Chương 88: Em bé nhỏ
[Ngoại truyện 8: Giò heo hầm gừng]
*
Sinh con thật sự rất tốn sức.
Tô Đình ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì Chương Tuyết Dương đang ngồi ngay bên.
“Con đâu rồi anh?”
“Vừa mới ngủ.” Chương Tuyết Dương nâng giường bệnh lên, rồi đưa nước cho cô uống: “Muốn anh bồng qua đây nhìn chút không?”
Tô Đình lắc đầu. Lúc mới sinh xong, y tá đã bồng bé cho cô nhìn một lần rồi: “Đừng làm con khóc.”
“Không đến mức đó đâu.”
Nôi của em bé đặt ngay bên cạnh, Chương Tuyết Dương vừa xoay người địnhbồng thì hai bà mẹ bước vào. Vừa thấy anh, Dương Quỳnh liền chạy qua gõ tay anh: “Thằng quỷ, đừng động vào!”
Bà thương cháu đến mức không nỡ: “Trẻ con ngủ nông lắm, con lại mạnh tay, đừng chạm vào nó.”
Thấy Chương Tuyết Dương bị đánh, Tô Đình bật cười. Dương Quỳnh quay sang: “Đói không? Có canh với cơm đây, ăn chút đi.”
Thật ra cô không đói lắm, nhưng đúng là cần bồi sức, nên gật đầu: “Cảm ơn mẹ.”
“Ngốc, con mới là người vất vả.” Sinh con thì không có cái nào dễ cả. Dương Quỳnh xách bình giữ nhiệt, bảo Chương Tuyết Dương dựng bàn ăn lên, rồi bày canh với cơm ra. Nhìn con dâu rồi nhìn cháu gái, bà vui đến mức không nói nổi nên lời.
Bà ngồi trông Tô Đình ăn xong một bữa, thu dọn đồ đạc để về chăm bà cố. Chương Tuyết Dương xách túi đưa mẹ xuống lầu, thấy mẹ mình hớn hở cả người: “Về phát giò heo gừng à?”
Đám trẻ bây giờ chẳng hiểu tục lệ gì, Dương Quỳnh phải giải thích cho anh: “Chưa nhanh vậy đâu, còn phải mấy ngày nữa.” Nhưng cuối cùng cũng đã tới lượt nhà mình phát giò heo gừng, cái khí thế phấn khởi trên người bà sao cũng không dẹp xuống nổi.
“Vậy mẹ còn gấp gì nữa?” Chương Tuyết Dương hỏi.
Dương Quỳnh liếc anh một cái: “Biết kiếm chuyện với mẹ thôi.”
Trước đó bà đúng là sốt ruột thật, nhưng ai ngờ mới chớp mắt, giờ có con dâu rồi có cháu, đúng là có chuyện không thể vội, tới lúc thì chuyện tốt tự nhiên kéo nhau đến.
Xe mẹ đỗ không thuận tiện, Chương Tuyết Dương giúp bà lái xe ra chỗ dễ đi. Đợi mẹ rời đi, anh mới quay lại phòng bệnh trên lầu.
Ra khỏi thang máy, anh đăng một dòng lên WeChat: “Mẹ con bình an.”
Vừa đăng xong đã nghe tiếng khóc. Chỉ mới có mấy phút mà em bé đã tỉnh. Anh bước vào phòng, mẹ vợ Miêu Vân đang bồng bé dỗ một lúc, rồi đặt xuống bên cạnh Tô Đình.
Đứa bé quen ở trong bụng, giờ nằm cạnh bên, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Tô Đình nhẹ nhàng vỗ lưng con, vụng về dỗ bé.
Tiếng khóc của bé trong và hơi sắc, nhưng mang chút “giả vờ” nũng nịu, khóc mấy tiếng là bắt đầu chui vào lòng mẹ.
“Con bé đói rồi.”
Miêu Vân nhắc cô thử cho bé bú.
Lần đầu làm chuyện này, Tô Đình bồng con, liếc sang Chương Tuyết Dương. Không cần cô nói câu nào, mặt cô vừa hơi đỏ lên là anh hiểu ngay ý, lập tức xoay người đi ra ngoài: “Có gì gọi anh.”
WeChat tràn vào một đống tin nhắn, nhóm bạn cũ đã náo hết cả lên. Chương Tuyết Dương không có thời gian tán dóc với họ, tiện tay gửi mấy tấm ảnh con gái lên nhóm, rồi bảo Giang Na dời công việc lại phía sau, tiện thể chuyển tiền cho công ty mở tiệc đãi mọi người.
Anh đứng ngoài hành lang một lúc, cửa phòng bệnh mở ra lại, anh bước vào, đứa nhỏ đã ngừng khóc.
Có lẽ là ăn no rồi, hoặc cũng có thể mẹ là thứ mang lại cảm giác an ổn tự nhiên, con bé nằm ngoan bên cạnh Tô Đình, chóp chép miệng, thỉnh thoảng còn nhếch môi một cái như đang cười.
Chương Tuyết Dương đứng bên giường bệnh, tới gần là ngửi được hương sữa nhè nhẹ dễ chịu. Tô Đình đang dỗ con, tay vuốt lên lưng con bé từng cái một, vừa dỗ vừa ngắm. Lông mày con bé rất nhạt, hơi đỏ, môi lại mỏng, đến mức gần như không thấy môi trên, y như một bà lão nhỏ, nhưng miệng thì cứ m*t m*t mãi.
Tô Đình cũng trượt người xuống một chút: “Con ngủ chưa anh?”
“Ngủ rồi.”
Tô Đình ghé sát lại xem, mí mắt của con bé trắng đến mức hơi trong, dưới đèn có thể thấy mấy đường mạch máu nhỏ: “Con bé có phải mắt chưa nhắm hẳn không?”
Hình như đúng là vậy.
Chương Tuyết Dương đưa tay định ấn nhẹ mí mắt con xuống, nhưng còn chưa chạm được thì đầu ngón tay đã quét qua hàng mi của con bé, một hàng dài cong quét vào đầu ngón anh. Anh chợt ý thức hành động của mình hơi thô: “Ngủ say là được rồi.”
Không tự chủ được, giọng anh hạ xuống rất thấp.
Tô Đình ở trung tâm chăm sóc sau sinh, y tá ở đây đều được đào tạo chuyên nghiệp, từ cô đến đứa nhỏ đều được chăm rất chu đáo, đến mức hai bà mẹ hai bên cũng chẳng chen được việc.
Trong tháng có rất nhiều người đến thăm. Để tránh từng đợt người quấy rầy cô, người trong cửa hàng hẹn cùng một thời điểm đến.
Đới Ngọc Lan cười tít mắt: “Chúc mừng chúc mừng, sinh được cô con gái xinh quá.”
Một bé gái nhỏ nhắn, nét rất thanh tú, ngón tay thon dài, tóc cũng nhiều. Đúng lúc bé đang thức, chị ấy chăm chú nhìn: “Mắt giống em, mũi giống sếp Tuyết Dương.”
Tô Đình cũng gật đầu: “Mũi đúng là giống anh ấy.”
Nhìn nghiêng lên đã rất đẹp rồi.
“Vậy tên em bé là gì?”
“Chương Vịnh Dao.”
Tên do Tô Đình và Chương Tuyết Dương cùng đặt. Tên gọi thân mật là Dao Dao, được khắc trên chiếc khóa vàng mà bà cố của bé tặng.
Khóa vàng rất lớn, Chương Như thấy nặng quá, sợ đè lên người bé nên tháo xuống đặt bên cạnh. Cô nhìn Dao Dao đang được y tá ôm trong lòng cho bú: “Nhỏ xíu à.”
Đúng là rất nhỏ.
Bé mới hơn nửa tháng tuổi, Chương Như trước đây luôn nghĩ từ “mềm mềm trắng trắng” là nói quá, nhưng tiểu cháu gái thì vừa mềm vừa mong manh, chạm vào giống như đậu hũ, hai bàn chân xòe thật to, mắt thì chỉ mở một bên rồi ngáp.
Cô ở trung tâm chăm sóc sau sinh đến tối, ăn cùng Tô Đình một bữa lẩu thanh ở nhà ăn. Khi quay lại phòng, thấy em bé đã ngủ rồi, hai tay đặt sau đầu, dáng ngủ rất “ngầu”.
“Ngủ vậy có thoải mái không?”
Chương Như ngồi xổm bên nôi, cảm thấy sao đứa nhỏ này nhìn có chút kiêu kiêu.
“Y tá nói kệ con bé, miễn là nó không khóc thì không cần chỉnh tư thế.” Tô Đình cũng cúi xuống nhìn. Con gái đáng yêu lắm, nhất là đang ngủ mà tự mình bật cười, khóe miệng kéo sang hai bên, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
Một lát sau Chương Tuyết Dương trở về, thấy Chương Như còn ở đó: “Mai em không đi làm à?”
“Em đi ngay đây.”
Chương Như gói bánh ngọt Tô Đình chưa ăn mang về, nói để cho Cá Con ăn thêm bữa. Trước khi đi còn hét với Chương Tuyết Dương: “Nói trước nha, em tính nghỉ việc rồi, đừng lo chuyện của em.”
Chương Tuyết Dương lấy chai nước trong tủ lạnh, mí mắt cũng không nâng: “Anh rảnh mà lo em chắc?”
Anh thật sự rất bận. Vừa phải chạy giữa công ty với trung tâm chăm sóc, cửa hàng Bạch Vân gần đây chuẩn bị tu sửa, cửa hàng ở Long Hoa – Thâm Quyến thì định dời sang Nam Sơn, lịch trình kín đến mức cuối tuần cũng phải làm việc. Tô Đình nhìn anh hai lần: “Râu mọc rồi kìa.”
“Lát đi cạo.”
Chương Tuyết Dương uống mấy ngụm hết chai nước, đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, rồi quay lại ngồi cạnh sofa xem con gái.
Thêm một lúc nữa là phải đưa bé qua khu chăm sóc ban đêm, Tô Đình ngâm chân xong cũng bước qua xem.
Em bé thật kỳ diệu, mỗi ngày nhìn đều thấy khác đi. Hôm qua còn tưởng như chẳng có cổ, cuộn mình ngủ thì giống một cái bình ga nhỏ, hôm nay lại như cả người đã duỗi ra hết.
Chương Tuyết Dương đưa tay định chạm, bị Tô Đình khẽ ngăn lại: “Anh đừng làm con bé tỉnh giấc.”
“Nếu tỉnh thì anh dỗ.” Chương Tuyết Dương dùng ngón trỏ nhặt sợi lông mi rơi trên mặt con gái, lại gạt đi thứ tưởng là dầu trên mũi, mới phát hiện đó không phải dầu, mà là ánh sáng.
“Ban ngày đi bơi anh không thấy, y tá bảo con bé bơi rất giỏi.” Tô Đình không dám nói lớn, gần như chỉ thở ra thành tiếng.
Chương Tuyết Dương chưa từng xem, nhưng có thể tưởng tượng được: “Lần sau quay cho anh xem.” Anh không nhịn được khẽ chạm vào bàn tay con gái, một ngón tay vừa đưa vào đã bị con bé nắm chặt.
Hai vợ chồng kề vai nghiên cứu em bé, đó là khoảnh khắc mà bất cứ cặp cha mẹ mới nào cũng không tránh khỏi. Khi con lớn lên từng ngày, họ cũng bước vào một giai đoạn mới của cuộc sống.
Sau hơn bốn mươi ngày ở trung tâm chăm sóc sau sinh, Tô Đình bế con về nhà. Không lâu sau, đúng dịp bà nội nhà họ Chương mừng thọ.
Tiệc rượu tổ chức ở quán cũ, cả ba người cùng đến chào khách.
Trong những dịp như thế này, trẻ con chẳng bao giờ thiếu người bế, nhất là bé Dao Dao với mái tóc xoăn khiến ai cũng thích.
Thật ra lúc đầu chưa nhìn rõ, Tô Đình cứ nghĩ tóc con chỉ là lông tơ chưa thẳng, nhưng khi tóc dài ra mới thấy đúng là xoăn thật. Tra cứu thì biết đó là di truyền lặn, chắc là từ cô mà ra.
Chương Như vốn là cô ruột nên giành bế, nhìn cô cháu gái đầu đầy tóc xoăn bay tán loạn, lông mày cũng rối bời, không nhịn được cào cào vào cằm bé: “Nhóc tóc xoăn.” Cứ thế gọi luôn, rồi lại nhìn cái cằm tròn trịa: “Béo ục ịch thế này, có phải uống sữa nhiều quá không, chẳng biết kiềm chế gì cả.”
Tô Đình nghe mà bật cười: “Trẻ con thì biết gì là kiềm chế.” Cô hơi khát muốn đi uống nước, nhưng con gái vừa đói là đói, đột nhiên khóc òa lên.
Chỉ vài giây, Chương Như trơ mắt nhìn cháu khóc đến đỏ cả mặt, thấy Tô Đình đưa tay liền vội vàng trao lại, rồi chạy ra ngoài trông cửa, tiện thể nghe điện thoại.
Có lẽ nghe tiếng khóc, Chương Tuyết Dương từ phòng tiệc đi ra.
Chương Như ngẩng mắt nhìn anh, gõ cửa báo cho Tô Đình, rồi cầm điện thoại đi mất.
Cửa mở, Tô Đình vừa đặt quần áo xuống.
“Lại đói nữa à?” Chương Tuyết Dương bước tới, đón con gái vào lòng, đặt đầu bé lên vai rồi bắt đầu vỗ nhịp để con ợ.
Tiếng vỗ bằng lòng bàn tay rỗng khá vang, mặt bé bị ép trên vai anh, trông như nửa cái mặt của Shin – Cậu bé bút chì. Tô Đình chỉnh lại áo trong, nhìn con gái vừa đáng yêu vừa khiến cô hơi lo.
Bé Chương Vịnh Dao là kiểu trẻ cần nhiều chăm sóc, ngủ cũng phải có người bế, chỉ lúc bú sữa mới chịu yên một chút.
“Con chưa bú nhiều đâu, bụng không căng.” Tô Đình đứng lên lau tay, vừa lúc con bé ợ một tiếng, lại phun chút sữa lên áo Chương Tuyết Dương. Tô Đình rút khăn giấy giúp anh lau sạch: “Anh không uống rượu chứ?”
“Anh có uống một chút, có mùi sao?” Chương Tuyết Dương đổi hướng ôm con gái, tiện tay vuốt tóc bé: “Em hồi nhỏ cũng tóc thế này à?” Anh hỏi Tô Đình.
“Hình như không xoăn đến vậy.” Lúc này Tô Đình chẳng còn để tâm đến tóc, cô giúp con lau sạch miệng: “Bác sĩ nói có thể là đau bụng co thắt nên mới phải bế mới ngủ được.” Làm mẹ rồi mới hiểu thế nào là mẹ con đồng tâm, người lớn có mệt cũng chẳng tính gì, cô chỉ lo con khó chịu. Đứa trẻ nhỏ thế này chưa biết nói, không thoải mái thì chỉ có khóc.
Chương Tuyết Dương nói: “Cũng chưa chắc, có thể chỉ là tạo thành thói quen thôi, dù sao cũng bế lâu rồi.” Anh ôm con xoay một vòng: “Em đi ăn đi, cứ mặc kệ.”
“Dạ.” Tô Đình thu dọn đồ rồi cùng anh ra ngoài.
Phòng tiệc rất náo nhiệt, cô đi uống nước, ăn cơm, trò chuyện với họ hàng bạn bè, thỉnh thoảng liếc nhìn Chương Tuyết Dương. Anh ôm con đi khắp nơi, chắc là trong lòng anh ngủ rất yên, đôi chân nhỏ của con gái cứ đạp lên cánh tay anh từng cái một.
Sau tiệc mừng thọ không lâu, Tô Đình quay lại đi làm.
Cửa hàng mới đã khai trương được hai năm, vận hành quản lý các mặt đều hoàn thiện hơn nhiều, nên thời gian mới trở lại công việc cô cũng không quá bận, vẫn có thể chăm lo cho gia đình.
Em bé còn nhỏ chưa thể tự ngủ, nên dù có cô giúp việc trông, Tô Đình mỗi ngày cũng cố gắng xử lý công việc nhanh, xong là vội về nhà với con.
Hôm ấy cô tăng ca một chút, về đến nhà thì Chương Tuyết Dương đang bế con mở cửa. Thân hình nhỏ bé nằm trên vai anh, đôi mắt đen láy nhìn mẹ, ngón tay khẽ động, nhưng cũng không nhất định đòi mẹ bế.
“Anh hôm nay không đi cửa hàng Bạch Vân sao?” Tô Đình hỏi Chương Tuyết Dương.
“Ngày mai anh đi.”
“Ồ.” Tô Đình đặt túi, thay giày, đi theo anh vào trong: “Đưa em bế nhé?”
“Không cần, em đi ăn đi.”
Cô giúp việc đã nấu xong cơm, Tô Đình ăn rất nhanh, ngồi chưa lâu trong phòng ăn đã ra ngoài. Chương Tuyết Dương vẫn ôm con đi vòng vòng, hai con chó cũng theo sau, đi thẳng rồi vòng lại, cả đoàn khá dài.
“Em ăn xong rồi, anh đi ăn đi.” Tô Đình định bước tới nhận con, Chương Tuyết Dương giơ ngón tay ra hiệu im lặng, bảo đừng nói.
Cứ thế ôm thêm một lúc, anh trực tiếp đi vào phòng, rất chậm rãi đặt con vào nôi.
Cô bé theo phản xạ nhíu mày, Tô Đình có kinh nghiệm biết ngay sắp khóc, chuẩn bị bước tới bế lên thì bị Chương Tuyết Dương ngăn lại.
Rất bất ngờ, một cơ thể nhỏ xíu lần này lại không khóc cũng không quấy, chỉ khua tay khua chân tượng trưng vài cái, rồi đôi mày dần giãn ra, tự mình ngủ thiếp đi.
Tô Đình đứng bên nôi nhìn thật lâu, chậm rãi mới nhận ra, con gái có lẽ đã không cần phải bế mới ngủ nữa.
Chương Tuyết Dương tắt đèn đưa cô ra ngoài, thấy sắc mặt hơi khác lạ: “Sao vậy?”
Tô Đình quay đầu nhìn cánh cửa phòng: “Không có gì.”
“Không cần bế ngủ mà em lại không vui à?”
“Cũng không hẳn, chỉ thấy trong lòng trống trải thôi.”
Có lẽ là cảm giác hụt hẫng vì bất ngờ không còn được cần đến. Chương Tuyết Dương vỗ vai cô, lấy khăn giấy lau vết nước dãi của con gái: “Nếu thật sự muốn ôm người ngủ, em có thể ôm anh.”
Tô Đình bị anh chọc cười: “Đồ thần kinh.” Cô xoay người đi lấy quần áo vào tắm, cũng tự nhận ra một điều: sự phụ thuộc là hai chiều, người được dựa vào cũng sẽ sinh ra nỗi luyến tiếc.
Trong phòng tắm, vừa mở vòi sen, nước nóng trút xuống người, hơi nước mờ ảo khiến nỗi buồn trong lòng dần được xoa dịu.
Ở trung tâm chăm sóc sau sinh cô đã tập luyện theo hướng dẫn, bọt sữa tắm phủ lên người và chân, cảm giác vóc dáng dường như đã hồi phục khá nhiều, không biết quần áo cũ có mặc vừa không.
Bên ngoài vang lên chút động tĩnh, là Chương Tuyết Dương ăn xong quay lại.
Anh lấy quần áo trong tủ, rồi sang phòng khách tắm, tốc độ nhanh hơn Tô Đình nhiều. Khi trở về phòng ngủ chính, Tô Đình vẫn đang sấy tóc, cả phòng thoảng mùi dầu gội thơm ngát.
Nằm chờ một lúc, Tô Đình lề mề cuối cùng cũng chuẩn bị lên giường ngủ.
Tóc cô đã dài gần tới thắt lưng, bước chuẩn bị trước khi ngủ cũng khá nhiều, giờ cô buộc một búi tóc nhỏ lỏng trên đỉnh đầu, rồi ngồi bên giường thoa chút kem dưỡng tay: “Con gái tỉnh chưa anh?”
Chương Tuyết Dương vừa xem qua: “Chưa, ngủ rất ngon.”
“Ừm.” Tô Đình cũng muốn sang nhìn một chút, lại sợ ra vào nhiều làm con tỉnh, nên mở máy tính bảng xem camera.
Chương Tuyết Dương cùng cô xem một lúc, đợi cô tắt máy, anh tự nhiên xoay người đè xuống.
Tô Đình bị anh phủ lấy, chợt nhớ ra chuyện: “Ngày mai anh có cần dùng xe không?”
“Em cần à?” Chương Tuyết Dương vỗ nhẹ lên đùi cô, trước khi hôn hỏi thêm: “Đi đâu?”
Tô Đình vòng tay ôm cổ anh: “Đi Thâm Quyến.” Bên Phúc Điền làm kiểm tra nói hơi khó hiểu, nhờ cô qua hỗ trợ xem thử.
“Thâm Quyến…” Chương Tuyết Dương luồn tay vào tóc cô: “Em lái xe nào?”
“Anh cần xe nào?”
“Anh sao cũng được.”
“Vậy em lái chiếc Range Rover.” Anh đã đổi chiếc GLE thành Range Rover, Tô Đình thấy tầm nhìn rất tốt, lái cũng thuận tay.
Người không cao mà lại thích lái SUV, Chương Tuyết Dương giữ lấy sau gáy cô, lưỡi luồn vào bắt đầu hút và quấn, ngón trỏ cũng chui vào trong áo ngủ hoạt động rất lâu, cuối cùng lại nằm sang một bên: “Tuỳ.” Thật bất ngờ, anh lại định ngủ luôn.
Từ sau khi sinh đến giờ vẫn chưa thử lần nào, vừa rồi anh làm một lượt khiến Tô Đình còn tưởng tối nay sẽ phải “tăng ca”, kết quả lúc này anh lại trông chẳng có hứng thú mấy, còn quay đầu hỏi cô: “Không ngủ à?”
“…Ngủ.” Không ngủ sao được, Tô Đình bị anh kẹp đến khó xử, đưa tay tắt đèn, ngủ còn nhanh hơn anh.
Ngày hôm sau cô lái xe đi Thâm Quyến, cùng trợ lý cửa hàng Phúc Điền rà soát lại nội dung kiểm tra.
Vì cơ cấu gần như giống nhau, nhiều thứ thực ra có thể sao chép và áp dụng trực tiếp, chỉ là chi tiết thực hiện cần hướng dẫn thêm.
Tô Đình cũng không ở lại lâu, khoảng mười giờ sáng đến nơi, ba bốn giờ chiều đã xong, nhìn đồng hồ chuẩn bị về thì Chương Tuyết Dương lại xuất hiện ở cửa hàng Phúc Điền, nói là tiện thể đến bàn chuyện Nam Sơn, hẹn gặp ở đây.
“Đợi anh một chút, bàn xong sẽ đi.” Chương Tuyết Dương bảo Tô Đình chờ cùng.
Tô Đình nghĩ chắc cũng không lâu, không ngờ anh lề mề, vốn có thể kịp lên cao tốc trước giờ cấm, bị anh kéo dài, cuối cùng mắc kẹt luôn trong giờ cao điểm buổi tối.
“Giờ làm sao đây?” Tô Đình hơi ngẩn người.
Chương Tuyết Dương bình thản hơn cô: “Tìm chỗ nghỉ, đợi qua bảy giờ rưỡi.”
“Đi đâu nghỉ chứ?” Tô Đình cảm thấy khắp nơi đều có camera, lái đi đâu cũng có thể bị chụp.
Chương Tuyết Dương đổi sang vị trí lái, anh quen Thâm Quyến hơn cô nhiều, chẳng bao lâu đã rẽ vào một con đường ít kẹt hơn, xe vừa chạy vào thì Tô Đình nhìn thấy bốn chữ “Rạp chiếu phim ô tô”.
Một khoảng đất rất rộng, giống như bãi đỗ xe lớn, màn hình trung tâm đang chiếu một bộ phim, các xe trong bãi đều cách nhau khá xa, dường như cũng không bật đèn.
Tô Đình nghe thấy tiếng Chương Tuyết Dương tháo dây an toàn: “Xem phim một lúc, thời gian sẽ nhanh thôi.”
Trong tầm nhìn mờ tối, Tô Đình thấy dưới bóng cây có chiếc xe bánh xe khẽ động, người lập tức phản ứng lại, trong tiếng động khoá xe của Chương Tuyết Dương, cô mắng một câu: “đ* h** s*c.”