- Không phải ngăn cách, mà là hiệu quả giống như ẩn thân!
Trong lòng Phương Tịch thì thào một tiếng:
- Dường như là một loại trận pháp nào đó… Khá thú vị nhỉ.
Bây giờ hắn có thể khẳng định, tòa Hãn Hải Điện này trông như trải qua tang thương, trên thực tế trận pháp vẫn đang vận chuyển, tình hình khá tốt đẹp.
Nói cách khác... Các loại cấm chế vẫn còn, quả thật có chút phiền phức.
Phương Tịch thu hồi Liệt Hải Thú, cùng Thủy Linh Tâm cùng đi đến trước cửa lớn của cung điện.
Nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, hắn hừ lạnh một tiếng, bấm tay nhẹ nhàng bắn ra.
Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hóa thành một sợi tơ xanh biếc cực nhỏ, rơi trước cửa điện.
Ong ong!
Trên cánh cửa, từng đạo phù văn tỏa ra ánh sáng lung linh, tạo thành đạo cấm chế nào đó, ngăn cản Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang!
- Cấm chế nơi đây không tầm thường, chỉ sợ cho dù là Hóa Thần cũng khó có thể cưỡng ép công phá...
Phương Tịch ra kết luận:
- Tiếp theo… phải dựa vào tiên tử rồi.
Hắn mỉm cười, hai tay đặt trong tay áo, yên lặng hạ Khí Vận Cổ trên người Thủy Linh Tâm.
Nàng là người mang Linh Thể, linh căn ưu việt, lại được Tôn giả Hóa Thần thu làm quan môn đệ tử, khí vận đương nhiên không thể coi thường!
Nhưng Phương Tịch cũng không hạ tử thủ, âm thầm thông qua Thái Nhất Kinh, ra lệnh cho Khí Vận Cổ chỉ hấp thu một chút thôi.
Quan trọng nhất, vẫn là tiêu ký định vị nàng, miễn cho nàng vừa tiến vào cung điện này đã lợi dụng các loại cấm chế hất mình ra.
Nếu như nơi đây thật sự có cơ duyên gì... Khí vận của nàng bị gọt đi, biến thành có duyên với ta...
Phương Tịch nhìn hai tay Thủy Linh Tâm dán trên cánh cửa, con ngươi hơi nheo lại.
Một lát sau, Thủy Linh Tâm mở hai mắt ra.
Cửa cung điện bỗng nhiên bộc phát ra linh quang mãnh liệt.
Các loại cây rong vỏ sò trên bức tường nhanh chóng biến mất, một chùm linh quang nồng đậm phóng lên tận trời, quấy đảo phong vân, tạo thành thiên tượng kinh người!
- Đây có chuyện gì?
Phương Tịch nhíu mày, nhìn về phía Thủy Linh Tâm.
Thủy Linh Tâm lại cắn răng, hai tay đẩy.
Ầm ầm!
Cửa lớn ầm vang mở ra, hiện ra hắc ám phía sau, sâu không lường được.
- Khởi bẩm tiền bối, cửa cung điện này mở ra, tất có dị tượng... Dị tượng này không cách nào che giấu, trong cũng điện này áp chế thần thức, tổng cộng chia làm ba tầng... Hãn Hải Tâm ở tầng thứ ba.
Thủy Linh Tâm nói:
- Một khi tiến vào Hãn Hải Điện, sẽ bị truyền tống đến tầng thứ nhất, tiến hành một loại thí luyện nào đó…
- Thí luyện? Xem ra nơi đây không gian trong này đã được đặc biệt luyện chế rồi…
Phương Tịch thì thào một tiếng, lại nhìn Thủy Linh Tâm, nhìn xem nàng còn gì muốn nói nữa không.
- Chúng ta vừa tiến vào cửa lớn sẽ lập tức bị tách ra, tự mình tiến hành thí luyện…
Thủy Linh Tâm nói:
- Tiền bối không cần phải lo lắng, vãn bối có bảo vật hộ thân, chúng ta có thể gặp lại ở tầng thứ ba.
Phương Tịch như có điều suy nghĩ nhìn Thủy Linh Tâm, lại nhìn dị tượng trên bầu trời, không khỏi bật cười:
- Cũng tốt...
Hai người cùng tiến vào Hãn Hải Điện, chỉ thấy quang mang lóe lên, thân hình song song biến mất không thấy gì nữa.
Một lát sau, một đạo độn quang màu trắng lướt đến, lại là Bạch Cốt Lão Ma!
Hắn nhìn thấy cung điện cổ ở đáy biển, bỗng nhiên cắn răng một cái, trực tiếp trốn vào trong đó.
Không bao lâu lại có nhiều độn quang xuất hiện, trong đó đã có Nguyên Anh, cũng có tu sĩ Kết Đan, rõ ràng đều bị dị tượng cực kỳ kinh người kia hấp dẫn tới.
Thiên biến dị tượng, hẳn là có trọng bảo xuất thế?
- Haizzzz... Nơi đây đã trở thành chốn thị phi, chúng ta chỉ là Kết Đan, có thể giành ăn từ trên tay lão quái Nguyên Anh sao? Đi đi...
- Nếu không liều một phen, tương lai làm sao Kết Anh? Không thể nói trước, có khi bảo vật này có duyên với ta cũng nên…
Các tu sĩ tu vi chưa đủ, nhìn thấy một màn này nhao nhao lắc đầu rời đi.
Mà một số tu sĩ Kết Đan thì theo sát tu sĩ Nguyên Anh phía trước, xâm nhập vào trong cung điện cổ...
Hắc ám vọt tới.
Phương Tịch mặt không đổi sắc, chỉ lấy Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hóa thành một lồng sáng màu xanh biếc, bao phủ toàn thân, nắm Ngũ Hành Hoàn trong tay.
Một cảm giác trời đất quay cuồng qua đi, đã đổi một mảnh thiên địa khác.
Thần thức hắn ngoại phóng, lại phát hiện vô cùng nặng nề, trước kia thần thức có thể lan tràn mấy trăm dặm, bây giờ chỉ có thể lan tràn ra phạm vi vài dặm.
- Vậy mà có thể áp chế được thần thức của ta... Trận pháp cấp năm!
Phương Tịch thì thào một tiếng, đã phát hiện ra bất trắc, vận dụng Chư Thiên Bảo Giám chuẩn bị chạy trối chết.
Lúc này, hắn thông qua thần thức bị áp chế phát giác được nơi này là một đầm lầy.
Mà từ nơi sâu, Phương Tịch cũng cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm mơ hồ.
Hắn không chần chờ nữa, trong miệng niệm tụng một câu chú văn.
Trong một chớp mắt, trên người hắn hiện ra một áo giáp đỏ xanh, chính là Thiên Phượng Giao Long Giáp!