Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 71

Chương 71: Yêu đương – Có thú vị không

*

“Cái gì mà đàn ông hoang…” Tô Đình thấy ông say này bắt đầu nói linh tinh: “Anh làm gì vậy?”

Chương Tuyết Dương nói: “Thân mật với bạn gái một chút thì có vấn đề gì?”

Không phải chỗ an toàn gì, Tô Đình cảm giác anh cố ý trêu người: “Đừng… lát nữa có người đi qua.”

“Có thì có.” Chương Tuyết Dương định ôm cô, Tô Đình vội ấn xuống đôi tay hư hỏng đó: “Họp xong em đi Hồng Kông với anh.”

Chương Tuyết Dương lúc này mới dừng tay: “Mang giấy thông hành chưa?”

“Rồi.” Anh cứ nhắc mãi chuyện đi Hồng Kông, nên cô dứt khoát bỏ thẳng vào túi. Nói xong, cô nhét một thứ vào túi áo anh. Chương Tuyết Dương lấy ra: “Gì đây?”

“Quà sinh nhật… bù cho lần trước.” Nhân lúc anh phân tâm, Tô Đình nhanh chóng lùi lại, chạy khỏi khu vực đó.

Chương Tuyết Dương nhấc cái gọi là quà tặng của cô lên xem, là thứ bùn đất gì đó nặn thành một con sư tử.

Xem anh như con nít chắc? Chương Tuyết Dương khẽ nhếch môi, nhưng uống xong ly nước trong tay, anh vẫn nhét món đồ ấy lại vào túi áo.

Đi ra ngoài thì thấy một nhóm người tụ tập, ríu rít nói muốn đi tuyến số 5. Anh cầm ly nước đi ngang, mắt nhìn thẳng, chẳng nghiêng dù một chút.

“Sếp Tuyết Dương.” Giang Na tới xác nhận lịch trình: “Ngày mai tiếp tục họp ở bên này, còn ngày kia…”

“Ngày kia nghỉ.” Chương Tuyết Dương đặt tách trà lên bàn làm việc: “Tôi có việc, những cái khác dời hết lại.”

“Vâng… được ạ.” Giang Na ghi lại, lại thấy anh đưa tay tháo cà vạt, nhàn nhã bước đi.

Quay lại nhóm người, ai cũng hỏi cô có đi tuyến số 5 không. Giang Na lắc đầu: “Tôi còn chút việc, không đi.”

Nói xong, ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn sang Tô Đình.

Cô thật sự không cố ý, cũng không ngờ lại thấy cảnh sếp ôm ôm ấp ấp người ta… Nhưng nói thật, vừa rồi nếu không phải cô nhanh tay cản lại, hai người kia chắc chắn đã bị bắt gặp rồi.

Nhớ lại những phỏng đoán trước đó về chuyện quấy rối gì đó, Giang Na cảm thấy mình đúng là chậm hiểu đến mức hết thuốc chữa.

Hôm sau trời nắng đẹp, lại là một ngày họp nữa.

Trời Thâm Quyến xanh đến ngỡ ngàng, mây của thành phố ven biển lúc nào cũng từng mảng lớn, gió thổi khiến người ta nhẹ bẫng cả người, ngay cả mệt mỏi công việc cũng thấy chẳng đáng là bao.

Tô Đình không về Quảng Châu, mượn cớ nói muốn đi dạo Vịnh Thâm Quyến cùng trợ lý cửa hàng Phúc Điền, rồi cùng Chương Tuyết Dương qua cửa khẩu sang Hồng Kông.

Không gấp gáp như lần trước, nhưng thang cuốn ở Hồng Kông chạy nhanh khủng khiếp, tiếng tín hiệu đèn đường khi băng qua cũng như giục người ta đi mau. Suốt quãng đường, Tô Đình không tự chủ mà nắm chặt tay Chương Tuyết Dương.

Họ đi một vòng ở Chongqing Mansion, nhưng Chương Tuyết Dương nói nơi này rất loạn, không hề lãng mạn như trong phim, nhất là con gái thì tuyệt đối đừng tới một mình.

Rồi họ đến Vượng Giác, dạo phố Cá Vàng. Từng con cá nhỏ được đựng trong túi nhựa, sặc sỡ đủ màu treo thành hàng trên giá; còn những dòng chữ nhắc nhở viết bằng sáp đỏ bên ngoài bể cá, tất cả tạo nên một cảm giác hoài cổ như thời gian đứng lại.

Chậm rãi dạo cả một ngày, trên đường đến cảng Victoria họ lại gặp chiếc xe kem của hãng The Ice Cream Truck for the Rich. Lần trước nó không reo chuông, lần này thì có. Tô Đình cầm kem vừa đi vừa ăn, Chương Tuyết Dương liếc cô: “Đừng ăn đồ vặt dọc đường, trường học không dạy à?”

Phiền thật. Nhân lúc anh không chú ý, Tô Đình đưa que kem chọc thẳng vào miệng anh. Thấy Chương Tuyết Dương cắn một miếng, cô hơi đắc ý: “Giờ thì anh cũng ăn đồ vặt rồi, đừng có nói em.”

Chương Tuyết Dương cũng bật cười vì sự láu cá vô tình ấy của cô.

Đến cảng Victoria thì vừa đúng hoàng hôn, Chương Tuyết Dương hỏi: “Muốn chụp ảnh không?”

Tô Đình lắc đầu: “Nhìn thôi là được rồi.” Nhưng lại nhớ đến mấy tấm hình Chương Như chụp ở đây, cô ấy chịu khó tạo dáng lắm, vài kiểu giống hệt tỷ phú Lý Gia Thành, chụp rất sinh động, hoàn toàn thể hiện rõ khát vọng phát tài của mình.

Ánh chiều tà tầng tầng đổ xuống, đèn thành phố bắt đầu rải sáng khắp cảng biển. Tô Đình cùng Chương Tuyết Dương xuống tàu Star Ferry, lúc tàu rời bến, cô ngửi thấy mùi gió biển hơi tanh mặn.

Chương Tuyết Dương còn nhớ hỏi: “Có giống Vịnh Thâm Quyến không?”

“Chỉ có anh là rành đời thôi.” Tô Đình bĩu môi, bị Chương Tuyết Dương khẽ bóp sau gáy: “Đẹp không?”

Tô Đình gật đầu: “Đẹp.” Gió biển thổi qua, trong lòng thấy đặc biệt lãng mạn.

Chương Tuyết Dương bật cười, khóe môi cong lên một chút. Anh cũng thấy đẹp, một cảm giác khác hẳn trước đây. Hai người cùng nhau, gió đêm mang theo hơi ẩm dễ chịu, khoảnh khắc này không chỉ là thư thái.

Anh đưa tay ôm lấy Tô Đình, khẽ hôn l*n đ*nh đầu cô.

Họ dạo đến rất muộn, tối đó nghỉ tại khách sạn Rosewood.

Tô Đình tắm xong đi ra, thấy Chương Tuyết Dương bấm bật lửa liên tục, bèn đi tới hỏi: “Lại thèm thuốc à?”

“Một chút.” Nhưng trong khách sạn không được hút, Chương Tuyết Dương nhìn cô: “Có biết lên cơn thèm thuốc thì có triệu chứng gì không?”

“Triệu chứng gì?”

“Không có sức.” Anh ném bật lửa xuống rồi quay vào phòng. Tô Đình một lát sau cũng quay lại, thấy tay chân anh duỗi hết cỡ, gần như chiếm trọn cả chiếc giường.

Tô Đình đứng bên mép giường, thấy dáng vẻ bá đạo này của anh thì nói: “Vậy em ra phòng khách ngủ nhé?”

Nói rồi, cô định xoay người đi, nhưng người vừa nói “không có sức” lúc nãy lại đột nhiên đứng bật dậy, một tay ôm eo, một tay xoay mặt cô lại, từ phía sau hôn rất lâu, lâu đến mức Tô Đình nghi ngờ anh coi môi mình thành điếu thuốc: “Nóng quá…”

Chương Tuyết Dương không đáp.

Tay của người luyện đấm và đánh bóng đều rộng, ngón tay lại dài, đến đầu ngón cũng rất mạnh. Anh áp tay lên sống lưng cô, trượt dọc xuống dưới, môi cũng đi theo đường tay, cuối cùng giẫm xuống lớp quần áo đang tụ ở hai bên bắp chân, ép người xuống tấm đệm: “Lên cơn thèm thuốc còn một triệu chứng nữa, là rất khó tập trung.” Chương Tuyết Dương nhìn Tô Đình, cảm xúc trong mắt thẳng thắn và dữ dội: “Cho nên phải làm vài chuyện giúp tập trung lại.”

Anh lấy đồ an toàn từ tủ đầu giường, dạy cô cách xé miệng bao, mở ra hoàn toàn rồi từng chút một đẩy vào: “Tô Đình, yêu đương có thú vị không?”

Phòng ở tầng cao, tầm nhìn rất tốt, cảng Victoria nằm ngay dưới mắt. Tô Đình nhìn cảnh biển buổi tối, cánh tay bị bắt dán lên cơ lưng căng chặt của anh: “Cũng… được…”

“Cũng được, đúng không?” Chương Tuyết Dương đỡ lưng cô, chậm rãi vùi mình vào sâu, rồi rút chiếc gối dưới đầu cô ra, hai bàn tay chống cùng một chỗ. Ánh mắt anh như có móc câu: “Có chỗ nào không hài lòng à?” Anh gằn chữ rõ ràng, mạnh mẽ.

“Không.” Không hài lòng hình như là anh. Tô Đình nghe giọng anh vẫn xem như bình tĩnh, nhưng sức lực lại rõ ràng mạnh hơn, từng nhịp như mang theo cả sát khí. Cô dần bị bứt nát ý chí: “Có… thú vị… rất thú vị…”

Có lẽ thật sự vì thèm thuốc dễ khiến người ta kích động. Tối đó Chương Tuyết Dương gọi tên cô hết lần này đến lần khác, hôn lên mí mắt cô, giữ lấy mu bàn chân kéo lên đặt trên vai mình, hơi thở phả ra ẩm nóng, thấm ướt cả vùng da đó.

Hôm sau trở lại Quảng Châu, họ lại bắt đầu vòng bận rộn mới.

Nhưng công việc trong tay Tô Đình dần nhẹ hơn, nhân sự đã ổn định, thực tập sinh thì phải chờ sau Tết. Trọng tâm công việc hiện tại của cô là buổi liên hoan cuối năm.

Chương Như còn thích làm những hoạt động kiểu này hơn cô, cảm thấy vui hơn làm báo biểu nhiều. Ngày nào cũng theo Tô Đình hiến kế, còn trông ra dáng thành lập hẳn một tổ sự kiện, muốn làm cho buổi liên hoan thật náo nhiệt.

Khi chọn tiết mục, Đới Ngọc Lan hỏi: “A Đình không lên diễn một tiết mục à, chẳng phải em biết nhảy sao?”

“Hả? Em phải diễn một tiết mục ạ?” Tô Đình còn phải làm MC và theo dõi cả quy trình, cô không chắc mình có thời gian tập luyện.

“Hay là diễn tiểu phẩm?” Chương Như rất có hứng thú với loại này: “Hoặc chúng ta làm một đoạn tấu hài, ưm có thể bắt chước Huỳnh Tử Hoa.”

“Đều được, nhưng phòng mình phải có một chương trình tham gia, các em bàn với nhau đi.” Đới Ngọc Lan giao nhiệm vụ, vừa nghe bộ đàm gọi thì đi tiếp khách.

Chương Như thì nhiều trò lắm, kéo Tô Đình bàn bạc: “Hay là chị và anh trai em lên hát bài Người thương tri kỷ, hiệu quả chương trình chắc chắn bùng nổ luôn.”

Tô Đình xoay người tưới hoa: “Vậy hay là em kể tấu hài đi, hoặc em với anh trai lên kể tấu hài, xem anh ấy có chịu không.”

Chương Như thật sự nghĩ một lúc, rồi lên WeChat hỏi Chương Tuyết Dương được không. Chờ tới tan làm vẫn chẳng thấy trả lời, đành kéo Tô Đình đi ăn trước. Ngày mai được nghỉ, hôm nay có thể chơi muộn một chút.

Tô Đình tiện mang ít sticker vào phòng rửa chén, vừa tới đã thấy Lâm Hiểu Cúc đang rửa xe đẩy, không còn cười tươi như mọi khi.

“Bị sao vậy?” Giờ cao điểm, phòng rửa chén nóng bức, Chương Như cứ phe phẩy quạt.

Tô Đình nhìn bóng lưng Lâm Hiểu Cúc: “Hình như dì Lâm có tâm sự.”

“Chắc mệt quá chứ gì?” Chương Như cũng đoán vậy, tiện tay lau mồ hôi, cảm thán kiếm tiền thật cực: “Với lại chị xem, ai đi làm mà cười toe toét suốt được.” Cô ấy nhớ đến giờ cao điểm sắp tới: “Đi thôi, để hôm khác hỏi. Giờ dì bận, cũng không tiện.”

Ra khỏi phòng rửa chén, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn trả lời của Chương Tuyết Dương, bảo cô ấy đi tìm Lion hát cải lương Quảng Đông. Chương Như khẽ bĩu môi, mắng thầm anh trai hai câu, rồi không chút do dự kéo Tô Đình đi.

Hai người đến Đông Sơn Khẩu hít chút gió ẩm, trên đường đi ngang khu vật liệu xây dựng, thấy trước cửa một cửa hàng gạch men đang có người gây chuyện, treo đầy băng rôn, đại ý nói gạch của cửa hàng này có vấn đề chất lượng.

Xe kẹt một lúc, Tô Đình nhìn thêm vài cái, Chương Như cũng liếc sang: “Ủa, đây không phải cửa hàng nhà chị Hứa sao?” Cô ấy trời sinh thích hóng chuyện, nhìn kỹ thêm vài lần, hình như thấy bóng Phạm Á Hào nên nhắn hỏi tình hình.

Phạm Á Hào trả lời rất nhanh, còn mở loa ngoài, Tô Đình cũng nghe được giọng nói: nói là cố tình đến gây khó Từ Bích Song, còn hỏi hai người đang ở đâu, rủ xuống ăn chung.

“Thôi thôi, em hẹn bạn rồi, để lần sau.” Cúp máy, Chương Như lại bật cười, đoán chắc cũng có phần dính tới anh trai, không biết anh ấy đi đâu tìm được đám người quần chúng này, gây chuyện rùm beng, rõ ràng là cố ý liên thủ chơi người ta: “Ghê thật.” Thủ đoạn mạnh hơn cô nhiều. Nếu là cô, nghĩ ra cách trả thù độc nhất chắc cũng chỉ là dịp Tết đi tưới chết mấy chậu quất tài lộc họ bày trước cửa.

Đến Đông Sơn Khẩu, Giai Giai đã ở đó. Ba người vừa đi vừa ăn. Cùng là phố cổ Quảng Châu nhưng nơi này được gọi là con phố Tây hóa nhất, nhiều người ăn mặc thời thượng đứng tạo dáng chụp hình, bản thân con phố cũng là phong cảnh.

Tô Đình ăn liền hai cái bánh tart trứng, một vị truyền thống, một vị matcha. Vỏ bánh dày và giòn, cắn một cái là vụn rơi, nhân bên trong mềm như thạch, ăn vào mát lạnh. Còn có món tôm chiên vừa tới, bên ngoài chỉ xịt chút xíu sốt salad, răng cắn vào nghe rộp rộp, vị mặn ngọt rất đưa miệng, ăn vào no thật sự.

“Đi uống chút không?” Ăn gần xong, Giai Giai kéo hai người vào một quán nhỏ nghe ca sĩ lang thang đàn guitar.

Cô ấy vốn đã hài hước, gặp Chương Như thì hai người mỗi người kiểu ngáo riêng. Nghe có người hát bài Toàn Nhật Ái mà phần mở đầu lại dùng nền nhạc quốc ca, Giai Giai đứng phắt lên chào kiểu nghi thức, làm Chương Như hết hồn: “Trời đất, cậu tính lên triều kiến hả?”

Mới uống có hai ly đã ngơ ngơ, Chương Như vội kéo cô bạn ngồi xuống, sợ mất mặt.

Tô Đình vừa ăn viên kem gelato mua bên ngoài vừa nhìn Giai Giai uống thêm mấy ly, người bắt đầu chếnh choáng. Bị ai đó ghé lại bắt chuyện, cô aasy liền từ chối thẳng: “Tôi bị hội chứng n*m v* đau thương, không yêu đương được.”

Chương Như nhìn xuống ngực cô: “Với cái cỡ này mà cũng có phiền não đó hả?”

“Cái cỡ ngực của mình thì sao? Cậu biết cái nồi gì chứ!” Giai Giai thấy cô bạn xem thường mình, bèn cầm ly rượu định nốc một hơi, nhưng bị Chương Như ấn mặt đẩy ra: “Biến biến biến, mình còn phải lái xe, đừng có để hơi rượu của cậu dính lên người mình!”

Hai người họ gây nhau đúng nghĩa gây nhau, Tô Đình cũng chẳng chen vào nổi. Cuối cùng, vật qua vật lại rồi mới lảo đảo rời quán rượu. Giai Giai chạy về xe mình tìm một cái hộp đưa cho Tô Đình, món quà đã nhắc từ lâu giờ mới nhớ ra: “Chị em có bạn trai chưa? Để tôi nói, cái này mà mặc lên người, lên giường là hoặc anh ta chết hoặc cô sống, đàn ông cả đời cũng không rời nổi cô đâu.”

Tô Đình đại khái đoán được là cái gì, mặt đỏ bừng nhận lấy. Thấy Giai Giai đóng cửa xe rồi xoay vòng vòng tại chỗ, cô hỏi: “Cô tìm gì vậy?”

“Túi chứ gì, tìm túi của tôi, ban nãy chẳng phải còn ở đây sao?” Cô ấy quay mòng mòng đến choáng váng, bị Chương Như vỗ một phát tỉnh người: “Đồ thần kinh, cậu lớn lên bằng tã à, lên cơn thiên tài như Thiên Tụng Y đấy hả?” Nói rồi tiện tay lấy cái túi đang treo trên tay nắm cửa xe xuống, liếc cô ấy một cái: “Lên xe mình!”

“Ờ.” Giai Giai đã không còn đi nổi thành đường thẳng, vừa ợ rượu vừa dựa vào Tô Đình mà leo lên xe.

Xe chạy được một đoạn thì Tô Đình nhận điện thoại. Chương Tuyết Dương gọi, hỏi cô ấy đang ở đâu.

“Ở Thất Trung!” Chương Như lớn tiếng trả lời thay Tô Đình: “Anh ấy có phải tới đón chị không?” Thấy Tô Đình gật đầu, cô ấy lập tức tấp xe vào lề: “Chương Kính Râm ở gần đây à?”

“Chương Kính Râm là ai?” Giai Giai còn lơ mơ hỏi một câu. Chưa được bao lâu thì thấy Chương Tuyết Dương lái xe tới, cô ấy tỉnh nửa cơn men: “Vãi chưởng!”

Cô ấy túm lấy Chương Như lắc điên cuồng: “Đồ ruột heo nhà cậu, chuyện lớn như vậy mà cậu không nói với mình?!”

Chương Tuyết Dương nghe động tĩnh thì bước lại, liếc Chương Như: “Uống rượu rồi?”

Chương Như lắc đầu: “Em không uống, cô ấy uống.” Nói rồi chỉ về phía Giai Giai. Ban nãy còn điên như phù thủy Thiên Hà, giờ lại dùng áo che mặt, giả làm chim cút, nhưng vẫn nghe cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đỉnh thật…”

“Lái chậm thôi.” Ném lại một câu, Chương Tuyết Dương quay về xe, đưa Tô Đình về Hải Châu.

Vừa mở cửa nhà, Mạch Mạch đã lao ra trước.

Từ khi từ Hong Kông về, trừ lúc đi công tác hoặc có tiệc buổi tối, còn lại tối nào Chương Tuyết Dương cũng đúng giờ đứng chờ ở ven đường để đưa Tô Đình về Hải Châu. Vì dạo này thường ở đây nên cô dọn cả Mạch Mạch sang theo.

Thấy Mạch Mạch ở đây cũng thích nghi khá tốt, Tô Đình ôm nó v**t v* một lúc, rồi mở cửa ban công thả Lion ra đi tè, đồng thời rất biết điều mà quay mặt đi.

Lion trông có vẻ khá kén chọn, với Chương Tuyết Dương thì không sao, nhưng bị cô nhìn chằm chằm thì như thể không tìm được cái bàng quang của mình, tè mãi chẳng ra.

Ở phòng khách ngồi chơi một lúc, Tô Đình đi tắm. Ra ngoài thì thấy Lion và Mạch Mạch đang chơi, cái hộp cô mang về bị chúng húc rơi xuống đất, nắp bung ra.

Chương Tuyết Dương vừa hay đứng bên cạnh, cúi xuống nhặt từng món lên: “Cái gì đây?” Anh cầm lên xem, một đôi tất lưới đen lấp lánh.

“Không có gì!” Tô Đình hoàn toàn không kịp đề phòng, vội lao tới giật lại, rồi cuống quýt chạy vào phòng, nhét xuống tận đáy tủ quần áo.

Chương Tuyết Dương nhướng nhẹ chân mày, cũng không vạch trần, cởi áo rồi vào phòng tắm xối nước. Tắm xong đi ra thì thấy Tô Đình đang dán mặt nạ trước gương, cả tấm mặt nạ trắng toát dán lên mặt, chỉ chừa hai lỗ đen sì cho mắt, còn nghiêm túc ấn viền, quét tinh chất xuống cổ.

Bị anh nhìn đến gai người, Tô Đình nói: “Anh nhìn em làm gì mãi vậy?”

“Anh nhìn gương, trong gương đâu phải chỉ có em.” Giọng Chương Tuyết Dương nhẹ tênh. Nhưng đến lúc Tô Đình bò lên giường ngủ, anh lại rất vô lý dùng chân đè lên cô: “Ngày mai nghỉ hả?”

“Ừm.”

“Có muốn đi đâu không?”

“Không… em chỉ muốn ngủ một ngày…” Tô Đình nằm thêm một lát, rồi gỡ mặt nạ vứt đi, đợi lớp tinh chất trên mặt dần khô.

Chương Tuyết Dương xem bóng đá, tới đoạn quảng cáo thì xoay người định hôn cô, thấy khuôn mặt còn ướt nhẹp thì bật cười, đổi sang hôn lên ngón tay cô, như không hôn thì chịu không nổi, hôn đến mức Tô Đình muốn rụt tay lại: “Anh lại thèm thuốc rồi phải không, đi ăn kẹo đi.” Cô đã mua kẹo cai thuốc cho anh, còn hơn để anh cứ hôn rồi cắn cô hoài.

“Cay quá.” Đầu lưỡi Chương Tuyết Dương đẩy nhẹ từng cái ở khớp tay cô, không mạnh không nhẹ.

Ánh mắt anh thẳng tắp, như cười mà không phải cười, rất kỳ lạ. Tô Đình rút tay về: “Em ngủ đây.”

Chương Tuyết Dương cười, hôn lên mí mắt cô một cái: “Ngủ đi.” Anh không vội.

“Anh không ngủ à?” Tô Đình chui vào chăn, thật sự buồn ngủ.

“Xem xong rồi ngủ.” Một tay anh đặt trên eo cô, một tay cầm điện thoại xem trận đấu phát lại, cũng tắt tiếng, chẳng biết xem như vậy thì có gì hay.

Tô Đình cũng xem cùng anh một lát, ngáp một cái, rồi không biết từ lúc nào đã ngủ mất.

Mơ mơ hồ hồ chắc cũng đến nửa đêm, cô thấy hơi lạnh, tay đưa ra mò mẫm, cuối cùng bị Chương Tuyết Dương giữ lại, anh kéo chăn đắp cho cô, ngón tay lướt qua lướt lại, khẽ chạm lên vai cô.

Hiếm khi không phải đi làm, Tô Đình ngủ một giấc thật đã. Hôm sau tỉnh dậy, Chương Tuyết Dương đã dắt Mạch Mạch và Lion ra ngoài đi dạo, trong nhà chỉ còn mình cô, trống trải đến hơi không quen.

Cô ngồi ở phòng khách ăn xong bữa sáng, định dọn bàn thì nghe chuông cửa reo. Tưởng là Chương Tuyết Dương, nhưng đi tới bật màn hình cửa thì lại thấy khuôn mặt của Dương Quỳnh.

Bình Luận (0)
Comment