Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 89

Chương 89: Cha

[Ngoại truyện 9: Ba]

*

Rạp chiếu phim ngoài trời, quét mã là có thông tin xem phim, radio chỉnh đúng kênh thì âm thanh sẽ đồng bộ với bộ phim chiếu trên màn vải.

Chiếc SUV bảy chỗ không chỉ tầm nhìn tốt mà không gian cũng rộng, Chương Tuyết Dương ngả ghế ra phía sau, một tay chống lên cửa sổ xe, tạo thành một tư thế xem phim rất thoải mái.

Tô Đình thấy anh từ từ nằm xuống, đang giữa đoạn thoại phim thì cô nhận được tin nhắn do trợ lý cửa hàng Phúc Điền gửi, hỏi có phải đã lên cao tốc chưa.

Cô không thể nói mình bị “bắt cóc” đi xem phim, đành nói dối là đã rời Thâm Quyến rồi.

Trợ lý cửa hàng Phúc Điền thở phào: [Vậy thì tốt, tôi còn lo cô với sếp Tuyết Dương kẹt đường.]

Rồi cô ấy lại nhắn: [Biết trước muộn vậy thì lần sau ăn tối xong ở cửa hàng rồi chờ hết giờ cấm mới đi, chứ gấp quá vừa mệt lại vừa nguy hiểm.]

Nói thật thì Tô Đình cũng hơi đói, cô liếc sang bên cạnh, thấy Chương Tuyết Dương đang nằm ung dung: “Anh định cứ xem vậy à?”

“Không thì xem sao?”

“Em đói rồi.”

Chương Tuyết Dương ngồi dậy, xuống xe mua đồ ăn.

Tô Đình nhìn anh đi qua gần nửa bãi đỗ, bước vào siêu thị bên cạnh, cuối cùng ôm cả đống đồ ăn xuất hiện, chẳng liếc ngang liếc dọc, cứ thế đi thẳng về.

Toàn là đồ ăn vặt, bắp rang, kem, mấy thứ linh tinh, thêm hai chai nước và đồ uống.
Tô Đình không nói gì, cũng hạ ghế xuống, vừa ăn vừa xem màn hình.

Bộ phim là một phim kỳ ảo đang rất hot gần đây, nhưng lúc họ vào thì gần hết, nên vừa xem vừa đoán, ghép lại được đại khái nội dung.

Đợi suất chiếu này xong, khi chiếu phần cuối, đã có vài xe rời đi. Tô Đình liếc sang Chương Tuyết Dương, thấy mắt anh vẫn dán vào màn hình, tay xoay chiếc nhẫn cưới. Rất nhanh anh quay lại nhìn cô: “Ăn no chưa?”

Đồ ăn vặt chỉ lót dạ, còn lâu mới gọi là no. Tô Đình lắc đầu: “Chưa.”

Nói xong, cô cũng mặc kệ anh, tiếp tục chuyên tâm coi phim.

Phim chiếu liên tục, rất nhanh suất thứ hai bắt đầu, cũng có thêm xe mới vào. Một chiếc dừng ngay phía trước họ, phim mới chiếu được mấy phút thì thân xe kia đã bắt đầu lắc lư.

Do góc độ, Tô Đình thậm chí còn thấy được bóng người bên trong.

Cô thật sự không muốn nhìn, nhưng ngẩng đầu một cái là cảnh hạn chế, rất khó để làm ngơ, nhất là cái bánh xe cứ giật lên giật xuống, nhìn mà vừa ngượng vừa buồn cười. Tô Đình chịu hết nổi, xuống xe vứt rác, tiện vào nhà vệ sinh một chuyến.

Ra ngoài thì nhận được cuộc gọi, Chương Tuyết Dương gọi đến.

“Sao vậy anh?” Cô bắt máy.

“Em vào cửa hàng bên tay trái lấy cho anh một hộp bao, lúc nãy anh quên mua.”

Tô Đình cách anh chừng trăm mét, hai người nhìn nhau qua khoảng sân. Cô cúp máy, đi vào mua một hộp. Nhưng khi trở lại bên xe thì phát hiện cửa không mở được.

Cô đâu có ngốc đến mức vòng qua ghế lái gõ cửa, mà lấy điện thoại gọi thẳng: “Mở cửa.”

Chương Tuyết Dương đúng là có thể trẻ con hơn cả trẻ con, lúc nào cũng thích chọc người ta bực. Cửa mở ra, Tô Đình ném thẳng hộp bao vào người anh, rồi ngồi xuống ghế mình, không thèm nhìn anh lấy một cái.

Chương Tuyết Dương bật cười: “Em qua đây, hay anh qua đó?”

Thấy cô không đáp, anh đưa tay mò cô mấy lần không chạm được, liền trực tiếp bước qua, bế cô ngồi lên người mình, chiếm luôn vị trí của cô, dụi dụi chóp mũi cô: “Giận hả?”

Ghế rất mềm, cảm giác lún xuống rõ rệt, Tô Đình chỉ thấy người đàn ông này đúng là mặt dày, đã làm ba người ta rồi mà vẫn thích gây chuyện: “Sao anh cứ thích bày trò vậy hả?”

“Anh còn chưa làm gì mà?” Chương Tuyết Dương hơi vô lý, ngón tay từ má tôi trượt đến vành tai: “Vừa rồi không phải đã nói đàng hoàng với em, hỏi xem làm ở bên nào sao?”

d** tai tôi bị anh nghịch qua nghịch lại, hơi thở của anh phả tới làm tôi ngứa cả mặt: “Anh nói sẽ đi cửa hàng Bạch Vân, cuối cùng lại chạy đến Thâm Quyến.” Cô bắt đầu tính sổ.

“Em sao biết anh không đi Bạch Vân?” Chương Tuyết Dương cúi xuống cắn khẽ một cái: “Tô Đình, em thơm quá.” Rồi anh ép thấp giọng: “Xấu hổ gì chứ, đâu phải chưa chơi bao giờ, có kinh nghiệm rồi mà.”

Cô nghe anh nói linh tinh, căn bản không tính như vậy được, lần trước đâu có nhiều xe như thế: “Thấy người ta lửa cháy đùng đùng, anh nhịn không nổi hả?”

“Đúng.” Bộ phim là một phim đấu súng, tiếng đạn nổ khá lớn, Chương Tuyết Dương hạ âm lượng xuống hai mức, rồi ôm cô tựa vào gối đầu: “Chẳng lẽ em không muốn?”

Cô ngồi trên đùi anh, gần như thế thì va chạm cơ thể là không tránh được, bị anh kéo nên cô đổ lên người anh: “Còn Dao Dao thì sao?”

“Ở nhà ba mẹ anh.”

“Không về nữa à?”

“Có thể không về.” Chương Tuyết Dương thả mái tóc tôi đã buộc xuống, giúp tôi vuốt lại đường tóc mai: “Em không muốn về thì chúng ta ngủ lại ở đây.”

Anh nói như đùa, tôi cũng không coi là thật, vừa cười vừa chạm vào chút râu mới mọc của anh: “Sao có thể vô trách nhiệm như vậy, chỉ biết mỗi chuyện mình vui sướng.”

Cô cũng bị anh lôi theo mà hạ giọng, rõ ràng trong xe chỉ có hai người, vậy mà nói chuyện cứ như thì thầm vụng trộm.

“Ở bên ngoài ngủ một đêm cũng gọi là vô trách nhiệm sao?” Chương Tuyết Dương dùng ngón giữa ấn mạnh vào eo tôi, còn cắn mạnh vào khóe môi tôi một cái: “Lấy sức lúc em đi quẩy ra đây, Tô Đình.” Nói rồi anh dắt tay cô, để cô cảm nhận trạng thái của anh.

Cô đương nhiên biết anh muốn đến mức nào, ở gần quá nên cũng dễ bị ảnh hưởng; chạm vào cái bao đó, cô cong ngón tay khẽ cào hai cái. Thấy ánh mắt Chương Tuyết Dương thay đổi, trong đầu cô chợt lướt qua một ý, ngồi dịch ra phía sau một chút, đưa thứ của anh ra ngoài.

“Định làm gì vậy, Tô Đình?” Chương Tuyết Dương giữ tay tôi lại, cuống họng chuyển động, nhìn cô thẳng tắp.

Cô mỉm cười với anh: “Em thử xem… được không?”

Ánh mắt Chương Tuyết Dương khẽ dao động. Anh không nhớ rõ mình đã từng nói với cô chưa, rằng anh rất thích những lúc cô bất chợt táo bạo. Có sức hay không là chuyện khác, cô tuy mặt mỏng nhưng không kiểu rụt rè, chẳng hạn như bây giờ, nơi khóe mắt đuôi mày đều mang theo một vẻ được khai mở, hoang dã và háo hức muốn thử.

Chương Tuyết Dương làm sao mà từ chối được, đưa tay khẽ chạm vào mặt Tô Đình: “Được.”

Có lẽ cô không biết, những lúc cô nói mấy câu như vậy trông lại động lòng đến thế nào.

Xung quanh toàn là xe, cảm giác này rất khó diễn tả, vừa riêng tư lại vừa không cách nào tránh được động tĩnh thực tế. Tô Đình không biết làm nhưng lại chịu khó học, chỉ là những việc khác cô đều làm tốt, riêng chuyện này thì chậm rì chậm rịch, hơi khiến người ta sốt ruột. Thái dương Chương Tuyết Dương giật giật, mấy lần nhịn không được đưa tay đặt l*n đ*nh đầu cô, cuối cùng hít sâu một hơi:

“Thôi, vẫn là để anh làm đi.”


Anh ngồi thẳng dậy đổi vị trí với Tô Đình, chẳng thèm chào hỏi đã trực tiếp lao vào, anh thích sự táo bạo của Tô Đình, cũng thích dáng vẻ cô bị anh hoàn toàn thiêu đốt, đồng thời, anh chỉ có thể còn táo bạo hơn cô. Nội thất chiếc xe rất giản dị, ghế phụ lái cũng không có vô lăng, sẽ không có logo xe gì in lên người. Chỉ là lần đầu tiên sau khi sinh của Tô Đình vốn tưởng sẽ rất lâu, nhưng không ngờ cuối cùng, Chương Tuyết Dương thậm chí còn hạ kính xe xuống bảo cô duỗi chân ra ngoài. Áo khoác lót dưới lưng, gió lạnh ngoài cửa sổ cào vào lòng bàn chân, có hai chiếc xe rời khỏi bãi đỗ, nỗi hoảng loạn vô cùng chân thực cùng tiếng ồn động cơ khiến tim Tô Đình vọt lên cổ họng, trong hoảng loạn cô thậm chí đá chân kia vào cần gạt nước, Chương Tuyết Dương cười khẽ nhưng cũng không đóng lại, tay phải khống chế sau gáy cô vừa hôn vừa gấp cô lại, dù sao cực hạn căng thẳng, chính là k*ch th*ch tranh phút đoạt giây. Phim đến cảnh cuối cùng lật ngược, tiếng súng vang lên, vành mắt Tô Đình giãn ra, bị Chương Tuyết Dương dùng sức ôm chặt.

Đã quá giờ cấm xe từ lâu, một lúc sau Chương Tuyết Dương hôn lên trán cô: “Còn về không em?”

“Về chứ, không thì Dao Dao làm sao?” Tô Đình điều chỉnh hơi thở, rút đôi chân tê dại từ cửa kính vào, cảm thấy Chương Tuyết Dương đúng là một người nguy hiểm, dùng khuỷu tay đẩy anh: “Dậy đi, lái xe.”

“Không còn sức.” Chương Tuyết Dương dán chặt lên người cô, lười nhác hơn mười phút mới chịu dịch ra.

Tô Đình ngồi dậy chỉnh lại quần áo, thấy anh nằm đó thản nhiên: “Anh sao còn chưa động?” Cô nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, phải về thôi.”

“Về.” Chương Tuyết Dương kéo khoá áo, chậm rãi nói: “Tô Đình, con cái quan trọng hơn tất cả sao?”

Tô Đình đang buộc tóc, ngậm sợi dây chun nhìn anh có chút ngẩn ngơ.

Chương Tuyết Dương cười khẽ, đưa tay xoa cổ cô, từng chút giúp cô thả lỏng: “Con là một phần của chúng ta, nhưng không phải tất cả, em hiểu không?”

Tô Đình nghĩ rất lâu, rồi gật đầu: “Vâng.”

Đó là một câu nói lý trí, nghe qua có thể khiến người khác tưởng anh không thích con gái, nhưng thực tế, anh là một người cha chuẩn mực.

Từ khi con gái chào đời, phần lớn việc chăm sóc đều do anh gánh vác. Ở nhà chỉ cần không bận việc, Dao Dao gần như lúc nào cũng do anh trông: vỗ ợ, tập lật người, bế ra phơi nắng, ngay cả đi tiêm phòng cũng là anh theo cùng.

Tháng Năm, Dao Dao bắt đầu mọc răng, cũng bắt đầu ăn dặm. Nhiều khi đồ ăn dặm đều do Chương Tuyết Dương tự làm. Tô Đình nghi ngờ anh có lén tham gia nhóm mẹ bỉm để học hỏi, đôi khi còn đùa với cô giúp việc rằng ngoài việc không thể cho bú, việc gì anh cũng làm được.

Anh không phải kiểu người hay treo chữ “yêu” hay “thích” trên miệng, gương mặt lạnh lùng trông khó gần, nhưng với con gái thì chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn. Mỗi lần tiêm phòng con khóc, đều là trong lòng anh mà được dỗ dành, vỗ lưng chậm rãi, đổi bao nhiêu tư thế cũng không thấy mệt.

Khi Dao Dao được nửa tuổi, vợ Lục Côn cũng sinh, ở đúng trung tâm chăm sóc sau sinh mà Tô Đình từng ở.

Cả nhà họ đến thăm, cũng là một bé sơ sinh đáng yêu, nhưng hơi vàng da, vợ Lục Côn ngày nào cũng lo lắng. Tô Đình đã trải qua trước đó, ngồi cùng trò chuyện, chia sẻ chút kinh nghiệm. Đàn ông thì ở ngoài nói chuyện, cũng vây quanh Dao Dao.

Dao Dao ngồi dựa trên ghế sofa, được một nhóm người lớn cầm đồ chơi chọc ghẹo. Thỉnh thoảng hơi sợ thì lại chui vào áo Chương Tuyết Dương, nắm lấy tay anh, ê a gọi, nhưng vẫn hé mắt nhìn ra. Cô bé tóc xoăn thích náo nhiệt, cười lên giòn tan, vừa cười vừa ch** n**c dãi, Chương Tuyết Dương lau sạch rồi lại mang tất cho con.

Đúng lúc Dao Dao đang trong giai đoạn thích ngậm, thấy gì cũng muốn thử, từ tai chú chó đồ chơi đến bàn chân mình. Lúc này nhìn thấy bức tranh hoa quả treo trên tường, cô bé chỉ tay đòi tới đó. Chương Tuyết Dương bế lại gần, con bé như con cá trạch, rướn cổ ra hôn lấy bức tranh, phát ra tiếng chụt chụt.

“Không biết bẩn sao?” Chương Tuyết Dương mặt nghiêm lại kéo con về. Dao Dao sốt ruột hét lên, ê a từng âm không ngừng.

Cha con cãi nhau, Phạm Á Hào nhìn chằm chằm, ghen tị đến đỏ mắt. Lục Côn cười trêu: “Có nhìn cũng chẳng phải của cậu, tự sinh một đứa đi.”

Phạm Á Hào lắc đầu.

Lục Côn ngẫm nghĩ một lúc: “Cậu vẫn còn nhớ Hồ Lộ à?”

Phạm Á Hào ban đầu không nói gì, rất lâu sau mới thốt ra: “Hồ Lộ cũng sinh con rồi, chuyện tháng trước.” Cho nên dù có hối hận thêm nữa, cũng chỉ là cảm xúc đã quá hạn, vô ích, chính là quả báo cho sự hồ đồ của anh ta.

Bên cạnh, Dao Dao vẫn nằng nặc đòi đi về phía bức tường. Chương Tuyết Dương lục trong túi Tô Đình tìm được một chiếc ngậm nướu, vừa đưa cho con thì cô bé lập tức quên mất chuyện hoa quả, ngoan ngoãn gặm đồ chơi.

Ở giai đoạn này, dù có quấy nhưng trí nhớ chưa tốt, nên phần lớn vẫn có thể dỗ yên.

Có anh chăm con, Tô Đình cũng yên tâm tập trung vào công việc. Trước Tết, cửa hàng Việt Tú tổ chức một hoạt động, mời gia đình nhân viên đến tham quan nhà hàng, đặc biệt nghỉ nửa ngày để chiêu đãi.

Đây là một sự kiện lớn về văn hóa doanh nghiệp và quan hệ nhân viên. Tô Đình cũng đến hỗ trợ, ở cổng gặp Lư Kỳ – cô gái trước kia từ cửa hàng cũ điều sang làm lễ tân.

Tháng trước Lư Kỳ vừa được thăng làm quản lý, lần này còn là đại diện nhân viên phát biểu. Cha mẹ cô đều đến, ngồi dưới nghe con gái kể về quá trình trưởng thành ở Chương Ký, từ một lễ tân lên đến quản lý trung cấp.

Trong bài phát biểu do chính cô viết, nền tảng quan trọng, tập thể cũng quan trọng, nhưng đồng thời còn có những người mang ý nghĩa đặc biệt, ví dụ như Thái Thải.

Dù việc rời cửa hàng cũ có liên quan đến Thái Thải, nhưng ở Việt Tú cô có thể thăng tiến nhanh, nghiệp vụ cũng nhờ Thái Thải chỉ dẫn nhiều.

Sau khi xuống sân khấu, Lư Kỳ đặc biệt tìm Tô Đình, cũng nói lời cảm ơn.

Nếu không phải Tô Đình khuyên, có lẽ cô đã trực tiếp trở mặt với Thái Thải, hoặc sau khi điều sang cửa hàng mới thì coi như không quen, sẽ chẳng có mối quan hệ khăng khít như hiện tại.

“Chị Thái Thải thật sự giúp em rất nhiều, dạy em cách viết thực đơn, cách bàn tiệc, còn chỉ em cách giữ khách…” Lư Kỳ xúc động, rất nhớ ơn Thái Thải, cuối cùng hơi ngập ngừng: “Chị Đình, em nghe nói chị Thái Thải có ý định nghỉ việc.”

Tô Đình bất ngờ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, bởi cùng làm một cửa hàng, ít nhiều cô cũng đoán được nguyên nhân.

Buổi tối về nhà, ăn cơm xong cô chơi với con gái. Bé hơn bảy tháng đã có thể ngồi, Tô Đình đặt con trên thảm cho tập bò, tay cầm một cuốn truyện lật lật, dụ con bò lại gần.

Hai mẹ con chơi một lúc, Chương Tuyết Dương trở về.

Dao Dao ngày càng quen người, thường xuyên theo anh, lúc này vừa thấy đã muốn được bế. Nhưng Chương Tuyết Dương vừa kết thúc một buổi tiệc xã giao, trên người còn mùi rượu, nên vào phòng tắm tắm rửa thay đồ trước. Tô Đình chỉ có thể ôm con chờ bên ngoài.

Đợi anh tắm xong mở cửa, cô bé với đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, chỉ chờ được bế.

“Đợi chút, ba cạo râu đã.” Chương Tuyết Dương mở vòi nước.

Trẻ con thì biết gì, hai chân đạp loạn, miệng a a gọi, còn giơ tay về phía anh, vô cùng sốt ruột.

Chương Tuyết Dương liếc cô một cái rồi bước lại, dùng mặt cọ cọ vào con. Mấy sợi râu lún phún làm con gái lập tức chui vào lòng Tô Đình trốn, Tô Đình ôm xoay người lại: “Anh đi cạo trước đi, con cũng sắp ngủ rồi, chơi không được bao lâu đâu.”

Anh bật máy cạo râu, tiếng ù ù vang lên. Dao Dao trợn tròn mắt nhìn rất kinh ngạc, lại còn bị tiếng động đó chọc cười khúc khích, từng trận giống như bị gãi vào lòng bàn chân.

Trẻ con lúc nào cũng có những sở thích kỳ quặc, Tô Đình cũng bị chọc đến bật cười: “Ngại quá, con gái em chưa thấy qua mấy thứ này, anh thông cảm nha.”

Chương Tuyết Dương cạo râu xong, lúc lau sạch thì liếc Dao Dao một cái. Dao Dao lập tức dang tay, hào hứng lao tới, ôm chặt lấy cổ anh, miệng cười ngoác sang hai bên.

Tô Đình chỉnh lại tã giấy cho con: “Hai cha con chơi đi.”

Cô cũng đi tắm. Tắm xong lướt một vòng trang cá nhân, thấy Chương Như đang đi bắt biển ở Trạm Giang, về đến nhà thì hai chân dị ứng, đỏ au và ngứa.

Tô Đình gọi sang: “Dị ứng nặng không anh?”

“Cũng tạm, nhưng phải ở nhà dưỡng vài hôm, chắc xin nghỉ bệnh.”

“Là bị cháy nắng à?” Tô Đình hỏi.

“Em nhặt hàu, chắc bị cái gì đâm phải mà em không để ý.” Giọng Chương Như yếu xìu, nói chuyện với cô vài câu rồi hỏi: “Dao Dao đâu?”

“Đang ở ngoài, em muốn nhìn con bé không?”

Tô Đình bước ra, thấy con gái đang ngồi trên sofa kéo tất. Kéo kéo thế nào mà cả cái đầu chúi xuống dưới, bị Chương Tuyết Dương đỡ lại. Khuôn mặt nhỏ xíu nằm trong tay anh, ngây ngô cười.

Chương Như nhìn một lúc qua video, nói đợi hết dị ứng sẽ đến chơi: “Em mua cho con bé một con ngựa bập bênh rồi, đợi em dọn sang xong sẽ mang qua.”

Nói dứt câu, không hiểu sao bên kia lại cãi nhau với con mèo trong nhà, rồi tắt máy luôn.

Vừa lúc Dao Dao cũng đói, Tô Đình bế con vào phòng cho bú. Cuối năm việc nhiều, Chương Tuyết Dương cũng vào phòng làm việc xử lý chút công việc.

Anh nhanh chóng ký mấy tập tài liệu. Khi bước ra, Tô Đình vẫn còn trong phòng em bé. Cửa phòng khép hờ, tiếng ê a vang ra. Chương Tuyết Dương đứng ngoài cửa, qua khe hở thấy Tô Đình và cô giúp việc đang dỗ con. Sinh con xong, cô lại càng mềm mại hơn trước, khóe mắt vừa cười đã cong lên rất đẹp, điểm này Dao Dao giống cô y đúc.

Anh đứng đó mãi, đến khi Tô Đình quay lại thấy anh: “Sao anh không lên tiếng?”

“Ngủ rồi à?”

Chương Tuyết Dương bước lại, nhìn con gái đang ngậm núm ti giả. Lần này tư thế ngủ cũng coi như bình thường, hai tay giơ cao lên đầu, cả mái tóc xoăn xõa ra gối.

Chương Tuyết Dương giúp con nhặt cái gặm nướu rơi dưới đất lên, dùng ngón trỏ khẽ gãi hai cái dưới cằm con, rồi cùng Tô Đình về phòng nghỉ.

Tô Đình nhớ ra chuyện ban ngày: “Chị Thái Thải tính nghỉ rồi, lần này chắc là đi thật.”

“Ừ, chồng chị ấy mua một tòa nhà ở Đại Thạch để làm căn hộ cho thuê ngắn hạn, giờ cũng sắp sửa xong rồi.”

“Sao anh biết?” Tô Đình ngạc nhiên.

“Lạ gì đâu, anh quen chồng chị ấy.” Chương Tuyết Dương tắt đèn trần, cởi áo rồi ôm lấy Tô Đình. Nhưng tay anh vừa chạm vào ngực cô thì nghe cô hít một hơi.

“Sao vậy?”

“Dao Dao mọc răng dưới rồi.” Tô Đình nói.

“Con cắn em à?”

Chương Tuyết Dương rút tay về.

“Nó cắn mấy cái thôi.”

Nhưng mấy cái đó cũng đâu đến mức khiến cô phản ứng mạnh như vậy. Chương Tuyết Dương vén áo cô lên thì thấy bị rách một chỗ. Lại nghĩ đến việc Dao Dao mọc răng chắc không phải lần đầu làm cô đau, anh cau mày đi tìm thuốc bôi cho Tô Đình. Bôi xong, anh nói một câu: “Cai đi, cho con uống sữa bột.”

Chỉ một câu ấy, Dao Dao bắt đầu cai sữa mẹ.

Những đứa trẻ vừa cai sữa mẹ đều sẽ khóc, Dao Dao khóc đến khàn cả giọng, nước mắt nước mũi lem hết cả mặt. Con bé nhìn chằm chằm Chương Tuyết Dương, vốn đã gần như miễn dịch với gương mặt lạnh lùng này của anh, vậy mà lại bị đối xử như thế, bé càng thấy tủi thân, khóc đến ho rồi khô họng nôn khan, không chịu uống sữa bột, cứ đòi Tô Đình.

Chương Tuyết Dương cùng con “chiến đấu”, nhìn con khóc hết lần này đến lần khác, khóc mệt thì ngủ, ngủ dậy lại khóc, anh bế con đi qua đi lại suốt gần như cả đêm, chỉ là không cho con chạm vào Tô Đình.

Cứ thế mà cầm cự gần một tuần, đến khi Dao Dao cai sữa mẹ thành công thì cũng vừa đúng cuối năm.

Cuối năm công việc chất đống: phải chuẩn bị tiệc tất niên, phải làm tổng kết, phải sắp xếp kế hoạch. Trong đó còn có một hạng mục quan trọng nhất, chính là buổi phỏng vấn đánh giá hiệu suất.

Chu kỳ hơn mười tháng, đánh giá không chỉ phơi bày kết quả, điểm số đưa ra cũng không chỉ là một con số, nó còn được dùng cho những quyết sách khác, như điều chỉnh nhân sự hoặc tối ưu hóa.

Tô Đình tốn hơn nửa tháng để sắp xếp toàn bộ đánh giá từ trên xuống dưới của cửa hàng, sau đó họp với cửa hàng trưởng Chu Lệ để thảo luận, lập danh sách những người cần cân nhắc, chủ yếu là cấp quản lý, trong đó có cả Thái Thải.

Nhưng chưa đợi họ tìm đến, Thái Thải đã chủ động nộp đơn xin nghỉ. Nói chuyện với cửa hàng trưởng xong, chị ấy lại nói chuyện riêng với Tô Đình thêm một lần.

Làm đồng nghiệp mấy năm, công tư đều quen thân. Họ là đồng hương, quan hệ cũng chưa từng quá tệ. Lúc quyết định rời đi, hai bên đều có thể thẳng thắn hơn để nói một số chuyện.

Đối diện Tô Đình, Thái Thải vẫn thấy ngượng, dù gì trước kia cũng từng muốn mượn danh đồng hương và quan hệ riêng để nhờ cô giúp. Sau này nghĩ lại, đúng là không nên.

Hơn nữa, hồi còn ở cửa hàng cũ, tuy lúc đó Tô Đình từ chối chị, nhưng sau đó thật ra cũng tìm chị nói một lần, khuyên chị trực tiếp đi tìm Chương Tuyết Dương, đừng sợ bị từ chối hay bị phủ nhận. Nếu thật sự muốn cơ hội vào cửa hàng mới, cảm thấy đó là bước ngoặt tốt cho sự nghiệp, thì càng nên tự mình tranh thủ, như vậy mới thể hiện được thành ý… Chỉ là lúc đó chị không nghe.

“Tiểu Đình à, chị thật sự có lúc hối hận, nhiều lần nghĩ nếu không điều sang cửa hàng mới, có lẽ cũng không đến mức thấy khó khăn như vậy.” Nhưng cũng chính vào cửa hàng mới, làm việc cùng nhiều người xuất sắc hơn, chị ấy mới nhìn thấy khoảng cách. Vất vả hơn hai năm, chị ấy không ngừng hoài nghi năng lực của mình, cuối cùng cũng dần nhận rõ giới hạn bản thân nằm ở đâu.

Sau một hồi cảm thán, Thái Thải hỏi: “Chị có phải rất tệ không?”

Tô Đình không nghĩ vậy: “Không đâu chị Thái Thải, chị đừng nghĩ thế. Lư Kỳ trước còn nói chị rất giỏi, ngày càng nể chị, còn bảo là chị dìu dắt cô ấy nên mới được như bây giờ.”

“Quá khen rồi.” Thái Thải cười khẽ: “Là Lư Kỳ thông minh, chị đâu dạy gì cho cô bé.” Nghĩ đến chuyện hồi ở cửa hàng cũ, chị ấy thở dài, càng cảm thấy mình không nên: “Lúc đó đúng là chỉ chăm chăm nhìn vào doanh số, chẳng nghĩ được gì khác.”

Hai người ngồi trong văn phòng trò chuyện một lúc, Tô Đình nhớ đến lời Chương Tuyết Dương từng nói: “Vậy chị Thái Thải, sau này chị định tự làm à?”

Thái Thải gật đầu: “Mấy đứa nhỏ nhà chị đều đang đi học, đưa đón thật sự không lo xuể. Nếu tự mình làm, thời gian tự do hơn một chút, cũng có thể chăm các con nhiều hơn.”

Công việc chỉ là một phần của cuộc sống. Có thể làm đến cuối đời trong một ngành một nghề thật ra chỉ là số ít. Có lẽ đôi khi con đường khác xuất hiện, mới chính là lựa chọn tốt hơn.

Ngày tiệc chia tay có rất nhiều người đến, có cả Đới Ngọc Lan và anh Trung ở cửa hàng cũ, đồng nghiệp cũ đều đến tiễn Thái Thải.

Lư Kỳ cũng đến, tặng Thái Thải một bó hoa, chân thành cảm ơn chị ấy, cuối cùng nâng ly chúc chị một chén: “Sau này chị Thái Thải là bà chủ rồi, đừng có kiếm được nhiều tiền quá xong coi thường tụi em là đám công nhân nha.”

Quan hệ cấp trên – cấp dưới từng căng thẳng ngày trước, giờ đã thành vừa thầy vừa bạn, có thể thoải mái nói đùa với nhau.

Hôm ấy ăn uống tới khuya, lúc ai nấy ngồi xe về nhà, Tô Đình bỗng nhớ đến một câu: hợp tan đều có lúc.

Sau này khi căn hộ dịch vụ của Thái Thải khai trương, Tô Đình và Chương Tuyết Dương cùng đến tặng giỏ hoa và quà mừng khai trương.

Hai cô con gái sinh đôi của Thái Thải đều nhớ Tô Đình, cũng rất tò mò về Dao Dao, cùng ngồi xổm trên đất nghiên cứu con bé, lúc thì nắm ngón tay, lúc thì chạm vào mặt.

Dao Dao lần đầu thấy hai người giống nhau như đúc, nhìn trái nhìn phải, chỉ vào họ “u oa u oa” nói chuyện. Tô Đình dạy con: “Là chị đó, gọi chị đi.”

Đứa tám tháng mấy đã biết học vài âm đơn giản, như “mama”. Dù không biết con bé gọi “mẹ mẹ” hay “mạch mạch”, nhưng chỉ vậy thôi Tô Đình đã rất mãn nguyện, rảnh lúc nào thì dạy con nói. Theo lời người lớn, phải k*ch th*ch bé học ngôn ngữ.

Điểm này thì Chương Như có sức lực vô tận.

Ba mươi Tết ăn cơm ở nhà cũ, chứng dị ứng của Chương Như đã khỏi hẳn. Cô cúi xuống nhặt đôi tất 3D của Dao Dao lên, còn đưa đến dưới mũi ngửi, hành động hoàn toàn vô thức, cũng không giải thích nổi.

Tô Đình mang tất cho con, Chương Như đón lấy bế bé lên. Nhìn con bé mặc áo hai dây với tã giấy, đúng kiểu ăn mặc thời thượng, cô lại nhấc lên thử: “Cục tóc xoăn nhỏ mà nặng ghê.”

Vốn đã hay nói, mỗi lần gặp Dao Dao là Chương Như ôm con bé nói chuyện rất lâu. Lúc này cô chỉ vào đôi môi bé xíu của Dao Dao rồi nói với Tô Đình: “Chị có nghe câu này chưa, môi có hạt châu, cãi nhau không bao giờ thua.”

“Hình như chưa nghe.” Nhưng Tô Đình cũng nghiêm túc nhìn, quả thật môi con gái có hạt châu rất rõ.

Đúng lúc Dao Dao ngáp, Chương Như dùng tay vẽ một vòng quanh miệng bé, nhẹ nhàng gõ hai cái lên hai chiếc răng cửa lớn: “Con gái chị sau này chắc chắn nói chuyện rất ghê, hai người phải chuẩn bị tâm lý đó, cãi không lại nó đâu, phải gọi anh em ra ứng chiến.”

“Em học tướng số hồi nào vậy?” Tô Đình cười, vừa thay tã cho con, vừa quấn thêm áo khoác cho bé. Chỉ trong chốc lát, Dao Dao đã cắn khuỷu tay Chương Như. Mấy cái răng bén như gì ấy, cắn vào thịt là kéo ra ngoài.

Một vòng dấu răng trên tay, Chương Như bóp mặt bé ra: “Cháu ăn bánh bao hả?” Nói xong sờ vào mái tóc xoăn xoăn, hơi cứng và dựng lên, tụ thành một cụm trên đỉnh đầu như đội mũ người Tây Tạng: “Đáng yêu ghê.”

Không có gì để cắn nữa, Dao Dao nghiêng đầu đi sờ tựa lưng sofa. Tô Đình đỡ eo cho con, để bé vịn vịn mà đứng dậy, nhón chân bám vào gối tựa, ngửa lên ngửa xuống như đang quẩy trong bar.

Chương Như bên cạnh cười muốn xỉu: “Mầm non triển vọng nha, sau này theo cô đi quẩy.”

“Ăn cơm thôi.” Dương Quỳnh bưng chén trứng cá viên ra. Giờ bà có cháu rồi, mãn nguyện vô cùng. Bà bế cháu gái lên đùi đút thức ăn dặm, cười đến nếp nhăn chạy khắp mặt: “Dao Dao ăn nhiều chút, ngoan quá trời ngoan nè con.”

Lại là một đêm giao thừa, cả nhà quây quần bên bàn ăn trò chuyện. Nói đến chuyện công việc, Chương Tuyết Dương nhìn Chương Như: “Không phải em định nghỉ việc sao?”

Tô Đình cũng nhớ cô ấy từng nói muốn nghỉ, còn mua sẵn kẹo chia tay rồi. Nhưng lần này lại nghe Chương Như đổi ý, cảm thấy công ty vẫn có thể ở lại thêm: “Làm thuê chỗ nào chẳng là làm thuê, trời đất này quạ đen đều giống nhau.”

Chương Tuyết Dương có vẻ khá hiểu tình hình công ty họ: “Công ty con của tụi em định tách ra niêm yết riêng à?”

“Hình như vậy.” Chương Như đang gặm miếng thịt gà, trả lời mơ hồ.

Chuyện nói đến cô, người lớn không tránh được lại quan tâm chuyện riêng. Bà cố hỏi: “Gia Đào cũng kết hôn rồi phải không?”

Nói đến là Hoàng Gia Đào, bạn trai cũ của Chương Như.

Cô ấy mắt cũng không chớp: “Kết thì kết chứ sao, muốn kiếm người để cưới khó lắm hả? Cháu mà rảnh thì cháu cũng cưới.”

Bà cố hỏi: “Vậy có cậu trai nào hợp không? Khi nào dẫn về cho bà coi, nhận mặt cái đã.”

“Con bé này nói nửa câu không tin được đâu, bà nghe thôi đừng để bụng.” Chương Tuyết Dương giúp bà cố gỡ cua, lại đổi cái dĩa sạch.

Chương Như cũng không giải thích, tự cười tủm tỉm, còn nháy mắt với Tô Đình.

Ăn xong thì mấy người hàng xóm gần đó ghé qua chơi. Dao Dao được ông nội bế trong tay, lại được mấy ông bà lớn tuổi vây quanh, cứ ngơ ngơ mà chắp tay, học chúc Tết lấy lì xì trước.

Đứa nhỏ này hơi bị “người càng đông càng hưng phấn”, càng nghe người ta khen thì lại càng hăng, giữa một tràng “bé giỏi quá” liền cười híp cả mắt.

Chương Như kéo Tô Đình đi tìm đồ, hai người lục trong kho phía sau cả nửa ngày, cuối cùng moi ra được một chồng truyện Lão Phu Tử. Đây là bộ truyện tranh đã rất lâu rồi, Tô Đình trước đây cũng từng xem, mang đậm dấu vết thời gian.

Cô và Chương Như ngồi xổm dưới đất, sắp xếp từng cuốn một. Trong lúc đó, Chương Như trả lời mấy tin nhắn, vẻ mặt kỳ quái. Nhắn xong tin, cô ấy đặt điện thoại xuống đất. Tô Đình nhìn thấy phần ghi chú trong màn hình: yyy.

“yyy” này Tô Đình từng thấy rồi, cũng đã hỏi qua một lần. Theo như Chương Như nói thì đó là một “ông vua kiểu cách”, đi vệ sinh cũng phải mặc đủ ba lớp.

“Bạn trai hả?” Tô Đình tò mò hỏi.

“Không tính, còn chưa tới mức có nét bút nào đâu.” Chương Như ngồi lên tờ báo, xếp chồng truyện tranh: “Bộ này giờ đắt lắm, bản gốc ngoài kia bán mấy nghìn một bộ, mà còn chưa chắc kiếm đủ nữa.”

Nhưng cô không định bán, muốn để lại cho Dao Dao sau này đọc, chia sẻ một chút tuổi thơ của mình: “Giờ hoạt hình truyện tranh chẳng cái nào hay, bọn nhỏ chẳng được xem mấy thứ tốt như hồi xưa.”

Chị dâu em chồng chui rúc trong kho một lúc lâu. Khi đi ra, Dao Dao lại đang ăn, trên tay cầm miếng bánh chuối mềm, hai bên má phúng phính vừa nhai vừa đung đưa, gót chân thì không ngừng gõ vào ghế.

Đang vui vẻ là vậy, bất ngờ nhóc ngừng nhai, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên.

Chương Như giật thót, tưởng bị nghẹn, lập tức chạy qua định làm Heimlich. Kết quả Dao Dao hắt xì một cái cực kỳ vang dội, đến mức chú chó Lion bên cạnh giật nảy lên, sủa “gâu gâu” hai tiếng vì hoảng, chọc cho con bé bật cười.

Tô Đình bế con lên, nhìn thấy trên mặt Chương Như lấm tấm nước bọt, im lặng đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy.

Căn phòng tràn ngập tiếng cười trong trẻo của bọn nhỏ, ồn ào một cách khó hiểu nhưng cũng cực kỳ đáng yêu. Tết đầu tiên sau khi có con, đúng là náo nhiệt hẳn lên.

Sau Tết đi làm lại, công việc của Tô Đình có chút thay đổi.

Cuối năm, trong buổi họp quản lý, Chương Tuyết Dương tiến hành điều chỉnh cơ cấu nhà hàng, thành lập Trụ sở Ẩm thực, tách riêng các phòng ban chức năng lớn như tài chính, thu mua, và thành lập mới bộ phận Marketing cùng Nhân sự.

Tô Đình được điều sang bộ phận Nhân sự.

Công việc không khác nhiều, vẫn phụ trách tuyển dụng và đánh giá hiệu suất, nhưng sau khi điều chuyển cô phải phụ trách toàn bộ các cửa hàng, nên thường xuyên chạy qua chạy lại, tăng ca cũng nhiều hơn.

Hôm ấy về đến nhà thì con gái gần như sắp ngủ, ôm bình sữa ngồi trong lòng Chương Tuyết Dương uống bữa cuối trước khi ngủ. Móng tay con bé đã dài, vài ngón cứ cào cào vào quần anh. Uống được một lúc, nó lại đưa bình sữa cho Chương Tuyết Dương.

Anh nghiêng mặt né đi: “Tự uống.”

Có lòng tốt mà chẳng ai nhận, Dao Dao cũng không giận, tự mình ừng ực uống nốt. Nhìn thấy Chương Tuyết Dương cũng đang uống gì đó, con bé bèn cào anh một cái.

Anh cúi đầu nhìn con: “Muốn uống à?”

Dao Dao không biết trả lời, chỉ há miệng thật to.

Chương Tuyết Dương cũng không từ chối, dùng ngón tay của con bé chấm một chút trong ly rồi đưa lên miệng nó. Vài giây sau, cả gương mặt Dao Dao nhăn lại, ấm ức chìa tay về phía Tô Đình: “Mama…” Giờ đã phân biệt rất rõ, đúng là đang gọi mẹ.

Tô Đình vừa thay đồ xong, nghe con khóc thì bế lấy, không nhịn được trách nhẹ: “Anh cái gì cũng cho con uống vậy?”

Trẻ con biết diễn, Chương Tuyết Dương nhìn một cái là nhận ra: “Giả khóc.”

Anh dựa cạnh bàn tiếp tục uống trong ly. Tô Đình nghiêng qua nhìn thử, chất lỏng đen sì: “Nước mát à?”

“Ban sa*.”

Tô Đình nghe giọng anh hơi khàn khàn: “Anh cảm à?”

“Phòng trước.” Chương Tuyết Dương đưa ly cho cô: “Em thử không?”

Nước mát thì thỉnh thoảng Tô Đình cũng uống, nhưng ban sa thì chưa thử bao giờ.

Cô cầm tay anh uống một ngụm, lúc mới nuốt không sao, đáng sợ nhất là mùi thuốc đông y tràn lên cổ họng lúc sau, đậm đến mức rùng cả mình: “Đắng quá.” Nói xong thì nhìn anh, Chương Tuyết Dương uống nốt mấy ngụm còn lại, mặt tỉnh bơ như uống nước lọc.

Tô Đình ngạc nhiên: “Anh không có vị giác hả?”

Chương Tuyết Dương đặt ly xuống, cúi qua hôn cô. Tô Đình bị vị đắng trong miệng anh làm cho muốn né ra. Dao Dao chắc tưởng mẹ bị bắt nạt nên sốt ruột nhào đến cắn tai rồi bẻ cả mặt Chương Tuyết Dương, móng tay cà một đường trên mặt anh, còn quát hai tiếng, dữ dằn lắm.

Tô Đình vội bồng con vào phòng, trốn khỏi “động vật hoạt động về đêm” có thể phát tác bất cứ lúc nào.

Con gái lớn lên từng ngày, tóc đã dài đủ để buộc, mắt thì lanh lợi. Rõ ràng đang buồn ngủ ngáp liên tục, nhưng vẫn nhìn cô không chớp, giọng bi bô gọi mẹ.

Cảm nhận được sự bám víu của con, Tô Đình ngồi thật lâu trong phòng em bé, đợi Dao Dao ngủ sâu rồi mới nhẹ nhàng rời đi.

Khi quay lại phòng, Chương Tuyết Dương đã nằm trên giường. Tô Đình đi đến sờ vết xước trên mặt anh.

Chương Tuyết Dương mở mắt: “Ngủ rồi?”

“Ừ.” Tô Đình ấn nhẹ vết đỏ: “Đau không anh?”

Lực con nít thì được bao nhiêu, nhưng Chương Tuyết Dương liếc cô một cái: “Có vết rồi mà em hỏi đau không à?”

“Vậy thì anh đáng đời.”

“Anh đáng đời chứ. Một ngày anh bồng nó mấy tiếng cũng không bằng em một câu nói là nó dính lấy.”

Tô Đình nín cười. Về khoản chăm con, đúng là Chương Tuyết Dương làm nhiều hơn cô. Cô bò qua định hôn anh, nhưng Chương Tuyết Dương tránh: “Anh chưa đánh răng.”

Xạo, mùi kem đánh răng rõ ràng. Tô Đình giữ lấy mặt anh: “Em không ngại.” Nói rồi cô chủ động hôn xuống. Nệm giường khẽ động, Chương Tuyết Dương ôm lưng cô lật người, cuốn cô vào trong chăn, nghiêm túc làm việc.

Anh vốn vận động nhiều, thường bồng con nên tay cũng khỏe hơn. Không đến mức “ăn sống nuốt tươi”, nhưng sức mạnh đủ để Tô Đình cảm giác như trên người mình đều là dấu tay của anh.

Đến tận nửa đêm, Tô Đình dậy đi dọn mình. Vừa vào phòng tắm đã nghe thoáng tiếng con khóc, cô định ra thì Chương Tuyết Dương đã xuống giường mặc đồ: “Em tắm đi, anh ra.”

Hình như Dao Dao sắp bước vào giai đoạn lo âu chia ly, lúc này cô giúp việc bế dỗ cũng không được. Tô Đình rửa qua mặt mũi rồi đi ra, thấy Chương Tuyết Dương đang ôm con gái đi vòng vòng trong phòng khách.

Trẻ lớn tháng mà quấy thì chỉ càng mệt người hơn, Dao Dao cắn răng vào vai anh, ngón tay còn kéo tai anh, hoàn toàn coi anh như thú nhồi bông cỡ lớn. Hai con chó cũng bị đánh thức, nằm rạp phía sau nhìn, trông như cũng đang buồn rầu.

Cho nên trẻ con thật sự rất khó chăm, nửa đêm tỉnh dậy một cái là cả nhà đừng mong được ngủ.

Một lúc sau, Chương Tuyết Dương bế con đi ngồi ngựa gỗ. Đó là đồ chơi cỡ lớn Chương Như mua, khá cao, với đôi chân ngắn của cô bé thì không thể tự leo lên được.

Nhưng Dao Dao rất có ý thức an toàn, biết ngồi cái này phải đội mũ bảo hiểm, chỉ vào cái mũ bảo anh đội cho mình, rồi lại muốn bật nhạc trên đó.

Đã quá muộn, Chương Tuyết Dương lấy tay che lại không cho mở. Hai cha con vì chuyện này mà giằng co khá lâu. Đúng lúc Lion đi ngang qua, Dao Dao đưa tay túm một nắm lông trên lưng nó. Lion kêu “ao” một tiếng, lập tức chạy tới mách với Chương Tuyết Dương, tức muốn phát điên.

Chương Tuyết Dương chỉ lạnh mặt liếc Lion một cái, hai giây sau trực tiếp nhấc bổng cả con ngựa gỗ lên, người và xe đều được anh nâng khỏi mặt đất. Cả nhà này cũng chỉ có mình anh có sức như thế.

Dao Dao lúc đầu bị dọa, rất nhanh đã vui sướng mà cười khúc khích, đầu tựa vào ngực anh cười mãi không ngừng, tưởng là đang chơi với mình.

Tô Đình đi tới dỗ Lion. Nó thật sự chịu nhiều ấm ức từ Dao Dao, có lẽ vì tên khó gọi, nên Dao Dao lúc nào cũng gọi thành chuỗi “mạch mạch mạch mạch”, nhưng đối với nó thì toàn là nhổ lông hoặc kéo tai, dùng kiểu hơi thô để biểu đạt thân mật.

Lăn lộn đến giờ còn bị một đứa nhỏ bắt nạt, Lion khó mà chấp nhận, nhưng Tô Đình đến xoa nó, vuốt lông rồi xoa cổ, làm nó thích đến mức khẽ rên, rất nhanh đã quên hết ân oán.

Trên tấm đệm bên cạnh, Dao Dao cũng được Chương Tuyết Dương đặt xuống.

Cô bé chơi trò được nâng lên cao đã đủ rồi, lại tự chạy vào bể bóng chơi bóng biển, chơi suốt gần nửa tiếng. Đợi năng lượng xả hết, cuối cùng lại buồn ngủ, nằm bẹp trên người sếp Tuyết Dương, cằm tựa vào ngực anh, ngủ đến mức hơi thở nghẹt nghẹt.

Tô Đình ấn nhẹ môi con gái, nhớ tới lời Chương Như: “A Như nói môi có hạt châu thì cãi nhau không bao giờ thua, Dao Dao sau này chắc sẽ biết cãi lại đấy.”

Chương Tuyết Dương nói: “Nhìn ra rồi.” Bây giờ đã rất thích quản chuyện bao đồng, thỉnh thoảng bế nó xuống nhà chơi, trong thang máy còn có thể cãi nhau với cả biển quảng cáo.

Tô Đình nghe mà bật cười, nhưng nghĩ mình nói năng hơi vụng, nếu con gái lanh lợi thì cũng tốt.

Chờ Chương Tuyết Dương đưa con về phòng em bé xong, hai vợ chồng cũng về phòng ngủ. Tô Đình chợt nhớ chuyện trong nhà: “A Tung sắp cưới rồi.”

“Đến lúc đó sẽ sang.” Chương Tuyết Dương nằm xuống giường, trong ánh đèn ngủ nói chuyện với cô từng câu đứt quãng.

Một chân Tô Đình vắt lên eo anh, tóc bị anh cuốn trong tay nghịch. Nghĩ tới gì đó, cô bỗng bật cười.

“Cười gì?”

“Cười em tìm được ông chồng tốt.” Tô Đình nói.

Một số cảm giác có lẽ chỉ khi làm mẹ mới hiểu. Ví dụ sau khi sinh con, ở nơi con khóc quấy lúc nào cũng có bóng dáng chồng. Rất nhiều khoảnh khắc khiến cô cảm thấy mình thật sự đã gả đúng người.

Chương Tuyết Dương hỏi: “Tốt ở đâu?”

“Nơi đâu cũng tốt.” Tô Đình khen rất chân thành.

Chương Tuyết Dương quay đầu nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Vậy làm thêm lần nữa xem có tốt hơn không.” Anh vén chăn, ngồi thẳng lên người cô cởi áo, lúc đè xuống thì Tô Đình ôm lấy anh, mềm mại hơn cả khi nãy.

Bước sang tháng tư, Dao Dao cũng sắp tròn một tuổi. Cô bé tập đứng vịn và tập đi vịn đã một thời gian, thỉnh thoảng có thể tự đi vài bước, chỉ là chưa vững.

Như lời Chương Như nói, đi mà lết bết, chưa được mấy bước đã muốn ngã.

Đến chủ nhật, cả nhà cùng đi ngồi tàu điện mặt đất.

Nói là đưa con đi, thật ra Tô Đình cũng muốn ngồi. Tuy sống ở thành phố này mấy năm, cũng đã lấy chồng ở đây, nhưng trong lòng cô vẫn mang tâm thế của một du khách.

Một lúc sau, tàu điện cũng dừng lại. Lớp sơn hồng xanh nhạt thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Họ lên xe từ tháp Quảng Châu, trạm xuất phát người không quá đông. Ngồi ở vị trí phía sau tầm nhìn rất rộng, dọc đường đi men theo bờ sông, tàu từ từ lăn bánh, mang theo một cảm giác như đang bước vào mùa xuân.

Tô Đình hỏi Chương Tuyết Dương: “Anh từng ngồi chưa?”

“Chưa.” Chương Tuyết Dương đang ngăn con gái m*t tay: “Không thấy bẩn à?”

Đối với trẻ con, ai quản nhiều nhất thì ghét người đó nhất. Tuổi này còn chưa bước vào giai đoạn bùng nổ ngôn ngữ, nhưng đã rất biết thể hiện. Dao Dao chắc chán anh lắm rồi, ngồi trong địu sau lưng mà ngẩng đầu lên cãi lại, hai bím tóc buộc gọn đưa ra trước như hai cái sừng nhỏ.

Thế giới này đối với trẻ con lúc nào cũng thật mới mẻ. Dao Dao rất nhanh cũng thôi không quấy, ngoan ngoãn nằm trên cánh tay Chương Tuyết Dương nhìn ra ngoài, gặp thứ gì hứng thú còn sẽ chỉ vào đó bảo anh xem. Khi cười lên thì mang theo một sự ngọt ngào chẳng thể giấu.

Nhưng hai cha con cũng chẳng yên bình được bao lâu. Dao Dao vì cứ đập vào cửa kính nên bị Chương Tuyết Dương ngăn lại, cau hai hàng mày mà cãi với anh cả nửa ngày, ngón tay còn suýt chọc vào mắt anh.

Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, Tô Đình định đi qua hòa giải, bỗng thấy con gái chớp mắt, rồi gọi một tiếng: “Ba ba.”

Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe con gọi “ba ba”. Âm thanh nhẹ lắm, nhưng đôi mắt thì sáng long lanh, ánh nhìn cũng cong cong như đang cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Bộ truyện tranh “Lão Phu Tử” không biết mọi người có đọc chưa, là một tác phẩm mình cực kỳ thích. Hồi nhỏ thường chạy ra sạp sách tìm đọc. Đúng lúc sắp toàn văn hoàn kết, mình muốn bóc một bộ nguyên bản, chọn mười độc giả Quảng Phủ mỗi người tặng mười cuốn. Bạn nào hứng thú thì có thể theo dõi nhé.

Còn về Nhân Nhân, trong bình luận và tin nhắn luôn có bạn hỏi có viết về cô ấy không. Thật lòng thì mình đã nhiều lần cầm bút viết, cũng tích góp được không ít đoạn, nhưng câu chuyện của cô ấy có lẽ là một sắc thái khác, một kiểu kiên cường khác, nên mình sẽ không viết vào truyện này. Mình sẽ mở một mục dự thu riêng, đợi có cảm giác rồi sẽ viết. Bạn nào muốn đọc thì có thể lưu lại trước nhé.

Bình Luận (0)
Comment