Chương 69: Chương Kính Râm – Người đàn ông sắt đá, lòng mềm như nước
*
Tô Đình đi đến khu vực sân ngắm cảnh, khẽ chạm ánh mắt với Dương Quỳnh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bà chủ ở khoảng cách gần như vậy. Trước đây chỉ từng thoáng thấy bà một hai lần khi đi lên xuống lầu, sau này cũng chỉ thấy qua ảnh trong Khoảnh Khắc của Chương Như. Trong ảnh, bà là một người phụ nữ trung niên hiền hòa, g*** h** ch*n mày có một nốt ruồi nhỏ, không dễ nhận ra.
“Cháu chào dì Quỳnh ạ.” Tô Đình lễ phép chào.
“Chào cháu.” Dương Quỳnh nhìn cô, chăm chú quan sát một hồi rồi hỏi: “Cháu tên là…”
“Cô ấy tên Tô Đình, bọn cháu toàn gọi là A Đình.” Đới Ngọc Lan cười nói: “Là trợ lý cửa hàng kỳ cựu của chúng cháu, vừa thông minh vừa siêng năng lắm.”
Dương Quỳnh cũng từng thấy Tô Đình trong ảnh Chương Như đăng, làn da trắng trẻo, gương mặt sáng sủa, đôi mắt rất trong. Nhưng ấn tượng đầu tiên của bà với cô hình như lại có liên quan đến Vương Tư Kiều?
Gió núi thổi khá mạnh, bạn bè bên cạnh đã giục đi, Dương Quỳnh gật đầu với Tô Đình, rồi nói thêm mấy câu với Đới Ngọc Lan, sau đó đi về hướng cáp treo. Tuổi tác lớn rồi, chân tay chẳng còn nhanh nhẹn như trước, nên xuống núi bà chọn đi cáp treo cho đỡ mệt.
Người bạn đi cùng hôm nay tình cờ chính là mẹ của Vương Tư Kiều. Dương Quỳnh hỏi: “Thằng Kiều nhà chị có bạn gái chưa?”
Mẹ Vương lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nữa, nó ít khi nói mấy chuyện này với chúng tôi.” Chỉ biết hình như nó đã chia tay bạn gái cũ, nhưng cũng không chắc lắm: “Sao chị lại hỏi vậy?”
“Không có gì, chỉ là vừa rồi chợt nghĩ đến thôi.” Dương Quỳnh liếc ra ngoài, thấy Tô Đình đang ngồi xổm dưới đất bế con chó nhỏ lên. Con chó cũng chẳng nhỏ lắm, mà cô thì người mảnh khảnh, không hiểu sao có thể bế nó lên xuống núi như vậy.
Ngồi vào khoang cáp treo, mẹ Vương hỏi: “Còn A Dương thì sao? Nó có bạn gái chưa?”
Dương Quỳnh cũng không chắc, chỉ khẽ lắc đầu: “Nó chẳng nói gì cả, giờ bọn trẻ thật khó hiểu.” Ví dụ như chuyện tình cảm, kêu nó hẹn hò cũng đâu phải hại nó, còn chuyện xem mắt nữa, trước có một cô gái điều kiện rất hợp, cả bà nội nó cũng đồng ý, vậy mà vừa gọi điện là nó từ chối, nói rằng mình sẽ tự tìm, nhưng lại chẳng nói rõ là định tìm ai.
Chủ đề vừa đụng đến con cái là khó dừng lại được, mẹ Vương cười kể: “Con trai tôi bảo, người nó phục nhất chính là A Dương, làm việc dứt khoát, chưa từng mắc sai sót.” Bà vừa nói vừa tấm tắc khen: “Chị có đứa con như vậy đúng là đáng mừng, khỏi phải lo lắng gì nhiều.”
Bên ngoài cáp treo, núi rừng xanh biếc trải dài. Dương Quỳnh nhìn ra phong cảnh bên ngoài, thở dài khe khẽ: “Cũng không hẳn đâu.”
Phải nói rằng, đứa con trai này từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến họ phải bận tâm điều gì, nhưng cứ hễ đụng đến chuyện lớn thì lại cố chấp đến cùng. Như chuyện kế nghiệp cửa hàng chẳng hạn, từ khi nó tốt nghiệp, họ đã bảo về nhà giúp một tay, nghĩ rằng gia đình sẵn có việc kinh doanh, chẳng cần phải ra ngoài làm thuê. Thế mà hối mãi không được, phải đến năm ngoái mới kéo được nó về. Cũng là nhờ cha nó nghe tin nó nghỉ việc, vội vàng bay đến tận nơi, nếu không đi kịp lúc, e là nó đã nhận lời công ty khác rồi.
“Bây giờ không phải là nhận về làm rất tốt rồi sao? Cửa hàng mới cũng đã mở, còn định phát triển thêm mấy mảng kinh doanh mới, sắp xếp rõ ràng cả rồi.” Mẹ Vương thấy Chương Tuyết Dương ổn lắm, học hành chưa từng khiến lo lắng, sự nghiệp cũng tự lo liệu tốt, nhưng vì cũng là mẹ và lại là bạn thân, bà vẫn an ủi Dương Quỳnh: “Không sao đâu, A Dương điều kiện thế này, nếu muốn tìm người thì sẽ không khó.”
Cáp treo tới chân núi, Dương Quỳnh mỉm cười: “Hy vọng vậy.” Bà chỉ sợ nó chần chừ, tự cao tự đại, hơn nữa con trai bà có cái tôi và lập trường quá mạnh, làm mẹ chẳng can nói được mấy lời, đôi khi cũng thấy hụt hẫng.
Dương Quỳnh suy nghĩ một hồi lâu, vài ngày sau vẫn không nén được, gọi điện cho Chương Tuyết Dương.
Chương Tuyết Dương còn ở Thâm Quyến, nghe mẹ nói vài câu xã giao rồi hỏi: “Mẹ nói chuyện hôm trước là thật hay đùa?”
“Chuyện gì?”
“Chắc chắn là chuyện bạn gái.” Dương Quỳnh để ý lâu rồi, dò hỏi xem thực hư: “Khi nào thì đưa cô gái ấy về để ba mẹ gặp?”
“Nhà chuẩn bị xong chưa?” Chương Tuyết Dương đang xem thiết bị bếp phía sau, hơi phân tâm đáp xã giao: “Sao phải vội, tới lúc phù hợp thì sẽ đưa về.”
Giấu giấu giếm giếm, Dương Quỳnh chỉ lo là nó bịa chuyện để né xem mắt, nhưng bà chợt nhớ hôm trước đến nhà thấy đồ dùng chăm sóc của con gái, thậm chí còn có một chiếc dây chuyền, chuyện bỗng trở nên hơi kỳ lạ.
Nhớ tới những lời buông tuồng về bạn tình trước đây của nó, Dương Quỳnh cau mày thật chặt: “Con không đang dính vào mấy mối quan hệ không đứng đắn chứ?” Nếu thật vậy, bà không làm mẹ nữa cũng phải mắng nó cho đến chết: “Đừng quên chuyện nhà nhà Á Hào, ra ngoài lăng nhăng là tuyệt đối không được, bản thân phải ngay thẳng, con gái người ta mới chịu bàn tới chuyện cưới hỏi.”
Nói thật, làm mẹ không có thời gian rỗi để suốt ngày lo nghĩ về những chuyện này, chỉ tại con trai quá cứng đầu, không thúc giục thì chả thấy nghĩ tới việc thành gia lập thất: “Con suy nghĩ kỹ lời mẹ nói đi.”
“Nghĩ chứ ạ, ngày nào cũng nghĩ.” Chương Tuyết Dương mở tủ hấp, thuận miệng đáp lấy lệ. Nếu có kết hôn, anh chắc chắn sẽ không vì bị ai thúc giục đôi câu mà vội vàng bước vào hôn nhân, chỉ khi nào chính anh thực sự có ý định ấy mới làm.
Nhân viên bán hàng bên cạnh đang giới thiệu tính năng tiết kiệm năng lượng, Chương Tuyết Dương chỉ liếc qua, nhưng thứ này cần có số liệu thực tế đối chứng. Lúc này anh quan tâm chuyện khác hơn: “Tạm vậy nhé, con còn việc, để khi khác nói.”
Cúp máy xong, anh bảo nhân viên khởi động thiết bị để đo độ ồn và nhiệt độ. Nhiệt độ quá cao sẽ ảnh hưởng đến công việc của bếp, người mà nóng nảy thì dễ mất tập trung, hiệu suất cũng giảm.
Số liệu giao cho Giang Na ghi chép, Chương Tuyết Dương ở lại hiện trường thêm một lúc rồi đi rửa tay, tiện tay gọi cho Tô Đình.
Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy, giọng bên kia nghe vừa ngốc nghếch vừa khoa trương: “Alo?”
Nghe ra là Chương Như, Chương Tuyết Dương hỏi: “Tô Đình không có đó à?”
“Biết ngay là anh.” Chương Như cũng nhớ số anh, liền phàn nàn một tràng: “Anh không ở Quảng Châu mà còn gọi điện cho người ta làm gì? Bị người khác nghe thấy thì A Đình biết giải thích sao? Nói là sếp Tuyết Dương ở tận Thâm Quyến, đột nhiên nhớ cửa sổ văn phòng chưa đóng, hay dép lê chưa rửa, nên đặc biệt chọn chị ấy, cô nhân viên may mắn nhất đi làm giúp à?”
Hai người chẳng ai ưa ai, Chương Tuyết Dương lười đôi co: “Vậy là em ấy không có ở đó?”
“Không có… đợi chút, tới rồi đây.” Chương Như đưa điện thoại cho Tô Đình: “Chương Kính Râm, em ra ngoài canh cho hai người.”
Nói xong, cô ấy xách đống len ra cửa ngồi đan.
Tô Đình vừa từ khu phục vụ đồ ăn trở về, nghe thấy cái biệt danh “Chương Kính Râm” thì bật cười: “Alo?”
“Cười gì vậy?”
“Không có gì.” Tô Đình đặt bảng chấm công lên giá hồ sơ: “Anh vẫn còn ở Thâm Quyến à?”
“Ừ, ở Thâm Quyến.” Chương Tuyết Dương hỏi: “Có muốn qua đây chơi không, tiện thể sang Hồng Kông một chuyến?”
“Em làm gì có thời gian.” Tô Đình đáp, “Sắp đến đợt nhân viên thời vụ nghỉ đông rồi, còn phải sắp xếp thực tập sinh ở Yết Dương nữa, em chẳng còn ngày nghỉ nào đâu, để lần sau vậy.” Văn phòng lúc này không có ai, cô chợt nhớ ra một chuyện: “Có người… em muốn hỏi anh chút.”
“Trần Tư Quang à?” Anh nói như đoán trúng.
Tô Đình gật đầu, ngồi xuống ghế: “Anh ta ly hôn rồi phải không?”
“Ly rồi.”
“Tại sao vậy? Vợ cũ của anh ta chẳng phải mối tình đầu sao?” Hơn nữa họ còn cưới chớp nhoáng, hẳn là vẫn còn tình cảm sâu đậm, nhưng lại ly hôn nhanh thế thì quả là lạ.
Chương Tuyết Dương nhớ lại: “Hình như là có liên quan đến đứa bé. Cưới vội vì cô ấy mang thai, còn ly hôn… vì đứa bé không phải con của cậu ta?”
Tô Đình ngẩn ra, cố gắng hiểu: “Ý anh là… vợ anh ta mang thai con người khác, nhưng lại nói là con của anh ta?”
“Có thể vậy.”
“À…”
Ống nghe im lặng một lát, có lẽ cô đang rất kinh ngạc. Chương Tuyết Dương liếc nhìn đồng hồ, quay lại thấy Giang Na đang đứng đợi phía sau: “Anh bận chút, nói sau nhé.”
Tô Đình lúc này mới nhớ ra hỏi: “Anh gọi điện… có chuyện gì không?”
“Không có gì.” Chương Tuyết Dương xoa nhẹ sau gáy, giãn cơ một chút: “Chắc là muốn nghe giọng em thôi.” Nhưng cũng chẳng mong cô nói câu gì dịu dàng: “Anh cúp đây.”
“Khoan đã.” Tô Đình vội nói trong điện thoại: “Em xem dự báo thời tiết, Thâm Quyến sắp có bão, anh nhớ mặc thêm áo, đừng để cảm.”
Chương Tuyết Dương khẽ bật cười, ngón tay khẽ gõ lên bàn: “Ừ.”
Cúp máy xong, Giang Na bước tới: “Sếp Chương.” Cô trình bày tình hình vừa rồi: “Anh xem qua đi, số liệu đều ở đây. Lò hấp phía sau mở ở mức 80%, các thông số về nhiệt độ và độ ồn đều đã ghi lại.”
Chương Tuyết Dương nhận lấy xem, dáng vẻ điềm đạm, gương mặt lạnh nhạt, hoàn toàn khác hẳn so với biểu cảm ban nãy.
Giang Na đứng bên cạnh đợi, nhớ lại dáng vẻ sếp vừa nghe điện thoại, đặc biệt là nụ cười cuối cùng, khiến cô không kìm được mà nghĩ đến mấy chữ: người đàn ông sắt đá, lòng mềm như nước, chỉ là chẳng biết anh đang mềm lòng vì ai.