Thu mua được một mớ đặc sản Tây Mạc không có nhiều hữu dụng đối với hắn, cho nên có thể cầm lấy giao cho Cửu Châu Giới, sau đó chia sẻ thành quả nghiên cứu...
Phương Tịch thỉnh thoảng còn đi Xà Nữ Quán lớn nhất ở Thành Thiếu Dương, thưởng thức dáng múa uyển chuyển thướt tha của Xà Nữ, tận hứng xong thì trở về.
Thoạt nhìn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ bình thường, yêu thích hưởng lạc không khác gì lão quái Nguyên Anh.
Mà tất cả tin tức tình báo này lại bị rất nhiều quản sự và chưởng quỹ cửa hàng liên tục tập hợp, giao vào tay Nguyên Anh Thánh Hỏa Giáo trấn giữ Thành Thiếu Dương.
- Thanh Hòa Chân Quân... Người này ta đã gặp qua một lần trong hội trao đổi.
Tuyệt Diễm Tử cầm một viên ngọc giản trong tay, nở nụ cười:
- Pháp lực bình thường... Là tán tu sau khi đột phá đại cảnh giới phát hiện tiềm lực cạn kiệt... Yêu thích hưởng lạc một chút cũng là bình thường.
So với những lão quái Nguyên Anh chân chính sống đến gần như đại hạn, tính tình hỉ nộ vô thường mà nói, tính tình Thanh Hòa Chân Quân còn khá tốt.
- Mặc dù lai lịch tán tu này còn nghi vấn, nhưng Yêu Tộc làm rối loạn phá hủy trật tự, cũng khó có thể truy tra...
- Ngược lại là một đối tượng không tệ.
Tuyệt Diễm Tử lộ vẻ mỉm cười, lay động một chiếc ngọc linh trong tay.
Một nữ đệ tử lập tức đi vào động phủ, cúi đầu:
- Sư phụ... Ngài gọi đồ nhi có chuyện gì?
- Thay ta đưa một tấm thiệp đến cho Thanh Hòa Chân Quân, nói ba ngày sau bản tọa sẽ đến bái phỏng!
Tuyệt Diễm Tử mỉm cười nói. Hắn rất hưởng thụ sinh hoạt bây giờ, luyện thành Nguyên Anh, tọa trấn một phương, dựa vào phái lớn, cho dù lão quái Nguyên Anh cũng phải nể mặt mấy phần...
Ba ngày sau.
Tuyệt Diễm Tử đi vào Phiêu Vân Phong, chỉ thấy Phương Tịch đã mở trận pháp ra:
- Tuyệt Diễm đạo hữu, mời!
- Thanh Hòa đạo hữu, khách khí quá...
Tuyệt Diễm Tử chối từ một phen rồi cũng tiến vào động phủ, cử chỉ thong dong, có phong độ đại gia.
Hiazzz... Tu sĩ Kết Đan vẫn luôn cung kính trước mặt Thiên Khôi Chân Quân kia cuối cùng một đi không trở lại?
Trong lòng Phương Tịch thầm than, sắc mặt trở lại như thường, phục vụ linh trà linh quả.
Hai người lại hàn huyên một chút vấn đề tu luyện, hắn cố ý giấu dốt, thỉnh giáo Tuyệt Diễm Tử vấn đề liên quan tới tu luyện Nguyên Anh sơ kỳ.
Tuyệt Diễm Tử ngẫu nhiên đề điểm hai câu, cũng đâu ra đó.
Phương Tịch cảm khái trong lòng: Thánh Hỏa Giáo không hổ là môn phái lớn đứng đầu Tây Mạc, Nguyên Anh sơ kỳ trong môn ít nhất có thể thấy được con đường tiếp theo, xác suất đột phá trung kỳ lớn hơn lão quái Nguyên Anh khác một chút...
Về phần ý lôi kéo của Tuyệt Diễm Tử? Sao hắn lại không nhìn ra chứ?
Chỉ là làm khách của Thánh Hỏa Giáo, đãi ngộ quả thật bình thường.
Dù sao Thánh Hỏa Giáo có vài vị tu sĩ làm rạng rỡ, còn có một vị lão tổ Hóa Thần, căn bản không sợ khách từ bên ngoài đến như thế nào.
Nhưng chính vì như thế nên hạn chế cũng nhiều, không dễ chịu bằng Tam Tiên Tông chỉ có hai ba tông môn lớn nhỏ kia.
Dù là như thế cũng chỉ có một vài lão quái Nguyên Anh gia nhập Thánh Hỏa Giáo trở thành khanh khách, vì được che chở cùng với ơn trạch gia tộc và môn đồ...
Bởi vì lúc Tuyệt Yên Tử ám chỉ lần nữa, Phương Tịch sâu kín thở dài:
- Từ sau khi tấn thăng Nguyên Anh, ta cảm thấy tiềm lực của bản thân đã cạn... Chỉ sợ đời này cũng không có hy vọng đột phá cảnh giới trung kỳ... Ngàn năm tuổi này, ngoại trừ hưởng lạc thì cũng nên có chút theo đuổi...
Có thể trở thành lão quái Nguyên Anh, niềm tin đương nhiên vô cùng kiên định, nếu không ngay cả một cửa Tâm Ma Kiếp cũng khó mà đi qua.
Tuyệt Diễm Tử lập tức nghiêm mặt hỏi:
- Không biết chí hướng của đạo hữu là?
- Bây giờ ta đã không có ý định lên con đường tu tiên, ý nguyện duy nhất của đời này là ngắm hoàng hôn trên cát vàng biển xanh, ngắm bình minh lúc vừa lên... Du lịch năm vực nhân gian! Viết một bản du ký, xuất bản thiên hạ!
Sắc mặt Phương Tịch thành kính trả lời.
Thì ra là hạng người mua danh chuộc tiếng!
Trong lòng Tuyệt Diễm Tử cười nhạo không thôi, hắn toàn tâm toàn ý với con đường của mình. Bây giờ muốn lập công nhiều hơn, sau đó đột phá Nguyên Anh trung kỳ, hậu kỳ... Thậm chí hy vọng xa vời Hóa Thần!
Trong lòng khịt mũi coi thường đối với những tu sĩ truy cầu thanh danh, dù sao cho dù là lưu danh sử sách hay để lại tiếng xấu muôn đời, người chết thì cái gì cũng không có...
Ngoài mặt lại lộ ra vẻ bội phục:
- Chí hướng của đạo hữu rất tốt! Chỉ là du lịch chư vực, cho dù tu sĩ Nguyên Anh chúng ta cũng vô cùng khó khăn... Không nói đến những cái khác, Trung Vực kia đã sớm đổ nát... Không chỉ có nguy hiểm khắp nơi trên đất, trong hư không cũng trải rộng vết nứt, khó mà phòng bị được!
- Nam Hoang cũng không liên hệ với ba vực còn lại từ lâu, không có truyền tống trận Thượng Cổ... Muốn xuyên qua vô số nguy hiểm kia chỉ sợ là lão tổ Hóa Thần của bản môn mới có năng lực này... Có điều đây cũng là chuyện rất vất vả.