Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1066 - Chương 1229 - Thủy Linh Tâm

Chương 1229 - Thủy Linh Tâm
Chương 1229 - Thủy Linh Tâm

Chỉ cảm thấy tu sĩ Nguyên Anh đội mũ rộng vành, thật sự sâu không lường được.

Người này tuyệt đối vượt qua Nguyên Anh sơ kỳ!

- Có lẽ Lục Cực Lôi Tinh không chống đỡ được một viên Hóa Anh Đan, lại thêm Tử Dương Chi, mà đã đủ rồi? Cả hai đều vật có tiếng trong những tấm ngọc giản đấy.

Phương Tịch mỉm cười nói.

- Cái này... Đương nhiên là đủ rồi. Nhưng còn phải xác nhận một phen.

Lam Thải Nhi cố gắng khôi phục bình cảnh, muốn tiến một bước kiểm tra đo lường thì thấy bàn tay Phương Tịch đặt trên hộp ngọc, lập tức nở nụ cười xinh đẹp:

- Là thiếp thân nóng lòng, thiếp thân sai người mang Hóa Anh Đan tới cho khách nhân xem xét một phen…

Thái độ trong lời nói dường như trở nên tốt hơn một chút.

Quả nhiên, có tiền chính là đại gia mà.

Trong lòng Phương Tịch cười nhạo một tiếng.

Đối với hắn mà nói, lão quái Nguyên Anh có được chút tài nguyên hiếm có, đã không coi vào đâu rồi.

Một lát sau.

Một chiếc Vạn Tái Không Thanh Bình phỏng chế được Phương Tịch cầm trong tay thưởng thức.

Thần thức của hắn đã gặp thấy một viên Hóa Anh Đan trong bình.

Đan này lớn chừng ngón cái, toàn thân xanh đậm, bên trong có đan văn, trông rất mơ hồ.

So với Ngưng Anh Đan chính bản mà nói, đây quả thực là đồ bỏ đi...

Mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng hắn vẫn cất viên đan dược này đi.

Một bên khác, Lam Thải Nhi cũng dùng các thủ đoạn kiểm tra Lục Cực Lôi Tinh cùng Tử Dương Chi, rõ ràng rất hài lòng.

- Vậy vị khách nhân này, xem như chúng ta đã hoàn thành giao dịch rồi...

Lam Thải Nhi cung kính bưng một tấm lệnh bài màu xanh lam, giao cho Phương Tịch:

- Vật này chính là lệnh bài dành cho khách quý Thiên Nhai Hải Các, cũng có tác dụng trong một vài hội đấu giá trong phường thị, mong quý khách nhận lấy…

Với hạn mức giao dịch của Phương Tịch, tuyệt đối đạt đến mức khách quý.

- Tốt lắm… Nhưng mà, bản nhân còn chưa giao dịch xong đâu.

Phương Tịch tnở nụ cười.

Lam Khả Nhi lập tức kinh ngạc:

- Quý khách còn cần vật gì?

Vị lão quái Nguyên Anh này, sau khi lấy được một viên Hóa Anh Đan, vẫn còn tài phú vậy sao?

- Ta cần... Tinh huyết của lão tổ Ngạc Giao cấp năm!

Phương Tịch nhìn thấy Lam Khả Nhi biến sắc, cảm giác thật thú vị.

Lam Khả Nhi có chút vặn vẹo:

- Quý khách nói giỡn sao? Đây chính là lão tổ Hóa Thần đó!

- Không đùa!

Vẻ mặt Phương Tịch nghiêm túc nói:

- Bản nhân muốn thu mua tinh huyết Ngạc Giao cấp năm... Năm đó yêu thú này giao thủ với tu sĩ Hóa Thần, máu vẩy trời cao, hẳn là có tu sĩ thu tập được?

- Mặc dù có... Tinh huyết cấp năm nhưng giá tiền…

Vẻ mặt Lam Khả Nhi ngượng nghịu nói.

- Ồ? Tiên tử cứ việc nói... Bản nhân cũng xem như có chút tiền tài.

Đôi mắt Phương Tịch to sáng, xem ra thật sự có rồi?

Về phần tiền tài không thành vấn đề?

Ha ha, bây giờ cho dù là Hóa Thần cũng chưa chắc có thể giành với hắn, nếu là mấy vị đại tu sĩ thì phải đốc hết cả túi trữ vật mất...

- Nếu đã như vậy, vẫn mong quý khách cho bản các chút thời gian tìm hiểu tin tức... Nhưng mà được hay không, sau ba tháng, có thể có câu trả lời chắc chắn.

Lam Thải Nhi cắn răng trả lời.

- Ba tháng? Có thể!

Phương Tịch đứng dậy, đi ra khỏi Thiên Nhai Hải Các, sau đó bay đi Phương Thốn Đảo.

Đảo này tiếp giáp Doanh Châu Đảo, khí tức linh mạch vô cùng nồng đậm. Trên hòn đảo còn có động phủ to to nhỏ nhỏ, chính là thánh địa tu luyện của tán tu.

Hắn tới nơi đây, đương nhiên là theo muốn thuê một động phủ.

Sắp xếp mọi thứ xong, Phương Tịch thỉnh thoảng sẽ đi dạo một vòng quanh Doanh Châu Đảo. Vào từng cửa hàng xem xét, thậm chí hao phí nhiều tiền tài, mua một ít bảo vật Trấn điếm trong cửa hàng cùng một vài đồ vặt vãnh, căn bản nói không rõ lai lịch cùng công hiệu.

Hành vi khoa trương như thế khiến cho Phương Tịch phát giác được có người đang thăm dò mình nhưng căn bản không quan trọng.

Gần đây tiêu hao linh thạch quá nhiều, đang muốn bồi bổ chút đây.

Đáng tiếc là, tu tiên giả của tu tiên giới Đông Hải cẩn thận hơn hắn tưởng tượng nhiều, ba tháng trôi qua cũng chỉ dám đứng từ xa giám thị, không có hành động thực chất khiến cho Phương Tịch cảm thấy tiếc nuối...

Thời gian trôi qua.

Một ngày này.

Phương Tịch lại tới Thiên Nhai Hải Các.

Lấy ra lệnh bài dành cho khách quý, lập tức được đưa đến một gian bao phòng.

Không bao lâu, lông mày hắn nhướn lên, ‌cảm nhận được một cỗ khí tức Nguyên Anh đang nhanh chóng tiếp cận.

Độn quang màu lam lóe lên rồi biến mất, một vị mỹ phụ nhân mặc trường bào màu xanh thẳm, tướng mạo ước chừng ba bốn mươi tuổi đi đến. Trên đầu nàng cắm đủ loại chu trâm phỉ thúy, ăn mặc như phi tử.

Nhìn tu vi, vậy mà đến Nguyên Anh trung kỳ!

- Thiếp thân đại chưởng quỹ Lam Hinh Thiên Nhai Hải Các... Tham kiến đạo hữu, không biết xưng hô thế nào?

Lam Hinh trầm trầm thi lễ một cái.

- Bản nhân Vân Kiệt Tử, Lam đại chưởng quỹ không cần đa lễ.

Phương Tịch chắp tay:

- Không biết chuyện lần trước nhờ vả, kết quả như thế nào rồi?

Bình Luận (0)
Comment