- Thì ra là Thông Linh Thể…
Phương Tịch đứng chắp tay, thao túng Liệt Hải Thú đánh giết lấy con Yêu thú, bỗng nhiên nói:
- Nghe nói Thông Linh Thể có thể câu thông thiên cơ, không biết tiên tử có thể có tu hành các loại thuật bói toán thiên cơ?
- Bói toán vô cùng bác đại tinh thâm... Linh Tâm chỉ đọc lướt qua, không dám xâm nhập.
Thủy Linh Tâm lắc đầu.
- Thật sao?
Phương Tịch cũng không tin lắm.
Nàng ta khiến hắn cảm thấy có chút thần bí, nhưng tu vi cũng chỉ đến Kết Đan mà thôi.
Chênh lệch to lớn như vậy cho dù nàng có bảo vật Thông Linh cấp năm, cũng chưa chắc có pháp lực có thể vận chuyển thôi động.
Tiểu hài múa đại chùy, cuối cùng chỉ tổn thương chính mình mà thoi.
- Grào!
Lúc này, Liệt Hải Thú gào thét một tiếng, biển cả trong nháy mắt bị tách ra, hiện ra đáy biển khô cạn.
Từng loài cá dùng sức nhảy nhót trên đá ngầm... Vô số cây rong chập chờn, nằm dày trên mặt đất.
Rầm rầm!
Một viên cầu mây to lớn xuất hiện!
Cầu mây dường như được hình thành từ vô số rong biển cùng cây rong, bề ngoài có màu đỏ tươi, từng cây rong giống như mãng xà, ngưng tụ thành một đoàn.
- Thái Tuế cảm ứng được vật này sao?
Không đúng... Trên người nó có yêu khí, chính là một Yêu vật!
Thần thức Phương Tịch quét qua, nhìn ra mấy phần nội tình của Yêu thú này, thế mà giống như Mộc Mị vạn năm, chính là Linh thực thành yêu!
- Liệt Hải!
Hắn dừng lại, Liệt Hải Thú lập tức mở miệng Giao Long, một cột sáng thô to màu xanh thẳm xuất hiện, quét ngang quả cầu mây đỏ tươi!
Xoạt!
Phía trên Tảo Cầu, vô số rong biển dây leo kéo dài, giống như từng con Cự mãng.
Yêu khí màu xanh sẫm xung quanh hóa thành một mảnh vụ tường to lớn.
Bốp!
Cột sáng xanh thẳm quét ngang vụ tường, bản thể của Tảo Cầu ở giữa!
Dù sao Liệt Hải Thú cũng là cấp bốn thượng phẩm, mặc dù Tảo Cầu cũng là cấp bốn hạ phẩm nhưng căn bản không cách nào ngăn cản, trên thân bị cột sáng màu xanh thẳm thiêu đốt, xuất hiện một cái động lớn.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, tia sáng trên Tảo Cầu đỏ tươi lóe lên, vô số cây rong nhúc nhích, nhanh chóng tái sinh!
- Thể tự lành?
Thủy Linh Tâm thốt ra.
- Quả nhiên linh thực thành yêu, phần lớn đều có điểm đặc biệt cùng chỗ bất phàm!
Thanh Hòa Kiếm xuất hiện trong tay Phương Tịch, tiện tay một chém!
Coong!
Kiếm khí gào thét như long ngâm, hóa thành một đạo kiếm quang dài hàng trăm trượng, chỉ phun ra nuốt vào, đã bao lấy Tảo Cầu bên trong rồi.
Chờ đến khi kiếm quang tán đi, hình thể Tảo Cầu đỏ tươi vô cùng to lớn, lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Lượng lớn rong biển, cây rong vỡ vụn giữa không trung, hóa thành vô số mảnh vỡ, vẩy xuống nhập vào trong biển rộng.
Thanh Hòa Kiếm không hổ là Trảm Yêu Kiếm... Dưới một kiếm, dường như cũng khắc chế được Thể tự lành.
Thần thức Phương Tịch đảo qua, bỗng nhiên khẽ kêu lên một tiếng, chợt khoát tay.
Một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra, trực tiếp tiến vào đáy biển.
Phụt!
Đại địa nứt ra, một cây rong biển tráng kiện đỏ tươi xuất hiện, giống như mãng xà đỏ thâm, bị Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang chặn ngang cắt đứt.
Phương Tịch vẫy tay, một viên Yêu đan màu đỏ nhạt bay ra khỏi vết đứt của Cự mãng, rơi vào trong tay hắn.
- Chúc mừng tiền bối thu hoạch được một viên Yêu đan.
Thủy Linh Tâm lập tức xu nịnh nói.
- Yêu thú rong biển thật sự kỳ lạ, mặc dù đến cấp bốn nhưng dường như không hiểu hoá hình...
Phương Tịch thì thào một tiếng, dường như có nghi hoặc mà không hiểu được
Bởi vì Thái Tuế đối với hắn trên tay viên yêu đan này mặc dù có chút hứng thú, nhưng cũng không quá lớn dáng vẻ.
- Tiểu nữ tử đã từng được qua một bản cổ tịch, phía trên có ghi chép... Ở thời kỳ Thượng Cổ, một vài cổ thú mặc dù đến Nguyên Anh, Hóa Thần cũng sẽ không hoá hình, vẫn luôn duy trì hình thể ban đầu. Được tu sĩ gọi là Cổ thú!
Thủy Linh Tâm mở miệng nói.
- Không sai, xem ra bí cảnh này tương đối cổ lão, sinh linh bên trong còn có huyết mạch của Cổ thú…
Phương Tịch cũng cảm khái một tiếng.
Vèo!
Liệt Hải Thú khống chế độn quang, bay đến một vùng biển.
Bốn phía tịch liêu, linh khí cũng không dư thừa lắm, không khác gì hải đảo bình thường.
Thủy Linh Tâm yên lặng nhắm mắt một lát, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng:
- Trung tâm Hãn Hải Giới... Hãn Hải Điện ở chỗ này, mong tiền bối trách xa biển cả.
- Thần thông của con Liệt Hải Thú này bình thường, duy chỉ có có thiên phú phân núi liệt hải, vừa vặn luôn.
Phương Tịch cười ha ha một tiếng, bước chân dừng lại.
Liệt Hải Thú gào thét một tiếng, miệng Giao Long mở ra.
Một đạo kỳ quang bay ra, rơi vào mặt biển xanh thẳm.
Nháy mắt tiếp theo, một tia sáng bỗng nhiên xuất hiện, tiếp theo biển cả chia làm đôi, phạm vi lớn gấp hơn trước gấp chục lần, trăm lần?
- Ừm?
Dưới đáy biển khô cạn, Phương Tịch nhìn thấy một tòa cung điện cổ.
Cung điện này cổ lão, vách tường có nhiều vết tích rỉ sét, có không ít sò hến cùng cây rong bám trên đó.
- Không bình thường…
Hắn nhắm mắt lại, thần thức quét qua, cung điện này vậy mà không tồn tại trong thần thức…