Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 68

Chương 68: Về nhà – Tinh thần đáng khen

*

“Anh đang cai thuốc à?”

Lúc này mà còn có tâm trí nghĩ đến chuyện đó, Chương Tuyết Dương liền ép sát lại: “Vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc hả?”

Tô Đình lắc đầu. Trước đây anh hút cũng không nhiều, chỉ thi thoảng mới nghe thấy thoang thoảng mùi thuốc: “Anh đang cai thật à?” Cô xác nhận lại.

“Cai thuốc đâu phải một ngày là xong, em nghĩ khả năng kiềm chế của anh mạnh đến thế sao?”

Lion khát nước, vừa về đã chạy đi uống liền. Uống xong nghe thấy tiếng người nói, nó lại chạy ra cửa, tò mò nhìn đôi nam nữ bên kia.

Tính tình mềm mỏng thì thân thể cũng mềm mỏng, Chương Tuyết Dương và Tô Đình dừng lại nơi cửa một lát, bắp chân bị lion húc mấy cái, anh quay lại định đuổi nó đi thì Tô Đình lại ôm anh, không chịu buông.

Cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, Chương Tuyết Dương khẽ nhướng mày, bèn bế cô lên, vòng qua Lion, đi thẳng vào phòng ngủ.

Lúc bước vào, anh định bật đèn, lại bị cô kéo lại, nên dứt khoát cứ để vậy mà đi tiếp: “Ở nhà thấy thế nào?” Anh hỏi.

“Gì cơ… thấy thế nào?”

“Không phải em nói có người giới thiệu em đi xem mắt à?”

Lại còn là hai người, chuyện gì anh cũng nhớ rõ.

“Xem mắt thì sao, anh chưa từng đi chắc?” Tô Đình vừa dứt lời, Chương Tuyết Dương đã ngồi dậy định cởi áo, lại nghe cô khẽ cười: “Làm sao bây giờ? Em tới kỳ rồi, hôm nay vừa mới bắt đầu.”

Trong ánh sáng mờ mờ, hai ánh mắt chạm nhau. Chương Tuyết Dương bóp nhẹ mặt cô, ngón trỏ dùng sức ấn nơi cằm: “Cố ý chứ gì?”

“Là lỗi của em à? Là anh không cho em cơ hội giải thích.” Tô Đình ngoan ngoãn, giọng điệu cũng rất dịu: “Thế nên em phải về thôi.”

“Về đâu?”

“Về nhà em chứ sao.” Tô Đình gạt tay anh ra: “Ở nhà anh em thấy không tiện.”

Không có món đồ nào là của cô cả.

Chương Tuyết Dương hít sâu mấy hơi, sau đó buông một câu: “Đợi đó.”

Anh ra ngoài, còn Tô Đình thì nằm trên giường chờ. Một lúc sau anh trở về, mang theo cả một túi lớn, băng vệ sinh loại ngày, loại đêm, thêm cả miếng dán ấm và thuốc giảm đau ibuprofen.

Tô Đình tuy không bị đau bụng kinh, nhưng khi nhìn thấy hai món sau vẫn bật cười: “Anh đúng là nhớ dai thật đấy.”

Chương Tuyết Dương liếc cô một cái, không biểu lộ cảm xúc gì, rồi đi lên phòng tắm tầng trên, ở đó rất lâu.

Tô Đình cũng đi tắm, ra ngoài lấy điện thoại xem camera, nói chuyện mấy câu với Mạch Mạch. Lion nghe thấy giọng, cũng chạy đến nhìn, thấy là Mạch Mạch thì lại chán, quay đi mất.

Một lúc sau Chương Tuyết Dương xuống lầu, quấn khăn tắm đi vào phòng thay đồ.

Tô Đình cũng theo vào, bị anh liếc một cái, liền im lặng kéo cổ áo lên, nằm xuống giường ngủ.

Điện thoại của Chương Tuyết Dương reo, anh cầm lấy, tiện thể đuổi Lion đang lẽo đẽo theo sau ra ngoài. Tô Đình nằm trong chăn, nghe tiếng anh đi qua đi lại nói chuyện điện thoại, hình như là bạn anh gọi, nói tiếng Quảng, bàn bạc chuyện gì đó, loáng thoáng còn nghe thấy cả cái tên Từ Bích Song.

Một lúc sau Chương Tuyết Dương quay lại, nằm xuống bên cạnh cô. Đây là lần đầu tiên Tô Đình thấy anh nhắm mắt nhanh như vậy.

“Anh giận à?”

Chương Tuyết Dương nhắm mắt, không đáp.

Tô Đình quả thật càng ngày càng gan, liếc tấm chăn rồi hỏi nhỏ: “Anh ở trên đó lâu thế, bận gì vậy?”

“Tô Đình.” Chương Tuyết Dương mở mắt, ánh nhìn dây dưa khó nói, nhưng cuối cùng chỉ xoay người cô lại: “Ngủ đi.”

Giọng anh có phần nặng hơn thường ngày, nhưng Tô Đình giờ đã không còn sợ anh như trước nữa. Cô rúc vào lòng anh, ngửi thấy hương bạc hà trong vắt từ nước sau cạo râu còn vương lại trên người anh: “Trễ vậy rồi, anh còn cạo râu à?”

Chương Tuyết Dương không nói gì. Cô lại hỏi tiếp: “Hồi đó anh đi xem mắt với Từ Bích Song…” Tô Đình nhớ lại từng nghe được một cuộc điện thoại của anh,“Nếu Từ Bích Song không phải để tóc ngắn, thì có phải anh đã chọn cô ấy rồi không?”

“Em nghĩ anh bị ám ảnh bởi tóc chắc?”

Chương Tuyết Dương nói giọng hờ hững, nhưng sống mũi anh lại theo thói quen khẽ vùi vào mái tóc đen mềm mượt của cô.

Tô Đình bị anh ôm từ phía sau. Cô đâu phải công chúa hạt đậu, nhưng nằm kiểu này đúng là không thoải mái thật: “Em giúp anh nhé?”

Cô hơi xoay đầu lại, giọng đầy thành ý.

Cổ họng Chương Tuyết Dương khẽ chuyển động: “Thôi, em còn phải học nhiều.”

Tô Đình thấy bị anh xem thường, chẳng phải chỉ là chuyện đó thôi sao, dù sao thì cô cũng biết phải làm thế nào chứ.

Ngón chân cô lén khẽ trườn lên, liền bị Chương Tuyết Dương kẹp chặt lấy: “Không muốn ngủ à?”

“Em muốn nằm bên này không được sao?” Tô Đình dứt khoát xoay người đối diện với anh. Tư thế này đúng là thuận tiện hơn, dưới ánh nhìn sắc bén của anh, cô đánh liều, bàn tay dò dẫm chạm đến nơi đang cứng rắn của anh: “Vậy thế này được chưa?”

Chương Tuyết Dương nhìn thẳng vào mắt cô, rất lâu sau mới đáp: “Được, rất tốt.”

Cực kỳ tốt.

Cô càng gan dạ, càng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Tô Đình rất thích nghe tiếng thở của anh, trầm thấp mà mạnh mẽ. Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh cao đến lạ, đặt tay lên ngực anh: “Chỗ này của anh cũng đập nhanh thật.”

“Lúc như vậy mà không đập nhanh thì mới là có vấn đề.”

Chương Tuyết Dương ôm lấy cô, vòng tay lại quấn ra trước, mười ngón tay đan xen chặt chẽ: “Còn gì nữa không, Tô Đình?”

Giọng anh khàn đi, ánh mắt lại mang theo thứ bản năng hoang dã khiến tim người run lên.

Tô Đình vốn tưởng mình đã quen thuộc, nhưng lần này, thật sự lại một lần nữa bị dọa sợ bởi những chuyển động và hơi thở áp sát thấp trầm của anh.

“Không dám à, Tô Đình?” Giọng Chương Tuyết Dương mơ hồ, nửa trêu chọc nửa dụ dỗ. Anh đúng là chẳng phải người tốt lành gì, còn rảnh rỗi dùng khích tướng để ép cô.

Cuối cùng, Tô Đình cũng bị anh dồn đến mức không thể không tiếp tục, thời gian còn kéo dài đến kinh người, lại còn bị chê thể lực kém: “Phải rèn luyện thêm, hôm nào đi leo núi với anh.”

“Em không đi leo núi với anh đâu.” Tô Đình tắm lại lần nữa, gương mặt đỏ đến mức không chịu nổi, vùi sâu trong gối.

Sáng hôm sau cô dậy, Chương Tuyết Dương đã vận động xong ở tầng trên, đang ở bếp chuẩn bị đồ ăn cho Lion, rồi lại nấu bữa sáng cho cả hai người.

Anh mặc áo ba lỗ màu xám, tóc sau gáy cắt gọn, tâm trạng có vẻ rất tốt, cả người toát ra vẻ lười nhác mà phóng túng.

Lion có lẽ cũng cảm nhận được tâm trạng của chủ, táo tợn giẫm lên chân anh, cái đầu lông xù cọ vào cánh tay anh, nhưng nhanh chóng bị anh đẩy ra không thương tiếc: “Tấm lót, tự đi trải cho ngay ngắn.”

“Gâu!” Lion sủa một tiếng như cãi lại.

Tô Đình đi tới giảng hòa, giúp Lion trải lại tấm lót, còn chỉnh cả khay cơm cho nó.

Khoảnh khắc ấy, Lion như tan chảy cả xương cốt, nhìn cô bằng ánh mắt si mê đầy đồng cảm, hận không thể mặc váy đen biểu diễn ngay tại chỗ.

Mãi đến khi Chương Tuyết Dương bưng đồ ăn đặt trước mặt nó, nó mới nghiêm mặt trở lại.

Tô Đình không nhịn được hỏi: “Sao anh lúc nào cũng dữ với Lion thế?”

“Có lẽ vì nó đã cắn nát ba bộ sofa, một cái tivi, một tấm thảm và vô số đôi giày của anh chăng?” Giọng Chương Tuyết Dương thản nhiên, nói xong anh liếc sang cô, trông như vô tình, nhưng Tô Đình khẽ kéo lại cổ áo, đứng dậy đi mất.

Cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, lúc mặc áo lót thì theo thói quen đỡ nhẹ một chút, chợt trong đầu lại thoáng hiện lên những hình ảnh mơ hồ đêm qua, da đầu tê rần, từ mặt đến cổ nóng ran.

“Ăn sáng đi.” Chương Tuyết Dương đến gõ cửa, còn tốt bụng nhắc: “Cứ chần chừ nữa là muộn giờ rồi đấy.”

Tô Đình đúng là có chần chừ thêm một lát, đóng cửa bình tâm lại, lúc bước ra thì gương mặt vẫn còn hơi đỏ.

Chương Tuyết Dương nhìn cô một cái, không nói gì.

Bữa sáng là mì trứng, sợi mì mềm mượt, thêm quả trứng lòng đào, nước súp đậm đà, thấm vào từng sợi mì khiến hương vị càng dậy lên.

“Anh tự nấu à?” Tô Đình hỏi.

“Nhà làm sẵn, thi thoảng gửi tới, anh bỏ vào tủ lạnh.” Chương Tuyết Dương ăn rất nhanh, ăn xong liền mở lịch công việc, hôm nay anh phải đi Thâm Quyến kiểm tra cửa hàng.

Thấy anh nghiêm túc, Tô Đình cúi đầu nói nhỏ: “Anh lát nữa đưa em đến bệnh viện nhé, em phải lấy kết quả khám sức khỏe.”

Công ty có hơn trăm người, có người chỉ khám tổng quát thông thường, có người chú trọng sức khỏe nên làm cả gói đầy đủ, vì thế kết quả mãi hôm nay mới có.

Sau khi nhận, Tô Đình mất một lúc phân loại theo phòng ban, rồi trong cuộc họp sáng giao cho các quản lý mang về phát lại.

Vì liên quan đến thông tin sức khỏe cá nhân nên tất cả đều được niêm phong, mấy người họ mở riêng phần của mình trong văn phòng.

Đới Ngọc Lan phát hiện mình bị u tuyến giáp, cấp độ 4A.

Chị sờ cổ, lo lắng nói: “Chết rồi, trước giờ chị cứ tưởng mình khỏe lắm, sao lại mọc ra thứ này?”

“Đừng sợ, chị Lan.” Chương Như nói: “Mợ em cũng bị cái này, nhiều năm rồi, chỉ cần theo dõi tái khám đều đặn là được.”

Tô Đình cũng lên tiếng an ủi: “Bác sĩ nói rồi, nếu lo thì đi chọc hút thử, mà có phải mổ bỏ cũng không phải phẫu thuật lớn đâu. Bình thường cứ giữ tâm trạng thoải mái, cố gắng đừng để mình lo lắng quá.”

Quản lý cả một cửa hàng, Đới Ngọc Lan lắc đầu: “Sao mà không lo cho được.” Ở nhà còn có một “tiểu quỷ”, thật đúng là con nít khó nuôi, ngày nào cũng bị nó làm cho bực mình.

Chương Như lại thấy đứa nhỏ như thế là tốt: “Chị Lan không hiểu rồi, thằng nhỏ như vậy gọi là hoạt bát đó. Hồi đó nếu anh trai em mà có được nửa phần lanh lợi như nó, thím em chắc đã cười không khép miệng nổi rồi.”

Như kiểu Chương Tuyết Dương ấy, mở miệng ra là dập người ta liền, không thì lười chẳng buồn cãi, Chương Như còn nghi ngờ anh mình sinh ra đã mang một gương mặt khó ở, khiến ai cũng phải im miệng.

Tất nhiên cũng có lúc anh chơi xấu. Như hồi ở nhà cũ, có lần hàng xóm xây tường lấn đất, nói mãi không xong. Bác thím bận làm ăn, còn anh trai cô thì tỏ ra không mấy để tâm, nhưng hằng ngày lại gọi đám bạn tới trước cửa nhà tập bóng, không cãi vã gì, mỗi người cầm một quả bóng, ném thẳng vào bức tường ấy suốt, chưa xây xong đã sập rồi.

Đới Ngọc Lan cũng nhớ lại, hồi cấp ba Chương Tuyết Dương vốn ít nói, cả người toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng kiêu thì kiêu, con trai mà biết giữ mình, không gây chuyện là mừng rồi: “Dì Quỳnh thật có phúc, sinh được cậu con trai chẳng phải bận tâm điều gì.”

Nói xong, chị lại liếc nhìn Tô Đình, ý tứ trong lời đã rõ ràng khỏi cần nói thêm.

Tô Đình cúi đầu sắp xếp tài liệu in, rồi chạy ra quầy thu ngân.

Buổi trưa cô ăn với Phùng Ninh, nhắc đến chuyện của Tiết Nhân Nhân: “Nhân Nhân nói cuối tuần về à?”

“Hình như vậy đó.”

“Cậu ấy đi một mình sao?”

“Chắc là đi với Trần Tư Quang.”

Có người đang xoay đĩa bánh, Phùng Ninh tiện tay lấy một cái bánh tuyết sơn chia cho Tô Đình: “Tiếc là bọn mình không hiểu rõ về Trần Tư Quang, chẳng biết anh ta rốt cuộc là người thế nào.”

Nếu có cách tìm hiểu thì tốt biết mấy.

Tô Đình chợt nhớ đến Chương Tuyết Dương, cắn một miếng bánh tuyết sơn, bên trong là nhân xá xíu có trộn chút nước sốt, ăn mềm và không bị khô.

Bên bàn kế bên, vài đồng nghiệp đang bàn tán về kết quả khám sức khỏe. Người trẻ đa phần không để tâm, chỉ những người có tuổi mới chú trọng hơn. Tô Đình hỏi Phùng Ninh: “Cậu xem kết quả khám của mình chưa?”

“Xem rồi, hơi bị hạ đường huyết một chút, còn lại thì ổn.”

Ăn xong, họ ra bồn rửa chén. Thấy Lâm Hiểu Cúc cũng đang ở đó, Tô Đình chào: “Dì Cúc ăn xong rồi ạ?”

“Ừ, A Đình, ăn xong rồi.” Lâm Hiểu Cúc trông hơi mất tập trung, suýt làm rơi cái bát, rồi xối qua loa vài cái đã vội rời đi.

Tô Đình nhìn theo bóng bà một lát, Phùng Ninh hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Tô Đình cúi đầu rửa chén, rửa xong thì nhớ ra chuyện leo núi vài ngày tới, liền nhắc: “Cậu bị hạ đường huyết, nhớ mang theo ít chocolate nhé.”

“Yên tâm, mình không mang thì Tạ Hoài cũng mang.” Phùng Ninh hỏi lại: “Cậu có đi không?”

Tô Đình gật đầu: “Chị Lan đi, mình cũng đi.”

Chuyến leo núi này là hoạt động tập thể của công ty, vì lịch làm việc nên chia làm nhiều đợt. Đợt Tô Đình tham gia có cả nhân viên tiền sảnh lẫn bếp.

Núi họ leo là núi Bạch Vân, đi từ sáng sớm, vào cổng Nam, hai bên đường cây cối rợp mát, phong cảnh dọc đường cũng rất đẹp.

Tuyến đường này nghe nói là dễ nhất, nhưng so với Công viên Việt Tú thì vẫn tốn sức hơn nhiều. Trong nhóm đồng nghiệp có người dắt theo người nhà, Tô Đình cũng mang theo Mạch Mạch. Khi cuối cùng leo đến quảng trường trên đỉnh núi, cả người ướt đẫm mồ hôi, cô tháo mũ ra, quạt lấy quạt để, rồi cùng đồng nghiệp đi dạo loanh quanh.

Người dần mát lại, gió núi thổi qua cũng mang theo hơi lành, cô vịn lan can nhìn ra xa, thành phố Quảng Châu thấp thoáng giữa tán cây, nhỏ bé mà sinh động.

Cô chụp mấy tấm ảnh đăng lên Khoảnh Khắc, Chương Tuyết Dương nhắn đến hỏi: “Ngồi cáp treo lên à?”

Nhìn kiểu gì vậy, coi thường ai hả? Tô Đình bĩu môi, nhắn lại: “Đi bộ lên đấy, được chưa? Em còn mang theo Mạch Mạch nữa.”

Tính ra là có gánh nặng rồi còn gì.

Chương Tuyết Dương đáp ngắn gọn: “Tinh thần đáng khen.”

Tô Đình không thèm trả lời nữa, tìm một bậc đá để giãn cơ chân, rồi cùng Phùng Ninh chụp vài tấm hình chung, sau đó lấy băng rôn ra, tổ chức mọi người chụp ảnh tập thể, đăng lên Khoảnh Khắc, đồng thời cũng đăng lên tài khoản Douyin và Tiểu Hồng Thư của nhà hàng.

“Cái gì đây?” Đới Ngọc Lan đi lại xem: “Tài khoản của nhà hàng mình hả?” Chị lướt vài tấm, thấy có ảnh không gian quán, cùng những hình ảnh, video về các hoạt động tập thể. “Em làm cái này khi nào vậy?”

Tô Đình nói: “Khoảng hơn một tháng rồi.” Tài khoản là cô tự xin lập, “Chủ yếu dùng để quảng bá tuyển dụng, chứ hiệu quả truyền thông chắc cũng không nhiều.”

Đới Ngọc Lan có phần bất ngờ, nhất là khi thấy số lượng người theo dõi, càng ngạc nhiên vì không ngờ cô lại âm thầm làm được nhiều việc thế. “Vẫn là bọn trẻ các em rành mấy thứ này.”

Ảnh chọn cũng đẹp, còn chèn thêm chữ trang trí. Nhìn Tô Đình, chị càng thấy cô gái này thật lanh lợi, ngoan ngoãn nhưng không khô khan.

“Bảo sao sếp Tuyết Dương lại…” Chị buột miệng nói nửa câu, thấy mặt Tô Đình đỏ bừng thì vội cười, đổi giọng: “Đi thôi, xuống núi nào.”

Lên núi đã khó, xuống cũng chẳng dễ gì. Hai chân Tô Đình gần như không còn nghe lời, dắt theo Mạch Mạch đi chậm rãi phía cuối hàng.

Có vài đồng nghiệp theo quán tính chạy thẳng xuống, bị Đới Ngọc Lan nhắc: “Cẩn thận chút, té bây giờ!”

“Không sao đâu, không té được đâu.” Đám nhân viên bếp cười ầm lên, đưa chị một cây gậy: “Chị Lan cứ từ từ đi, bọn em mở đường cho.”

“Cái lũ tinh quái này.” Đới Ngọc Lan vừa cười vừa mắng vài câu, cầm gậy xuống mấy bậc thang, thì bất ngờ thấy người quen: “Dì Quỳnh?”

Thật trùng hợp, lại gặp mẹ của Chương Tuyết Dương.

“A Lan.” Dương Quỳnh đang trò chuyện với mấy người bạn, cũng có phần ngạc nhiên: “Mọi người cũng đi leo núi à?”

“Đúng vậy, hôm nay đi tập thể. Cuối năm bận rộn rồi, nên tranh thủ dẫn mọi người ra vận động chút.” Thi thoảng có mấy chàng trai trẻ chạy ngang qua, vẫn còn sung sức, vừa chạy vừa hò hét như khỉ con.

Hai người đứng lại trò chuyện vài câu, trong lúc đó nhóm của Tô Đình cũng từ từ đi xuống.

Dương Quỳnh liếc nhìn về phía Tô Đình, phía sau cô là một chú chó ta, cô đội mũ che nắng, vừa đi vừa cười nói với mấy người bạn bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment