Chương 62: Nịnh bợ – Anh rất nhớ em
*
Từ Quảng Châu đến Giang Môn hơn trăm cây số, Tô Đình và mọi người lái xe thẳng đến trường để tham gia buổi tuyên truyền ngày hôm đó.
Buổi tuyên truyền được sắp vào buổi chiều, đến nơi họ liền vào lớp học chuẩn bị. Tô Đình phụ trách tiết đầu tiên, sau khi điều chỉnh xong thiết bị, sinh viên cũng lần lượt vào lớp.
Phùng Ninh phát tờ giới thiệu và đơn đăng ký, phát xong quay lại nói: “Người đông ghê ha.”
“Thật ra là mình có mời người tới.”
Sợ ít người nên Tô Đình đã nhờ giáo viên ở đây giới thiệu vài sinh viên, còn trả thù lao để họ giúp tuyên truyền và rủ thêm người.
Phùng Ninh ngạc nhiên, giơ ngón cái khen: “Cậu lanh thiệt đó.”
Tô Đình cười: “Mình cũng học theo người ta thôi.” Trước đó khi đi Huệ Châu đào tạo, cô quen vài thành viên nhóm khác, về sau vẫn giữ liên lạc, còn được kéo vào mấy nhóm chat, thường xuyên hỏi họ vấn đề này kia, ai nấy đều rất nhiệt tình trả lời.
Rất nhanh, đến giờ tuyên truyền. Vì lớp học khá rộng nên phải dùng micro.
Tô Đình không phải lần đầu dùng micro, cũng không phải lần đầu nói chuyện trước đám đông, nhưng lần này lại khác, cô đang đại diện cho Chương Ký để quảng bá ra bên ngoài, hơn nữa trên vai còn mang nhiệm vụ quan trọng.
Nhìn đám sinh viên trước mặt, Tô Đình hồi hộp nuốt nước bọt. Ở hàng cuối lớp, Tiền Tú Quân và Phùng Ninh đều giơ tay cổ vũ, Phùng Ninh còn gõ điện thoại một dòng chữ: “Đình Đình giỏi nhất, giỏi đến ch** n**c luôn!”
Một kiểu cổ vũ vừa quê vừa gượng, Tô Đình cúi đầu cố nhịn cười, điều chỉnh lại nhịp thở, vài giây sau ngẩng lên với nụ cười tự nhiên: “Chào buổi chiều các bạn, rất vui được gặp mọi người trong buổi tuyên truyền của Chương Ký hôm nay…”
Giang Môn thuộc khu vực Châu Giang, là một thành phố đậm dấu ấn lịch sử. Sinh viên học ở đây phần lớn đến từ các tỉnh thành trong Quảng Đông, đều quen thuộc với các nhà hàng kiểu Quảng. Mà Quảng Châu, Thâm Quyến lại chính là hai thành phố mà đa số sinh viên mong được đến làm việc, trùng hợp Chương Ký đều có chi nhánh ở đó.
Sợ bài giới thiệu khô khan, Tô Đình cố gắng nói ngắn gọn, còn chuẩn bị vài câu hỏi nhỏ. Ai trả lời đúng sẽ nhận được quà, khiến sinh viên hứng thú hơn, không khí cũng dần sôi nổi. Đến giữa buổi, vẫn còn sinh viên mới đi vào nghe.
Nhờ buổi tuyên truyền này, Chương Ký nhận được sự quan tâm nhất định. Họ lập ngay một nhóm chat trong ngày, sinh viên lần lượt gia nhập.
Sang hôm sau là hội chợ việc làm, mấy quản lý từ chi nhánh cũ và chi nhánh Việt Tú cũng đến, phỏng vấn trực tiếp tại chỗ, đồng thời giải đáp chi tiết về các vị trí công việc, hiệu suất cao hơn hẳn.
Hơn nữa, thầy cô bên phòng việc làm ở đây rất thân thiện, còn giới thiệu thêm cho họ hai trường ở Dương Giang có hội chợ việc làm sắp tới, giúp liên hệ và đặt sẵn gian hàng.
Tô Đình không ngờ lại có được cơ hội tốt như vậy. Cửa hàng mới đang cần nhân sự, nếu bây giờ bắt đầu tuyển dụng và dự trữ, sang năm sẽ có thể huấn luyện. Cô nghiêm túc cảm ơn thầy giáo, sau khi báo lại với cửa hàng, tạm thời quyết định sang Dương Giang ở thêm vài ngày.
Thế là chuyến công tác vốn chỉ kéo dài ba ngày lại bị gia hạn. Tối đó, Tô Đình len lén gọi điện cho Chương Tuyết Dương, Mạch Mạch bị ốm, anh đã mang nó về Hải Châu để chăm sóc.
“Anh thấy hôm nay nó đỡ hơn chưa?” Tô Đình hỏi.
Chương Tuyết Dương mở video lên: “Em tự xem đi.”
Mạch Mạch vẫn còn hơi uể oải, nhưng vừa thấy Tô Đình là lập tức dán mắt vào màn hình, nhận ra cô thì phấn khích đến mức muốn l**m cả ống kính. Chương Tuyết Dương đưa một ngón tay đẩy nó ra: “Làm ướt điện thoại của tao, lập tức cho về Lệ Loan.”
Giọng điệu dữ dằn, Mạch Mạch chưa từng chịu uất ức thế này, nhưng chó ở dưới mái nhà người ta thì đành cúi đầu, chỉ biết đứng đó khịt khịt mũi, mong ngửi được chút hơi của Tô Đình.
Tô Đình nhìn mà thấy xót: “Em sắp về rồi, vài hôm nữa thôi.”
“Vài hôm là mấy hôm?”
“Chắc… hai, ba ngày?” Tô Đình cũng không dám chắc, phải tới Dương Giang xem tình hình hội chợ việc làm kéo dài bao lâu mới biết.
Nhìn Mạch Mạch trong màn hình, cô chợt nhớ ra: “Anh có cho nó uống thuốc tẩy giun chưa?”
“Cho uống rồi.”
Anh nói hời hợt, khiến Tô Đình tò mò: “Anh cho uống kiểu gì thế?” Mỗi lần cô cho uống là khổ sở lắm, trộn vào gì nó cũng không chịu, lỡ mà nuốt phải lại nôn ra ngay.
“Bẻ miệng ra, nhét thẳng vào.” Lion lúc đó chen vào khung hình, Chương Tuyết Dương đuổi nó mang Mạch Mạch đi, rồi cầm điện thoại ra ban công: “Hôm nào anh đưa chó của em đi làm giấy đăng ký, kẻo ra đường bị bắt đưa vào trạm.”
“Có làm được không?” Tô Đình nhớ giống chó cỏ hình như thuộc loại cấm nuôi.
“Không nghĩ cách à?”
Thật ra Tô Đình cũng từng nghĩ qua: “Em thấy trên mạng nhiều người nói có thể giả làm giống khác…” Cô vẫn đang tính xem giả làm giống nào thì hợp lý.
“Đợi em về rồi nói.” Chương Tuyết Dương hình như đã có chủ ý, nhưng giọng anh lạnh như đóng băng, không cần nhìn cũng biết tâm trạng không vui. Tô Đình cảm thấy lạ, rõ ràng ở công ty anh vẫn bình thường, sao nói chuyện với cô lại như con nít thế.
“Anh không vui à?” Cô cũng ra ngoài ban công, nhìn thấy Chương Như dưới lầu xách đồ nướng về, trên tay còn cầm nguyên dãy trà chanh Vitasoy, lười đến mức không buồn bóc nắp, cắm ống hút uống luôn.
Cô mải chú ý đến Chương Như, cả cuộc gọi lại chỉ hỏi han con chó, khiến Chương Tuyết Dương thấy chướng mắt: “Sau này em muốn đi đâu, bảo chó của em lái xe đón đi.”
Tô Đình sững lại, nghe ra được anh đang giận dỗi. Cô dụi mắt vì buồn ngủ, rồi bất chợt bật cười: “Anh phiền ghê…”
Không lâu sau, Chương Như lên phòng, mùi đồ nướng lan khắp nơi. Cô mở chai trà chanh đưa cho Tô Đình: “Ăn nhanh đi, mua ở quán xiên nướng đó. Tiếc là không có đèn lồng… Chị Tú Quân đâu rồi?”
“Chị ấy ngủ rồi, nói là không ăn khuya.”
“Vậy thì tụi mình ăn.”
Tô Đình cầm một xiên da gà, lớp da mỏng mà dai, nướng cháy giòn, mỡ chảy ra thơm nức.
TV đang mở, chiếu bản Phong Thần Bảng do Ôn Bích Hà đóng, hai người vừa ăn vừa xem, Chương Như còn có thể cùng lúc lướt Khoảnh Khắc WeChat.
Cô thấy bài đăng của Thái Thải, có vẻ là một dòng cảm khái hơi kỳ lạ, liền gọi Tô Đình đến xem, nhưng khi bấm lại thì bài đã bị xóa. Chương Như ngả ra giường: “Chị Thái Thải hình như không ổn nha…”
Đăng rồi xóa liền, trông y hệt tâm trạng tiêu cực nửa đêm.
Tô Đình nghĩ ngợi một lát: “Chắc lại chuyện công việc thôi.” Bên cửa hàng mới đang sắp xếp nhân sự, nhưng hình như không có tên của chị ấy, hoặc vị trí được giao không như ý, nên vừa hụt hẫng vừa thấy khó chịu.
“Vậy thì hết cách rồi, đâu có gì trên đời thuận theo ý mình hết.” Chương Như vốn không mấy quan tâm chuyện này, nhưng nhìn sự việc lại khá thấu đáo, đôi lúc còn buông vài câu rất tỉnh: “Làm quản lý khác làm nhân viên thường. Nhất là ở cấp trung và cấp cao, đó là giai đoạn mờ mịt nhưng dễ mắc kẹt nhất. Có khi phải tàn nhẫn, có khi phải hy sinh, như lột một lớp da mới có thể tiến lên. Ai cứ chăm chăm vào lợi ích trước mắt thì đi không xa được.”
Tô Đình suy nghĩ kỹ những lời ấy, rồi nghiêm túc gật đầu: “Em nói đúng thật.”
“Thấy chưa?” Chương Như đắc ý: “Nếu không thoát ra khỏi cách nghĩ đó, thì mãi chẳng thể tiến thêm một bậc.” Nơi làm việc là vậy, muốn được phải biết buông, nghe anh cô ấy nói thế đấy.
Hôm sau, họ lên đường đến Dương Giang, điểm đầu tiên là quận Giang Thành.
Trường này rất lớn, có nhiều doanh nghiệp đến tham gia hội chợ việc làm, Tô Đình và đồng nghiệp bận rộn đi lại khắp nơi. Vì phải nói chuyện quá nhiều, cổ họng cô bắt đầu khàn khàn, giọng hơi khô rát.
Tối về khách sạn, ai cũng mệt rã rời, chẳng ai muốn tắm rửa, Tô Đình nhắm mắt ngủ thiếp đi một lúc, khi tỉnh dậy thấy tin nhắn của Chương Tuyết Dương gửi đến.
Là ảnh của Mạch Mạch, nó nằm cuộn tròn trên ghế sofa ngủ say, nhìn là biết đang ngủ rất ngon, mí mắt còn hơi lật ra ngoài.
Nhìn bức ảnh, tim Tô Đình khẽ thắt lại. Cô nghĩ đến Chương Tuyết Dương, những ngày Mạch Mạch ốm đều do anh chăm. Anh không giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng rất tỉ mỉ, chỉ nhìn dáng ngủ của Mạch Mạch cũng biết.
Bên cạnh, đống chăn động đậy, Chương Như rốt cuộc cũng chịu bò dậy đi tắm: “Ngày mai còn buổi nữa hả?”
Cô ấy hỏi Tô Đình.
Tô Đình gật đầu: “Ừ, mai còn một buổi, sau đó qua quận Dương Đông, chắc là xong rồi về Quảng Châu.”
“Hay quá, về Quảng Châu em nghỉ ba ngày, mệt tới nỗi cảm giác ngực nhỏ đi một cỡ luôn đó.” Chương Như vẫn cái kiểu tưng tửng ấy, vừa than vừa lắc lư đi vào phòng tắm.
Trong tiếng nước từ vòi sen, Tô Đình gọi điện cho Chương Tuyết Dương: “Anh ngủ chưa?”
“Chưa.” Chương Tuyết Dương gập laptop lại, hỏi: “Lại muốn xem chó của em à?”
Anh liếc nhìn ra phòng khách, con chó nhỏ đã tỉnh, ngoan ngoãn tự chơi một mình. Một quả bóng màu cà phê bị nó đẩy từ ghế sofa lăn xuống thảm, rồi lăn đến trước mặt Lion. Nó đứng dậy, nhưng lại không dám tới gần.
Lion chẳng buồn để ý đến vẻ tội nghiệp đó, xoay người quay mặt vào tường. Thấy vậy, con chó nhỏ mới rụt rè, từng bước một tiến lại gần.
Nhìn cảnh đó, Chương Tuyết Dương bất giác nhớ đến chủ của nó. Một con chó cũng biết nhớ người, còn anh thì đang nghe giọng cô gái đầu dây bên kia yếu ớt vang lên: “Em mệt à?”
“Mệt chứ, hôm nay đi hơn mười ngàn bước, sắp bẹt cả chân rồi.” Tô Đình than nhỏ.
“Lần sau dẫn thêm người đi, mấy người như các em rõ ràng không đủ.”
“Dạ, lần tới kéo cả nhóm bên Thâm Quyến đi luôn.” Tô Đình vừa nói vừa vươn vai thật dài trong điện thoại, giọng lười biếng mà mềm mại: “Sếp Tuyết Dương, bọn em còn giúp cửa hàng mới tuyển được người đó nha, qua Tết là họ có thể đi làm, vừa khéo để dự trữ nhân sự.”
Cô nói với vẻ đắc ý, Chương Tuyết Dương đứng dậy, nhặt quả bóng lên đặt lại cho Mạch Mạch, tiện tay lấy thêm một quả bóng bầu dục đưa cho nó chơi, rồi nói vào điện thoại: “Cực cho em rồi.”
Bước ra ban công, anh châm điếu thuốc, chậm rãi nhả khói: “Xem ra chuyến công tác này của các em gặt hái được nhiều nhỉ?”
“Dạ có chứ, tụi em không ngờ lại có thể chạy được nhiều trường như vậy, tiếp xúc với bao nhiêu sinh viên.” Tô Đình hào hứng kể, từ buổi thuyết trình đến việc lôi kéo người tham gia, rồi cả cách trao đổi trọng điểm, và nguồn tài nguyên từ trường học lẫn giáo viên đều có thể tiếp tục khai thác.
Cô càng nói càng phấn khích, tràn đầy cảm giác thành tựu khi công việc mình tham gia, thậm chí là chủ động dẫn dắt, đã đạt được kết quả thực tế.
Chương Tuyết Dương lặng lẽ nghe, gõ nhẹ tàn thuốc vào gạt tàn.
Môi trường làm việc ở cửa hàng cũ thật ra không hề dễ chịu, hơn nữa công việc của trợ lý cửa hàng lại vô cùng tạp nham, phải tiếp xúc với rất nhiều người, từ nhân viên cấp thấp đến quản lý, chủ cửa hàng, trình độ và tính cách mỗi người mỗi khác, thậm chí ngay cả cách giao tiếp cũng không giống nhau. Chỉ cần thiếu một chút kiên nhẫn thôi cũng sẽ khiến người ta thấy bực bội không chịu nổi. Nhưng cô lại có thể bình tâm, làm việc đâu ra đấy, đối nhân xử thế chưa từng nóng nảy, chăm chỉ và cẩn thận, không bao giờ vượt khuôn phép. Ngay cả khi hẹn hò với anh, điều đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là không để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc, chưa từng có ý định nhờ vào anh dù chỉ một chút để khiến bản thân được nhàn hơn.
Chương Tuyết Dương rít nốt hơi thuốc cuối cùng, định dập tàn. Không biết từ lúc nào, con chó nhỏ Mạch Mạch đã chạy ra, đứng cách đó hai mét quan sát anh. Thấy anh không có ý xua đuổi, nó liền tiến lại, nằm xuống trước mặt, vểnh tai lắng nghe giọng nói của Tô Đình.
Bộ dạng ấy, chẳng khác nào một đứa trẻ bị bỏ lại ở nhà.
Chương Tuyết Dương bật loa ngoài, đợi đến khi Tô Đình gần nói xong mới gọi tên cô: “Tô Đình.”
“Dạ?”
“Anh rất nhớ em.” Rõ ràng chỉ mấy ngày không gặp, cách nhau hơn hai trăm cây số thôi, nhưng người vốn ngày nào cũng được ôm trong lòng mà xa lâu như vậy, quả thật sẽ có những khoảnh khắc khiến anh chợt nhớ đến cô, rồi một câu nói sến súa cứ thế buột miệng ra.
Mạch Mạch bên cạnh sủa một tiếng “Gâu!”, dường như đang nói: “Em cũng nhớ mà.” Từ trước đến nay, chúng nó chưa từng xa nhau lâu đến thế.
Trong ống nghe im lặng rất lâu, mãi mới truyền đến một tiếng khẽ khàng: “Biết rồi mà.” Tiếp đó là một câu phá hỏng bầu không khí: “A Như ra rồi, nói sau nhé.”
Điện thoại bị cúp, Chương Tuyết Dương ngả người tựa vào ghế, ngẩng đầu ngắm trăng một lúc rồi đứng dậy. Thấy Mạch Mạch vẫn còn nhìn mình, đôi mắt tròn xoe xoay qua xoay lại, anh liền nói: “Nhìn gì? Mẹ mày không cần mày nữa đâu.”
Không hiểu sao lại buột miệng nói ra câu ấy.
……
Ngày hôm sau, vẫn là ở cùng một trường đại học, nhưng Tô Đình đã tranh thủ được thêm một buổi tuyên truyền nữa.
Cô từng xem qua bản phân bổ nhân sự do Chương Tuyết Dương lập, biết rằng cửa hàng mới cần một đội ngũ rất lớn. Mà ngành ẩm thực vốn là ngành lao động tập trung, nhân lực chỉ có thể thấy ít chứ không bao giờ là đủ, nên cô muốn cố gắng tuyển thêm nhiều người một chút.
Liên tiếp mấy ngày đi tuyển dụng, cả nhóm ai nấy đều giữ được tinh thần rất tốt, từ buổi tuyên truyền đến việc kéo sinh viên tham gia, đều thu hút được không ít người. Họ nhận về một xấp hồ sơ dày, còn trò chuyện rất lâu với thầy phụ trách việc làm của trường, thu hoạch xem như khá ổn.
Trên đường trở về khách sạn, cả nhóm vừa đi vừa hát theo nhạc phát ra từ loa — từ “Đường nhảy múa” của Trần Tuệ Nhàn cho đến “Bầu trời xanh” của Huỳnh Tử Hoa: Bầu trời xanh cao vời treo giấc mộng của tôi, sâu tận đáy biển…
Cảm giác ấy, thật sự rất vui vẻ.
Một công việc có thể học hỏi được nhiều điều, một nhóm đồng nghiệp hòa hợp, cùng một người yêu biết quan tâm — Tô Đình cảm thấy mình đã nhận được rất nhiều khi làm ở cửa hàng Chương Ký. Khoảnh khắc ấy, cảm xúc trong lòng cô dâng đến đỉnh điểm, dường như cũng bị lây từ Chương Tuyết Dương, cô nhắn cho anh một tin: “Em cũng nhớ anh lắm.”
Trong xe, nhạc vẫn vang lên, Chương Như nhận một cuộc điện thoại, cuối cùng cũng chịu vặn nhỏ âm lượng: “Alo? Anh Côn hả?”
“À… sinh nhật anh hai em à? Anh không nói chắc em quên mất rồi.”
Tô Đình quay đầu nhìn cô, bên kia nói gì đó mà cô không nghe rõ, chỉ thấy Chương Như cứ liên tục gật đầu: “Được được, em biết rồi, vậy mai em quay về.”
Không lâu sau, họ về đến khách sạn. Ba người tụ lại trong phòng đối chiếu lại thông tin từ trường, tranh thủ nghỉ ngơi sớm, tinh thần chẳng còn bao nhiêu, đầu óc cũng mơ hồ cả.
Tô Đình vẫn nghĩ đến cuộc điện thoại ban nãy của Chương Như. Danh sách sinh nhật của nhân viên từng được gửi qua nhưng chẳng có cửa hàng nào ghi đến tên Chương Tuyết Dương, ngay cả cửa hàng cũ cũng không, nên cô hoàn toàn không hay biết chuyện này. Nhưng thực ra mấy tháng trước cô từng xem qua chứng minh thư của anh, đại khái nhớ là ngày sinh rơi vào khoảng thời gian này.
Cô do dự một lát rồi hỏi Chương Như: “Mai em về à?”
“Ừ, sinh nhật anh em mà. Bạn anh ấy nói muốn tổ chức tiệc mừng cho anh ấy.” Đây cũng là sinh nhật đầu tiên của Chương Tuyết Dương sau khi anh về nước. Hiếm khi đám bạn chí cốt của anh nhớ đến, nên dù toàn bọn đàn ông miệng mồm độc địa, tình nghĩa thì vẫn rất đáng quý.
Chương Như đang bôi mặt nạ, vừa lúc nhận được tin nhắn của Lục Côn hỏi cô ấy có dẫn ai theo không, giọng điệu kỳ lạ. Cô ấy trả lời lại: “Em dẫn ai chứ, là Giai Giai hả? Anh em có cho cậu ấy tán đâu.”
“… Chị đi được không?” Tô Đình bỗng hỏi.
Chương Như ngẩng lên, mặt dính đầy bùn: “Đi đâu, mừng sinh nhật anh em á?”
Tô Đình gật đầu: “Sếp Tuyết Dương bình thường cũng quan tâm chị lắm, lần này bài tuyên truyền PPT là anh ấy giúp chị chỉnh, còn giúp chị sắp xếp lại ý tưởng nữa.” Cô cười, nụ cười bỗng rạng rỡ hẳn, nếp mí mảnh cong cong lên: “Cho chị cơ hội nịnh sếp một lần được không?”
Câu nói ấy khiến Chương Như sững người. Quả thực chẳng giống Tô Đình chút nào, trong ấn tượng của cô, mỗi lần gặp Chương Tuyết Dương, Tô Đình toàn né sang một bên, như học trò sợ thầy giáo vậy. Nhưng không ngờ cô “học trò ngoan” ấy cũng có ngày muốn lấy lòng thầy. Chương Như hắt hơi, ngáp dài một cái, nước mắt chảy xuống mặt nạ trông như hai dòng bùn lăn: “Được thôi, chị muốn đi thì đi, nhưng mai xong là phải về Quảng Châu ngay, không được nghỉ đâu, mệt lắm đấy.”
“Không sao, về Quảng Châu rồi nghỉ cũng được.” Nói xong, Tô Đình đi tắm.
Cô không định giấu Chương Như thêm nữa, cảm thấy tối mai là cơ hội rất thích hợp, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý nếu bị cô ấy treo lên đánh cũng chịu.
Tắm xong, cô nhận được tin nhắn của Chương Tuyết Dương: “Vậy khi nào em về?”
“Ngày kia, bọn em phải nghỉ lại nửa ngày, mệt lắm rồi.” Tô Đình cố tình trả lời như vậy, nếu không, bất ngờ còn đâu gọi là bất ngờ nữa.
Thổi khô tóc xong bước ra, Tô Đình thấy Chương Như nằm ngủ trên giường, tứ chi dang rộng, mặt nạ trên mặt đã khô cứng lại.
Cô lấy khăn rửa mặt thấm nước, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng giúp cô ấy lau sạch.
Chương Như buồn ngủ đến đờ đẫn, mắt nhắm nghiền, mặc cho cô chăm sóc, miệng còn lẩm bẩm vài câu chẳng rõ đang nói gì.
Tô Đình lau xong lại bôi thêm chút kem dưỡng, nhìn cô bạn đang mơ màng nhưng vẫn không kìm được tò mò, liền mở ảnh chụp chung trong vòng bạn bè của cô ra, chỉ vào người phụ nữ trong hình hỏi: “A Như, người này là ai thế?”
“Ai?” Chương Như chỉ hé được một khe mắt nhỏ, liếc nhìn màn hình, mất một lúc mới nhận ra người đó là Hứa Đan, đúng là người cô vừa gặp lại trong buổi họp mặt cựu sinh viên hôm nọ. “À, chị ta à, là bạn gái cũ của anh Simon, chính là chủ nhà của chị đó.” Nói xong liền nhắm mắt luôn: “Hỏi chị ta làm gì thế?”
Vậy là… chắc đúng là hiểu lầm rồi.
“Không có gì đâu…” Tô Đình khẽ lẩm bẩm, quay lại thấy Chương Như nằm một chân đè lên chăn, liền chỉnh điều hòa cao thêm một chút, sợ cô bạn cảm lạnh.
Ngày cuối cùng ở Dương Giang, hội tuyển dụng kết thúc vào buổi chiều. Ba người họ thay phiên nhau lái xe trở về Quảng Châu.
Trên đường đi, Tô Đình vẫn nhắn vài tin cho Chương Tuyết Dương, cố nhấn mạnh rằng ngày mai cô mới về, rồi hỏi anh hôm nay đi đâu. Anh trả lời ngắn gọn: “Ăn với bạn.”
“Ồ.” Cô gửi lại một sticker, không nhắn thêm gì nữa.
Dần dần, xe tiến vào địa phận Quảng Châu, chạy đến khu Bạch Vân.
Xe của Chương Tuyết Dương đã đỗ trong bãi, chỗ này Tô Đình từng đến rồi, chính là nhà hàng riêng của Trần Tư Quang, không phục vụ khách ngoài.
Trời Quảng Châu đổ mưa, nhiệt độ cũng hạ xuống. Vừa bước xuống xe, khí lạnh thổi qua khiến vẻ nghiêm nghị của Chương Như bay biến, cô không mang áo dày, cùng Tô Đình run rẩy đi vào trong nhà hàng.
Tô Đình vốn quen chỗ này hơn, sợ bị Chương Tuyết Dương nhìn thấy, liền kéo Chương Như vòng ra phía sau, đi men theo hồ cá và đình nghỉ mát.
Chỉ là quá xui xẻo, khi vừa đi đến hòn giả sơn, hai người lại thấy Hứa Đan đang đứng đối diện với Chương Tuyết Dương.
Nghe thấy Hứa Đan đang khóc, vừa nói “xin lỗi”, vừa nghẹn ngào: “Em đã nộp đơn xin chuyển công tác về nước rồi. Em không tin là anh thật sự không có chút tình cảm nào với em. Anh đã từng giúp em nói đỡ, thay em uống rượu, cùng em tăng ca, giúp em giành lại dự án. Hôm em bị chuốc say, cũng là anh đến đón em… Tuyết Dương, em thật lòng thích anh, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
“Vãi thật!” Chương Như buột miệng thốt lên, đang định hỏi xem chuyện gì xảy ra thì bóng người bên cạnh vụt qua, Tô Đình quay đầu bỏ đi, nhanh đến mức như bị ai đuổi.
“A Đình?” Chương Như vừa định chạy theo thì thấy anh trai mình liếc qua một cái, hai chân sải dài, bước đi còn nhanh hơn cả cô ấy, không chút do dự mà đuổi theo thẳng.