Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1054 - Chương 1217 - Một Giáp 3

Chương 1217 - Một giáp 3
Chương 1217 - Một giáp 3

Lúc này trong cơ thể hắn, có thấy trên xương cốt trắng noãn như ngọc, một phần ba đường vân Ất Mộc Pháp Thân bị chuyển hóa thành màu vàng!

- Đáng tiếc... Chỉ có một phần ‌ba, bây giờ lại lâm vào đình trệ.

- Hoàn thành một phần ba, dường như cũng không có gì thay đổi cả nhỉ...

Dựa theo Trường Sinh Thuật, tất cả Linh Thể sẽ hoàn toàn mất đi sau khi luyện thành, mới có thể phát huy công hiệu nguyên bản.

Bây giờ Vạn Cổ Trường Thanh Thể thành một phần ba, Phương Tịch cũng không có nhiều cảm giác lắm.

Có lẽ có thể dễ dàng đột phá bình cảnh Hóa Thần.

Ngay khi hắn đang suy tư, một đạo truyền âm phù bay tới.

Phương Tịch nhẹ nhàng đưa tay lấy, phát hiện là Chung Hồng Ngọc.

Hắn nghe vài câu, bỗng nhiên bật cười:

- Thì ra... Bất tri bất giác cũng đã năm trăm tuổi, tổ chức sinh thần? Ngược lại không cần gióng trống khua chiêng...

Dù sao so với thọ nguyên của hắn bây giờ mà nói, năm trăm tuổi còn còn quá trẻ.

Thậm chí, đối với tu sĩ Nguyên Anh cũng vậy, năm trăm năm tuổi đã tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, vậy còn có năm trăm năm nữa để nếm thử đột phá Hóa Thần, cũng xem như có một tia hy vọng Hóa Thần!

Phương Tịch chợt nghĩ đến Chung Hồng Ngọc, không khỏi thở dài một tiếng.

Năm nay nàng đã bốn trăm tuổi, mặc dù có mình giúp đỡ nhưng cũng chỉ vừa đột phá Kết Đan hậu kỳ.

Còn chừng trăm năm, nhiều nhất tu luyện tới Kết Đan viên mãn, có một cơ hội trùng kích Nguyên Anh.

- Đừng bảo là linh căn thượng phẩm, cho dù là tu sĩ linh căn Thiên phẩm, ngưng kết Nguyên Anh cũng cần cơ duyên xảo hợp...

- Một cơ hội, mặc dù có ta giúp đỡ một ít linh vật Kết Anh, xác suất cũng thực thấp... Không bằng ban cho mấy đan dược diên thọ, vui vẻ ‌sống hết đời này, cũng rất tốt...

- Linh Căn Ưu Hóa Dịch của Cửu Châu Giới nhiều nhất cũng đến thượng phẩm… Năm đó Phương Tiên Đạo Chủ tự mình phê chuẩn, mới mở ta tiền lệ cho ta... Mà mặc dù linh căn Địa phẩm cũng không có bao nhiêu trợ lực với ngưng kết Nguyên Anh.

Phương Tịch tính toán thủ hạ dưới trướng mình, cảm giác có hi vọng ngưng kết Nguyên Anh, cũng chỉ có Liễu Tự cùng Linh Thù !

Những người còn lại như Hải Đại Ngưu, thời gian trôi qua, cuối cùng sẽ bị bỏ lại đằng sau.

Đây cũng là nỗi bi ai của trường sinh giả!

Nhưng Phương Tịch đạo ‌tâm kiên định, sự thương cảm nho nhỏ này căn bản không thể làm gì hắn.

- Tông môn tu tiên giới có sự chấp nhất với đạo thống, chính là vì chờ mong sau này có một vị đệ tử nào đó có khí vận cơ duyên nghịch thiên, có thể tu hành đến Chân Tiên, kéo bọn hắn về, tiếp tục con đường tu tiên...

Nếu ta đến cảnh giới như vậy, muốn vãn hồi cũng chỉ là chuyện trong một ý niệm ?

Sợ nhất là đến lúc đó, ngay cả ta cũng không thể vãn hồi?

Dù sao, lòng người dễ đổi thay!

Mấy ngày sau.

Phương Tịch chính thức xuất quan, cử hành một buổi tiểu yến.

Hắn cố ý phân phó đừng làm quá khoa trưởng, bởi vậy không thông báo cho mấy vị Kết Đan Nguyên Quốc .

Phương Tịch biết, nếu như mình làm lớn, toàn bộ lão quái Nguyên Anh tu tiên giới Nam Hoang sẽ ngoan ngoãn tới xếp hàng dâng lễ.

- Bây giờ mới qua một giáp thôi... Heo còn chưa mập đâu, trước tiên nuôi dưỡng một chút.

Phương diện đối nhân xử thế, Phương Tịch tự nhận bản thân vẫn tương đối nhân từ.

Trong Trường Thanh Điện.

Các loại linh quả linh tửu như nước chảy, được đưa lên bàn tiệc.

Bây giờ Phương Tịch gia đại nghiệp đại, các loại linh thực đều đến cấp bốn rồi.

Mà có tư cách ngồi trên ghế cũng không có mấy người, cơ bản cũng là mấy vị tu sĩ Kết Đan của Vạn Đảo Hồ.

- Chúc công tử‌ vạn thọ vô cương!

Chung Hồng Ngọc dẫn đầu mời rượu, tu sĩ Kết Đan ‌còn lại cũng làm theo.

Phương Tịch mỉm cười, uống một chén Thanh Trúc Tửu, trong lòng oán thầm:

- Mới một vạn tuổi... Đây là đang nguyền rủa ta sao? Nhất định là đang trù yểu ta?

- Nguyễn gia Nguyễn Triển Quân Phong Diệp Đảo, chúc mừng đại thọ đảo chủ!

Đúng lúc này, bên ngoài có người chủ trì tiến đến bẩm báo.

- Người Nguyễn gia?

Phương Tịch cười cười:

- Dẫn tới!

Người chủ trì này hành ‌lễ rời khỏi đại điện, không bao lâu, dẫn một vị tu sĩ Nguyễn gia tiến đến.

Tu sĩ Nguyễn gia này mày kiếm mắt sáng, khí chất nổi bật bất phàm, tu vi thế mà cũng đạt tới Trúc Cơ viên mãn. Hai tay dâng một khay gỗ lim, phía trên là các loại thọ lễ:

- Nguyễn Triển Quân bái kiến đảo chủ, đảo chủ thọ cùng trời đất!

- Không tệ không tệ... Nhìn tuổi tác ngươi, hẳn là chưa tới trăm tuổi, lại tu luyện đến Trúc Cơ viên mãn, hẳn là linh căn Địa phẩm.

Ánh mắt Phương Tịch lóe lên nói:

- Có thể ngồi vào vị trí uống một chén rượu.

- Đa tạ đảo chủ.

Nguyễn Triển Quân vội vàng kính lễ thật sâu, kính bồi vị trí thấp nhất.

Chờ yến hội kết thúc, người này truyền âm truyền đến một câu thần thức, trên mặt hiện ra vẻ kích động, tâm thần bất định, đi đến dưới Yêu Ma Thụ.

- Bái kiến đảo chủ!

Hắn nhìn thấy thân cây trong truyền thuyết giết lượng lớn yêu thú cùng tu sĩ Ma Thụ, cảm nhận được khí tức uyên thâm tựa như biển, hai chân cũng run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment