Chương 60: Nhịn không nổi – Em gái thật sự quá xinh
*
Từ Bích Song cười nói: “Còn một chỗ trống này, A Như qua đây ngồi đi?”
Chương Như lắc đầu: “Bạn em đợi lâu rồi, các chị ăn đi.” Nói xong, cô ấy liền kéo Tô Đình đi, ghé tai cô khẽ nói: “Đó là đối tượng xem mắt của anh trai em, nhưng anh em không thích chị ta.”
Nói đúng hơn là cực kỳ phiền cô ta, hồi còn đi học đã thường gặp ở sân bóng rổ, tuy xinh thật đấy, nhưng cái kiểu bám người thì thật sự phiền chết đi được.
Nói xong, cô ấy đi về phía bàn của Giai Giai và mấy người kia, chỗ sát cửa sổ rộng rãi hơn. Chương Như vừa ngồi xuống đã lại liếc về phía Từ Bích Song, cảm thấy cô gái đeo kính ngồi cạnh trông hơi quen, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra là ai, nên lười chẳng buồn để tâm nữa.
Trên bàn bày đầy đồ ăn, mới mang lên thêm một đĩa mè cầu to và tròn, đặt trên chiếc dĩa có in hình Tôn Ngộ Không, ý là “định hải thần châm”. Món này bọn trẻ con chắc chắn sẽ thích.
Tô Đình ăn một miếng, đầy miệng là vị thơm của mè và dầu, liền hỏi Chương Như: “Em sắp đi Thiên Tân rồi hả?”
“Không đi nữa, ông già muốn về coi concert của Hứa Quán Kiệt.”
Hứa Quán Kiệt — Tô Đình nhớ đến ca sĩ này, hình như là thần tượng của nhiều người lớn tuổi, ba cô cũng thích ông ấy.
Uống xong trà sáng, tiễn Giai Giai và mấy người kia đi rồi, Chương Như nhận được điện thoại từ nhà. Tô Đình kéo cô ấy đến chỗ không có xe, đúng lúc nhìn thấy đối tượng xem mắt của Chương Tuyết Dương.
Cô gái tóc ngắn cầm chìa khóa xe lắc lắc trong tay, mỉm cười nhìn Tô Đình, ánh mắt đánh giá rất rõ ràng. Sau đó lại khẽ đẩy người bên cạnh, dường như Tô Đình nghe thấy cô ta gọi: “A Đan.”
Người được gọi tên đeo một cặp kính gọng mảnh, quay đầu lại, ánh mắt thoáng chạm vào Tô Đình, rồi lập tức dời đi. Dáng vẻ có vẻ dửng dưng, nhưng lại khẽ khơi dậy trong cô một cảm giác khó tả, mơ hồ và tinh tế.
Đến buổi chiều, Tô Đình mượn xe của Đới Ngọc Lan, tranh thủ ghé qua chi nhánh Việt Tú.
Cô và Phùng Ninh sắp đến Giang Môn dự hai buổi tuyển dụng, ở hai trường khác nhau, mỗi người phụ trách một buổi giới thiệu. Vì vậy cả hai đến trước để chỉnh sửa nội dung bài nói, hơn nữa chi nhánh Việt Tú có phòng họp riêng, trang thiết bị đầy đủ, rất thích hợp để luyện tập.
Chuyến này, Tô Đình dẫn theo Lư Kỳ, giới thiệu cô ấy với cửa hàng Việt Tú.
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Tiền Tú Quân cười tươi rói: “Chị dẫn mọi người đi dạo một vòng nhé?”
“Được ạ, làm phiền chị Tú Quân rồi.”
Tô Đình cũng từng đến cửa hàng Việt Tú vài lần, tuy không quá quen nhưng cũng nhớ đại khái cách bố trí, nên lần này chỉ đi theo sau, thong thả bước.
Đến khu buffet, cô nhận được tin nhắn từ Chương Tuyết Dương, anh gửi cho cô một bộ bản thiết kế phối cảnh của cửa hàng mới. Tô Đình xem qua, thấy có thể thêm vào phần trình chiếu PPT để làm tư liệu tuyên truyền.
Cô đang lo phần tư liệu còn hơi thiếu, liền cúi đầu nhắn lại một câu: “Cảm ơn sếp Tuyết Dương.”
Lát nữa khi thêm những tấm hình đó vào bản trình chiếu, Tiền Tú Quân nhìn thấy liền cảm thán: “Cửa hàng mới này đúng là chịu chi đó nha.”
Sau này có cửa hàng mới, ưu thế về vị trí của Việt Tú chắc sẽ giảm đi đôi chút. Nếu có sinh viên muốn làm thêm hoặc cửa hàng muốn chuyển nhượng, e rằng lựa chọn đầu tiên đều sẽ là cửa hàng mới.
“Đúng là rất đẹp.” Tô Đình cũng đồng ý. Cô cắm USB vào máy tính, nhưng không dám đăng nhập WeChat, sợ khi chiếu lên màn hình lớn lại lộ ra vài đoạn trò chuyện giữa cô và Chương Tuyết Dương.
Bản trình chiếu PPT chạy từng trang, Tiền Tú Quân xem xong thì khen: “A Đình, trình độ của em lại cao hơn rồi đó, bản này còn đẹp hơn bản trước nữa.”
Tô Đình hơi ngượng ngùng: “Thật ra là em gửi cho sếp Tuyết Dương xem, có hỏi ý kiến anh ấy. Một mình em thì làm không được tới mức này đâu.”
Nghĩ lại, Chương Tuyết Dương gần như chỉ dạy từng bước cho cô, chứ như trước kia thì chắc đã gõ ngón tay vào màn hình mà hỏi cô viết cái gì rồi.
Sau khi tập xong, cũng đã đến giờ tan làm. Tô Đình thu dọn đồ đạc, chờ Tiền Tú Quân cùng ra ngoài ăn tối.
Khi đang xếp lại ghế trong phòng họp, cô nhận được tin nhắn phản hồi của Chương Tuyết Dương: “Nói gì thực tế chút đi.”
Ý là nói về câu cảm ơn trước đó.
Tô Đình ngả người lên lưng ghế, gửi lại cho anh một hàng dấu ba chấm, rồi nhấn mạnh: “Em cũng đang làm việc cho Chương Ký đấy, được chưa?”
Trong đầu anh làm sao mà toàn nghĩ mấy chuyện không sạch sẽ thế chứ?
Cô nhắn với chút giận dỗi, Chương Tuyết Dương đọc được sau đó, khóe mắt khẽ cong, ánh cười thoáng qua.
Anh dĩ nhiên không phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trên giường, chỉ là biết cô sẽ có phản ứng thế nào nên mới thích chọc ghẹo một chút mà thôi.
Đỗ xe đến quán bar, nơi mới khai trương. Không rõ cửa hàng này theo phong cách gì, khắp nơi phủ ánh đèn đỏ sẫm, trông như hầm rượu của ma cà rồng. “Sao lại chọn chỗ này thế?”
“Yên tâm đi, đèn có tối thế nào cũng nhận ra ngay cái mặt trông là biết đang gặp xuân của cậu.” Vẻ mặt sảng khoái, Phạm Á Hào nhìn anh suốt hai phút liền: “Có vẻ dạo này các phương diện đều hài hòa cả nhỉ?”
“Cũng tạm.” Chương Tuyết Dương ném chìa khóa xe lên quầy, ra hiệu gọi phục vụ mang menu đến.
“Bao giờ mới dẫn người ta ra ăn bữa cơm cho anh em làm quen mặt đây?” Phạm Á Hào từng nghe Lục Côn nhắc qua vài lần, về dáng người, diện mạo, cách xưng hô nên cũng đoán được là ai, nhưng chưa từng gặp trực tiếp nên chẳng dám chắc.
Chương Tuyết Dương nói: “Cuối năm rồi, công việc bận, để sau đi.”
Vậy là thừa nhận rồi.
Phạm Á Hào và Lục Côn liếc nhìn nhau, cùng nhướng mày. Đám bạn thân chuyên trêu chọc, gặp cơ hội tốt sao bỏ qua được: “Giỏi đấy Tuyết Dương huynh à, kiên trì đến trời sáng cuối cùng cũng tán đổ người ta hả?”
Một câu nối một câu, mấy người cười đùa suốt đến khi buổi biểu diễn live bắt đầu. Nào là “lý trí không thắng nổi tình yêu”, nào là “em gái người ta xinh quá, nhịn không nổi hả?”
Chương Tuyết Dương không phản bác. Bạn gái anh quả thật xinh, dáng người cũng đẹp, có gì mà phải khiêm tốn.
Lục Côn khẽ đá mũi giày anh: “Căn nhà đó sang tên rồi à?” Thấy anh gật đầu, anh ta lại hỏi: “Nghe nói Simon chuyển cho cậu đúng giá gốc à? Nghĩa khí thật.”
Phạm Á Hào xoay cổ, “rắc rắc” mấy tiếng: “Có gì mà nghĩa khí, lúc Simon mua căn nhà đó, tiền chẳng phải cũng mượn của cậu ta sao?”
Chỉ là mượn tiền mua nhà cưới, cuối cùng lại để người cho vay dọn vào ở, đúng là chuyện thú vị.
Quán bar theo phong cách u tối, ca sĩ trên sân khấu hát toàn những giai điệu nhẹ nhàng đến mức khiến người ta uể oải.
Trước khi tan, Lục Côn gọi cho Simon: “Cậu có về dự họp lớp không? Mười năm rồi đấy, nghe nói khá nhiều người sẽ có mặt.”
Simon gác tay ra sau đầu: “Tôi không bon chen vụ này đâu, trừ khi có ai trong mấy cậu cưới nữa, tôi về chiếm sẵn một bàn.” Rồi anh ta lại hỏi Lục Côn: “Nghe nói ba cậu tìm được một giám đốc chuyên nghiệp nào đó định thay thế cậu à? Cẩn thận đi, biết đâu đó là con riêng của ông ấy bên ngoài, về đây là để cướp chỗ cậu đấy.”
“Mẹ nó, xéo đi!” Lục Côn quơ tay chửi một tiếng: “Xạo quá rồi đấy!”
Cả đám vừa chửi vừa cười, rồi ai về nhà nấy.
–
Cuối năm, tiệc tùng dồn dập, là mùa cao điểm của ngành ẩm thực.
Tô Đình đứng ở quầy thu ngân một lúc. Hôm qua, Phùng Ninh đi Tam Nguyên Lý, lúc mua hàng không để ý, bị kẻ gian cắt mất vòng tay vàng. Cô ấy vừa sợ vừa tiếc, tối qua khóc cả đêm, sáng nay mắt vẫn còn sưng.
“Không sao đâu, coi như của đi thay người, may mà cậu không bị thương.” Tô Đình an ủi cô ấy.
Phùng Ninh giờ cũng bình tĩnh lại rồi: “Phải nói với Nhân Nhân một tiếng, bảo cậu ấy cẩn thận, dạo này cuối năm, đủ hạng người xuất hiện, loạn lắm. Bãi đậu xe bên cạnh tối qua còn bị đập kính nữa, sợ thật sự.”
Tô Đình gật đầu: “Được, mình nhắn cho.”
Tiết Nhân Nhân vẫn luôn đeo vòng tay, hơn nữa là hai chiếc, đúng là nên cẩn thận.
Nhắn tin xong, cô đi ra quầy phục vụ lấy bảng điểm danh. Thái Thải không có ở đó, mà khách lại ra vào liên tục cần người hướng dẫn, nên Tô Đình đành đứng bên chờ một lát.
Bên ngoài đỗ đầy xe, hôm nay trường của Chương Tuyết Dương tổ chức họp lớp ngay tại đây, Chương Như cũng đến góp vui, rất nhiều người cô ấy đều quen.
Chờ một lúc, Tô Đình trông thấy hai người từng đến uống trà lần trước. Người tóc ngắn bên trái, cô nhớ Chương Như từng nhắc qua, hình như họ Từ; còn người bên phải được gọi là A Đan, vẫn đeo cặp kính gọng mảnh, lông mày mảnh dài, mặc chiếc váy dài chấm bi, mang theo chút phong thái trí thức, dịu dàng mà quyến rũ.
Lần này Tô Đình chú ý lắng nghe, đúng là người ta gọi cô ấy là A Đan thật.
Hai người họ đi cùng nhau băng qua quầy phục vụ, Lư Kỳ dẫn đường. Một lát sau, Thái Thải cũng quay lại, tay xoa lưng, trên trán thoáng nhăn.
“Chị Thái Thải đau lưng à?” Tô Đình hỏi.
Thái Thải gật đầu: “Cũng là bệnh cũ thôi, hồi ở cữ không kiêng cữ tốt, giờ hễ mệt là lại đau, vừa ê vừa cứng.”
Tô Đình nhớ đến chú Bỉnh, liền giới thiệu chị đến phòng trị liệu Cố Xuân Đường: “Chú Bỉnh giỏi lắm đó, lần trước em với A Như tới, được ông ấy bấm xong là nhẹ hẳn, vai gáy như được ai chặt đứt ra vậy.”
“Được, chờ khi nào nghỉ phép chị sẽ qua.” Thái Thải vừa nói vừa đi tìm bảng điểm danh, rồi lại nhận thêm một cuộc điện thoại đặt bàn, rất nhanh đã ghi xong thông tin.
Chị thật sự rất tận tâm, đúng là dốc nhiều tâm sức cho công việc. Còn về năng lực quản lý, Tô Đình tin rằng Thái Thải cũng muốn cải thiện, chỉ là lúc này có lẽ còn thiếu một người chịu hướng dẫn, chỉ bảo.
Còn quản lý thì vì mối quan hệ cá nhân quá tốt, nhiều chuyện cũng khó nói thẳng. Mà nếu vai trò đó phải do ông chủ nhỏ đảm nhận… thì e rằng với cái miệng của Chương Tuyết Dương, lúc anh nói ra chắc sẽ chẳng nể nang gì ai đâu.
Cúp điện thoại xong, Thái Thải tìm được bảng điểm danh đưa cho Tô Đình, liếc nhìn cô một cái rồi bất chợt cười: “Gần đây có chuyện vui gì à, Đình Đình? Sắc mặt tốt ghê đó nha.”
Nụ cười của Thái Thải hơi tinh quái, Tô Đình cúi đầu sắp xếp lại giấy tờ: “Chắc do em uống nhiều nước với ngủ đủ giấc thôi.” Chỉ là mặt cô cũng hơi nóng, dạo này Chương Tuyết Dương thích qua chỗ cô ngủ lại, mỗi lần đến đều có vẻ chẳng muốn về sớm.
Kiểm tra xong các trang giấy, Tô Đình chuẩn bị quay lại văn phòng thì Thái Thải chợt nhớ ra: “A Đình, có rảnh không? Giúp chị in vài tờ phiếu giảm giá, chị muốn dán lên giấy điểm tâm.”
“Dạ được, chị gửi cho em, em về dàn lại rồi in luôn.”
Phiếu giảm giá cần in trên giấy đỏ, nhớ ra văn phòng không còn nhiều, Tô Đình tiện đường qua kho lấy thêm một gói.
Đi đến khu sân giữa, cô thấy bên khóm trúc phú quý có người đang đứng. Người mặc váy chấm bi chính là A Đan, giọng cô ấy là tiếng Quảng Đông chuẩn, mang chút lười biếng, cách phát âm có phần giống Chương Tuyết Dương, mà người đứng cạnh cô ấy, hình như đúng là anh.