“ Ha ha, Thần Nguyên Phế Địa khổng lồ như vậy mà để Sơn Thái ta gặp gỡ người này, đây là may mắn của ta, là cơ duyên ta có được, là vạn cổ tạo hóa của Sơn Thái ta!!! “
“Bốn chân giới treo giải thưởng, hễ ai có thể giết người khiến nhận huyết châu sáng lên, hút hồn hắn vào hạt châu thì bốn chân giới hứa dùng giới thạch ẩn chứa lực vị giới để trao đổi! “
Tên mập người run rẩy kích động gào lên, con thuyền dưới thân gã chuyển hướng lao nhanh tới thiên thạch của Tô Minh. Cùng lúc đó, hai thiên tu trên thuyền biểu tình cũng tỏ ra kích động. Có Sơn Thái ở thì dù họ giết kẻ địch cũng khó chiếm được giới thạch, nhưng tuyệt đối không ít đi vật ban thưởng khác. Đặc biệt là kẻ bị bốn chân giới truy nã chỉ có cảnh giới địa tu, mà tuyệt đối không có khả năng phong ấn tu vi bản thân, trong bảng truy nã của bốn chân giới đã chỉ rõ điều này, hắn chỉ có cảnh giới địa tu thôi.
Vèo!
Hai người vọt lên, tốc độ bùng phát chớp mắt đã đến gần thiên thạch Tô Minh ở, hóa thành hai cầu vồng một trái một phải. Tu vi thiên cảnh bùng phát hình thành trấn áp mãnh liệt lao hướng Tô Minh.
“ Ha ha, chịu chết đi!!! “
“Lão phu muốn xem thử người khiến bốn chân giới truy nã rốt cuộc có bản lĩnh gì! “
Tô Minh từ từ mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hai người một trái, một phải lao đến. Hắn vung tay áo, bên phải bỗng vang tiếng hét thảm. Thiên tu bên phải vừa đến gần Tô Minh chưa tới ba chục mét thì trán xuất hiện một điểm đen. Điểm đen giống như gã bị cái gì chích, thậm chí gã không thấy rõ thì đau đớn đã lan khắp người. Gã hét thảm thiết, tiếng còn quanh quẩn nhưng thân thể đã hòa tan, thành bãi máu loãng rơi trên thiên thạch.
“Tìm cái chết.” Tô Minh đứng dậy.
Thiên tu phía bên trái đang đến gần hắn giờ biến sắc mặt, ánh mắt lộ ra khó tin và hoảng sợ. Chuyện xảy ra quá nhanh, gã không nhìn thấy gì cả, duy nhất thấy là đồng bạn bỗng hét thảm rồi thân thể thành bãi máu, chết đi. Hình ảnh này làm người thiên tu rút lên, gã không chút do dự lập tức thụt lùi, tinh thần tràn đầy nỗi sợ. Gã chợt nghĩ đến vấn đề đáng sợ, người này...rốt cuộc vì sao bị bốn chân giới truy nã? Trong bảng truy nã không nói rõ nguyên nhân mà chỉ truy nã người này, nhưng kẻ bị bốn chân giới truy nã sao là người yếu được.
Thiên tu mặt trắng bệch, nhưng gã chưa lùi ra mười mét thì trước mặt xuất hiện một bóng đen, đó là một con độc phong. Đây là bức tranh cuối cùng trong đời thiên tu nhìn thấy, cũng là ký ức cuối.
Tiếng hét vang vọng, máu rơi rụng, tất cả chỉ xảy ra trong vài giây, thậm chí những người trên thuyền thấy chỉ là Tô Minh ngồi trên thiên thạch mở mắt ra, vung tay áo. Động tác đơn giản đã lấy mạng hai thiên tu.
“Người bỗng dưng ngăn cản là vì cớ gì?” Tô Minh lạnh lùng hỏi, ánh mắt bình tĩnh nhìn tên mập tiến lùi khó khăn.
Khi Tô Minh thốt lời, thiên thạch dưới thân hắn khựng lại, dần không đi xa nữa mà bềnh bồng trên trời sao, tương đối với con thuyền của tên mập.
“ Ha ha, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Là Sơn ta nhìn lầm người, là Sơn ta sai, xin người đừng trách tội, Sơn ta đi ngay đây.” Tên mập híp mắt nặn nụ cười thân thiện, từ từ lùi lại.
Gã nhìn không thấu sâu cạn của kẻ bị truy nã trước mặt, nhưng giết hai thiên tu dễ dàng như hít thở, tình hình đủ làm gã chấn động và chú trọng. So với giới thạch thì mạng sống quan trọng hơn, gã cần quan sát người này đã, có lẽ nên kiếm thêm vài đồng bạn tới rồi hẵng bắt gã. Sơn Thái cười cầu tài, thân hình mập mạp nhanh chóng thụt lùi đang định rời đi. Tô Minh hừ lạnh, nhìn như hắn vẫn khoanh chân ngồi ở thiên thạch nhưng chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Sơn Thái. Khi hắn xuất hiện thì bóng dáng trên thiên thạch mới từ từ tan biến, đó chỉ là tàn ảnh mà thôi.
“Nếu đã động tay thì đừng đi vội.” Tô Minh cất bước tới trước áp sát Sơn Thái, giơ lên nắm tay phải đánh ra một đấm.
Hắn không sử dụng bảo hồ lô cùng trường thương, càng không có sử dụng độc phong hay thần thông gì khác, chỉ là lực khí huyết thân thể. Hiếm khi gặp được một cường giả sơ kỳ vị giới, Tô Minh muốn xem lực thân thể của mình, sức chiến đấu hiện tại ra sao.
“Ngươi tìm cái chết! “
Thịt mỡ toàn thân Sơn Thái run lên, mắt lóe tia hung tợn. Gã thấy đối phương dám ra tay với mình thì tim rớt cái bịch, nhưng nhìn sao thì đối phương chỉ là địa tu, điều này khiến gã gầm lên, đôi tay ấn pháp quyết vung trước mặt. Không khí trước mắt gã xé rách, biến ảo ra cái lưới lớn bao trùm Tô Minh.
Bùm bùm bùm!
Tô Minh sải bước đi nhanh, một bước đánh ra một đám, lưới to chịu đựng ba đấm thì bùng nổ, hình thành dòng nước xiết dạt ra. Sơn Thái biến sắc mặt, hét to, thịt mỡ run rẩy co rụt lại, gã lầm bầm như bắp nổ, thân thể bùng phát ánh sáng rực rỡ, biến thành cục thịt to va ***ng hướng Tô Minh.
“ So sức mạnh thân thể với ta hả, tầm thường địa tu, lão tử vốn định thả ngươi đi, nhưng ngươi đã tự mình tìm cái chết thì đi chết đi!”
“ Ồn ào!” Tô Minh cất bước lại lần nữa cho một đấm.
Ầm ầm ầm!
Hai người trong thời gian rất ngắn liên tục đối kháng gần trăm cú đấm. Thân thể Sơn Thái không ngừng gầy đi, cuối cùng bùm một tiếng, hai người thụt lùi lại.
Tô Minh con ngươi co rút, thầm thở dài. Sức mạnh thân thể hiện nay của hắn chỉ là đỉnh thiên tu mà thôi, không đạt tới toàn lực thần thông so với chủ vị giới được, không thể giết chết giới tôn, khó mà hình thành triển áp. Nhưng tương tự, đối phương nếu không dùng lực vị giới thì khó mà tạo thành thương tổn cho hắn. Dù sao coi như là giới tôn thì đa số đều tu hành thuật pháp, có rất ít người đơn thuần tu luyện thân thể,
Tô Minh đang thở dài thì Sơn Thái biểu tình như thấy lệ quỷ, lòng gã cực kỳ rung động, có vẻ hoảng sợ. Gã biết rõ cho dù không sử dụng lực vị giới nhưng mới nãy gần trăm cú đấm đủ giết chết tất cả tu sĩ dưới giới tôn, thậm chí đối diện giới tôn cùng cảnh giới, đơn thuần so về thân thể thì gã chiếm ưu thế to lớn. Nhưng, oanh kích gần trăm cú đấm mà đối phương gần như lông tóc không tổn hao gì, ngược lại gã bị chấn trong cơ thể đau nhức, thậm chí tinh thần tan rã.
‘Không uổng là kẻ bốn chân giới trấn giữ nơi này truy nã, nhưng nếu ngươi đã dám đứng trước mặt ta thì ta sẽ cho ngươi biết, chênh lệch giữa chủ vị giới và thiên, địa, nhân tu rốt cuộc nằm ở đâu. Giết ngươi, cho dù là sử dụng lực vị giới thì cái giá này cũng đáng.’ Mắt Sơn Thái lóe hung tợn, rõ ràng ở trong trời sao nhưng gã há mồm, hít sâu một hơi khí thể không biết.
Ầm!
Tóc Sơn Thái bay phần phật, thân hình nhanh chóng héo rút, chớp mắt gã biến thành người cao gầy, từng đợt sóng gợn từ thân thể nhanh chóng khuếch tán hướng tám phương. Khí thế khổng lồ bùng phát từ người gã, lực vị giới cứng rắn xâm nhập, theo khí thế của gã tỏa ra bốn phía.
Đây là lực lượng của chủ vị giới thật sự, cũng chỉ có chủ vị giới sử dụng lực vị giới mới được gọi là giới tôn!
Trời sao bốn phía ở khoảnh khắc này như biến thành biển rộng, sóng gợn tầng tầng cuốn đi, lực vị giới càn quét. Mắt Tô Minh co rút, lùi lại tránh khỏi sóng gợn.
‘Có cần ta ra tay không?’ Bên tai hắn vang giọng của Xích Hỏa Hầu.
'Thuật phệ không ảnh nếu dốc hết sức thi triển thì có giết được người này không?’ Tô Minh nhìn chằm chằm Sơn Thái, truyền âm hỏi.
'Phải xem ngươi ngộ bao nhiêu, ngộ ba phần có thể bị thương người này, ngộ sáu phần đánh gã trọng thương, ngộ tám phần thì có thể giết.'
Tô Minh nghe lời nói vang bên tai, mắt chợt lóe.
“ Một chiêu lấy mạng của ngươi!” Giọng Sơn Thái âm trầm, giơ tay phải ấn pháp quyết chỉ một cái, lập tức lực vị giới vòng quanh gã tuôn trào, ở đằng trước ngưng tụ ra quang bản trong suốt. Quang bản chớp lóe, trên dưới xung quanh Tô Minh có nhiều vị trí xuất hiện mười mấy tấm quang bản.
“ Vị giới sát! “
Sơn Thái phất tay, phút chốc mười mấy quang bản do lực vị giới biến thành ẩn chứa quy tắc nào đó lao hướng Tô Minh. Nó chưa đến gần Tô Minh đã cảm nhận uy nhiếp rất khó chống cự.
“Thuật phệ không ảnh.” Tô Minh bỗng khép mắt, hai tay giơ lên liên tục vỗ vào người, cánh tay phải trực tiếp héo rút, tay trái cũng vậy, hai chân, thân hình, đầu hắn đều biến thành thây khô.
Chỉ có đôi mắt Tô Minh là tỏa ánh sáng âm u, tia sáng liên tục chớp lóe trong mắt vài lần. Khi quang bản xung quanh đè ép đến thì người Tô Minh bùm một tiếng, như là người trong gương theo tấm kính bị hư hỏng mà thành vô số mảnh vụn. Những mảnh vụn vọt tới trước.
Ầm ầm ầm!
Khảnh khắc quang bản ***ng vào mảnh vỡ thì tan tác, lực vị giới bỗng bị mảnh vỡ hấp thu. Những mảnh vỡ nhanh chóng đến trước mặt Sơn Thái, đâm vào người gã.
Chớp mắt trên người Sơn Thái ghim đầy mảnh vỡ, chúng đâm vào thịt gã thì hòa tan. Miệng Sơn Thái phát ra tiếng hét thê lương. Ký ức của gã nhanh chóng bị cắn nuốt, máu thịt biến mất, lực vị giới trong người giây lát đã bị hút đi không còn một mảnh.
Ầm!
Thân hình Sơn Thái tan vỡ, bên trong người gã bay ra vo số mảnh vụn ở trời sao ngưng tụ cùng một chỗ, như là mặt gương vỡ đang khép lại, khi nó hoàn chỉnh thì hình thành thân thể Tô Minh.
Thân thể của hắn vốn là hé rút giờ đang nhanh chóng trướng lên, chớp mắt đã hồi phục bình thường, bên trong người toát ra một lũ hơi thở vị giới.
“Thuật phệ không ảnh thật mạnh.” Tô Minh nhắm mắt lại, cảm nhận khí huyết hùng hồn trong người, đó rõ ràng là mạnh hơn trước kia nhiều, khiến hắn say mê.