Chương 72: Hai đứa con – Quan hệ gì
*
Tô Đình thực sự sững lại, đầu óc thoáng chốc không xoay kịp.
Trong màn hình, Dương Quỳnh đã bắt đầu gọi điện thoại. Chẳng mấy chốc liền thấy Lion chạy vào tầm nhìn, rồi đến Chương Tuyết Dương.
Tô Đình hoàn hồn, phản ứng đầu tiên là chạy vào phòng thay quần áo cho chỉnh tề. Ra ngoài, cô ổn định hơi thở, đưa tay kéo cửa: “Dì Quỳnh.”
Dương Quỳnh hơi khựng lại.
“Mẹ, vào đi.” Chương Tuyết Dương đón lấy đồ trong tay bà rồi bước vào nhà. Mạch Mạch và Lion đều rất biết điều, đợi Dương Quỳnh vào hẳn bên trong, chúng mới một trước một sau trở lại nhà.
Đặt đồ xuống, Chương Tuyết Dương bắt đầu giới thiệu: “Bạn gái của con, Tô Đình.”
“Chào dì Quỳnh ạ.” Tô Đình lại lễ phép chào.
“Ồ… chào cháu.” Sống đến từng tuổi này rồi mà Dương Quỳnh chưa từng lúng túng như thế. Lúc đứng trong phòng khách, Lion chạy tới cọ vào người bà, hai cái tai lông mềm liên tục quệt lên mu bàn tay bà. Con còn lại thì đi theo phía sau, không dám lại gần lắm, chính là con chó nhỏ họ thấy hôm leo núi hôm đó.
Trong nhà, người duy nhất bình tĩnh chính là Chương Tuyết Dương. Anh mở túi đồ ra xem: “Cái gì vậy?”
“Nhà làm sườn tẩm trần bì với sốt XO, mẹ đem chút qua cho con.” Dương Quỳnh trả lời câu hỏi của con trai, nhưng ánh mắt lại không kiểm soát được mà cứ nhìn sang Tô Đình.
Đột ngột gặp mẹ bạn trai trong tình huống thế này, Tô Đình cũng bị bất ngờ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, rót một tách trà đưa cho Dương Quỳnh: “Dì Quỳnh ngồi nghỉ chút ạ?”
“Được… cảm ơn cháu.” Dương Quỳnh nhận lấy tách trà, vẫn không nhịn được nhìn cô thêm hai lần. Một cô gái rất dịu dàng, rất nho nhã, y như hôm leo núi, chỉ là hôm nay không đổ mồ hôi, người sạch sẽ, tươi tắn, còn mỉm cười nhẹ nhàng.
Chuông cửa reo. Chương Tuyết Dương đang ở chỗ tủ lạnh, nên Tô Đình đi mở cửa. Đó là shipper giao ly sữa tươi trà đen Magi. Cô vốn muốn đặt từ trước, nhưng phí giao hàng đắt quá nên thôi.
“Anh gọi hả?” Cô quay sang hỏi Chương Tuyết Dương.
“Không, quán tự gửi ngẫu nhiên.”
“Xạo vừa thôi.”
“Vậy chẳng phải em rõ rồi còn hỏi?”
Tô Đình không nhịn được chọc anh một cái. Chương Tuyết Dương cụp mắt nhìn cô, rồi đi rửa tay ở bồn nước, sau đó qua sofa nói chuyện với mẹ mấy câu chuyện nhà: “Trưa nay mẹ ăn ở đây không?”
Dương Quỳnh lắc đầu: “Mẹ hẹn dì Vương của con họ đi ăn ở Ngân Đăng…” Nói đến đây, bà hơi do dự nhìn sang Tô Đình. Tô Đình rất biết điều, mượn cớ dắt Mạch Mạch và Lion ra ban công uống nước.
Chương Tuyết Dương không thích như vậy. Thấy Tô Đình đã tránh đi, sắc mặt anh trông không vui: “Có gì thì nói thẳng luôn đi.”
Đứa con này đúng là biết che chở rồi. Dương Quỳnh liếc anh một cái: “Đồ quỷ.” Làm mẹ, ngay cả bà cũng không nói rõ nổi cảm xúc của mình, có chút vui mừng, lại có chút phức tạp: “Con nói thật cho mẹ nghe, hai đứa con rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Mẹ có ý gì?” Chương Tuyết Dương nhíu mày: “Con nói rồi, là bạn gái, nghiêm túc yêu đương.”
Dương Quỳnh chợt nhớ tới Vương Tư Kiều: “Con bé đó không phải quen với con trai dì Vương…”
“Mẹ mà cũng tin lời Chương Như?” Chương Tuyết Dương xắn tay áo lên: “Mẹ bình tĩnh chút, đừng làm người ta sợ.”
Cửa ban công chưa đóng, hai mẹ con nói chuyện, Tô Đình ở ngoài vẫn loáng thoáng nghe được một chút.
Cô ngồi xổm chơi với hai con chó. Lion mê cái tượng đất nhỏ của nó, đi đâu cũng tha theo, còn cẩn thận l**m một cái. Mạch Mạch cũng bắt chước l**m theo, nhưng nước miếng nhiều quá, tượng đất rã ra, làm Lion giật bắn người, lùi một bước thật xa: “Gâu!”
Mấy mảnh đất vỡ bắn tung tóe, lăn đi rất xa. Tô Đình nhặt cái đầu chó đất lên, Chương Tuyết Dương cũng bước ra ban công, nhặt cái đuôi của Lion lên.
“Dì Quỳnh đi rồi hả anh?” Tô Đình ngẩng đầu nhìn anh.
“Đi rồi.” Chương Tuyết Dương đưa đồ cho cô: “Em ăn sáng chưa?”
“Dạ rồi.”
Chương Tuyết Dương ngồi xổm xuống, nhìn cô tỉ mỉ gắn lại cái tượng đất. Những ngón tay trắng mảnh của cô rất khéo, nhưng mặt lại đỏ như bị nắng chiếu quá lâu. Anh cố ý hỏi: “Căng thẳng đến mức tim không đập nổi nữa hả?”
Căng thẳng thì chắc chắn là có, nhưng đâu đến mức khoa trương như vậy. Tô Đình mím môi: “Đang nhảy ngon lành, không nhảy nữa thì chết chắc.”
“Vậy sao? Anh sờ thử xem.” Chương Tuyết Dương nói rất nghiêm túc, nhưng bàn tay lại thật sự đưa về phía trước ngực cô. Tô Đình lập tức đập mạnh tay anh ra: “Đồ d* x*m!”
Chương Tuyết Dương đổi sang véo mũi cô, véo hai cái rồi đứng dậy định quay lại phòng khách, lại phát hiện Tô Đình đi theo phía sau.
“Có chuyện muốn nói?” Anh xoay mũi chân, giọng mang theo ý dò hỏi.
“Hay là… em về nhà nhé?”
“Bị mẹ anh dọa à?” Chương Tuyết Dương nghĩ một chút: “Anh nói với mẹ rồi, lần sau bà sẽ không đến mà không báo trước đâu.”
Tô Đình lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy… như vậy không hay.” Không phải vì chuyện gì khác, mà là chuyện bị bắt gặp qua đêm ở đây, khiến cô có một cảm giác khó diễn tả, vừa ngượng vừa lúng túng.
Chương Tuyết Dương nhìn mấy cục đất sét trong tay cô: “Ăn trước đã.”
Anh đi vào bếp, tự mình xoay xở nấu nướng. Tô Đình chẳng chen vào được việc gì, bèn dọn dẹp lại phòng khách một lượt, rồi ngồi trên sofa vừa uống trà sữa vừa nặn đất sét.
Cô sửa lại con sư tử của anh trước, rồi nặn cho Mạch Mạch một con nữa. Hai con chó nằm phục cạnh cô, mắt nhìn trân trân chờ đợi, cho đến khi Chương Tuyết Dương bưng đồ ăn ra: “Ăn cơm.”
Vừa hay, vẫn là mấy món buổi trưa Dương Quỳnh mang đến.
Món sườn trần bì được hâm nóng lại, bên trên rắc một lớp vỏ quýt xay. Sườn đã được chiên qua, lớp vỏ nâu vàng mang hương cháy cạnh, cắn vào thịt bên trong lại mềm trơn, hoàn toàn không bị khô. Mùi thơm giòn của sườn hòa với vị ngọt dịu của trần bì, ngon lan đầy miệng.
Chương Tuyết Dương còn dùng sốt XO làm một nồi miến. Miến xào rất ráo, tôm với bào ngư nhỏ đều được sơ chế sạch sẽ không hề tanh, sốt XO vừa tươi vừa cay nhẹ. Tô Đình còn ăn được cả sợi cồi sò, tôm khô xé nhỏ bên trong, dầu mỡ vừa vặn.
Ăn được nửa bữa, cô nhìn thấy ảnh và video Phùng Ninh đăng trong nhóm. Có đồ ăn như bánh sữa nướng, dừa non này nọ, còn có ảnh cô ấy mặc trang phục người Thái hóa trang thành Công chúa Khổng Tước, xen kẽ rất nhiều ảnh phong cảnh. Ở nơi bốn mùa như xuân, mọi thứ đều chậm rãi và thong thả.
Vừa lướt xong thì cô lại nhận được một tin WeChat gửi từ Giai Giai, rất quan tâm hỏi: “Bạn ơi, thưa quý cô Đình Đình kính yêu, tối qua chiến sự dữ dội không?”
Tô Đình theo phản xạ nhìn sang Chương Tuyết Dương. Anh đang chú ý xem bản tin thời sự của đài tỉnh. Thấy Lion và Mạch Mạch cãi nhau che mất màn hình, anh tiện tay vo một cục khăn giấy ném lên đầu Lion, thế là thế giới lập tức trở lại trật tự.
Anh thu hồi ánh nhìn, liếc Tô Đình một cái: “Chuẩn bị khi nào về?”
“Buổi chiều… ăn cơm xong?”
Chương Tuyết Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cơm nước xong, dọn dẹp bếp và phòng ăn, hai người lên xe về lại Lệ Loan. Trên đường Chương Tuyết Dương còn nhận một cuộc điện thoại, Tô Đình nghe ra hình như là ông chủ nhà tên Simon của cô, họ nói chuyện gần như suốt đoạn đường, đến khi sắp tới nơi mới cúp máy.
“Là Simon à anh?” Tô Đình hỏi.
“Là cậu ta.”
“Anh ấy… sắp kết hôn rồi à?”
“Sang năm.” Chương Tuyết Dương bật đèn xi nhan chuyển hướng: “Chắc sẽ về trước để đăng ký kết hôn.”
“Ồ.” Tô Đình gật đầu: “Vậy… nhà đó anh ấy không lấy lại sao?” Không thì về ở đâu?
Tia cực tím quá mạnh, Chương Tuyết Dương đeo kính râm, mặt kính phản chiếu trời xanh mây trắng. Anh nâng một tay lên, chỉnh gương chiếu hậu: “Ở khách sạn.”
Không lâu sau đã đến Hải Nguyệt Thành, Tô Đình ôm Mạch Mạch chuẩn bị xuống xe: “Em lên nha.”
Chương Tuyết Dương tháo kính râm xuống, bỗng nói một câu: “Tô Đình, em có từng nghĩ… sớm muộn gì cũng phải ở chung nhà với anh không?”
Tô Đình vẫn giữ nguyên tư thế ôm Mạch Mạch, nhìn anh vài giây. Chương Tuyết Dương lại đeo kính vào: “Lên đi.”
Nắng gắt quá, phơi thêm chút nữa là đắp mặt nạ uổng phí.
Anh lái xe về Hải Châu, giữa đường lại nghe Lục Côn gọi rủ lên Hội Duyệt Đài đánh bóng, anh từ chối thẳng: “Sàn trơn lắm, không đi.”
“Mắc gì kênh kiệu vậy, ai thèm gặp cậu, trời hôm nay đẹp vậy mà không dắt bạn gái ra ngoài dạo một vòng?” Lục Côn cố tình chọc tức: “Che giấu dữ vậy, hay phải đợi cưới rồi mới dám giới thiệu?”
“Cậu lo xử lý chuyện của Từ Bích Song cho xong rồi hãy nói chuyện khác với tôi.”
Lục Côn cứng họng. Anh ta đuối lý, dù sao có vài chuyện đúng là do miệng anh ta lỡ nói ra, cuối cùng đành phải theo cùng thu dọn hậu quả.
Chương Tuyết Dương lấy chìa khóa xuống xe, về đến nhà liếc điện thoại một cái, thấy có thông báo email, gửi đến từ một hộp thư rất lâu rồi không dùng.
Anh mở laptop đăng nhập vào, phát hiện một thư mới. Anh mở ra xem một lúc, đang mải suy nghĩ thì Lion chạy tới đặt con tượng đất sét của mình lên bàn. Chương Tuyết Dương không để ý, tiện tay quơ một cái.
Tượng đất sét rơi xuống đất, đầu với thân lại rời ra. Khi bốn mắt chạm nhau, Lion “ư ử” một tiếng, muốn bỏ nhà đi, muốn gạch nó khỏi gia phả, trái tim nhỏ bé tan nát triệt để.