Trên mặt Lam Hinh lập tức lộ vẻ ngượng nghịu:
- Đạo hữu cũng biết, linh vật cấp năm ở giới này gần như tuyệt tích... Lần trước mặc dù lão tổ Ngạc Giao máu vẩy trời cao, nhưng cũng bị Bồng Lai tổ sư chiếm lấy, không có tu sĩ nào dám mạo hiểm giữ lại tinh huyết…
- Nói như thế, là không có cách nào sao?
Phương Tịch mày nhăn, thật muốn đi giao dịch với Hóa Thần mà?
Nhưng trên tay mình có vật gì có thể khiến bọn hắn động tâm chứ?
- Cũng không phải... Tu sĩ bình thường không dám, mấy vị đệ tử của Bồng Lai tổ sư dám, đồng thời cũng có ban thưởng tinh huyết xuống dưới…
Lam Hinh bỗng nhiên mím môi cười một tiếng, nói.
- Đệ tử Hóa Thần?
Ánh mắt Phương Tịch sáng lên, như vậy so với trực tiếp giao dịch với tu sĩ Hóa Thần thì an ổn hơn nhiều:
- Vẫn mong đạo hữu hỗ trợ khơi thông việc này, nếu có thể thành, bản nhân tất nhiên sẽ tạ ơn thật dày!
- Phục vụ mỗi một vị khách quý là tôn chỉ của Thiên Nhai Hải Các.
Lam Hinh mỉm cười:
- Thiếp thân sẽ lập tức liên lạc với Thủy sư muội…
Nàng lấy ra một con ốc biển, bề ngoài mang theo đường vân cấm chế trắng noãn, nói vài câu với ốc biển.
Sau nửa canh giờ, một đạo độn quang rơi bên ngoài phòng bao:
- Lam tỷ tỷ...
Phương Tịch lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì người tới tu vi cũng không cao, chỉ ở khoảng Kết Đan.
Tốt lắm... Đệ tử Hóa Thần vốn dĩ cũng bắt đầu từ Luyện Khí mà tiến tới, Nguyên Anh chưa chắc đã hiểu được.
Đợi đến khi Thủy sư muội tiến đến, đôi mắt Phương Tịch khẽ động.
Chỉ thấy một nữ nhân mặc một thân váy xoè trắng noãn, trên mặt che lụa mỏng, khí chất ôn nhuận, giống như bằng hữu bình thường, không hề lộ vẻ xa lạ với tu sĩ lạ lẫm này.
- Vị này chính là Vân Kiệt Tử Chân Quân? Tiểu nữ tử Thủy Linh Tâm, bái kiến tiền bối!
Thủy Linh Tâm chậm rãi thi lễ.
- Thủy tiên tử chính là đệ tử của Bồng Lai tổ sư, ngang hàng luận giao với ta là được rồi…
Phương Tịch khoát tay áo.
- Vậy tiểu nữ tử từ chối thì bất kính...
Thủy Linh Tâm dịu dàng trả lời một câu, ánh mắt nhìn Phương Tịch có chút hiếu kỳ.
Nàng đã thấy từng thấy lão quái Nguyên Anh, không phải tự cao tự đại thì chính là lấy lòng với nàng.
Nhưng ngữ khí khách khí, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, ngược lại cực ít.
- Trong tay đạo hữu, có tinh huyết của Ngạc Giao?
Phương Tịch hỏi một câu.
- Vân Kiệt Tử đạo hữu gấp gáp quá nhỉ!
Thủy Linh Tâm cười cười, bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng phất một cái, trên mặt bàn lập tức hiện ra một chiếc bình bạch ngọc.
Trong bình, dường như còn đựng non nửa bình chất lỏng màu đỏ tươi.
Mặc dù chỗ miệng bình có phong ấn, nhưng tinh huyết vừa xuất hiện đã dẫn động hơi nước trong hư không, hóa thành hình dáng của Ngạc Giao.
Phương Tịch tiện tay bắn ra, Ngạc Giao hóa thành vô số giọt nước nổ tung, hắn cầm lấy bình bạch ngọc, cảm nhận được Vạn Yêu Giáp chấn động, khẽ gật đầu:
- Quả thật là linh huyết cấp năm!
Trong lòng có chút mừng rỡ: Thiên Phượng Giao Long Giáp cũng không tệ, chí ít mạnh hơn Thiên Phượng Tứ Linh Giáp rất nhiều...
Tinh huyết này rơi vào trong tay hắn, không có ý định trả lại về.
Nhưng mà lúc này, Phương Tịch vẫn hiểu rõ tình hình, chậm rãi hỏi:
- Ta cần vật này gấp, không biết Thủy tiên tử muốn thế nào mới bằng lòng giao dịch với ta?
- Không dối gạt đạo hữu, vật này là sư tôn ban tặng, để sau khi Linh Tâm thành Nguyên Anh, luyện một môn bí thuật...
Thủy Linh Tâm trừng mắt nhìn:
- Bởi vậy... Linh Tâm muốn xem xem đạo hữu có thể bỏ ra cái giá như nào?
Phương Tịch suy tư một phen, một chiếc hộp cùng bình ngọc rơi trên bàn.
Trong hư không, một ít Hỏa linh lực bị dẫn động, quanh quẩn chiếc hộp, hình thành một vòng hồng quang.
Đến khi mở hộp ra thì thấy một chiếc linh vũ ngũ sắc trong đó, tản ra khí tức chấn nhiếp nhân tâm.
- Đây là… Vật liệu của Yêu cầm Hóa Thần?
Lam Hinh trừng to mắt, cảm thấy phải nhìn kỹ vị tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ Vân Kiệt Tử này lần nữa.
Tu sĩ Nguyên Anh bình thường, làm sao có thể tùy tiện lấy ra vật liệu Yêu thú cấp năm?
- Linh vũ này là của một con Thiên Phượng cấp năm, chính là linh vũ bản mệnh của nó, còn được luyện chế qua…
Phương Tịch êm tai nói:
- Chính là vật liệu đỉnh cấp luyện chế bảo vật thuộc tính Hỏa, quả thực là ông trời ban cho…
- Nếu ta tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa, chỉ sợ cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào đạt được vật này.
Trong đôi mắt Thủy Linh Tâm dường như cũng mang theo ánh lửa, lẩm bẩm nói.
Phương Tịch thấy thế, lại mở hộp ngọc, lấy ra bình ngọc, một mùi thơm cỏ cây tràn ra:
- Đây là Quy Tuy Thọ Đan, kỳ đan tăng trưởng thọ nguyên. Cho dù tu sĩ Nguyên Anh nuốt xuống, cũng có thể có được thọ nguyên trăm năm…
- Là linh đan tăng thọ nguyên?
Lam Hinh nhìn qua viên đan dược kia, trong mắt hiện lên một tia tham lam.
Chỉ có các đại tu sĩ Nguyên Anh đứng ở đỉnh cao tu tiên giới, mới hiểu được thọ nguyên trân quý như thế nào!