Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 61

Chương 61: Quấy rối – “Bạn gái anh có biết anh cứng nhắc như vậy không hả?

*

Tô Đình ôm xấp giấy đứng đó, Lư Kỳ đi tới: “Chị Đình.”

“À, A Kỳ.” Tô Đình cầm điện thoại nhìn cô ấy: “Chuẩn bị tan ca rồi à?”

“Vâng, hôm nay em trực ca sáng, đang định đi bàn giao đây.” Lư Kỳ mũi giày cọ nhẹ xuống sàn, hơi ngại ngùng: “Chị Đình, em suy nghĩ kỹ rồi, em đồng ý qua bên Việt Tú.”

Chuyện điều sang cửa hàng khác, Lư Kỳ đã thật sự suy nghĩ nghiêm túc.

Cô ấy làm ở nhà hàng Chương Ký đã lâu, đối với quy trình quầy lễ tân, cũng như dịch vụ và sản phẩm của Chương Ký đều khá quen thuộc. Sang bên Việt Tú chỉ cần làm quen với môi trường là có thể bắt tay vào việc ngay, so với việc tìm công việc mới rõ ràng thuận lợi hơn nhiều. Hơn nữa đều là chi nhánh của Chương Ký, thời gian làm việc vẫn được cộng dồn, phúc lợi các mặt cũng như nhau.

“Vậy thì tốt quá rồi.” Tô Đình nghe xong trong lòng nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Chờ chị theo dõi lại tờ đơn điều chuyển, có thể sẽ cần ít thời gian, nếu trong quy trình có gì chưa rõ thì cứ tìm chị bất cứ lúc nào nhé.”

Lư Kỳ gật đầu, nhưng vẫn mân mê cái bảng ghi chép trong tay, ngập ngừng một lúc mới dè dặt nói: “Nhưng mà… em đang nghĩ, bên chị Thái Thải…”

Cô ấy sợ làm quan hệ với Thái Thải trở nên gượng gạo, Tô Đình hiểu ý: “Không sao đâu, chị Thái Thải em không cần nghĩ nhiều, cứ làm việc bình thường là được, sau này mọi người vẫn là đồng nghiệp mà.” Nói rồi, cô tiện tay gỡ giúp sợi chỉ thừa trên tay áo của Lư Kỳ. Lô đồng phục này may hơi cẩu thả, có vài chỗ chỉ chưa cắt sạch.

Nghĩ ngợi một chút, cô lại mỉm cười: “Chị nhớ là mấy ca sau của em đều là ca sáng đúng không? Còn chị Thái Thải thì làm ca hành chính, hai người chắc cũng ít dịp chạm mặt rồi. Với cả, A Kỳ à, em thấy không, cứ thoải mái, tự nhiên có phải tốt hơn không? Bình thường hai người sao thì sau này cứ vậy. Chị Thái Thải làm ở bộ phận kinh doanh lâu năm, kinh nghiệm rất nhiều, sau này qua Việt Tú, nếu có gì chưa quen, em còn có thể hỏi chị ấy mà.”

Nụ cười của cô cong nhẹ nơi khóe mắt, ánh lên một nét dịu dàng khiến người ta cảm thấy ấm áp. Dù là nghe người khác nói hay tự mình lên tiếng, cô luôn chăm chú, chưa bao giờ tỏ ra qua loa. Lư Kỳ nghĩ kỹ lại, cảm thấy lời cô nói thật có lý: “Vậy em đi bàn giao ca đây, chị Đình.”

Họ cùng đi về cùng một hướng.

Khi đến khu trúc phú quý, không thấy Chương Tuyết Dương đâu, chỉ thấy A Đan đứng lặng, như đang suy nghĩ điều gì.

Vì chuyện xin nghỉ và chuyển cửa hàng, Lư Kỳ và Tô Đình thân thiết hơn trước, thậm chí còn đến mức chịu chia sẻ chuyện tám nhảm: “Chị ơi, chị khách đó hình như có gì đó với sếp Tuyết Dương. Lúc nãy em dẫn chị ta vào, vừa gặp sếp Tuyết Dương là chị ta dừng lại luôn, cái dáng vẻ đó nhìn một cái là biết có chuyện.”

Tô Đình liếc sang bên kia một cái, khi ánh mắt rút về thì đối phương cũng quay đầu lại.

Tiếng gót giày gõ lộp cộp vang lên, Từ Bích Song bưng ly rượu tiến tới: “Cô Hứa xinh đẹp à?”

Cô ta đi đến cạnh Hứa Đan, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của Tô Đình: “Nghe nói là nhân viên văn phòng của cửa hàng này, vừa mới tốt nghiệp, còn khá trẻ.” Không ngờ Chương Tuyết Dương cũng sa vào kiểu “tình công sở” như thế, cứ tưởng anh ta nguyên tắc lắm cơ. Từ Bích Song khẽ nhếch môi, liếc Hứa Đan: “Cô nói chuyện với ông chủ Chương chưa? Sao rồi?”

Hứa Đan hơi nhíu mày: “Cái gì cơ?”

Giả vờ không biết. Từ Bích Song cười lạnh trong lòng, đã chịu bay nửa vòng Trái Đất về nước rồi, còn gì phải giả vờ nữa? “Không có gì, vào thôi cô Hứa xinh đẹp, mọi người đang chụp hình chung rồi.” Cô ta bước đi trước, bỗng nảy ra ý nghĩ, liền kéo Hứa Đan đi về hướng khác, chính là hướng Tô Đình vừa rời khỏi.

Đến trước cửa phòng làm việc, cô ta gõ nhẹ mấy tiếng.

Tô Đình đang xếp lại tập giấy in, nghe thấy liền đi ra mở cửa, trước mặt là Từ Bích Song với nụ cười rạng rỡ: “Chương Tuyết Dương, tổng giám đốc Chương, có làm việc ở đây không?”

Tô Đình khựng lại: “Không ạ, văn phòng của sếp Tuyết Dương ở tầng ba.”

“Ồ…” Giọng Từ Bích Song uyển chuyển, cô ta nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Hứa Đan, chẳng phải cô muốn tìm anh ta sao? Sao không hỏi cho rõ đi?”

Ánh mắt Hứa Đan lướt qua khuôn mặt của Tô Đình, đầu ngón tay khẽ tì lên lưng điện thoại, ngập ngừng một lát mới hỏi: “Xin hỏi, văn phòng của anh ấy đi đường nào?”

“Từ đây rẽ phải, đi thẳng đến thang máy, lên tầng ba là tới.” Tô Đình khách khí chỉ đường cho cô ta.

“Vâng, cảm ơn.” Hứa Đan cũng lễ phép gật đầu, rồi nhanh chóng quay người rời đi.

Từ Bích Song đuổi theo: “Vội thế làm gì?” Cô ta khoanh tay trước ngực, nhìn Hứa Đan một lúc, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa: “Cô nhân viên văn phòng nhỏ này đúng là biết giữ bình tĩnh đấy.” Ít nhất thì vẻ ngoài không hề tỏ ra có biến động gì. Nghĩ ngợi giây lát, Từ Bích Song lại châm chọc: “Đương nhiên là xinh rồi, còn trẻ như vậy cơ mà, tươi tắn, rạng rỡ thật đấy.”

Ngón tay Hứa Đan khẽ xoắn vạt váy, nhớ lại dáng vẻ của Tô Đình khi nãy, đúng vậy, còn rất trẻ, lại nổi bật, dịu dàng, mà… sạch sẽ, trong trẻo.

Buổi tụ họp kéo dài đến tận chiều, bên ngoài lần lượt giải tán, Chương Như cũng quay lại văn phòng, mặt đầy vẻ hứng khởi chưa nguôi.

Những buổi họp lớp, tụ hội bạn cũ như thế này, là nơi dễ nảy sinh mấy chuyện “máu chó” nhất, cô kể với Tô Đình cả đống chuyện vừa nghe được, nào là ai lừa tiền ai, ai bị ai hại phải ngồi tù, ai cướp người yêu của ai, ai vừa nhìn thấy ai liền sợ hãi như gặp ma, suýt nữa nhảy qua cửa sổ chạy trốn.

“Ôi trời, toàn là bản thực tế của Đêm Khuynh Tình luôn ấy, đài Châu Giang chắc cũng phải mời họ lên làm tư liệu rồi.” Cũng chẳng trách Phạm Á Hào không tới, nếu anh ta mà xuất hiện, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của đám chuyện phiếm.

Giữa lúc Chương Như đang thao thao bất tuyệt, Chương Tuyết Dương xuất hiện. Cô ấy đang thả kỷ tử vào cốc nước, vừa thấy anh liền bưng ly lại gần: “Anh, anh có nghe chuyện cô giáo tiếng Anh của tụi em ly hôn rồi qua lại với thầy chủ nhiệm chưa? Hai người họ còn để con mình với con đối phương yêu nhau luôn đó!”

“Em rảnh lắm à?” Chương Tuyết Dương nhàn nhạt liếc cô một cái: “Bảng tài sản cố định mà em bảo cửa hàng Việt Tú gửi qua, phần tiêu đề chưa sửa, không cần kiểm lại à?”

“Xì—” Chương Như bĩu môi, vẻ mặt chán ngán: “Bạn gái anh có biết anh cứng nhắc như vậy không hả? Tin đồn là dinh dưỡng cho tâm hồn đó biết không? Anh với bạn gái hẹn hò chẳng bao giờ tám chuyện người khác à? Chán chết.”

Nói xong còn trừng mắt khinh thường rồi đi ra ngoài lấy nước.

Văn phòng chỉ còn lại hai người. Tô Đình đang lấy tập tài liệu in, Chương Tuyết Dương cao lớn đứng chắn giữa lối đi, chẳng buồn nhích. Tô Đình đẩy anh một cái: “Tránh ra, em còn việc.”

“Cái này là gì?” Chương Tuyết Dương nhìn tập giấy đỏ trên tay cô: “Cuối tuần em được nghỉ à?”

Tô Đình lắc đầu: “Không, em phải đi hội chợ tuyển dụng.”

“Ở đâu?”

“Giang Môn.”

“Một mình à?”

“Em đi với chị Tú Quân, chị ấy lái xe.” Giang Môn cũng gần, lại còn mang theo tài liệu tuyển dụng, đi ô tô sẽ tiện hơn.

Nhắc đến chuyện này, Tô Đình sẽ đi ba ngày, Mạch Mạch lại không ai chăm, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh giúp em trông Mạch Mạch được không?”

“Không giúp.” Chương Tuyết Dương tựa vào bàn làm việc của cô, khóe mắt liếc nhìn: “Em tưởng anh là lao động miễn phí chắc?”

Dù trong phòng không có ai, nhưng Chương Như chỉ đi lấy nước, biết đâu lát nữa sẽ quay lại, Tô Đình sốt ruột muốn đuổi anh đi, liền nắm lấy vạt áo anh, kéo mạnh dây khóa chiếc áo da lên đến tận cổ: “Em giúp anh kéo khóa miễn phí rồi đấy, giờ anh phải giúp em trông chó chứ.”

Chương Tuyết Dương nhìn thẳng vào cô, đưa tay kéo khóa áo xuống một chút, thì ngay lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng gõ: “Sếp Tuyết Dương, tổng giám đốc Ngô bên Tân Thành đến rồi, đang đợi anh ở trên lầu.”

Là trợ lý mới của anh, Giang Na.

Chương Tuyết Dương liếc cô ấy một cái: “Sao không gọi điện?”

Giang Na vội giải thích: “Tôi có gọi rồi ạ, chắc anh không nghe thấy.”

Lúc này anh mới xoay người, mặt không chút biến sắc, đi thẳng ra ngoài.

Giang Na tránh sang bên nhường đường cho anh, đến lúc ấy mới thấy bên trong còn có Tô Đình, đang sắp xếp tài liệu, không dám ngẩng đầu.

Cô ấy nhìn Tô Đình đầy nghi hoặc, nhất là thấy vành tai cô đỏ ửng lên, lại nghĩ đến khung cảnh vừa rồi, thật khó mà không nghi ngờ rằng sếp mình vừa trêu chọc cấp dưới: “A Đình, em không sao chứ?”

Cô ấy tốt bụng hỏi.

Tô Đình ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao đâu, chị Na.” Cô cố gắng giữ giọng tự nhiên, ôm tập hồ sơ bước ra cửa: “Dưới cửa hàng đang nấu chè khoai lang, chị Na có muốn xuống ăn một bát không? Nóng nóng, ngon lắm.”

“À được, chị xuống sau nhé.” Giang Na thấy sếp đã đi xa, vội vàng chạy theo.

Lúc này Tô Đình mới vỗ nhẹ hai bên má, thở phào một hơi dài.

Buổi tối về đến nhà, vừa nghe tiếng gõ cửa, Tô Đình liền biết lại là Chương Tuyết Dương.

Cô bước ra mở cửa, anh cả người nghiêng ngả đổ ập vào, đầu dụi ngay vào vai cô.

“Anh lại uống nhiều rồi hả?” Tô Đình đỡ lấy anh vào trong, mùi rượu không nặng lắm, nhưng người thì nặng trịch, gần như mất sức.

Chương Tuyết Dương theo cô ngồi xuống ghế sofa, lớp nhung tăm kêu lên mấy tiếng cọt kẹt. Anh cau mày: “Sau này đổi bộ khác đi, cứng quá, mà cũng chẳng chịu nổi sức ép.”

Ai lại đi đổi sofa của chủ nhà thuê bao giờ, có phải nhà mình đâu chứ. Tô Đình cảm thấy anh đúng là say đến hồ đồ rồi: “Anh ngồi tạm đi, em pha cho anh ly mật ong.”

Trên mặt cô còn đắp mặt nạ, hai tay giữ chặt mép mặt nạ kéo ngược ra sau, chưa kịp đứng lên đã bị Chương Tuyết Dương nắm cổ chân kéo lại, cô hoảng hốt kêu khẽ một tiếng, bị anh đè xuống sofa, chọc cho cười ngặt nghẽo.

Mạch Mạch tưởng cô bị bắt nạt, đứng bên cạnh sủa “gâu gâu” hai tiếng, còn lấy hết can đảm cắn vào ống quần Chương Tuyết Dương.

Anh quay đầu nhìn nó, người và chó nhìn nhau vài giây, anh chậm rãi nói: “Nhìn con chó này xem, mặt càng ngày càng giống… yên xe đạp.”

“Anh mới giống ấy.” Tô Đình đá anh một cái, rồi đứng dậy gỡ mặt nạ, rửa mặt, mở tủ lạnh pha ly mật ong đưa cho anh: “Anh tiếp khách với ai vậy?”

“Công ty đại lý vận hành, bàn chuyện kho lạnh.” Chương Tuyết Dương uống liền mấy ngụm, sau đó kéo Tô Đình ngồi lên đùi mình, chậm rãi hôn, môi lưỡi quấn lấy nhau, bàn tay anh lại mơn man đỉnh đầu cô.

Tô Đình nếm thấy trên đầu lưỡi anh còn vương vị ngọt của mật ong, dịu nhẹ và ấm, hương vị đó lan ra giữa môi răng cô, khiến cô chỉ biết th* d*c, bị anh trêu đến nỗi hơi thở cũng loạn. Tay cô đặt lên gáy anh, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng nơi cổ, mạch máu dưới da đập nhanh và mạnh mẽ.

Nhưng tối nay Chương Tuyết Dương lại cố tình trêu chọc, khi cô gần như tan chảy trong lòng anh, anh lại dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào khóe môi, tách ra một chút, rồi hơi ngả người ra sau, nhìn sâu vào đôi mắt đang ngấn nước của cô: “Nghĩ đến rồi à?”

Tô Đình cắn nhẹ lên ngón tay anh, tay vẫn nắm chặt lấy cổ áo da, cố bình ổn nhịp thở.

Chương Tuyết Dương đứng dậy, dáng vẻ vẫn rất vững vàng: “Có muốn cũng không được, hôm nay anh không tiện, hơi khó chịu.”

“Sao thế anh?” Tô Đình hỏi.

“Đau vai, tại em đấy.”

“Liên quan gì đến em chứ…”

“Em chưa từng giẫm lên vai anh sao?” Anh nói giọng lấp lửng, ánh mắt lười biếng liếc lên đùi cô, mang đầy ẩn ý: “Em giẫm mạnh quá, lần sau nhẹ tay thôi.”

Tô Đình mới hiểu ra, mặt lập tức đỏ bừng, tai nóng rực.

Chương Tuyết Dương vào phòng tắm tắm rửa, ra rồi lại không chịu ngủ, kéo Tô Đình cùng Mạch Mạch xuống dưới tản bộ.

Đi vòng ra quảng trường nhỏ phía trong, Tô Đình hỏi: “Các anh họp lớp mỗi năm đều tụ à?”

“Cựu học sinh à? Hình như ba năm tổ chức một lần.” Chương Tuyết Dương cũng không phải lần nào cũng tham gia, năm nay trùng hợp lại có mặt, hơn nữa người tổ chức đề nghị tổ chức ở quán của anh nên anh mới đi. Anh cúi đầu hỏi Tô Đình: “Em thì sao? Hội cựu học sinh, họp lớp, bình thường không có à?”

Tô Đình nghĩ một lát rồi đáp: “Có chứ, nhưng đều là dịp Tết thôi.” Ai nấy đều bận đi làm, hiếm khi có mặt ở quê, chỉ Tết đến mới đủ mặt.

Hôm nay Quảng Châu cuối cùng cũng có chút không khí mùa đông, nhưng cũng chẳng đến mức lạnh. Mặc quần dài áo dài là vừa, bọn nhỏ chạy vài vòng ngoài sân vẫn có thể đổ mồ hôi.

Tô Đình sống ở đây cũng mấy tháng rồi, thường xuyên xuống dắt chó đi dạo. Hàng xóm xung quanh cũng quen biết, chào hỏi vài lần. Vài đứa nhỏ trong khu thích Mạch Mạch, thường ngồi xổm bên cạnh chơi với nó.

Chương Tuyết Dương trả lời vài tin công việc, rồi nhận được điện thoại từ nhà, bảo anh đi xem mắt.

“Không đi.” Anh từ chối thẳng thừng: “Con tự tìm được.”

“Con thì tìm ai cho mẹ xem đi chứ?” Giọng Dương Quỳnh trong điện thoại vừa bực vừa sốt ruột: “Hôm nay mẹ gặp mẹ của Lục Côn, người ta nói Lục Côn đi xem mắt rồi có bạn gái rồi, hai đứa còn đang yêu nhau tốt lắm, cô gái tuần này sẽ đến nhà họ ăn cơm đấy.”

“Con mà tìm được thì mẹ thưởng con một căn nhà nhé?” Chương Tuyết Dương hỏi.

“Sao lại không được? Chỉ cần con thật sự có bạn gái, mẹ với ba con nhất định sẽ có thưởng.”

“Vậy mẹ chuẩn bị sẵn đi.” Nói xong, anh cúp máy, rồi liếc về phía Tô Đình.

Cô đang dắt Mạch Mạch bên bãi cỏ. Con chó cô nuôi cũng được lòng người như chủ nó, chẳng biết từ khi nào học được vài trò vặt, có thể là do lần trước bị Lion dạy hư, giờ bắt đầu biết biểu diễn xoạc chân, cúi chào, giống như đang tập dượt để Tết đến còn đi “kiếm lộc”.

Đứng nhìn một lúc, Chương Tuyết Dương huýt sáo một tiếng, Mạch Mạch nghe thấy liền phóng thẳng về phía anh.

Ngay cả Tô Đình cũng ngạc nhiên: “Sao nó nghe lời anh dữ vậy?”

“Nó nghe lời anh thì có gì lạ đâu, Lion nhà anh chẳng phải cũng nghe lời em à?”

Chương Tuyết Dương ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ đầu Mạch Mạch, ngón tay khẽ cong, nhẹ nhàng xoa trên đỉnh đầu nó. Mạch Mạch thích thú đến mức đuôi cứ vẫy lia lịa.

Nựng nó một lúc, Chương Tuyết Dương đứng dậy, cùng Tô Đình đi về: “Xin nghỉ vài hôm, anh đưa em đi Hồng Kông.” Anh vừa nói vừa chậm rãi nhìn xuống: “Dẫn em đến cảng Victoria, khỏi phải sau này em lại chỉ vịnh Thâm Quyến mà nhận nhầm.”

Thành ngữ dùng sai, Tô Đình nhỏ giọng nói: “Chỉ có anh là hiểu biết thôi.” Nhưng trên mặt lại rạng rỡ, cô khoác tay anh, khẽ cong khóe mắt: “Được ạ.”

Trước chuyến công tác cuối tuần, Tô Đình hẹn với Tiết Nhân Nhân và Phùng Ninh một lần.

Ba người cùng nhau ra đảo Nhị Sa cắm trại, lều được thuê ngay tại chỗ, có người giúp dựng sẵn.

Mấy cô ngồi trên ghế xếp, cách đó không xa là Tháp Quảng Châu rực sáng trong đêm, bên cạnh còn treo đầy đèn màu, từng dải từng dải điểm xuyết lên cây cầu Hải Tâm bên kia.

Tiết Nhân Nhân thì đã hoàn toàn cắt đứt với Hồ Quang, để tránh bị anh ta quấy rầy nên dứt khoát nghỉ luôn việc.

Phùng Ninh hỏi: “Cậu tính xong chưa, muốn đi làm ở đâu?”

“Chưa, cứ từ từ tìm, không vội.” Tiết Nhân Nhân trong tay vẫn còn tiền, hơn nữa năng lực làm việc của cô rất tốt, bao nhiêu đối thủ cùng ngành muốn mời về, cơ hội chẳng hề thiếu. Giờ cứ nghỉ ngơi một thời gian, chừng nào muốn đi làm lại thì hẵng đi.

Bên lều cạnh có người tổ chức sinh nhật, mang sang chia cho các cô mấy miếng bánh, tiện thể còn muốn xin WeChat.

Phùng Ninh đi rửa tay, Tiết Nhân Nhân dựa lưng vào ghế, đánh giá người kia từ đầu đến chân, đưa điện thoại qua: “Hai cô kia đều có bạn trai rồi, chỉ có tôi là độc thân, có muốn kết bạn không?”

“Tất nhiên là muốn rồi.” Đối phương cười ha ha, bước tới quét mã.

Kết bạn xong, Tiết Nhân Nhân lại thuận miệng chúc: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”

Dù biết đối phương tổ chức sinh nhật có lẽ chỉ là cái cớ để tán gái. Làm trong nghề bán hàng nhiều năm, cô ứng phó với kiểu bắt chuyện này đã thành thạo, gặp may còn có thể nhờ đó bán thêm được vài chiếc xe.

Đuổi khéo người kia xong, cô thấy Tô Đình đang trả lời tin nhắn. 

“Bạn trai à?”

Tô Đình lắc đầu: “Là A Như nhắn, lần này em ấy đi công tác cùng tụi mình, hỏi mấy giờ khởi hành.”
Cô trả lời xong chuyện công việc, lại nói thêm: “Em ấy bảo rủ đi chơi phòng thoát hiểm, mình nói muộn quá rồi, để hôm khác.”

Đó là phòng thoát hiểm gần chỗ làm cũ, do bạn của Chương Như mở, dạo này Chương Như vì mê chỗ đó mà chẳng thèm ngủ trưa, suốt ngày qua giúp bạn hóa trang thành ma treo cổ hù các cặp đôi.

“Đúng là muộn thật, để lần sau đi.” Tiết Nhân Nhân vươn vai, hỏi: “Dạo này cậu với sếp Tuyết Dương sao rồi?”

Tô Đình khựng lại một chút: “Tốt lắm.”

“Tốt lắm là thật sự tốt, hay chỉ là… tạm ổn thôi?”

Bạn bè bao năm, Tiết Nhân Nhân nhìn một cái là biết Tô Đình có tâm sự, ngáp một cái rồi ngồi xích lại gần: “Cậu có chuyện gì à?”

Tô Đình trả lời tin xong, tiện tay bấm vào trang cá nhân của Chương Như, thấy cô ấy đăng một tấm ảnh chụp tập thể, là ở buổi họp cựu sinh viên.

Cô phóng to ảnh nhìn một lúc, do dự chốc lát rồi kể lại chuyện đó cho Tiết Nhân Nhân nghe.

“Đưa mình xem.” Tiết Nhân Nhân nhận lấy điện thoại, tìm một hồi: “Là người nào?”

Tô Đình chỉ cho cô ấy xem, một người là Từ Bích Song, đối tượng xem mắt của anh, còn người kia là Hứa Đan, quan hệ cụ thể thế nào thì chưa rõ, nhưng hiện tại có thể khẳng định ít nhất là bạn học.

“Con nhỏ họ Từ kia nhìn mặt đã thấy chẳng phải người tốt.” Tiết Nhân Nhân ngẫm nghĩ rồi chỉ vào Hứa Đan: “Cậu nghi cô ta là bạn gái cũ của sếp cậu à?”

“Mình… vẫn chưa dám chắc.” Tô Đình khóa màn hình lại, giữa mày khẽ chau.

Tiết Nhân Nhân thấy rõ nỗi băn khoăn của cô, vốn không muốn vì bản thân từng thất bại mà dội gáo nước lạnh lên người khác, nhưng nghe chuyện rồi lại khó mà không nghĩ xa: “Nếu chỉ là bạn học bình thường, thì đâu cần cố tình tìm tới cậu, còn đứng trước mặt cậu như vậy.”

Cô ấy lại dò ý: “Cậu chưa hỏi thẳng sếp mình sao?”

Tô Đình khẽ lắc đầu, giọng hơi nghèn nghẹn: “Mình chưa nghĩ ra nên hỏi thế nào…”

Trực giác nói cho cô biết, Hứa Đan kia chắc chắn có điều gì đó, nhưng nhất thời cô thật sự không biết phải mở lời ra sao. Hơn nữa, Chương Tuyết Dương cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường… Cô biết mình nghĩ hơi nhiều, chỉ là chuyện đến bất ngờ quá…

Gió khẽ lùa qua làm lều vải khẽ động, Tiết Nhân Nhân xúc một muỗng bánh, cắn trúng hạt việt quất chua gắt, lại thêm lớp kem thực vật, khó ăn đến mức phải cố nuốt xuống, rồi khoác áo ngoài.

Trong những mối quan hệ thân mật, hai chữ “thẳng thắn” nói thì dễ, làm lại khó vô cùng. Trên đời này chẳng có nhiều tình cảm có thể thật thà tuyệt đối, huống chi vừa mới bắt đầu yêu, gặp chuyện thì nghĩ ngợi nhiều, tự mình tiêu hóa một chút là chuyện phải trải qua.

Cô ấy từng trải rồi, nên cô hiểu Tô Đình.

Trời đã khá muộn, họ trả lại lều rồi về.

Tiết Nhân Nhân đưa Phùng Ninh về trước, lúc xe dừng thì Tạ Hoài đã đứng đợi bên lề đường, đón lấy Phùng Ninh, khẽ nắm tay cô, chắc chắn rằng tay cô không lạnh rồi mới quay sang vẫy chào hai người.

Nhìn bóng lưng đôi kia dần xa, Tiết Nhân Nhân lặng lẽ nhìn thật lâu: “Tốt quá, ít nhất A Ninh đã gặp được một người đàn ông tử tế.”

Cũng chính nhờ có những người bạn như thế, cô mới được nhắc nhở rằng, trên đời vẫn còn tồn tại tình yêu thật lòng, vẫn có những đôi yêu nhau có thể đi đến cuối cùng.

Xe lại lăn bánh, Tiết Nhân Nhân hỏi: “A Đình, nếu người tên Hứa Đan đó thật sự là người cũ của sếp Tuyết Dương, cậu tính sao?”

Tô Đình vuốt nhẹ dây an toàn, nghĩ một lát rồi nói: “Thì phải xem cô ta có mục đích gì.”

Còn cả Chương Tuyết Dương nữa, xem anh sẽ có thái độ ra sao, xử lý thế nào, đối đãi thế nào.

Tiết Nhân Nhân hơi bất ngờ trước sự bình tĩnh ấy, mới nãy cô ấy còn nghĩ Tô Đình đang lo được lo mất, nào ngờ giờ lại thấy cô ấy điềm tĩnh đến mức như đang đứng ngoài quan sát. Cô ấy bật cười khẽ: “Giỏi lắm đó A Đình, bình tĩnh thật đấy.”

Rồi cô ấy lại nghĩ thêm: “Nhưng mà, có vài chuyện mình thấy cũng chưa chắc đâu.”

Phụ nữ là người hiểu phụ nữ nhất, Tiết Nhân Nhân ra ngoài bao năm, mấy chuyện rối ren như phim truyền hình máu chó nào mà chưa từng thấy: “Hai cô mà cậu nói ấy, đều có vẻ lén lút, mờ ám. Nếu thật là bạn gái cũ, mà còn nghĩ mình giỏi hơn cậu, quan trọng hơn cậu, thì sao lại phải làm mấy chuyện lén lút phía sau lưng?”

Trông đã thấy giả tạo rồi, rõ ràng là cố ý làm cho người ta khó chịu.

Những người thật sự bản lĩnh, họ tìm đến đàn ông, chẳng thèm tốn thời gian so đo với phụ nữ. Như vợ cũ của Trần Tư Quang vậy, từ đầu đến cuối, chia tay rồi cô ta cũng chỉ gặp lại anh ta đúng một lần, thua đến mức không còn gì để nói, vừa khó coi lại vừa đáng thương.

“Để mình hỏi thử Trần Tư Quang xem anh ta biết gì về sếp cậu không.”

Tiết Nhân Nhân nói khi sắp xuống xe.

“Không cần đâu.” Tô Đình đưa tay vuốt gọn mấy sợi tóc rối ra sau tai, cúi người bế Mạch Mạch lên: “Cậu không muốn liên lạc với anh ấy thì đừng gượng ép, đừng vì chuyện của mình mà phải tìm anh ấy… Về đi, lái xe cẩn thận nhé.”

Cô đứng ở lề đường, đợi xe Tiết Nhân Nhân đi xa rồi mới dắt Mạch Mạch về nhà, bắt đầu sắp xếp đồ đạc chuẩn bị cho chuyến công tác.

Sáng hôm sau, cô đến công ty tập trung. Trùng hợp tầng ba hôm nay có buổi team building, mọi người cùng đi làm hoạt động mở rộng.

Trước khi đi, Tô Đình còn giúp Đới Ngọc Lan mang bản dự toán năm lên cho Chương Tuyết Dương. Thấy tầng ba vắng người, cô hạ giọng dặn: “Nhớ giúp em trông Mạch Mạch nha, trông cậy hết vào anh đó. Đừng để nó bị đói, tối nhớ châm thêm nước, ngày kia nhớ cho nó uống thuốc tẩy giun nữa…”

Cô lải nhải toàn mấy chuyện vụn vặt, Chương Tuyết Dương duỗi chân ra chặn lại: “Rồi em tính cảm ơn anh sao đây?”

“Mời anh ăn cơm.” Tô Đình tiện tay cầm tài liệu anh đã ký mang xuống chia cho các bộ phận.

“Anh thiếu gì bữa cơm của em à?” Chương Tuyết Dương bóp hai cái vào eo cô, khiến Tô Đình suýt kêu thành tiếng, vội đập tay anh: “Vậy em nấu cho anh ăn được chưa?”

Nói xong cô vòng qua chân anh bước ra ngoài, vừa khéo lại gặp Giang Na, liền xách bút lên đi nhanh.

Cỡ giờ đó, Giang Na lên lấy danh sách điểm danh, tiện thể gọi Chương Tuyết Dương, không ngờ lại trông thấy cảnh vừa rồi, đặc biệt là dáng Tô Đình xoay người bỏ chạy nhanh như gió, khiến ấn tượng trong lòng cô càng thêm sâu.

Càng nghĩ Giang Na càng thấy có gì đó không ổn. Cô vốn là người do Tôn Văn giới thiệu vào công ty, liền xuống hỏi Tôn Văn: “Sếp Tuyết Dương của mình… chắc là người khá nguyên tắc đúng không?”

“Ý cô là sao?”

“Tức là… sếp không phải kiểu đạo mạo giả nhân giả nghĩa, hay quấy rối nhân viên nữ chứ?”

Tôn Văn ngẩn ra: “Sao cô lại hỏi vậy?”

Giang Na liếc quanh thấy không có ai, bèn kể lại tỉ mỉ mấy lần mình vô tình thấy, giọng đầy nghi ngờ.

Tôn Văn không ngốc, nghe một lúc đã hiểu ra: “Ý cô là cô nghi sếp Tuyết Dương… quấy rối A Đình dưới tầng?”

Giang Na cẩn thận gật đầu.

Tôn Văn nhìn cô nàng đeo kính dày, ánh mắt trở nên khó tả. Một sinh viên ưu tú như thế, chẳng biết có phải học nhiều quá mà đâm ra ngốc không, sao lại chậm tiêu đến mức này chứ, đúng là… khù khà khù khờ.

Bình Luận (0)
Comment