Chương 87: Mang thai
[Ngoại truyện 7: Bánh quy]
*
Giọng cô bị lớp quần áo che mất một nửa, Chương Tuyết Dương khẽ ngẩng mắt: “Gì cơ? Anh nghe không rõ.”
Tô Đình hít sâu một hơi, từ trong lòng anh đứng thẳng dậy, lấy tờ giấy báo cáo trong túi đưa ra: “Cái này, anh xem đi.”
Một tờ A4 rất đơn giản, phía trên là hai tấm ảnh siêu âm, bên dưới chẩn đoán viết bốn chữ: mang thai sớm trong t* c*ng.
Chương Tuyết Dương nhìn rất lâu: “Em tự đi à? Sao không gọi anh?”
“Em sợ đoán sai.” Tô Đình đến lúc này vẫn thấy chưa thật sự tin được, ngẩng đầu hỏi: “Anh có vui không?”
Nhìn dáng vẻ của cô, tim Chương Tuyết Dương mềm hẳn: “Vui chứ.”
Được làm cha rồi, sao lại không vui cho được.
Tin tức truyền đến cha mẹ hai bên, Dương Quỳnh hôm đó liền chạy qua, bà ngồi xe của Chương Như, Chương Như đỡ lấy bà: “Ôi chao, thím à thím à, thím đi đứng cẩn thận chút, chân như bay thế này, coi chừng ngã đó.”
Miệng lải nhải không ngớt, Dương Quỳnh dù lòng còn lâng lâng cũng bị cô cháu gái kéo về thực tại: “Thím chỉ là quá xúc động, chứ không phải phát bệnh.”
“He he.” Chương Như tất nhiên biết là xúc động, chính cô cũng xúc động, thấy Tô Đình liền lẩm bẩm mãi: “Ghê gớm ghê gớm, lần này anh Chương Kính Râm sắp bay lên trời rồi.” Có vợ rồi lại sắp có con, sao chuyện tốt đều rơi trúng anh thế này.
Dương Quỳnh cũng không biết nói gì nữa, thật ra bà vốn sốt ruột, nhưng hiểu tính con trai, nên từ sau khi cưới vẫn chưa dám thúc giục. Không ngờ hai người này tự bàn bạc ổn thỏa, đem đến cho mọi người một bất ngờ lớn.
Tô Đình khẽ gọi: “Mẹ.”
“Ừ.” Dương Quỳnh gật đầu đáp, nụ cười trên mặt không sao kìm lại được: “Bà nội các con nói muốn đến, nhưng tôi thấy bà đi đứng hơi run, nên không gọi bà đi cùng.”
“Vài hôm nữa tụi con sẽ qua thăm bà.”
“Được được, lái xe phải cẩn thận.” Giờ nghe gì bà cũng cười, vội vàng bảo Tô Đình ngồi xuống, hỏi có phản ứng gì không, nhất là có chỗ nào khó chịu không, nói sau này đi khám thai nhất định phải gọi bà đi cùng.
Chương Như thì không nghĩ vậy: “Thím đừng bận tâm nữa, chuyện này tất nhiên phải để Chương Tuyết Dương làm, làm cha đâu có dễ, phải để anh ấy chạy tới chạy lui chứ.” Nói xong thì nhìn sang Chương Tuyết Dương, cô ấy bước đến hỏi: “Vui phát điên rồi phải không?”
“Em rảnh quá hả?” Chương Tuyết Dương chẳng buồn nhiều lời, nhét điện thoại vào túi áo vest, vòng qua cô đi về phía phòng khách.
Chương Như không tin anh thật sự bình tĩnh như thế: “Đừng giả vờ lạnh lùng nữa, em biết anh đang đắc ý lắm mà. Vừa rồi gọi cho ai thế? Có phải đám bạn chí cốt của anh không, không chờ nổi mà khoe chuyện anh sắp làm cha hả?”
Hai anh em vừa nói vừa đi vào phòng khách, Tô Đình ngồi trên sofa nghe Dương Quỳnh dặn dò, nào là ăn uống phải chú ý, thói quen sinh hoạt cần lưu ý, từng câu từng chữ đều là kinh nghiệm của người đi trước.
Tính cô vốn hiền, cũng không ngại người lớn lắm lời, rất sẵn lòng ngồi nghe. Nhưng Chương Tuyết Dương thấy như vậy là đủ rồi, biết vài hôm nữa gặp bà nội sẽ lại nghe lặp lại: “Hôm nay mẹ đã chạy mấy nơi rồi, chắc tạm vậy thôi.”
Giờ mọi việc đều lấy thai phụ làm trọng, Dương Quỳnh cũng sợ con dâu mệt, đứng dậy định về nhà chuẩn bị ít đồ, còn phải thắp hương cho bàn thờ tổ tiên nữa.
Nhưng trước khi đi vẫn không quên dặn dò con trai: “Giờ Đình Đình mang thai rồi, cái tính nóng nảy của con phải thu lại, phải chiều theo nó nhiều hơn, biết không?”
Tô Đình ngồi bên nghe thấy hết, Chương Tuyết Dương liếc cô một cái, cô cũng không giải thích thay anh, quay sang nói chuyện với Chương Như.
Chương Như vốn thẳng thắn, nói ngay với Tô Đình: “Sau này trong nhà chị là lớn nhất, cứ coi Chương Tuyết Dương như tiểu đệ sai vặt, xả giận cho sướng.”
Tô Đình không nhịn được bật cười.
Đợi tiễn khách xong quay về, cô cố ý hỏi Chương Tuyết Dương: “Mẹ vừa rồi nói với anh cái gì thế?”
“Bảo sau này đừng bắt nạt em.” Chương Tuyết Dương ngồi xuống cạnh cô: “Anh đã đánh em hay mắng em bao giờ chưa?” Nói như thể theo anh mỗi ngày là chịu khổ vậy.
“Thế thì anh tự nghĩ xem tại sao mẹ lại nói vậy?” Tô Đình muốn cười, bị Chương Tuyết Dương dí mũi vào, hai người trêu chọc nhau, hai con chó cũng chạy lại xem náo nhiệt, thái độ rất trung lập, nhiều lắm chỉ vô tình cắn nhẹ ống quần Chương Tuyết Dương, rồi lại thản nhiên buông ra, công bằng vô tư.
Vì chuyện bất ngờ phát hiện mang thai, Tô Đình dịp Trung thu không thể về Bắc Lưỡng Quảng, dù sao ba tháng đầu là giai đoạn cần đặc biệt chú ý, không dám ngồi xe lâu như vậy.
Cũng là thời kỳ đầu thai nghén, Tô Đình không giống Phùng Ninh, không có thói quen kỳ lạ thích ngửi mùi, cô cũng chẳng có phản ứng gì khác, chỉ riêng chuyện ăn uống thì khó khăn hơn hẳn.
Chương Tuyết Dương vốn rất sành ăn, quen thuộc khắp các quán lớn nhỏ trong thành phố Quảng Châu, ngóc ngách nào cũng tìm được. Nhưng lưỡi của Tô Đình lại trở nên nhạy hơn cả anh, có chút tanh hay hôi nào cũng nhận ra, rồi cả bữa chẳng ăn nổi, thành ra lại gầy đi mấy cân.
Chương Tuyết Dương cũng thử nấu ăn ở nhà, nhưng cô đến mùi thôi cũng không chịu nổi, chỉ còn cách dẫn cô đi khắp phố tìm quán ăn, thỉnh thoảng về nhà tổ lấy chút đồ, nhiều nhất là các loại canh, thêm trái cây rau củ, còn dinh dưỡng thì dựa vào thuốc bổ, cứ thế mà cầm cự.
Tháng mười một, Quảng Châu bắt đầu có gió bão mùa thu, nhiệt độ có giảm nhưng thỉnh thoảng lại mưa gió, lá cây ven đường bị thổi rụng đầy đất.
Tô Đình ngồi trong quán chờ Chương Tuyết Dương, nhìn thời tiết mà hơi lo: “Hay là về nhà đi? Em thật ra cũng không đói.”
“Trưa nay em ăn gì?” Chương Tuyết Dương hỏi.
“Một bát hoành thánh.”
“Một bát hay nửa bát?”
“…Nửa bát.”
Chương Tuyết Dương hiểu rõ cô, nghe giọng là biết báo sai: “Chỗ chú Sinh có món mới, đi thử xem.” Nói xong, anh cầm lấy túi của cô, đưa cô lên xe, rồi chở đến Lệ Loan.
Chú Sinh chính là vị trưởng bối đầu trọc, từng dự lễ cưới của họ, đã rất quen thuộc nhau. Tô Đình gọi người còn nhanh hơn Chương Tuyết Dương: “Chào chú Sinh, chào dì Hà.”
“Ngồi chút đi, cháo sắp xong rồi.” Dì Hà bận trong bếp một lúc, bưng ra một bát cháo lửa lớn, thêm vài miếng bánh mã thầy chiên: “Đây, con gái, thử xem, ăn được không.”
Cháo là cháo bạch quả tàu hũ ky, bạch quả tươi bóc vỏ lấy nhân, mùi thơm thanh nhẹ. Tô Đình dùng muỗng múc một miếng, nước gạo hòa quyện, cháo nền mềm mịn, tàu hũ ky trơn, thêm chút vị ngọt chắc là nhờ sò điệp khô, vào miệng thì thơm ngọt.
“Ngon lắm ạ.” Cô lại húp thêm hai muỗng.
Dì Hà ngồi cạnh Tô Đình, kể hồi trẻ mang thai cũng kén ăn như cô, chỉ dựa vào bát cháo này mà qua được: “Ban đầu dì định cho thêm vài miếng dạ dày heo, A Dương nói con sợ tanh, nên đổi thành sò điệp khô.”
Bạch quả trong cháo nấu rất nhừ, Tô Đình mỉm cười nói: “Sò điệp là được rồi ạ.” Cả bát cháo hình như không thêm muối, chỉ dựa vào chút vị mặn tự nhiên của sò điệp, vị vừa vặn.
“Thử cái này xem, dì có chiên sơ qua, không có nhiều dầu đâu.” Dì Hà đưa miếng bánh mã thầy cho cô.
Tô Đình dùng đũa gắp một miếng, thân bánh màu trà vàng, nhìn trong suốt, bên trong có mã thầy tươi, ăn vào giòn giòn: “Ngon lắm dì ạ.”
“Ăn được là tốt rồi.” Dì Hà an ủi cô: “Mang thai thì phải vất vả một chút, qua giai đoạn này sẽ ổn thôi.”
“Cảm ơn dì Hà.”
Ngoài trời đang mưa, họ ngồi ở góc trong cùng của quán, Chương Tuyết Dương thì giúp chú Sinh thay hộp đèn, bị bão thổi rơi xuống, phải cố định lại.
Xong hộp đèn, anh lại tháo mấy chiếc lồng đèn treo trên cao xuống, tránh rơi trúng người đi đường.
Bận rộn xong cùng nhau đi rửa tay, chú Sinh vốn từng chăm vợ mang thai, nói với Chương Tuyết Dương: “Phụ nữ mang bầu đều vậy, sẽ vất vả chút, qua thời gian này là ổn.”
“Không sao ạ.” Chương Tuyết Dương cười, Tô Đình vốn không khó chiều, bình thường cũng ăn ít, thật ra cô một ngày ăn một bữa cũng đủ, chỉ là anh cứ muốn đưa cô ra ngoài.
Rửa tay xong đi ra, thấy cô cùng dì Hà ngồi bên bàn trò chuyện, bát đĩa gần như sạch hết, tinh thần Tô Đình cũng khá hơn nhiều, Chương Tuyết Dương nhìn ra ngay: “Ăn đã miệng rồi hả?”
Tô Đình gật đầu: “Anh ăn chưa?”
“Giờ anh ăn.” Chương Tuyết Dương ngồi xuống cạnh, ăn nốt miếng bánh mã thầy cuối cùng cô để lại, rồi gọi thêm một đĩa cơm khổ qua xào thịt ba chỉ, sau đó chào vợ chồng chú Sinh, đưa Tô Đình về nhà.
Ăn xong bữa này, Tô Đình thấy khẩu vị mình dường như khá hơn: “Em cảm giác giai đoạn này sắp qua rồi, có lẽ ngày mai sẽ không còn buồn nôn.” Đây là bữa cô ăn ngon nhất gần đây, ăn xong cả người cũng thấy ấm áp.
Cô nói chắc nịch, Chương Tuyết Dương bật gạt mưa: “Hôm nay không nói được ngày mai, ngày mai rồi xem.”
“Anh không thể mong em khỏe sao?”
“Anh mong em khỏe thì có ích gì?” Chương Tuyết Dương nhấn ga chạy đi, nếu có ích thì cô đã chẳng bị phản ứng thai nghén hành đến giờ, một chiếc váy ngày càng rộng, hai cổ tay cũng ngày càng gầy.
Tô Đình nắm dây an toàn, thấy hơi bực: “Nếu em ăn uống bình thường được, anh cũng không phải chạy đi chạy lại mỗi ngày.”
“Đâu phải chỉ mình em ăn, anh cũng phải ăn. Nếu em thấy không ổn, lần sau cứ mua hết cả quán.” Chương Tuyết Dương cầm vô lăng: “Dù sao em có tiền, mua nổi phòng hạng sang trên du thuyền.”
Tô Đình biết anh đang nói gì, dịp Trung thu cô không về nhà, mua cho ba mẹ vé du thuyền từ Thâm Quyến đi Tam Á, đặt phòng hạng sang, vì dùng tiền của cô nên người này cứ để bụng.
Nhưng cô chẳng bận tâm, thậm chí nghĩ đến lại thấy vui, cô kiếm tiền cho ba mẹ đi du lịch, cảm thấy rất tự hào, còn cố ý chọc tức Chương Tuyết Dương: “Đúng là em có tiền, nếu anh ghen tị, lần sau em cũng mời anh đi.”
Chương Tuyết Dương liếc cô một cái, thu hết vẻ đắc ý kia vào mắt.
Về đến nhà, hai con chó chạy ra chào đón nồng nhiệt. Mạch Mạch đã lớn, gan dạ không kém Lion, vừa thấy Tô Đình liền muốn nhào lên người cô. Chương Tuyết Dương tháo đồng hồ bỏ vào hộp, cảnh cáo nhìn nó: “Làm gì đó?”
Mạch Mạch vẫn sợ anh, cúi đầu nhưng mắt lại ngước lên, dáng vẻ vừa tinh quái vừa ngốc nghếch, ở cùng Lion lâu ngày đã nhiễm cái kiểu láu cá ấy.
Bị Chương Tuyết Dương nhìn chằm chằm, nó giả vờ lùi lại hai bước, khóe mắt lại liếc sang Tô Đình, tỏ vẻ ấm ức, thành công khiến cô vừa thay dép liền ngồi xuống xoa đầu nó, còn cố ý liếc anh một cái, như đang khoe khoang.
“Con chó này phải nhốt lại mới được.” Chương Tuyết Dương buông một câu, rồi đi thẳng vào phòng làm việc làm việc.
Tô Đình cũng biết chừng mực, chỉ v**t v* vài cái, không dám để Mạch Mạch leo lên người, sợ nó đạp vào bụng.
So với nó, Lion ngoan ngoãn hơn nhiều, ánh mắt dịu dàng đi theo Tô Đình, vì cô vừa cho ăn nên nó cười toe toét, dễ dàng thỏa mãn.
Tô Đình ngồi trên thảm cùng chúng ăn xong, lại gọi video về nhà nói chuyện với ba mẹ, rồi đứng dậy đi tắm.
Biết Chương Tuyết Dương có thể bận đến khuya, tắm xong cô cũng không quấy rầy, tự lên giường ngủ, gần đây hơi hay buồn ngủ.
Trong mơ đủ thứ, có cảnh hồi nhỏ đi học, lại mơ thấy mình bay trên không trung trường học, đang bay thì bất chợt đạp chân một cái, giật mình tỉnh lại.
Chương Tuyết Dương đã về phòng, cũng nằm cạnh ngủ, cảm giác được động tĩnh của cô liền mở mắt, chạm vào chân: “Chuột rút à?”
“Không, không phải.” Tô Đình nuốt nước bọt, thấy thèm ăn, chính xác thì không phải đói mà là thèm. Cô cầm điện thoại xem giờ, đã nửa đêm, giọng Chương Tuyết Dương đầy mệt mỏi, chắc anh cũng kiệt sức rồi.
Gần đây anh không tăng ca nhiều, nhưng mang việc về nhà, rõ ràng có chút quá tải. Tô Đình không muốn làm phiền: “Em mơ thôi, ngủ đi anh.”
Lúc này cô nói vậy hoàn toàn vì thương anh, nhưng khi Chương Tuyết Dương thật sự nhắm mắt lại, cô lại không sao ngủ được.
Nằm trằn trọc rất lâu, Tô Đình cầm điện thoại xem một lúc, cuối cùng không nhịn được đẩy anh dậy: “Em muốn ăn bánh quy giòn.”
“Ở đâu?” Chương Tuyết Dương tưởng là đồ ăn vặt mua sẵn, ngồi dậy định đi lấy, nhưng Tô Đình nhìn anh chờ đợi: “Trong nhà không có.”
Chương Tuyết Dương lấy điện thoại định gọi đồ ăn ngoài, nhưng Tô Đình đã tra rồi: “Không có, cũng không bán luôn.”
“Tên là gì, có vị gì?” Chương Tuyết Dương hỏi.
Tô Đình lắc đầu: “Em không nhớ.” Đó là loại cô từng ăn khi đi du lịch nước ngoài, dạng thanh, dài bằng thước kẻ, vị quế hạnh nhân, nhân đậm đà, vỏ bánh giòn tan, cắn một miếng là vụn rơi đầy.
Cô miêu tả rất nghiêm túc, nhưng thật sự không nhớ tên. Chương Tuyết Dương tìm rất lâu trong điện thoại, thậm chí hỏi vợ chồng Simon cũng không nhớ, cuối cùng nghĩ đến Chương Như, anh gọi điện cho cô ấy: “Trước kia gửi cho em mấy món ăn, em ăn hết chưa?”
“Ăn gì cơ?” Chương Như bị gọi dậy lúc nửa đêm, nói năng ngái ngủ: “Ngày nào em cũng ăn nhiều thứ, anh nói cái nào?”
“Bánh quy giòn, dài bằng thước kẻ, em tìm thử xem.” Chương Tuyết Dương mơ hồ nhớ có món đó, lúc trước từ nước ngoài mang về, Tô Đình chia nhiều phần gửi đi, gần nhất là Chương Như.
Nhưng không may, Chương Như lại không ở nhà.
“Em đang ở đâu?”
“Bọn em đi team building, ngủ lại ở Huệ Châu.”
Chương Tuyết Dương lấy mật mã cửa từ cô, định lái xe qua lấy.
Ngoài trời gió mưa quật mạnh nghe cũng chẳng an toàn, Tô Đình hơi lo lắng: “Hay là thôi đi, đợi A Như về, nhà em ấy anh cũng không quen, chưa chắc tìm được.”
“Em về giường đi.” Chương Tuyết Dương không nói nhiều, anh mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe rồi đi.
Tô Đình quả thật thấy lạnh, chạy về phòng nằm chờ, tiếng mưa đập cửa sổ, gió quét lá cây vang bên tai, dần dần lại ngủ thiếp đi.
Ngày bão thực ra rất dễ ngủ, giấc này cô ngủ rất sâu, đến khi Chương Tuyết Dương quay về phòng mới tỉnh.
Đi trong gió mưa, anh có chút phong trần, tóc đều ướt, Tô Đình muốn lấy khăn cho anh lau, nhưng anh đưa cho cô túi bánh quy giòn vừa lục được ở nhà Chương Như, đủ loại hương vị, còn tiện tay lấy thêm một hộp chocolate tươi: “Em ăn đi.”
Tô Đình thấy vết xước trên mu bàn tay anh: “Anh làm sao thế?”
“Mèo cào.”
“Là con mèo của A Như hả?” Tô Đình nhớ đến con mèo tên Cá Con, dữ dằn, ngay cả với Chương Như cũng chẳng nể, huống hồ người khác: “Có cần đi tiêm không?” Cô lo lắng.
“Không chảy máu, mèo cũng tiêm phòng rồi, không sao.” Chương Tuyết Dương đặt đồ xuống, đi rửa tay lau tóc, rồi thay đồ ngủ.
Quay lại thấy Tô Đình vừa ăn vừa nhìn anh.
“Nhìn anh làm gì?” Chương Tuyết Dương tắt đèn, đi đến giường vỗ sạch vụn bánh trên váy cô, hơn hai mươi tuổi rồi mà ăn vẫn làm rơi đầy áo.
Tô Đình hơi ngượng, đưa bánh cho anh: “Giòn lắm.”
Chương Tuyết Dương không có thói quen ăn khuya, quay đầu: “Em ăn đi.”
“Ồ…” Tô Đình rụt tay lại, cắn thêm một miếng, rất nhanh lại thấy ngán bèn cất vào túi, sau đó buộc chặt, rồi vào phòng tắm đánh răng.
Lên giường nằm, cô vòng tay ôm lấy Chương Tuyết Dương, mặt áp vào lưng anh, không nói gì, nhưng khẽ khàng mỉm cười.
Bão tan, Dương Thành lại nắng, độ ẩm trong không khí cũng giảm.
Tô Đình bước vào giai đoạn giữa thai kỳ, ba tháng được cho là thoải mái nhất, dạ dày không còn yếu, vị giác cũng không quá nhạy, ăn uống bình thường hơn, tinh thần cũng phấn chấn.
Cuối năm có một cuộc thi kỹ năng liên kết, từ bày bàn đến thu dọn, đến cả nấu nướng, mỗi quán đều phải cử người tham gia. Là đơn vị tổ chức, các trợ lý cửa hàng đều phải góp sức.
Tổ chức sự kiện lớn như vậy không hề nhẹ nhàng, từ lên kế hoạch, diễn tập đến thực hiện, Tô Đình bận rộn suốt, đến khi xong mới xin nghỉ vài ngày về thăm nhà.
Người nhà rất thương cô, sợ cô đi lại bất tiện, bên nhà ngoại ông bà cùng họ hàng đều đến nhà họ Tô ăn cơm, mở hai bàn lớn, người lớn trẻ nhỏ chen kín, vô cùng náo nhiệt.
Ba Tô rất vui, ngoài chuyện con gái mang thai, còn luôn kể lại chuyến du lịch Tam Á, nói đi nói lại, tinh thần phấn khởi.
Tô Đình kéo tay áo Chương Tuyết Dương, khẽ nói: “Giờ anh biết rồi chứ, tiền của em với tiền của anh không giống nhau.” Con rể hiếu thuận thì nói ra nghe hay, nhưng con gái hiếu thuận mới khiến cha mẹ thấy ấm lòng, khác biệt là ở đó.
Bụng cô đã bắt đầu nhô lên, các bậc trưởng bối có cả một rổ lời dặn, từ trước bữa đến sau bữa, liên tục có người nói chuyện hoặc hỏi han, Tô Đình kiên nhẫn trả lời.
Giống như cô, Chương Tuyết Dương cũng được chú ý, bị mấy bà cô gọi sang nói chuyện rất lâu, lúc quay lại Tô Đình tò mò: “Họ nói gì với anh thế?”
“Bảo là sau khi em mang thai tính khí có thể kỳ quái, dặn anh đừng chấp nhặt với em.” Chương Tuyết Dương trong lòng hiểu rõ, mẹ vợ nhìn như đang nói trước, thật ra là nhắc nhở anh, thế nào cũng không được để con gái bà chịu ấm ức.
Người chịu ấm ức rõ ràng là anh, Tô Đình biết rất rõ, lén kéo anh ra ngoài: “Mẹ em nghĩ nhiều thôi, anh đừng coi lời bà là thật.”
Miền Bắc Lưỡng Quảng hơi lạnh, Chương Tuyết Dương chạm vào tay cô, cau mày: “Áo khoác lại không mặc?”
“Vừa uống trà gừng, nóng.” Hôm nay Tô Đình ăn nhiều quá, trà gừng bà nội nấu còn bỏ thêm táo đỏ, a giao, cảm giác cả người nóng lên: “Anh xem chỗ này có phải mọc mụn không?” Cô sờ lên gò má, thấy có chỗ hơi cứng, lại ngứa.
Chương Tuyết Dương cúi đầu nhìn, chỉ là một vết đỏ nhỏ đến mức có thể bỏ qua, nhưng mặt cô đúng là hồng hào hơn nhiều, từ khi vào giữa thai kỳ ăn uống bình thường, cả người khí sắc tốt hẳn, da trắng mịn, không trang điểm môi cũng đỏ tươi.
Lâu rồi chưa gần gũi, Chương Tuyết Dương giữ cằm cô hôn mấy cái, bị mấy đứa nhỏ bắt gặp, đồng loạt la hét, chạy tán loạn nhưng lại không nỡ đi xa, đứa thì ôm tường, đứa thì ôm cây, núp khắp nơi lén nhìn.
Tô Đình thấy buồn cười, lại nhớ hồi nhỏ mình cũng từng làm vậy, đẩy Chương Tuyết Dương: “Vào thôi.”
Lạc Tử chạy theo cô: “Chị Đình, chị sắp sinh em bé hả?”
“Chưa nhanh vậy đâu, phải sang năm, mười tháng mới sinh.”
“À, ồ.” Lạc Tử giơ tay đếm, Chương Tuyết Dương bất ngờ nói: “Học tiểu học rồi mà hai bàn tay còn đếm không xong?”
Lạc Tử ngơ ngác ngẩng đầu, Chương Tuyết Dương trực tiếp chỉ tay nó: “Từ tháng tám bắt đầu, đếm xuống.”
“Chín, mười, mười một…” Lạc Tử đếm một vòng, cuối cùng kết luận: “Tháng năm!”
Cũng không đến nỗi ngốc, Chương Tuyết Dương đứng thẳng người đi, nhưng Lạc Tử lại bám theo, anh quay đầu nhìn: “Không đi chơi à?”
“Anh rể.” Lạc Tử coi anh như loa thông minh: “Chị Đình sẽ sinh em trai hay em gái?”
Trẻ con không rõ vai vế, thật ra muốn hỏi là trai hay gái, Chương Tuyết Dương thu ánh mắt lại: “Anh không biết.”
“Ồ, vậy nếu là em trai thì giống anh, em gái thì giống chị ấy?”
“Không nhất định.” Chương Tuyết Dương đi lên lầu, thấy phòng khách có một thùng sách, chắc mới dọn ra, trên thùng còn có một cuốn album, mở ra thấy Tô Đình hồi nhỏ.
Khác với tưởng tượng, hồi nhỏ Tô Đình lại tóc xoăn, mái cũng uốn vòng.
Trong ảnh cô mặc váy xòe, mắt mở to, đồng tử đen láy, như đang chăm chú nhìn ống kính.
Chương Tuyết Dương ngồi xuống, ánh mắt dừng rất lâu, nhớ lại cảnh ba Tô từng kể, trời mưa sấm chớp cô tự chui vào chăn, anh chạm vào tóc xoăn nhỏ trong ảnh, bất giác cười.
Trên đường về Quảng Châu, anh hỏi Tô Đình: “Sao tóc em lại thẳng?”
“Hả?” Tô Đình ngơ ngác: “Cái gì thẳng?”
“Tóc.” Đến trạm nghỉ, Chương Tuyết Dương đưa điện thoại cho cô xem.
Trong máy anh, Tô Đình thấy những tấm ảnh thời thơ ấu rất xa xưa của mình, anh chụp lại cả album, thậm chí có ảnh cô tham gia văn nghệ, má đánh phấn đỏ chót, y như mông khỉ.
“Anh lấy ở đâu vậy?” Mặt Tô Đình đỏ bừng, theo phản xạ muốn giật điện thoại nhưng Chương Tuyết Dương nhanh hơn, giơ cao khiến cô không với tới.
“Anh sao lại chụp lén ảnh người ta, mau xóa đi!”
“Trước tiên nói tóc đã, sao lại thẳng thế?”
“Em cũng không biết, dần dần mọc ra thì thẳng thôi.” Tô Đình vươn tay giành lấy điện thoại, cả người gần như đổ lên người anh, sao lại có chuyện chụp lén ảnh người khác: “Chương Tuyết Dương, em chưa đồng ý cho anh chụp, mau xóa đi!”
Cô cứ kiễng chân mãi, sốt ruột đến mức muốn nhảy lên, Chương Tuyết Dương lúc này mới đưa điện thoại cho cô. Sau khi cô cẩn thận xóa hết, anh lại thong thả bổ sung một câu: “Anh đã sao lưu rồi.” Nói xong chẳng để ý sắc mặt cô, vươn tay dài kéo cô vào xe, tiếp tục lái về Quảng Châu.
Về Quảng Châu không lâu, lại đến nhà tổ ăn cơm.
Chương Như đã đến từ sớm, sau khi đi team building lại nghỉ phép, ở miền Bắc nắng gắt nên da cô đen đi một độ. Nhìn làn da của Tô Đình thì không khỏi ghen tị: “Sao chị mang thai mà còn có công hiệu làm đẹp vậy?” Cô ấy đưa tay sờ mặt, mịn màng, lỗ chân lông nhỏ hẳn.
Tô Đình bị cô ấy kéo nhẹ lông mi: “Có lẽ là nhờ mấy món canh mẹ nấu.” Dương Quỳnh thật sự rất tốt với cô, đi khám thai đều đi cùng, lại thường xuyên đưa đồ ăn, nguyên liệu canh cũng thay đổi liên tục, trước bữa ăn uống một bát, cả dạ dày Tô Đình thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bữa này cũng có canh, dùng nhân sâm Tây Dương và chim bồ câu hầm, một bát canh nguyên vị, uống vào thanh mát. Gần đây trời nóng, ra mồ hôi nhiều, Dương Quỳnh đặc biệt hầm cho cô để bổ khí, còn thêm chút kỷ tử an thần.
“Nhất định phải đảm bảo giấc ngủ, chuyện lớn đến đâu cũng phải ngủ đủ, không được để quá mệt.” Dương Quỳnh dặn dò kỹ lưỡng.
“Con sẽ chú ý.” Tô Đình mỉm cười đáp, rất nghiêm túc, không hời hợt.
Dương Quỳnh thật lòng thích cô con dâu này, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. Bà từng đến quán đưa canh, thấy Tô Đình đang trò chuyện với nhân viên, vừa nghiêm túc vừa không xa cách, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Hai mẹ con dâu đang nói chuyện trong phòng khách, Chương Như bất ngờ nhận được điện thoại từ ban quản lý, nói con mèo nhà cô tự mở khóa chạy ra ngoài.
Cô vội vàng muốn về, Chương Tuyết Dương thong thả bước tới: “Mèo nuôi không quen thì đừng nuôi nữa, đưa về cho bà nội nuôi đi.”
“Ai nói không quen, em với Cá Con thân lắm đó nha?” Chương Như liếc anh: “Hôm trước anh chạy qua làm mèo em sợ, em còn chưa đòi anh phí tổn thất tinh thần đó!” Nói xong, cô ấy vội vàng cầm túi đi tìm mèo.
Dương Quỳnh không biết Chương Tuyết Dương với Cá Con có ân oán gì, tưởng anh vô cớ ghét một con mèo, cảm thấy tính cách này thật đau đầu, liền cảm thán với Tô Đình: “Người này tính khí không tốt, con cứ mắng nó là được, có khó chịu thì đừng tự chịu đựng, biết không?”
Tô Đình liếc nhìn Chương Tuyết Dương, nhớ lại chuyện anh từng bị mèo cào, khẽ chạm vào mí mắt mà cười.
Sau Tết mỗi người đều bận rộn, Tô Đình theo sát công việc cửa hàng mới, Chương Tuyết Dương cũng bận chuyện công ty.
Sau khi thương mại điện tử chuyển sang tự vận hành, chuỗi lạnh cũng tìm lại bên thứ ba, từ chọn sản phẩm, đóng gói đến giao hàng đều phải theo dõi. Còn chuyện cửa hàng ở Quảng Châu và Thâm Quyến, đi theo hướng chuẩn hóa, trong quá trình vẫn có nhiều chỗ cần theo dõi và chỉnh sửa.
Lúc rảnh cũng tụ tập bạn bè, Phạm Á Hào cùng mấy người hiếm khi hẹn được anh, cười nói anh ngày nào cũng chỉ biết xoay quanh vợ.
Lục Côn ngồi trên sofa, nhìn Chương Tuyết Dương như đang khó chịu, nghĩ mãi không hiểu rõ ràng mình cưới sớm hơn, vậy mà tiến độ lại chậm hơn tên “ruột heo” này, giờ nhìn thằng bạn càng thấy ngứa mắt: “Làm sao trúng vậy, có bí quyết gì truyền lại không? Chẳng lẽ ngày nào cũng gân máu muốn nổ ra mà cố tạo, gấp gáp lắm mới có thai?”
Chương Tuyết Dương sao có thể chia sẻ, chỉ sắc bén giẫm anh ta một câu: “Có rảnh thì đi kiểm tra hoạt lực t*nh tr*ng, nếu có yếu tinh thì lo chữa bệnh trước đi.”
Mẹ nó, Lục Côn bị chọc tức đến bật cười, không phải anh em thì chắc muốn tìm người đánh nhau rồi: “Chỉ có cậu là khỏe mạnh thôi!”
Cả buổi chẳng có mấy câu nghiêm túc, trò chuyện uống rượu hay chơi bóng thì thoải mái, cười chửi vẫn như trước, nhưng có gia đình rồi thì đều về đúng giờ, quay lại nhịp sống bình thường.
Giờ Tô Đình không cần ngày nào cũng được đưa đi ăn, Chương Tuyết Dương đến đón cũng chưa chắc gặp, cô có công việc và xã giao, đôi khi nhìn cô đi lại trong quán chẳng giống người mang thai, tan ca còn hẹn bạn bè ăn uống, tự lái xe chạy khắp Quảng Châu.
Trước Tết Dương lịch, Chương Tuyết Dương cùng đội mua hàng đi Ninh Ba, cảng nhập về một lô lồng nuôi mới, tàu cho ăn và đánh bắt cũng tăng thêm.
Nuôi biển sâu có lợi nhưng cũng có rủi ro, sợ nhất là bão và thủy triều đỏ ảnh hưởng tỷ lệ sống. Anh lên tàu kiểm tra, cùng người phụ trách khu vực xem xét thiết bị và môi trường thời tiết, ở lại hai ba ngày mới về Quảng Châu.
Vé máy bay buổi tối, trước khi lên máy bay gọi cho Tô Đình, nghe tiếng nhạc nền ồn ào: “Em đang ở ngoài à?”
“Vâng, đang ăn ngoài.”
“Với bạn bè?”
“Ừ ừ.” Giọng Tô Đình có chút qua loa, nói vài câu rồi cúp máy.
Chương Tuyết Dương cau mày lên máy bay, lúc hạ cánh nhận được tin nhắn WeChat của Lục Côn, nói thấy Chương Như và Tô Đình ở quán bar.
Thấy Chương Như thì không lạ, nhưng Tô Đình cũng ở đó, Lục Côn gửi thêm tin thoại: “Sao mang thai mà còn để vợ anh đi bar, gan to thật?”
Sau đó còn kèm ảnh, Chương Tuyết Dương mở ra thấy Tô Đình, cô mặc váy sơ mi tím mới mua, mấy hôm trước anh vừa thấy cô mặc.
Anh gọi thẳng cho Chương Như, từ chối đến lúng túng: “Chỉ ngồi một chút thôi, đâu có thật sự nhảy… Vậy để em đưa chị ấy về nhé.”
Chương Tuyết Dương đã gọi xe, giọng trầm xuống: “Không cần, đợi đó.” Thích quán bar đến vậy, anh cũng đi cùng chơi.
Đó là một quán Lục Côn góp vốn, trước đây anh từng đến, từ Bạch Vân đến Thiên Hà, xuống cao tốc nửa tiếng là tới.
Chương Tuyết Dương đóng cửa xe, đi về phía quán bar thì nhận một cuộc gọi công việc, nói không lâu, chừng mười mấy phút, cúp máy rồi nhìn bảng hiệu sáng rực, trong đầu lóe lên, chợt nhận ra điều gì.
Anh khẽ cười hai tiếng qua mũi, tay đút túi, bước chân từ nhanh chuyển chậm, ung dung đi vào quán.
Từ lúc gọi cho Chương Như đến khi lên tầng hai phòng riêng, Chương Tuyết Dương đều phối hợp, quả nhiên phòng treo đầy bóng bay và dây ruy băng, Tô Đình đứng trong ánh đèn mờ, cười hát bài chúc mừng sinh nhật, cả người tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Chương Tuyết Dương không phải người thích diễn, không cố giả vờ ngạc nhiên, nhưng dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhìn Tô Đình bưng bánh từng bước đi đến, trong thoáng chốc, anh như quay lại ngày cưới, cô bước về phía anh, mặc váy cưới trắng tinh, vì anh mà khoác lên.
“Mau thổi nến, ước một điều đi.” Tô Đình giục, phía sau Chương Như cũng đúng lúc giơ tấm băng đỏ: “Đại gia ngành ẩm thực Chương Tuyết Dương sinh nhật vui vẻ!”
“Thổi cùng nhau đi.” Chương Tuyết Dương rút tay khỏi túi, ôm eo Tô Đình, hai vợ chồng cùng thổi tắt nến, tay phải anh nhẹ đặt lên bụng cô: “Đợi lâu không?”
“Cũng không, chưa lâu lắm.” Tô Đình mỉm cười: “Chúc mừng sinh nhật, thời gian này anh vất vả rồi.” Cô biết mình hơi khô khan, không giỏi lãng mạn, nhưng từng nghĩ đến việc cho anh một bất ngờ sinh nhật bị hỏng, lần này bù lại, cố gắng cho anh một sinh nhật đáng nhớ.
Chương Tuyết Dương vuốt mặt cô, đặt bánh xuống rồi hôn, nụ hôn rất sâu, còn nồng nhiệt và lâu hơn cả ngày cưới.
Tô Đình thấy mấy người bạn của Chương Tuyết Dương chua chát không thôi, Phạm Á Hào còn vừa vỗ tay vừa lắc đầu, nói anh đúng là vận may chó, cưới được vợ tốt như vậy.
Chương Tuyết Dương miệng chưa bao giờ chịu thua, ôm lấy Tô Đình cười: “Xin lỗi nhé, một nhà ba người đúng là náo nhiệt hơn kẻ cô đơn nhiều.” Câu nói đánh trúng chỗ đau của Phạm Á Hào, cũng vì thế mà tối hôm đó anh bị chuốc không ít rượu.
Tô Đình lái xe đưa anh về, rõ ràng cảm nhận được lực anh nắm tay cô mạnh hơn thường ngày, cô còn tưởng anh say, nên vừa về đến nhà liền giục anh đi tắm.
“Cùng nhau không?” Chương Tuyết Dương đứng ngay phòng khách đã bắt đầu cởi khuy áo sơ mi, còn rủ cô tắm chung.
“Không, người anh toàn mùi rượu, tự đi đi.” Tô Đình từ chối thẳng thừng, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn anh cởi áo, phần cơ bụng rắn chắc, lúc đánh quyền sẽ co lại từng nhịp, sức bền cơ thể chắc cũng luyện từ đó.
“Thật sự không tắm cùng sao? Vừa tiết kiệm thời gian, vừa tiết kiệm nước.” Chương Tuyết Dương bắt đầu tháo thắt lưng, từng chút rút khỏi khuy.
Tiết kiệm gì chứ, tim Tô Đình đập thình thịch, quay lưng không để ý đến anh nữa, tự đi uống thuốc bổ.
Chương Tuyết Dương vẫn còn chút chừng mực, không cởi hết đồ ngay phòng khách, cầm áo sơ mi và thắt lưng đi vào phòng tắm, chỉ là cửa không khép chặt, để cô nghe rõ tiếng nước chảy.
Sống cùng nhau lâu như vậy, Tô Đình đứng bên tủ quần áo, nóng không chỉ là mặt.
Chương Tuyết Dương rất sung sức, nhưng cũng biết kiềm chế, mấy tháng cô khó chịu anh đều nhịn, nhiều lắm chỉ ôm hôn, tay cũng kiểm soát lực, nhưng hôn đến môi cô tê dại, đầu lưỡi cũng run rẩy.
Rất nhanh tiếng nước đã ngừng, Chương Tuyết Dương bước ra, chỉ mặc một chiếc q**n l*t ngắn, lần này ngay cả khăn tắm cũng không quấn.
Tô Đình không dám nhìn thẳng, cầm quần áo chạy vào phòng tắm, mở nước nóng, mặt đỏ bừng đến không nhận ra.
Ra ngoài lại thấy Chương Tuyết Dương, anh nằm trên giường nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khiến người ta rùng mình.
“Anh nhìn em làm gì?” Tô Đình không nhịn được trừng anh một cái, rồi đi lục tủ tìm đồ.
Chương Tuyết Dương ban đầu không nói, một lúc sau mới hỏi: “Tìm gì?”
“Không có gì.”
“Cái này?” Anh chỉ vào tủ đầu giường bên mình, trên đó đặt tinh dầu và kem dưỡng Tô Đình hay dùng.
“Anh động vào đồ của em làm gì…” Tô Đình bước tới muốn lấy, nhưng tay anh dài hơn, cầm cả hai lọ: “Anh giúp em.”
Anh nào đơn giản giúp người, từ lúc kéo cô ngồi lên đùi thì mục đích đã rõ ràng: “Đổi nội y rồi à?” Nhìn vòng ngực cô, so với trước càng đầy đặn, chiếc váy ngủ chọn cũng khéo, chạm vào nghe tiếng sột soạt.
Ai lại xoa váy mà cũng gợi cảm đến thế, Tô Đình vốn không quen anh giúp bôi tinh dầu, đưa tay giành lại: “Em tự làm.”
“Khách sáo gì, em vất vả chuẩn bị sinh nhật cho anh, anh phục vụ lại coi như đáp lễ.” Chương Tuyết Dương mở nắp, đổ một ít ra tay, xoa đều, tưởng mình rất chuyên nghiệp, nhưng Tô Đình bị chọc cười: “Anh giúp em hay giúp chính anh vậy? Tinh dầu toàn bị anh phí mất. Em nói để em làm, anh không biết đâu.”
Quả thật anh không thạo, nhưng ngộ tính cao. Anh lại đổ thêm, lần này lực nhẹ hơn, lòng bàn tay đặt lên bụng cô, xoay tròn chậm rãi: “Thế này thì sao?”
Tinh dầu dùng để ngừa rạn da, Tô Đình khẽ đáp: “Được…”
Nhiệt độ từ tay anh truyền vào cơ thể, ánh đèn mờ, lại bị anh che khuất một phần, từ góc nằm ngửa cô chỉ thấy đường nét trôi chảy và ánh mắt sâu thẳm của anh.
Chương Tuyết Dương thỉnh thoảng liếc nhìn, bụng cô hơi nhô lên, đặc biệt khiến người rung động.
Xoa tinh dầu xong, mọi chuyện thuận theo tự nhiên, giai đoạn này không dám quá mạnh, nhưng đổi sang nằm nghiêng, chậm rãi, cũng có một cảm giác khác biệt.
Tô Đình bị anh nắm tay, chợt nhớ lại phản ứng tối nay, có chút chậm hiểu: “Anh có phải đã biết rồi không?”
“Biết cái gì?”
“Chuyện mừng sinh nhật.”
“Không biết.” Chương Tuyết Dương vừa hôn cô trong sự quấn quýt, nhưng lời phủ nhận quá nhanh lại chính là một sự thừa nhận. Tô Đình hơi ấm ức: “Sao anh lúc nào cũng nhạy bén thế?”
Túi bao vuông vức bị quét nhẹ xuống đất: “Không quan trọng.” Chương Tuyết Dương ôm cô lên, nhẹ nhàng cắn, tay giữ lấy sợi dây mảnh cảm nhận sự xoắn chặt: “Anh có biết hay không thì hôm nay đều là bất ngờ, thật đấy.”
Quãng thai kỳ dài, có những lúc ấm áp, cũng có những khi không dễ chịu.
Đến giai đoạn cuối, tâm trạng Tô Đình bắt đầu có chút bất ổn, thường bất chợt buồn bã, không muốn nói chuyện, hoặc vì một chuyện nhỏ mà khó chịu. Ví dụ có một ngày, cô phát hiện mình không mặc vừa chiếc váy trước kia.
Chiếc váy là mua từ bạn của Chương Như, hồi còn ở quán cũ cô thường mặc để chủ trì hoạt động, trước kia dễ dàng mặc vào, lần này lại mắc ở phần xương sườn không kéo nổi, từ chân mặc lên càng thấy rõ cảm giác béo.
Tô Đình ngồi trên ghế đuôi giường, ngẩn ngơ.
“Lại phải chủ trì à?” Chương Tuyết Dương cảm nhận được sự thay đổi của cô, đi tới kéo váy ra xem: “Mua cái mới đi, cái này lỗi thời rồi.”
“Làm gì mà lỗi thời, em thích nhất cái này.” Tô Đình biết anh muốn an ủi, nhưng lại thấy lời anh không dễ nghe: “Em không chủ trì, chỉ muốn thử thôi.”
Nói xong, cô cảm thấy giọng mình hơi nặng, giật váy lại rồi bỏ đi.
Tưởng chỉ là cảm xúc thoáng qua, không ngờ chuyện nhỏ này lại khiến cô day dứt mấy ngày.
Cuối tuần nghỉ, đúng dịp lễ Bồ La Đản, vốn hẹn đi dạo Nam Hải Thần Miếu, nhưng Chương Tuyết Dương chờ mãi không thấy cô ra, vào phòng thì thấy trên giường bày mấy bộ quần áo, còn Tô Đình ngồi bên giường lặng lẽ buồn, toàn là đồ cô không mặc vừa.
Cô vốn không phải kiểu thích trút giận, có gì đều tự tiêu hóa trong lòng. Chương Tuyết Dương đi tới ôm cô vào lòng an ủi: “Không sao, sẽ hồi phục thôi, sinh xong là được.” Thực ra cũng không tăng nhiều, chỉ vì trước kia cô quá gầy, quần áo toàn size nhỏ.
“Không chắc đâu.” Tô Đình liên tục lắc đầu, trong hơi thở của anh càng thấy khó chịu. Cô chưa từng vì béo mà buồn, lúc này mắt cay xè, lại thấy anh quá gần, đưa tay đẩy ra: “Em muốn thay đồ, anh ra ngoài đi.” Vừa dứt lời, bụng bỗng động một cái, khiến cô khựng lại.
“Sao thế em?” Chương Tuyết Dương bước tới, thấy cô cúi đầu nhìn xuống, vài giây sau ngẩn ngơ nói: “Con động rồi.”
Chương Tuyết Dương cũng cúi đầu, đặt tay lên, chẳng bao lâu lòng bàn tay như bị đá một cái.
“Anh có cảm nhận không?” Tô Đình nhìn anh, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Dù trước đó cũng từng động, nhưng chưa bao giờ nhiều như hôm nay.
Cô vén áo lên, trên bụng hiện rõ một dấu chân, cứ nhìn mãi, nước mắt kìm lại, bỗng thấy tất cả chẳng còn quan trọng.
Bước vào tháng năm, mùa ẩm ướt và oi bức nhất, các lần khám thai của Tô Đình đều thuận lợi, đến lúc sinh cũng không có cảm giác quá mạnh.
Cô vào viện từ sớm, thậm chí thong thả ăn một bữa và vài viên sô-cô-la, đợi một cơn co thắt rõ rệt đi qua, nghe thấy tiếng như bóng bay nổ, nước ối vỡ, bác sĩ đến kiểm tra trong, nói chuẩn bị sinh.
Tô Đình nằm trên giường bệnh, nghe bánh xe lăn trên nền đất. Ban đầu cô không thấy quá căng thẳng, nhưng đến lúc phải vào phòng sinh thì bất chợt bị nỗi sợ hãi mãnh liệt bao trùm. Cô không kìm được, nắm chặt tay Chương Tuyết Dương: “Ông xã…” Vừa gọi xong, nước mắt chẳng biết từ đâu trào ra, thấm ướt hai bên tóc mai.
Cô rất hiếm khi khóc, Chương Tuyết Dương cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nắm tay cô chặt hơn: “Đừng sợ, anh ở đây với em.”
Tô Đình lắc đầu: “Đừng… đừng vào.”
Cái “đừng” này không phải là không cần, mà là không muốn anh vào cùng. Miêu Vân chặn Chương Tuyết Dương lại: “Nếu con vào thì có khi khiến Đình Đình thêm áp lực, cứ chờ ngoài đi.” Bà hiểu con rể, nhưng càng hiểu con gái mình hơn: một người muốn được đồng hành, một người lại cần sự riêng tư, phải tôn trọng sản phụ.
Chương Tuyết Dương bị khuyên đứng ngoài phòng sinh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy thời gian trôi chậm đến mức như cực hình.
Ngồi thì không ngồi nổi, anh đứng trong hành lang như một bức tường, lưng dần dần rịn mồ hôi, cứ thế đứng không biết bao lâu, cho đến khi nghe bên trong vang lên tiếng khóc trẻ sơ sinh rõ ràng, cả người anh lập tức đứng thẳng, tim như bị kéo căng đến tận cùng.