- Theo lời ngươi thì Thanh Đế Sơn Thượng Cổ đã sớm bị hủy diệt, ngay cả đạo thống cũng không còn... Lão phu rất vui mừng.
Âm lão cười ha hả nói:
- Ngươi có thể đi vào bình chướng phong ấn này, có thể thấy được tu vi cũng không tệ... Không biết có gì sở cầu?
Phương Tịch trầm mặc.
Tất cả mọi người đều là người tu luyện đương nhiên biết rõ thiện ác gì đó đều là hư giả, chỉ có sở cầu mới là đạo lý chân chính.
Nếu không có sở cầu, Âm lão cũng sẽ không vui tươi hớn hở nói chuyện với hắn.
- Sở cầu của vãn bối… Chỉ có đột phá Hóa Thần!
Phương Tịch xúc động cười một tiếng, trả lời như vậy:
- Tiền bối hẳn là có thể giúp ta một phần sức lực nhỉ?
- Đột phá Hóa Thần? Quả thực có chút gian nan, Thượng Cổ tu sĩ đại thần thông không ít, nhưng cuối cùng có thể đi đến một bước Hóa Thần này, lại có mấy vị?
Âm lão thấp giọng nói:
- Tài nguyên hạ giới chúng ta bần cùng, ngay cả ngưng luyện Nguyên Anh cũng vô cùng gian nan. Về phần tài nguyên Hóa Thần? Gần như đã tuyệt tích rồi… Ngược lại chỗ của lão phu, còn có mấy loại bí thuật kỳ môn có lẽ có thể gia tăng khả năng ngươi đột phá.
- Có khả năng?
Đôi mắt Phương Tịch sáng lên:
- Vẫn mong tiền bối chỉ giáo, tiền bối có gì yêu cầu gì cũng có thể nói thẳng!
- Ha ha, tiểu tử ngươi thật thượng đạo... Rất đơn giản, trên người ngươi hẳn là có một khối Thái Dương Kim Tinh. Giao vật này ra, đưa vào trong phong ấn lão phu sẽ truyền thụ cho ngươi bí thuật Hóa Thần! Phải biết, bí thuật có thể gia tăng xác suất Hóa Thần, trong tu tiên giới Thượng Cổ cũng chỉ có lác đác vài bộ thôi.
Âm lão cười nói.
- Thái Dương Kim Tinh?
Phương Tịch nghĩ nghĩ, trên người mình cũng không có loại bảo vật luyện khí đỉnh cấp này.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã kịp phản ứng, trên trữ vật giới chỉ có quang mang lóe lên, một lá cờ trụi lủi nổi lên:
- Là vật này?
Đây là bảo vật Thông Linh của Thiên Phượng cấp năm, sau khi tự bạo lá cờ đã hóa thành tro tàn, Phương Tịch đào ba thước đất, mới tìm được như thế một chiếc cột cờ như thế.
Phía sau bình chướng phong ấn, khí tức âm sát quay cuồng một hồi, bỗng nhiên hiện ra một đôi mắt lớn chừng nắm đấm.
Thanh âm Âm lão chợt truyền đến:
- Không sai, trong vật này ẩn chứa một phần Thái Dương Kim Tinh... Chậc chậc, bảo vật như thế lại lấy ra luyện bảo, thật là không biết mùi vị. Nếu như tìm được Thái Âm Ngọc Tinh nữa thì diệu dụng vô tận... Hắc hắc... Tiểu tử, còn không mau mau đưa bảo vật này vào!
Ngữ khí câu cuối của hắn có chút biến hóa, giống như mang theo vẻ mê hoặc.
Phương Tịch nghe vậy, sắc mặt không thay đổi, lật bàn tay thu hồi cột cờ còn một nửa:
- Giao dịch với tiền bối, vãn bối vẫn muốn cân nhắc mấy ngày, cáo từ trước!
Đối mặt với tồn tại cấp năm không rõ lai lịch, hắn làm sao có thể trực tiếp giao dịch?
Nếu như đối phương thu hoạch được Thái Dương Kim Tinh, trực tiếp tránh thoát phong ấn, chẳng phải là phiền phức ngập trời rồi sao?
Bởi vậy, Phương Tịch trực tiếp rời đi.
Dù sao hôm nay thu hoạch đã đủ nhiều.
Tâm niệm khẽ động, câu thông Thái Nhất, một đạo tinh quang lập tức rơi xuống, cuốn lấy thân thể hắn rồi biến mất không thấy gì nữa...
Dưới mảnh đất này lại khôi phục hắc ám cùng trầm mặc.
Sau một hồi lâu, thanh âm Âm lão lần nữa vang lên:
- Trận pháp cấp năm... Còn có Khô Vinh Quyết? Lại là Khô Vinh Quyết!
...
Xung quanh Yêu Ma Thụ, một đạo tinh quang hiện ra, thân ảnh Phương Tịch đi ra.
- Quả nhiên... Trong Cửu Cửu Thanh Đằng Hồ Lô còn trấn áp một tồn tại không rõ... Xác suất lớn là Hóa Thần trở lên...
Phương Tịch vuốt vuốt mi tâm, có chút đau đầu.
Cảm giác này giống như chôn một viên đạn dưới đất, khiến cho người ta có chút đứng ngồi không yên.
Cũng may với thực lực bây giờ của hắn đã có thể bảo đảm, cho dù tai hoạ nơi này bộc phát cũng không thể tác động đến bản thân, sẽ không xuất hiện bi kịch như Cửu Diệp Phái!
- Bí thuật Hóa Thần?
Nghĩ đến lời hứa hẹn của đối phương, Phương Tịch nở nụ cười lạnh:
- Nếu ta không có bao nhiêu hy vọng Hóa Thần nói không chừng sẽ động tâm, nhưng bây giờ chỉ cần làm từng bước, Hóa Thần nhất định có hy vọng, cần gì phải bảo hổ lột da?
- Có lẽ... Có thể đợi đến Hóa Thần, lại đi thăm dò tiếp? Không không... Dường như cũng không quá mạo hiểm.
- Dù sao ta đã sống đủ dài, sự tồn tại này chưa hẳn đã có thể sống lâu hơn ta, có thể đợi đến khi hắn chết lại tiếp thu tất cả của hắn...
Phương Tịch vạch ra kế hoạch, tiếp tục vào trong động phủ Sơn Hải Châu bế quan.
Bởi vì vơ vét lượng lượng linh nhãn, bây giờ linh khí trong động phủ Sơn Hải Châu vô cùng đậm đặc, hoàn toàn vượt qua Phỉ Thúy Đảo.
Chỗ Phương Tịch bế quan đương nhiên cũng có nhiều linh khí hơn.
Với tính cách của hắn, chỉ cần không đi kiếm chuyện, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Tu hành không kể thời gian, trong nháy mắt, lại mười mấy năm trôi qua…
Một ngày này.
Một đạo ma quang rơi bên ngoài Trường Thanh Điện, chính là Thiên Đố Ma Quân.
- Thiên Đố đạo hữu…