi đâu được?” Chương Tuyết Dương cầm lấy dây dắt trong tay cô, thấy cô đang xoa tay liền hỏi: “Đau vai hả?”

“Có hơi đau chút.” Vừa nãy Lion kéo mạnh quá, chắc bị trẹo nhẹ. Cô xoa khủy tay, xoay xoay thử. Chương Tuyết Dương định choàng tay qua vai cô, nhưng cô né ra: “A Như đến rồi.”

Bên kia đường, Chương Như đang nói chuyện với một thanh niên trẻ, ăn mặc nhiều lớp, phong cách có chút híp-hop.

Trí nhớ của Tô Đình khá tốt, cô lờ mờ nhận ra, hình như là cậu thanh niên từng ở trên sàn nhảy hôm đầu tiên cô đi bar với Chương Như, người từng đến bắt chuyện với chị ấy trong vũ trường.

Trông họ nói chuyện cũng không lâu, chẳng mấy chốc Chương Như đã đi lại, phát hiện Chương Tuyết Dương thì cũng giật mình: “Anh sao lại tới đây?”

Cô ấy cũng hỏi y hệt, rồi thấy thiết bị định vị trên cổ Lion: “Ồ ồ, thì ra cái này thật sự có tác dụng hả.”

Chương Tuyết Dương vẫn đang nhìn gã trai ăn mặc kiểu híp-hop kia: “Quen à?”

Chương Như ngẩn ra mấy giây mới trả lời: “Coi như là quen, nhưng không thân.”

“Không thân?” Chương Tuyết Dương nghe như máy phát hiện nói dối, hỏi tới mức Chương Như phải thở dài: “Được rồi được rồi, quen. Có từng đi chơi chung, nhưng giữa bọn em chẳng có gì hết, cùng lắm là từng đi quẩy hai lần, mà còn đi với nhóm bạn nữa.”

Chương Tuyết Dương nhìn cô ấy chằm chằm hai giây, sau đó mới thả lỏng tầm mắt, cúi xuống chỉnh lại dây dắt trên người Lion.

Chương Như bẻ đôi cái bánh đầu chó, vừa ăn vừa cùng Tô Đình nhìn Chương Tuyết Dương, nhìn từ đông sang tây, nhìn kiểu gì cũng thấy lạ lẫm.

“Nhìn cái gì?” Chương Tuyết Dương đứng dậy hỏi.

“Nhìn đàn ông đang yêu thì khác gì với bình thường thôi.” Chương Như ghé sát lại ngửi ngửi: “Xịt nước hoa luôn hả? Chậc chậc, đúng là tinh tế quá ha.”

Rồi ấy cô liền bắt đúng trọng tâm của vấn đề, hỏi thẳng: “Vậy người ta là ai? Em có biết không, từng gặp chưa?”

Chương Tuyết Dương liếc cô ấy một cái: “Em dám tự tiện lục lọi nhà anh à?”

“Cần gì lục? Hai cái bàn chải đánh răng để cạnh nhau, còn có cái màu tím rực rỡ kia, anh xài chắc? Dùng hai tay thay phiên à?” Chương Như kéo Tô Đình đi tới phía trước: “Có người chịu nhận anh là may rồi, đối xử cho đàng hoàng đi, đừng có trưng cái mặt khó ở của anh ra nữa.”

Hai người đi trước, ghé vào tiệm bia dứa mua đồ uống, rồi thong thả dạo thêm một vòng quanh Giang Nam Tây. Cuối cùng, Chương Như kéo Tô Đình lên xe: “Đi thôi, mình về nhà.”

Tô Đình quay đầu nhìn lại, Chương Tuyết Dương và Lion đứng dưới tán cây đa, cả hai đều lặng lẽ nhìn về phía cô.

Tô Đình quay đầu đi, chạy theo Chương Như. Cô đang trong ngày cuối của kỳ kinh, khó chịu cũng phải.

Ngày hôm sau, họ gặp lại nhau trong tiệc cưới của chị Yến, quản lý chi nhánh Bạch Vân.

Chị Yến đúng là người tận tâm, tổ chức tiệc cưới ngay tại nhà hàng Bạch Vân, vừa vui lại vừa tiện giúp tăng doanh thu cho tiệm. Chi nhánh này mở sau chi nhánh Lệ Loan một năm, diện tích hai bên gần như tương đương, biển hiệu vẫn không đổi, tấm bảng đá cẩm thạch riêng trước cửa khắc bốn chữ lớn: “Nhà hàng Chương Ký.”

Tầng một và tầng hai là khu bàn lẻ và phòng riêng, hội trường tiệc cưới ở tầng ba, khách rất đông, ngay cả Văn Tử cũng tới.

Thằng bé thật sự thích Chương Tuyết Dương, đến chơi game cũng phải ngồi quay lưng tựa lưng với anh, lát sau lại chạy đi đùa cùng mấy đứa nhỏ trong tiệc, cầm tấm bìa carton làm đầu lân, lao thẳng vào người Chương Tuyết Dương, còn nhiệt tình mời anh: “Chú Tuyết Dương, chú làm đầu lân đi!”

“Đi tìm Chương Như đi.”

Chương Tuyết Dương chẳng có hứng thú, đẩy đầu nó ra, rồi quay sang phát bao lì xì.

Anh chưa kết hôn, nên phong bao này là gửi thay mặt gia đình. Bị Đới Ngọc Lan chọc ghẹo: “Sếp Tuyết Dương cũng phải mau mau lên đi chứ, chị Yến lấy tới người thứ hai rồi mà cậu còn chẳng có động tĩnh gì, nhà không sốt ruột hả?”

“Vội gì, chị Lan chẳng phải cũng sắp tái hôn sao?”

Đới Ngọc Lan tức mà bật cười: “Phải đó, tôi sắp cưới lần hai rồi. Cậu mà không nhanh lên, chờ tôi cưới lần ba chắc cậu vẫn còn độc thân đấy.”

Chương Tuyết Dương gật đầu: “Vậy thì đợi chị cưới lần ba đi.”

Nói xong còn cụng ly với chị, rồi thong thả rời đi.

Đới Ngọc Lan trừng mắt nhìn theo bóng lưng anh, rồi bất giác liếc sang Tô Đình, cô đang chơi với con gái của chị Yến.

Có những người thật sự sinh ra đã dễ được người khác quý mến, đặc biệt là trẻ con.
Hay nói đúng hơn, trẻ con cũng biết nhìn người, một chị gái xinh đẹp, cười lên dịu dàng, chỉ cần ở cạnh hai giây là bé con đã ngoan ngoãn đi theo, để cho bế, còn để cho đút ăn nữa.

Chị Yến thường than con gái mình là tiểu thư nhỏ, ăn cơm mà làm khổ người lớn đến sốt ruột, vậy mà giờ nhìn con bé dính lấy Tô Đình, ngoan ngoãn há miệng từng muỗng: “Vẫn là A Đình giỏi, dỗ con bé hay quá trời.”

Tái hôn nên cũng chẳng câu nệ gì, chưa đến giờ làm lễ chị Yến đã ra ngoài chào đồng nghiệp. Ngồi trò chuyện một lát, chị bỗng nhớ ra gì đó, hỏi Tô Đình: “A Đình này, em có bạn trai chưa?”

“Có rồi ạ. Bạn trai chị A Đình là dân trượt ván, ngầu lắm luôn!” Chưa thấy người đâu mà giọng Văn Tử đã vang tới trước.

Đới Ngọc Lan vội lấy tay bịt miệng nó: “Nhóc con, đừng nói bậy, coi chừng mai rụng răng bây giờ.”

“Con nói thiệt đó! Không tin hỏi chú Tuyết Dương đi!”

Đới Ngọc Lan liếc nhìn Chương Tuyết Dương, rõ ràng anh cũng nghe thấy, nhưng chẳng có phản ứng gì, tai thậm chí còn chẳng động đậy, vẫn thản nhiên cụng ly, nói chuyện cùng người bên cạnh.

Bình thản đến vậy, khiến Đới Ngọc Lan không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ mình nhìn lầm, hay là anh ta theo đuổi mà không được, hoặc là… bị từ chối rồi?

Một lát sau bắt đầu làm lễ, cô dâu chú rể lên sân khấu nói đôi lời, đặc biệt là chị Yến.

Cuộc hôn nhân thứ hai giống như hiệp hai của cuộc đời vậy. Chị Yến là người từng trải, mà ông xã hiện tại cũng quen biết trong Nhà hàng Chương ký. Thế nên, khi nói về chuyện gặp gỡ, thấu hiểu và yêu nhau, chị còn kể lại chặng đường mình bước chân vào ngành ẩm thực, rồi gắn bó bao năm với nhà hàng.

Những đồng nghiệp ở chi nhánh Bạch Vân thân với chị Yến nghe xong, ai nấy đều đỏ cả mắt, và Chương Như cũng cảm động đến nắm tay Tô Đình nói: “Vì muốn được gặp chị Yến mà ngày nào cũng tới nhà hàng ăn cơm, không biết đã góp bao nhiêu doanh thu cho người ta rồi.”

Đến lúc chụp ảnh chung, mọi người lại nhao nhao chúc mừng chị Yến sớm tìm được ý trung nhân, nhân viên tiệm Chương Ký đứng bên cạnh chị, trông chẳng khác nào người nhà bên ngoại.

Tô Đình dắt con gái chị Yến đi cùng trợ lý cửa hàng Bạch Vân dạo một vòng. Giữa sân trong của tiệm có một cây đa thân to, dây leo bò lên tận tầng hai, trên cành còn treo mấy chiếc lồng chim. Khi họ quay lại, vừa hay trông thấy Chương Tuyết Dương đang đứng dưới một chiếc lồng chim.

Có lẽ vì anh không thường tới nên bị mấy đầu bếp chính và vài quản lý vây quanh nói chuyện. Khi ở riêng tư, anh trông rất thoải mái, dáng đứng tùy ý, thỉnh thoảng còn chọc mấy con chim, khẽ đẩy đẩy chiếc lồng, động tác vô cùng tự nhiên.

Tô Đình lại nhớ đến cảnh trong buổi lễ khi nãy, anh bị mọi người đẩy lên sân khấu phát biểu, rõ là hơi ngượng ngùng, nhưng xử lý rất khéo.

Chương Tuyết Dương không phải kiểu sếp suốt ngày gửi “soup gà” vào nhóm, rao giảng đạo lý yêu thương và biết ơn, hay là tự cảm động vì chính mình trên vòng bạn bè. Anh có tính cách của một ông chủ trẻ, nhưng cũng có sự bao dung của người làm lãnh đạo. Trừ phi là vấn đề lớn về vận hành hoặc quản lý, còn lại việc vụn vặt ở các chi nhánh anh đều không xen vào, tính cách và bầu không khí trong đội ngũ vốn thế nào thì bây giờ vẫn thế ấy.

Khi lên sân khấu, anh điềm nhiên nhận lời chị Yến, nói đôi câu cảm ơn thay mặt Chương Ký, thay mặt cả tập thể, lại còn khéo đùa mấy đồng nghiệp mắt đỏ hoe ở hiện trường. Trong bài phát biểu chẳng mấy nghi thức, giọng điệu anh lại thật lòng và chan chứa chúc phúc.

“Chị ơi.” Tay Tô Đình bị kéo nhẹ, con gái chị Yến, bé Man Man chỉ về phía đó: “Em muốn đi xem chim.”

Tô Đình vẫn có thể bế con bé, nhưng muốn cho con xem chim thì không đủ cao, giơ mãi cũng không tới.

Chương Tuyết Dương nhìn chiếc lồng, bèn gỡ xuống đặt xuống đất. Trong đó quả thật có chim, trông như vẹt, mà màu sắc thì đặc biệt rực rỡ.

Anh cũng ngồi xổm xuống, nhưng Man Man lại hơi sợ, một tay níu chặt vai Tô Đình, chỉ dám rụt rè chạm thử vào lồng. Khi lấy hết dũng khí cúi xuống nhìn bên trong thì suýt nữa ngã sấp mặt.

“Cẩn thận, cẩn thận nào.”

Tô Đình vội đỡ lấy, chưa kịp trách con bé thì con chim đã co mình lại vào trong.

Chương Tuyết Dương đưa tay vào, ngón tay khẽ chạm vào chân nó, con chim thật sự bay lên đậu ngay trên ngón trỏ của anh, cái cổ nhỏ thò ra thụt vào.

Mặt con chim loang lổ hoa văn, nếu Chương Như ở đây chắc sẽ bật cười gọi nó là “Tề Thiên Đại Thánh”. Tô Đình cũng lần đầu tiên thấy loại này, bèn hỏi: “Nó tên gì vậy anh?”

“Đào Diện Mẫu Đơn,” Chương Tuyết Dương đáp.

Tô Đình khựng lại, trợ lý cửa hàng Bạch Vân bên cạnh cũng bật cười: “Đúng là tên thật đó, vẹt Đào Diện Mẫu Đơn mà.”

“Ồ ồ.” 

Tô Đình gật đầu, tự nhủ chắc mình ít thấy loại này quá.

Man Man gan dạ hơn, dưới sự che chở của Chương Tuyết Dương, nhẹ nhàng vuốt lên bộ lông con vẹt. Con vẹt giương cánh đập phành phạch, khiến con bé giật thót người, rồi lại bật cười khanh khách.

Trong tiếng cười trong veo của đứa nhỏ, Tô Đình liếc sang Chương Tuyết Dương, bất giác nhớ lại lời Văn Tử nói khi nãy… Vậy ra lần ở Thiên Thể, anh cũng có mặt sao?

Đến tối, tiệc rượu tan, mọi người tản ra về, Chương Tuyết Dương có uống nên phải gọi tài xế hộ lái.

“Anh đi đâu đó?”

“Về nhà.”

Tài xế hộ lái đến, Chương Tuyết Dương trực tiếp đưa chìa khóa xe, trông đúng là định về Hải Châu thật.

Chương Như nghi ngờ anh trai mình là đi gặp bạn gái, nhưng cô không phải người nhiều chuyện, dù có biết Chương Tuyết Dương đang yêu thì cũng chẳng đem rêu rao khắp nơi. Đúng lúc Tô Đình đi ngang, là một trong hai người biết chuyện, cô chỉ ghé tai thì thầm: “Chị nói xem, có phải anh ấy đi tìm bạn gái không?”

Tô Đình đành ậm ờ đáp: “Chị cũng không rõ nữa…”

Cô theo xe của anh Trung ở bếp về Lệ Loan, không nỡ làm phiền anh Trung đưa đến tận khu, bèn tự mình đi bộ về.

Đến dưới lầu nhớ ra nhà hết giấy lau, thế là rẽ vào cửa hàng tiện lợi, chọn xong giấy lau đến quầy thu ngân thì Chương Tuyết Dương xuất hiện, lần này anh quang minh chính đại cầm một hộp bao cao su, đưa cho thu ngân quét mã thanh toán.

Mua xong, anh đứng trước mặt Tô Đình mà đi, trong túi một hộp bao cao su, trên tay xách một bịch Vệ Đạt, Tô Đình nhìn anh mấy lần, cửa hàng tiện lợi này ở trong khu, thật kỳ lạ, sao anh có thể vượt qua được cửa kiểm soát: “Sao anh lại đến?”

Chương Tuyết Dương không nói, chỉ quay lại kéo cô đi, gần đây thời tiết khô hanh, có lẽ có tĩnh điện, lúc chạm vào còn tê tê một cái, Tô Đình ngay cả cơ hội hất tay cũng không có, cứ thế bị anh kéo về nhà, kéo vào phòng rồi bắt đầu.

Tóc cắt ngắn tay sờ thích thật, nhưng thiếu lực nắm, Tô Đình chỉ có thể hai tay ôm lấy sau gáy anh, chất tóc thô cứng quét qua lòng bàn tay, cô hít một hơi: “Đừng động vào răng……”

Có chút đau.

Chương Tuyết Dương ngẩng đầu, đổi sang hôn miệng cô, dây trên vai Tô Đình tụt xuống cánh tay, anh trực tiếp rút tay cô ra, cũng không cho cởi, thậm chí đến khi trận đầu kết thúc cô vẫn mặc nguyên vẹn, ngay cả cái trong cùng cũng không động, chỉ kéo sang một bên rồi vén lên một góc, mà Chương Tuyết Dương còn phấn chấn tinh thần, người này hình như chẳng bao giờ cần nghỉ ngơi, thấy cô không dậy nổi thì kéo đến mép giường, sau đó bế đi phòng tắm.

“Ván trượt chơi vui không Tô Đình?” Lúc mở vòi sen, Chương Tuyết Dương đột nhiên hỏi một câu như thế. Đến lúc này, Tô Đình mới nhận ra anh có ý mua trước tính sau: “……Gì cơ?”

Nước vòi sen hơi nóng, xối lên người hơi hơi bỏng rát, cửa đóng lại, môi trường kín mít có cảm giác ngạt thở đứt hơi, Tô Đình thấy giọt nước hoạt động trên người anh: “Hôm đó…… anh thật sự ở đó à?”

“Hôm nào?” Chương Tuyết Dương còn chưa thừa nhận, xoay người cô lại, đối diện tường, lúc này mới chịu giúp cô kéo áo sơ mi ra, nhưng cũng chỉ là áo sơ mi, vài hạt nút bật xuống đất, quần áo ném bên bồn tắm, đập ra tiếng ẩm ướt nặng nề.

Tô Đình hôm nay mặc váy đuôi cá quá gối, nước dính trên eo khá nặng nề, trên cơ thể cô có nước vòi sen cũng có mồ hôi, cơ thể trắng đến vậy lại bị nhiệt độ cao ép da đỏ lên, từ đầu đỏ đến tận chân, cả cơ thể từ trong ra ngoài dường như đều cháy lên, cô quay đầu chỉ thấy đường vai cổ thanh thoát của Chương Tuyết Dương, hơi thở có hơi không thông: “Thiên Thể…… lớn như thế, anh quản em trượt gì?”

Vừa nói xong đã bị buộc nắm lấy giá treo khăn, Chương Tuyết Dương đưa mình vào một cách mạnh mẽ: “Ừ, Thiên Thể lớn như thế, cố tình có thể trượt cho anh thấy.”

Không nói đạo lý à, hơn nữa ăn loại giấm hoang quá thời hạn này, Tô Đình bị buộc nhớ lại: “Hôm đó anh ở Thiên Thể…… làm gì?”

Cô không nhớ đã thấy anh, thế nhưng Văn Tử lại nói như thật vậy.

Cô quá gầy, suýt đụng đầu, Chương Tuyết Dương dùng tay chắn trước mặt cô, tư thế bảo vệ dịu dàng thế nào, lực đạo lại một chút không chịu nhẹ, Tô Đình móc vào khoeo chân sau của anh: “Nhẹ một chút.”

Giọng cô tựa như chiếc cầu xuyên qua sương nước.

Chương Tuyết Dương nắm lấy mũi chân cô, mu bàn tay đầy gân như dây đàn sắc nhọn, đập vào mắt là tấm lưng trắng tuyết của Tô Đình, anh nào có nhẹ được, từ vai cô một đường hôn đến hõm eo rồi lại vòng lấy Tô Đình, giọng cố ý lay động giống cơ thể của cô: “Tô Đình, cảm giác bị xối nước thế nào?”

Thích té nước, thì lần này hãy cùng ướt cho triệt để.

Tô Đình ban đầu còn chưa biết anh đang nói nhảm gì, từ từ nhớ ra cũng từ từ xác nhận, người này thật sự ghi thù, cô vất vả quay đầu muốn nói chuyện, thoạt tiên lại bị anh hôn điên cuồng hồi lâu, rồi mới chịu buông để cô th* d*c: “Hôm đó…… anh về kiểu gì?”

“Em nói xem?” Chương Tuyết Dương không chịu trả lời, nhưng lại lật cô qua, như chó cắn cô một cái, kiểu như đang trút giận vậy.

Đợi cuối cùng lại về môi trường khô ráo, Tô Đình ôm chăn, có cảm giác có thể sống lại lần nữa.

Chương Tuyết Dương vẫn phục vụ cô, làm phòng tắm cô hỗn loạn cả lên còn biết đi dọn dẹp, chỉ là quần áo cô bị hỏng một bộ, váy khóa kéo kéo không nổi chỉ có thể cắt đứt, nút áo cũng ít đi mấy hạt, cùng nước trôi vào cống.

Lát sau, Chương Tuyết Dương quay lại, cầm máy sấy vào sấy tóc cho cô, anh đặt nửa người trên của cô lên đùi, mở gió ấm từ từ sấy.

Trong tiếng gió máy, Tô Đình buồn ngủ mơ màng, phát hiện anh lại sờ eo cô, cô giận lắm, đánh anh một cái: “Đừng đến đây.”

“Em sợ gì chứ, để anh xem nào.” Chương Tuyết Dương vén vạt áo lên, thấy trên eo cô hằn vài vệt đỏ, nhưng không nặng, chắc mai sẽ tan: “Bạn em với Trần Tư Quang còn liên lạc không?”

Là Nhân Nhân à?

Tô Đình lắc đầu: “Không biết nữa.”

Nghĩ một lúc, cô lại nói: “Chắc là không liên lạc đâu, cậu ấy ghét Trần Tư Quang lắm.”

Nhắc đến Trần Tư Quang, Tô Đình bỗng nhớ ra Phạm Á Hào, liền mở mắt nói: “Bạn anh hình như đều…”

“Đều không phải người tốt à?” Chương Tuyết Dương khẽ vén tóc cô, chậm rãi nói: “Vậy nên em định đánh đồng tất cả sao?”

Rồi lại bóp nhẹ vai phải của cô: “Sau này dắt chó to thì phải cẩn thận, nó mà kéo mạnh mấy lần là vai em trật khớp đấy.”

Đặc biệt là giống border collie, loài năng lượng cao, dễ hưng phấn, khác hẳn với con chó ta mà cô nuôi.

Anh vừa nhắc đến Lion, Tô Đình liền nhớ tới Chương Như, định nói rằng sau này phải giấu kỹ những đồ cô từng dùng, nhưng anh đang giúp cô xoa vai, đến cả vùng cổ cũng được thư giãn. Cơ thể nhẹ bẫng, cô dần dần thấy mơ màng rồi thiếp đi.

Một lát sau, tóc được sấy khô, Chương Tuyết Dương đi ra ngoài vào nhà vệ sinh. Khi quay lại, thấy Mạch Mạch hình như muốn chui vào phòng. Anh chỉ vào ổ của nó: “Ngủ ở đó.”

Anh quay người định đi, nhưng khi khép cửa, thấy con chó vẫn lẽo đẽo theo sau. Nó lớn hơn trước một chút, song vẫn có vẻ rụt rè, đôi tai cụp về phía trước, trông ngốc nghếch mà đáng yêu, rất giống dáng vẻ Tô Đình khi mới tới Chương Ký.

Hai bên chạm mắt nhau, anh liền hé cửa, không đóng hẳn.

Tô Đình đã ngủ say. Chương Tuyết Dương nằm xuống cạnh cô, điện thoại khẽ rung, là tin nhắn cảnh báo khẩn cấp tự động gửi đến liên lạc dự phòng, kèm cả vị trí cụ thể.

Anh khóa màn hình, chẳng buồn xem, đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ vỗ lên lưng cô. Một lúc sau, chính anh cũng thấy buồn ngủ, rồi dần dần dừng lại, còn Tô Đình trong cơn mơ màng khẽ phát ra tiếng phản đối.

Chương Tuyết Dương bật cười khẽ: “Em kêu gì đó?”

Anh khom người kéo chăn, đắp lại cho cô, che kín đôi chân trần đang lộ ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment