- Ừm... Ngoài ra, sâu độc Khí Vận Cổ cao tới cấp năm... Cũng có chút tác dụng đối với đột phá Hóa Thần.
Về phần đột phá Phản Hư, Khí Vận Cổ tất nhiên vô dụng, trừ phi Phương Tịch nghĩ cách tấn thăng đến cấp sáu!
Nhưng Phương Tịch căn bản không hiểu cổ thuật, không có thêm ý tưởng về phương diện này ...
- Xem ra, trong những tu sĩ Nguyên Anh ở nhân gian, ta có hy vọng tấn thăng Hóa Thần lớn nhất…
Phương Tịch mỉm cười, ngồi xếp bằng, vận chuyển Trường Sinh Thuật!
Lần này, hắn có thể cảm nhận được Thủy Tổ Yêu Ma Thụ hân hoan nhảy cẫng.
Chút thương thế nho nhỏ trước đó, sau khi luyện hóa lượng lớn huyết nguyên đã sớm khôi phục như lúc ban đầu rồi.
So với số lượng cất giữ kinh khủng thì chút xíu đó cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi.
Mà lúc này, trong cơ thể Phương Tịch, có thể nhìn thấy trên triện văn màu bạc đại diện cho Ất Mộc Pháp Thân có từng đạo kim tuyến đang lan tràn, chuyển hóa...
- Vạn Cổ Trường Thanh Thể cuối cùng cũng có tiến triển...
Sau khi vận chuyển huyền công, Phương Tịch thở dài một tiếng.
Hắn xuất quan, triệu kiến đám người Chung Hồng Ngọc, tiện thể trấn an đám lão quái Nguyên Anh ngoài đảo.
Sau đó tuyên bố đại yến ba ngày, chúc mừng một phen.
Trong lúc đó, những lão quái Nguyên Anh kia cũng dâng lên không ít bảo vật, mỹ thực... Làm cho Phương Tịch sa vào tửu trì nhục lâm, quét sạch sành sanh sự mệt mỏi vì tác chiến với Yêu tộc mấy ngày liên tục.
Mấy tháng sau.
Phương Tịch thần thanh khí sảng ngồi dưới Thủy Tổ Yêu Ma Thụ, thần thức dọc theo vết nứt của U Minh địa mạch mà tìm tòi phía dưới.
Lúc trước hắn tế luyện đại trận Chính Phản Cửu U Huyền Mộc, phát giác Phỉ Thúy Đảo có chỗ khác thường, chính là một kiện bảo vật Thông Linh không trọn vẹn!
Lúc trước vì đại chiến sắp diễn ra, quả thực không có tâm tình thăm dò.
Bây giờ nhàn rỗi hơn, ngược lại muốn tìm rõ thực hư.
Dù sao lúc này đại trận Chu Thiên Tinh Thần và đại trận Chính Phản Cửu U Huyền Mộc đều có ở đây. Trong đại trận, cho dù là đối đầu với Hóa Thần, Phương Tịch cũng không sợ.
Thần thức hắn dọc theo kẽ đất, xâm nhập vào lòng đất.
Một ngàn trượng, hai ngàn trượng ...
Dựa vào lực lượng của trận pháp, thần thức Phương Tịch vô viễn phất giới, cuối cùng cũng thấy được một tầng bình chướng màu xanh biếc!
Vô số linh văn cùng phù lục lấp lóe, sáng tối chập chờn trên bình chướng.
Mà phía sau bình chướng là một mảnh khí tức âm sát nồng đậm không thể tan ra!
- Nếu như khí tức âm sát này lan tràn ra, chỉ sợ toàn bộ Vạn Đảo Hồ đều phải chết hết…
- Mặc dù U Minh địa mạch cũng bị khí tức âm sát ảnh hưởng, cũng chỉ sinh ra một tiểu âm mạch ở ngoại giới mà thôi...
- Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Cửu Diệp Phái lại đặt sơn môn ở nơi này?
Đây đều là bí ẩn thời Thượng Cổ, Phương Tịch không hiểu chút nào.
- Người nào ở bên ngoài?
Bỗng nhiên!
Từ trong bình chướng màu xanh lá, truyền ra một thanh âm.
Thanh âm này giống như già nua, lại như rất trẻ trung... Làm cho người ta hoàn toàn phân biệt không ra tuổi tác, mang theo một cảm giác thong dong.
- Thật sự trấn áp một vị cường giả nào đó... Còn có linh trí?
Phương Tịch hơi giật mình, trong thiên khung có một đạo tinh quang rơi xuống, bao quanh thân thể hắn. Trực tiếp xuyên qua lòng đất vạn trượng, gạt ra tầng đất, đi vào sâu trong lòng đất trực diện với đạo tầng chướng xanh biếc kia.
- Các hạ là ai?
Trong mắt hắn có tia sáng kỳ lạ lóe lên, dò xét hoàn cảnh chung quanh, hỏi thăm.
Trong bình chướng xanh biếc, khí tức âm sát không ngừng quay cuồng, cuối cùng không thể nào thoát ra:
- Ha ha... Ngươi hỏi ta là ai? Trước tiên nói cho lão phu biết, bây giờ ngoại giới như thế nào?
- Bây giờ ngoại giới chính là Nam Hoang...
Tia sáng trong mắt Phương Tịch chớp động, nói rõ một vài tình huống.
- Thì ra đã qua lâu như thế rồi sao…
Âm thanh kia cũng không hiện thân, chỉ phát ra âm thanh, dường như ngay cả thần thức cũng không thể xuyên qua tầng bình chướng xanh biếc kia.
- Còn chưa thỉnh giáo đại danh của tiền bối, có quan hệ gì với Cửu Diệp Phái?
Phương Tịch khách khí hỏi.
- Cái gì mà Cửu Diệp Phái? Không biết… Còn lão phu, ngươi gọi là Âm lão là được rồi…
Âm lão cười hắc hắc vài tiếng, thanh âm cũng trở nên già nua.
- Thọ nguyên dài dằng dặc như thế... Quỷ tu sao?
Trong lòng Phương Tịch âm thầm suy đoán.
Nếu là Hóa Thần Nhân tộc, thọ nguyên không đến hai ngàn năm, sớm chết già trong bình chướng phong ấn này rồi.
Xem ra bị phong ấn nơi đây không phải Yêu tộc, Tôn Giả Cốc Thần hay Yêu thú Hóa Thần mà chính là Quỷ tu cấp năm!
- Âm lão từng nghe đến Thanh Đế Sơn chưa?
Phương Tịch bỗng nhiên mở miệng.
- Như sấm bên tai... Hắc hắc, bởi vì lão phu chính là tu sĩ bị Thanh Đế Sơn phong ấn trong Cửu Cửu Thanh Đằng Hồ Lô này...
Âm lão dường như rất thản nhiên.
- Cửu Cửu Thanh Đằng Hồ Lô?
Phương Tịch như có điều suy nghĩ, xem ra đây chính là tên của món bảo vật Thông Linh kia rồi.