Chương 59: Không dậy nổi
*
Sáng hôm sau, Tô Đình bị đồng hồ sinh học gọi dậy.
Vừa mở mắt, trước mặt đã vắt ngang một cánh tay, trên eo cũng bị một cánh tay khác đè lên, nặng trĩu, chẳng trách tối qua trong mơ cô bay hoài mà không bay nổi.
Cô ngẩn ra một lúc, chuông báo thức bắt đầu reo. Tô Đình mò điện thoại để tắt, định ngồi dậy thì lại bị đè xuống, lực còn rất mạnh.
Cô quay đầu nhìn Chương Tuyết Dương, anh vẫn nhắm mắt, hơi thở khẽ đều, trông chẳng giống người đã tỉnh. Nhưng cứ hễ cô nhúc nhích là lại bị anh ấn xuống.
Lần này cô không ngu ngốc nữa: “Buông ra, em phải dậy rồi.”
Cô đưa tay gỡ tay anh ra: “Phải đi làm rồi, anh không dậy à?”
“Không dậy.” Chương Tuyết Dương vẫn nhắm mắt đáp, còn thêm một câu: “Mệt quá, dậy không nổi.”
Tô Đình cũng mệt, trên eo còn hằn một vòng dấu vết. Cô gắng gượng ngồi dậy mặc quần áo, vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, xong thì dán mặt nạ, rồi chuẩn bị bữa sáng cho Mạch Mạch. Học theo cách của Chương Tuyết Dương, cô còn phối thêm đủ món ăn kèm.
Tạ Hoài nhắn cho cô thực đơn bữa sáng hôm nay, có hoành thánh chiên và mì tam ti, hỏi cô muốn món nào để anh ấy giữ lại một phần, sợ lát nữa bán hết.
Tô Đình chọn cả hai, rồi đi vào phòng ngủ, thấy Chương Tuyết Dương vẫn còn ngủ: “Không dậy thật hả, sắp chín giờ rồi.”
Cô vừa hỏi xong, thấy anh không phản ứng, bèn bước lại gần, lại bị anh ôm ngược xuống giường.
“Không nghỉ được hôm nay sao?”
“Không được, hôm nay đồng phục mới tới.”
“Vậy ngày mai?”
“Đồng phục mới phải bận mấy ngày liền, hơn nữa tuần này còn có kiểm tra sức khỏe, em phải dẫn đội.”
Chương Tuyết Dương khẽ nhíu mày.
Tô Đình chạm nhẹ vào sống mũi anh: “Chủ nhật được không, chủ nhật em nghỉ.”
Rồi cô hỏi thêm: “Anh muốn đi đâu à?”
“Chờ em được nghỉ hẵng nói.” Giọng Chương Tuyết Dương lạnh nhạt.
“Ồ, vậy thì em không nghỉ nữa.” Tô Đình vừa nói xong đã định chạy, ai ngờ Chương Tuyết Dương trở mình, đè cả người lên cô. Mái tóc vốn được cô buộc gọn gàng liền bị anh làm rối tung, cô vừa oán vừa đánh anh một cái: “Đừng đè lên tóc em…”
Chương Tuyết Dương đâu chỉ đè lên tóc cô, anh giữ chặt hai tay cô trên gối, rồi cúi xuống hôn lên cổ. Trước tiên là thổi một hơi bên tai cô, sau đó tìm ngay chỗ mẫn cảm nhất của cô mà hôn.
Tô Đình vừa sợ anh để lại dấu trên cổ, vừa sợ nhột, co người lại trên giường, run run nói: “Em nghỉ, em nghỉ… Chủ nhật em nghỉ.”
Phải mất một lúc mới đuổi được tên ác quỷ này đi, Tô Đình mới buộc lại tóc, rồi chạy ra cửa, một mạch lao đến cửa hàng, vừa kịp quẹt thẻ điểm danh.
“Chào buổi sáng nha.” Chương Như cười chào cô, “Ăn sáng chưa đó?”
“Chưa.” Tô Đình bị Chương Tuyết Dương làm lỡ mất bao nhiêu thời gian, đến bữa sáng của Tạ Hoài cô cũng chưa kịp qua lấy. Đành phải nhắn cho Tạ Hoài một tin, nói mình đã ăn ở cửa hàng rồi, bảo anh ấy cứ bán đi, đừng để phần.
May là Chương Như mua dư, cô ấy đưa cho Tô Đình một miếng thịt nguội và chia nửa ly cà phê: “Uống tí cho tỉnh, chắc tối qua không ngủ ngon ha, mắt có quầng thâm kìa, gái đẹp.”
Nhờ có phần “cứu tế” đó, Tô Đình mới trụ được đến trưa.
Sau khi họp quản lý xong quay lại văn phòng, Đới Ngọc Lan và Lương Trung đang bàn về vài vấn đề trong phiên chợ trà ngày mai, cần xác nhận lại với Chương Tuyết Dương, nhưng anh không có trên lầu.
Lương Trung lấy làm lạ: “Sếp Tuyết Dương thường ngày đến sớm lắm mà, nay sắp trưa rồi sao còn chưa tới?”
“Không biết, gọi thử xem sao.”
Điện thoại gọi ngay trong văn phòng, Chương Tuyết Dương bắt máy thì bắt, nhưng giọng vẫn đầy vẻ ngái ngủ, rõ ràng là còn chưa dậy.
Tô Đình liếc đồng hồ, bắt gặp vẻ mặt đầy ẩn ý của Chương Như, đối phương còn gửi riêng cho cô một cái biểu cảm con gà trống khiêu khích. Tô Đình đành che mặt, cố kìm không để má mình đỏ lên, cũng không dám lộ vẻ gì khác thường.
Nhưng mà… sắp trưa rồi, sao anh vẫn chưa dậy?
Tô Đình không có thời gian để quan tâm, trên tay cô còn cả đống việc: đồng phục mới phải phát, nhận và ghi chép lại. Chỉ riêng việc này thôi đã tốn cả buổi. May mà Chương Như rảnh, chịu qua giúp, chứ không một mình cô chắc chẳng xoay xuể.
Khi rảnh được một chút, Chương Như lại đi thử bộ sườn xám dành cho tiếp tân, ưỡn mông soi gương: “Đẹp quá trời, có đường cong luôn nè.”
Cô ấy khoác thêm chiếc áo choàng lông mùa đông: “Chủ đạo là sang chảnh đó nha.”
Đúng lúc này, Lư Kỳ đến đổi đồng phục. Cô đã nộp đơn nghỉ việc, Đới Ngọc Lan cũng đã nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn kiên quyết ra đi, ngay cả việc điều sang làm thu ngân cô cũng không đồng ý.
Tô Đình từng nghĩ về chuyện này, không biết là Lư Kỳ không muốn ở lại cửa hàng cũ, hay là không muốn làm ở hệ thống Chương Ký nữa. Cô đoán có lẽ là vế trước, nên khi ghi nhận hồ sơ, cô khẽ nói: “Chị có hỏi qua mấy cửa hàng khác, bên Việt Tú, Phiên Ngu và Phúc Điền đều đang thiếu tiếp tân, em có muốn xem xét chuyện chuyển cửa hàng không?”
Với người như Lư Kỳ, ngoại hình đẹp, ăn nói khéo léo, rất hợp đứng quầy, nếu có thể ổn định, thì đúng là một mầm quản lý xuất sắc. Những nhân viên giỏi như thế mà rời đi, thật sự đáng tiếc.
Tô Đình kể cho cô ấy nghe cặn kẽ về mấy cửa hàng đó, còn liệt kê lựa chọn cụ thể và cho thêm lời khuyên: “Cửa hàng ở Việt Tú có lẽ ổn hơn, gần đây nữa. Với lại chỗ đó cũng là cửa hàng mới, chị có hỏi kỹ rồi, quản lý kinh doanh bên đó là người cùng quê với em, tính tình rất dễ chịu, là một người quản lý hiền hòa lắm.”
Lư Kỳ nghe xong, vẻ mặt thoáng do dự. Tô Đình không hề thúc ép, chỉ dịu giọng nói: “Không sao đâu, em cứ nghĩ thêm đi. Hoặc hôm khác chị dẫn em qua, em xem thử môi trường bên Việt Tú, rồi nói chuyện với quản lý bên đó xem sao?”
Cô khẽ mỉm cười: “Vài ngày nữa chị cũng định qua đó, tiện đường thôi.”
Không tạo cho người ta chút áp lực nào.
“Dạ được, để em suy nghĩ thêm, cảm ơn chị Đình.”
Lư Kỳ cũng cười đáp lại, cầm đồng phục mới rời đi, bóng lưng có chút đăm chiêu, trông như thật sự đã dao động.
“Cô ấy là tiếp tân bị chị Thái Thải nhắm tới phải không?” Chuyện này Chương Như có nghe loáng thoáng: “Chị Lan chẳng phải nói sẽ tìm chị Thái Thải nói chuyện sao, kết quả không ổn à?”
Tô Đình thật ra cũng không rõ lắm, nghĩ rồi đáp: “Chắc là chị Lan với chị Thái Thải… thân quá.”
Quan hệ riêng tư quá gần gũi, có những lời thật sự rất khó nói ra.
Chuyện đó kéo dài cũng chẳng bao lâu, chỉ hơn một tuần, nhưng ngày nào cũng phải có mặt. Chỉ là Chương Như đôi khi lẩm bẩm, đặc biệt tò mò muốn biết rốt cuộc Chương Tuyết Dương đang quen ai, bạn gái là người ở đâu, có phải mù mắt mới thích anh không. Tô Đình không tiện nói thẳng, chỉ đành bất đắc dĩ cùng cô tám nhảm, trong lòng mơ hồ thấy hơi tội lỗi.
Cuối cùng, chuyện đồng phục cũng xong, lại đến ngày khám sức khỏe định kỳ.
Bệnh viện thuê sẵn xe buýt đến đón. Tô Đình dẫn đội đi, bản thân cô cũng làm vài hạng mục kiểm tra cơ bản.
Bệnh viện tư nhân có môi trường rất tốt, lại không đông đúc như bệnh viện công. Sau khi lấy máu xong, cô ngồi nghỉ ở hành lang, chợt tưởng tượng ra cảnh Chương Tuyết Dương hôm đó đến đây khám sức khỏe một mình, bất giác day day sống mũi, giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.
Có người đi về phía cô, là Lâm Hiểu Cúc. Vì bị cao huyết áp nên theo lời khuyên của bác sĩ, bà làm thêm vài xét nghiệm khác, nhưng nhiều khoa quá nên bà hơi rối.
“Để con đưa dì đi nha.” Tô Đình nhận tờ phiếu kiểm tra, liếc bà một cái, không biết là do dạo này phơi nắng nhiều hay sao mà da mặt bà hơi sạm.
“Dạo này dì có thấy chỗ nào không khỏe không?” Cô hỏi.
Lâm Hiểu Cúc vẫn lắc đầu: “Không, dì khỏe lắm.”
Bà cười suốt, trông tinh thần đúng là cũng không tệ. Tô Đình không phải bác sĩ nên không hỏi thêm, chỉ đưa bà đến chỗ xét nghiệm, xong xuôi thì vừa kịp tập hợp lại đội, dẫn mọi người quay về cửa hàng.
Bận rộn hết thứ bảy, thoắt cái đã đến chủ nhật.
Khi nhận được điện thoại của Chương Tuyết Dương, Tô Đình đã chuẩn bị xong xuôi.
Cô định mang theo Mạch Mạch, liền hỏi anh: “Bọn mình đi đâu vậy, có thể mang thú cưng theo không anh?”
“Đem đi đi, anh cũng mang Lion theo.”
Anh thật sự mang Lion theo. Tô Đình ôm Mạch Mạch ngồi ở ghế sau, hai con chó trong xe bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Mạch Mạch cất một tiếng sủa thăm dò.
Lion mặc chiếc áo len do Chương Như đan, nhìn chúng một lát rồi bước tới, tìm cách chen Mạch Mạch ra.
Mạch Mạch bất an kêu khẽ một tiếng, Lion liền giơ một chân lên bịt miệng nó, rồi tựa đầu về phía Tô Đình, liên tục húc nhẹ, nhất định đòi cô v**t v*.
Chương Tuyết Dương ngồi phía trước lái xe, qua gương chiếu hậu, nhìn thấy hết cái điệu bộ “hao tiền tốn của” kia.
Không lâu sau, xe dừng lại trước cổng Đại học Trung Sơn – cơ sở Nam.
Họ đi vào bằng danh tính khách thăm.
“Là anh đăng ký trước rồi hả?” Tô Đình vẫn nhớ Chương Như từng nói người ngoài không được vào.
Chương Tuyết Dương đội mũ lên đầu cô: “Anh mượn danh chủ nhà để vào, yên tâm đi.”
“Chủ nhà…” Tô Đình nhớ ngay đến cái tên kia:
“Là Simon phải không?”
“Ừ.” Chương Tuyết Dương tay dắt Lion, tay choàng qua vai cô. Chủ nhật trong trường có rất nhiều người, những du khách như họ cũng chẳng ít.
“Anh ấy ở nước ngoài, không về nữa sao?”
“Gần như không.”
Tô Đình gật đầu: “Có thể hỏi tại sao không?”
Cô thắc mắc, đã không về, vậy lúc trước còn mua nhà làm gì.
“Vì cãi nhau với cha mẹ, có chút chuyện tình cảm nữa.” Vài chiếc xe đạp lướt qua, Chương Tuyết Dương kéo cô né sang lối đi rợp bóng cây: “Ngôi nhà em đang ở, ban đầu cậu ấy định mua để làm nhà cưới.”
“Vậy bây giờ anh ấy cưới chưa?” Ở trong nhà cưới của người khác, Tô Đình không khỏi tò mò.
“Chắc sắp cưới với người hiện tại rồi.” Chương Tuyết Dương liếc cô, giọng lạnh lẽo: “Sao, em có ý kiến à?”
“Em có ý kiến gì chứ?” Tô Đình thấy anh thật phiền, khẽ liếc mắt rồi quay đi.
“Liếc ai hả?” Chương Tuyết Dương véo má cô, liền bị Mạch Mạch đạp một phát, ‘chửi’ một tiếng: “Gâu!”
Con chó đó chẳng biết nổi điên chuyện gì, Chương Tuyết Dương đứng từ trên cao nhìn xuống, khẽ ngoắc tay, Lion liền chạy lại, hù đến mức bốn chân nó vấp loạn, suýt nữa tự mình té.
“Đừng bắt nạt chó của em.” Tô Đình hất tay anh ra, dắt Mạch Mạch đi về phía bên kia.
Ngay trước mặt là tòa nhà trăm năm tuổi, gạch đỏ ngói xanh, cả không gian đều phủ một lớp yên tĩnh thấm đẫm dấu vết thời gian, cây cối um tùm, mảng xanh thấp thoáng hơi ẩm mờ mịt.
Chương Tuyết Dương đi thảnh thơi phía sau, Lion chê anh đi chậm, chạy lên phía trước chạm vào tay Tô Đình, ngậm dây dắt đưa cho cô.
Tô Đình vốn chẳng thể dắt nổi hai con chó, nhưng Lion nhiệt tình quá, cô cũng không nỡ làm nó buồn, đành nhận lấy, nắm cả hai dây cùng dắt. Ban đầu còn tạm ổn, cả hai đều ngoan ngoãn đi về phía trước, nhưng chẳng bao lâu mỗi con lại có hứng thú riêng, một con kéo sang đông, con kia rẽ sang tây, khiến hai tay cô bị kéo căng ra, trông vô cùng chật vật.
Quay đầu lại thì thấy Chương Tuyết Dương vẫn ung dung thong thả, Tô Đình gọi anh: “Sếp Tuyết Dương!”
Chương Tuyết Dương phủi áo, làm như không nghe thấy. Tính cô quá mềm, đến cả chó cũng nhận ra.
Tô Đình lại gọi: “Cậu Dương?”
Thấy anh vẫn chẳng phản ứng, cô bèn cao giọng: “Chương Tuyết Dương!”
Tiếng gọi lần này hơi lớn, người đi ngang qua đều ngỡ họ đang cãi nhau, ánh mắt hiếu kỳ dồn về phía hai người. Nhưng có vài người đúng là, không gọi thẳng tên thì tai họ chẳng nghe thấy. Chương Tuyết Dương bước lên, nhận lấy cả hai sợi dây, trước tiên chỉ tay bảo Lion ngồi xuống, rồi kéo Mạch Mạch lại.
Anh huấn luyện chó rất có bài bản, không dùng khẩu lệnh phức tạp, chỉ vài động tác tay đơn giản đã khiến Mạch Mạch hiểu ý, không được chạy ra đường xe hay nơi đông người. Mà giống chó ta vốn hiền lành, có ý thức quy củ, thêm việc Tô Đình ở bên, Mạch Mạch càng ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi xử lý xong hai con chó, hai người mới tiếp tục đi về phía trước.
Họ đến thăm tháp chuông nhỏ, rồi ghé qua hội trường Hoài Sĩ.
Trước hội trường là bãi cỏ rộng, cộng thêm tòa nhà cổ tường đỏ ngói xanh ấy, tạo nên vẻ quyến rũ giao hòa giữa lịch sử và thiên nhiên.
Nắng thu không gắt, cành long não già uốn mình rắn rỏi, cây bông gạo lạ nở hoa hồng tím đan xen. Thường thấy các đôi tình nhân trong trường đèo nhau bằng xe đạp hay xe điện, cũng có đôi vừa đi vừa đùa, tay nắm tay, cười cười nói nói, tình cảm trông thân mật khắng khít.
Gần đến cổng bắc, có một chàng trai cõng bạn gái đi ngang. Tô Đình liếc nhìn Chương Tuyết Dương, anh dường như chẳng để ý, chỉ bảo Lion cách xa Mạch Mạch một chút. Tô Đình mím môi, cũng không nói thêm gì.
Chiều muộn, họ rời khu nam của trường, ăn trưa ở quán gần đó, rồi cùng đến nhà Chương Tuyết Dương.
Xe đậu ở bãi ngoài trời, hai con chó sau khi đã chạy nhảy cả ngày giờ ngoan ngoãn lạ thường. Áo vest của Lion chưa cài kỹ, sợi len bung ra, trông nó y như một chiếc macaron bị ngấm nước.
Chương Tuyết Dương vừa xuống xe đã nhận điện thoại công việc, Tô Đình đứng nhìn khu cảnh quan công cộng. Ở đây còn có một quảng trường lõm xuống, cô đi tới lan can, ngắm nhìn hồi lâu.
Chương Tuyết Dương nghe xong điện thoại, bỗng ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lên đi.”
Giọng anh cứng ngắc, như đang ra thông báo công vụ.
Tô Đình đứng yên, không động đậy.
Chương Tuyết Dương quay lại nhìn cô: “Không phải em cứ nhớ mãi dọc đường sao, giờ lại không muốn nữa à?”
Tô Đình bị anh nói cho xấu hổ, nhưng cũng không làm ra vẻ, thật sự bò lên lưng anh.
Chương Tuyết Dương đứng thẳng dậy, khẽ nhún người hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Không có gì đặc biệt, trừ phi anh cõng em cao hơn chút nữa.”
Chương Tuyết Dương lại nhún vai nâng cô lên một chút: “Vậy đủ cao chưa?”
Tô Đình cứ cười mãi, tự mình cũng nghe thấy tiếng cười của chính mình: “Đủ cao rồi, đúng là không khí trên hai mét thật khác hẳn, trong lành hơn hẳn.”
Nói xong, cô lại đè anh xuống: “Anh cũng thử ngửi xem không khí của người cao mét sáu thế nào.”
Chương Tuyết Dương giả vờ ngã ra sau, rồi bóp cô một cái, khiến cô vừa nhột vừa né: “Ở ngoài đó, đừng có giỡn.”
“Em cũng biết là đang ở ngoài hả?” Chương Tuyết Dương tách hai chân cô ra, cõng như cõng trẻ con, trực tiếp đi thẳng vào thang máy. Có người nhìn, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ, khiến mặt Tô Đình đỏ bừng: “Được rồi, cho em xuống đi.”
Cô nhỏ giọng nhắc.
Nhưng Chương Tuyết Dương đâu phải người chịu nghe cô ra lệnh, anh cứ thế cõng cô suốt dọc đường vào thang máy, đến tận nhà mới chịu thả xuống.
Mặt Tô Đình đã đỏ đến tận mang tai, cô vỗ liên tiếp mấy cái sau lưng anh, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Khi cô bước ra, Chương Tuyết Dương đã không thấy đâu, chỉ còn hai con chó nằm cuộn trong phòng khách, cũng chẳng còn sức mà cãi nhau, mệt đến mức lười nhúc nhích.
Tô Đình ngồi xếp bằng trên sofa chơi điện thoại, ban đầu Mạch Mạch nằm bên cạnh cô, chẳng biết từ lúc nào Lion đã nhảy lên, chìa tai ra cho cô xoa. Cô vuốt vuốt vài cái, nó khoái chí đến mức cứ dùng chân sau đá loạn trong không khí.
Chương Tuyết Dương tắm xong bước ra, liền thấy một người hai chó trên sofa như đang tận hưởng nửa ngày an nhàn, trông ai nấy đều lờ đờ buồn ngủ.
“Vào trong ngủ một lát đi em?” Anh kéo Tô Đình vào phòng ngủ, cũng chẳng làm gì khác, bật điều hòa, đắp chăn, ôm cô ngủ một giấc trưa.
Khi Tô Đình tỉnh lại thì đã là hoàng hôn, ánh sáng ngoài trời dần tắt, bóng tối phủ xuống khiến người ta có cảm giác như vừa rời khỏi một giấc mộng dài.
Cô bước ra khỏi phòng, Mạch Mạch vẫy đuôi chạy tới, Tô Đình dễ dàng bế nó lên. Lion vẫn đang ngủ, đầu gác lên người, cuộn tròn lại, khẽ ngáy.
Không thấy ai dưới lầu, Tô Đình đi lên tầng, thì trông thấy Chương Tuyết Dương đang tập quyền.
Anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp toàn thân căng chặt, từng khối nổi rõ, đến cả gân xanh trên cánh tay cũng hiện lên theo nhịp từng cú đấm, càng đấm càng rõ.
Tô Đình đứng yên nhìn một lúc, Chương Tuyết Dương dừng lại: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm.” Tô Đình nhìn anh, anh đang đổ mồ hôi, những giọt mồ hôi chảy dài, nhiệt độ trên người anh cao đến mức khiến cô bỗng thấy không dám nhìn thẳng, phải nghiêng đầu đi chỗ khác.
Xuống lầu, Chương Tuyết Dương đi tắm qua, rồi đơn giản nấu chút bữa tối, hai người cùng ăn trong phòng khách.
Còn uống cả rượu, không phải một chút, mà là khá nhiều. Lần trước Chương Tuyết Dương đã nói, cô thích uống thì anh sẽ uống cùng.
Tô Đình bị anh chuốc đến mơ màng, ngà ngà say, lảo đảo đi tìm Mạch Mạch:
“Em phải về rồi.”
Ngày mai còn đợt kiểm tra sức khỏe thứ hai, cô cũng phải theo, không thể ngủ nướng được.
Chương Tuyết Dương lấy ly khỏi tay cô: “Em là Lọ Lem hả, quá nửa đêm giày sẽ biến mất sao?”
Tô Đình tay trống không, trừng mắt nhìn anh: “Vậy anh là Chu Phùng Xuân à, uống rượu xong biến thành đầu heo sao?”
“Em mắng ai đó?”
Chương Tuyết Dương véo mũi cô, bị cô cắn mạnh một cái, răng in hằn rõ rệt.
Chương Tuyết Dương khẽ rít lên, nhấc vai kéo cô dậy, lấy răng trả đũa, cắn nhẹ lên khóe môi cô.
Khi anh hôn cô, tay Tô Đình cũng luồn vào trong vạt áo anh, chạm phải lớp cơ bắp căng cứng, rắn rỏi y hệt khi anh đánh quyền ban nãy.
Tô Đình mặt đỏ bừng nhưng vẫn mỉm cười, Chương Tuyết Dương không kìm được, di chuyển nụ hôn xuống cổ cô, nơi làn da mịn màng, hôn một lúc với chút lực, rồi khẽ hỏi giữa hơi thở lẫn lộn: “Đi gì chứ, đi đâu?”
Rồi thuận thế ôm cô đưa về phòng ngủ.
Chăn trên giường vẫn rối, giữ nguyên dáng vẻ lúc Tô Đình thức dậy. Cô nằm nghiêng trên đó, bị Chương Tuyết Dương nhìn chăm chú.
Anh luôn thích đôi mắt này của cô, sau khi uống rượu, càng thêm trong veo, lấp lánh như nước, mỗi khi cười là cả gương mặt đều sáng bừng lên, sống động rực rỡ.
“Tô Đình, gan có thể lớn thêm chút nữa.”
Chương Tuyết Dương khẽ dụ dỗ, sống mũi thẳng tắp chạm vào cô, đôi mắt đen sâu như hồ nước tĩnh.
Nụ hôn là thứ thân mật mang tính bản năng, còn những điều khác, Tô Đình vẫn đang dò dẫm: “Lớn hơn chút… là như thế nào?”
“Ví dụ như… bắt đầu từ giọng nói?”
Anh qua lớp vải, chỉ cho cô cách không cần kiềm nén giọng hát trời cho ấy, rồi bất ngờ dừng lại, rút ra, giữ bên ngoài.
Tô Đình cảm giác cả bụng mình đều nóng lên, tay bị anh giữ chặt, sức mạnh ấy mang tính áp chế tuyệt đối, nhất là trong giây phút này, cô chẳng thể cử động, chỉ thấy trong mắt anh ánh lên nụ cười, khẽ vén tóc cô ra sau tai, cúi xuống hôn cô, vừa dịu dàng lại vừa dồn dập.
Nếu là lúc mới quen ông chủ nhỏ, Tô Đình thế nào cũng không thể ngờ sẽ có một ngày như hôm nay, ngày cô nhìn thấy con người này của anh.
Qua nửa đêm, Chương Tuyết Dương từ phòng tắm bước ra. Anh có trận đấu muốn xem, nhưng không ra phòng khách mà cầm điện thoại xem trực tiếp, tiện tay ôm Tô Đình vào lòng, bật chế độ im lặng rồi xem luôn.
Hình như chưa bao giờ như thế này, cả một ngày dài đều quấn lấy nhau. Tô Đình liếc nhìn màn hình điện thoại, giữa cơn mơ màng mông lung, cô chợt lên tiếng: “Em hỏi rồi, chị Lan đó.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện của Văn Tử. Chị ấy nói Văn Tử thích Dịch Kiến Liên.”
“Rồi sao nữa?”
“Vậy là lúc đó anh gạt em đúng không?” Cố tình đánh lạc hướng, muốn đổi quà của cô.
Chương Tuyết Dương lại đưa mắt về phía màn hình, nhàn nhạt nói: “Dịch Kiến Liên lại thích James.”
Làm cô ngẩn người, rồi bị anh nhét lại vào trong chăn.
Hôm sau đi làm, cửa hàng đã có bữa sáng sẵn.
Khu trà sáng đã mở lại, sảnh lớn đông kín người. Khi Tô Đình dẫn một nhóm nhỏ đồng nghiệp từ bệnh viện trở về, không khí vẫn còn náo nhiệt.
Mấy người bạn của Chương Như cũng tới ủng hộ, Giai Giai và nhóm kia đến sát giờ, gọi nhiều món bày kín cả bàn, còn gọi Tô Đình qua ăn cùng.
Trên người Tô Đình vẫn còn mùi thuốc sát khuẩn, cô xịt thêm chút nước hoa của Chương Như để khử mùi rồi mới đi cùng chị ra đại sảnh.
Khách phần lớn là người lớn tuổi hoặc dắt theo trẻ nhỏ, các cô phục vụ trà chạy qua chạy lại giữa các khu, nhân viên phục vụ cũng bận bưng điểm tâm và dọn bàn.
Hai người đi đến cuối sảnh, nhường đường cho cô phụ trách bưng món, vừa đứng yên một lát thì có khách gọi: “A Như!”
Tô Đình nhìn sang, là một người phụ nữ tóc ngắn, môi son đỏ tươi, đang mỉm cười với Chương Như.
Chương Như nắm chặt tay Tô Đình, có vẻ hơi ngại bước qua: “Ờ… chị Bích Song?”
Rồi lại nhìn sang người bên cạnh, cũng trang điểm tinh tế chẳng kém, nhưng cô ấy không nhớ nổi là ai.