Hai người này chính là ma đầu nổi tiếng ở tu tiên giới Đông Hải, đã từng thu hoạch được truyền thừa của vị cổ tu Âm Dương Chân Quân. Pháp môn của Âm Dương Chân Quân vô cùng kỳ dị, cần thể chất đặc thù mới có thể tu hành.
Hai vị huynh đệ này, mỗi người tu luyện một nửa công pháp, đánh bậy đánh bạ cuối cùng cũng thành công.
Vì một bộ pháp môn chính đạo tuyệt đỉnh mà hoàn toàn thay đổi, cuối cùng nhập ma đạo.
Dù như vậy, hai huynh đệ hắn liên thủ, gần như có thể địch nổi đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, làm nhiều việc ác khiến cho rất nhiều tu sĩ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.
Mặc dù Bạch Cốt Lão Ma cũng nổi danh hung ác nhưng cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi. Trong lòng chửi ầm lên, trên mặt lại mỉm cười chắp tay:
- Đâu có đâu có... Nếu hai vị đã ra mặt, Ngũ Long Bảo Thụ này tặng cho hai vị!
Vèo!
Lời còn chưa dứt, nguyên địa chỉ còn lại có một bộ bạch cốt.
Bên ngoài hơn mười trượng, một đạo độn quang màu trắng nhanh chóng kích xạ, giống như đào mệnh đi xa...
- Chậc chậc... Lão tiểu tử Bạch Cốt này cũng xem như thức thời, nếu không phải ra tay tiêu diệt hắn mới được... Độn pháp Bạch Cốt Thế Hình cũng có chút tinh diệu.
Giọng nói của đệ đệ song ma Liễu Thị sắc nhọn.
- Thôi... Trước tiên cất Ngũ Long Bảo Thụ đi, không nghĩ tới lần này vừa tiến vào Hãn Hải Giới đã có được bảo vật như này!
Thanh âm của đại ca Liễu gia thuần hậu ôn hòa:
- Xem ra cơ duyên của huynh đệ chúng ta không cạn...
- Đúng vậy, nếu như mưu đồ lần này có thể thành...
- Cẩn thận chút!
Đại ca Liễu gia che miệng đệ đệ, bảo hắn đi thu lấy Ngũ Long Bảo Thụ, trên mặt lại nổi lên một tia ưu sầu:
- Sao lúc này... Tử Hà Chân Quân còn chưa liên lạc với chúng ta? Hẳn là xảy ra biến cố gì rồi?
Hai đại Nguyên Anh nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại thi thể tu sĩ rơi vào trong vũng máu, dần dần mất đi nhiệt độ.
Bỗng nhiên...
Mặt đất vỡ ra một khe hở, vô số nước bùn đen kịt tuôn ra, nhanh chóng thôn phệ bộ thi thể này...
Đại địa lập tức khép kín, dường như tất cả xảy ra trước đó chỉ là ảo giác...
Sâu trong lòng đất.
Vô số điểm sáng không ngừng hội tụ, hóa thành dòng suối màu đỏ sậm, đổ về một chỗ.
Hào quang màu xanh thẳm gần như chiếm cứ toàn bộ lòng đất, mà trong hào quang lại có một ngọn núi nhỏ đen kịt…
Vô số dòng suối hội tụ ở gần màn sáng xanh thẳm, trong đó dường như có từng tia từng tia huyết khí xuất hiện.
Núi nhỏ đen kịt run rẩy, giống như đang hô hấp.
Trên màn sáng xanh thẳm kia, từng đạo hỏa diễm liên tiếp hiện ra, có lôi đình lấp lóe, đánh trên núi nhỏ.
Dòng suối đỏ thẫm nháy mắt tiêu hao gần như không còn, lòng đất khôi phục lại sự yên tĩnh...
Phía trên hải vực Hồng Tảo mênh mông vô ngần.
Một con Liệt Hải Thú thân hình giống như trâu, mọc ra cánh chim như Giao Long đangngửa mặt lên trời gào thét.
Vô số thủy cầu bay ra khỏi mặt biển, trong đó có từng con Yêu thú Phi Ngư kỳ dị.
Liệt Hải Thú gào thét một tiếng, Yêu thú trong thủy cầu nổ tung, vô số huyết thủy và thi thể Yêu thú vẩy xuống, giống như một trận huyết vũ.
Trên lưng Liệt Hải Thú, Phương Tịch chắp tay đứng đó, nhìn qua hải vực trước mặt.
Thủy Linh Tâm cung kính đứng bên cạnh, vô cùng chấn động:
- Đây hình như cũng không phải là linh thú, mà là khôi lỗi... Khôi lỗi cấp bốn thượng phẩm, đã là cực phẩm Nhân Gian Giới rồi nhỉ?
Nhân Gian Giới căn bản không có khôi lỗi cấp năm, thậm chí ngay cả Khôi Lôi Sư cấp bốn thượng phẩm cũng rất hiếm thấy. Chí ít theo nàng biết, từ khi cung chủ Đông Hải Thiên Cơ Cung ngã xuống, khôi lỗi thuật ở tu tiên giới Đông Hải phát triển rất chậm, bây giờ có lẽ chỉ có một hai vị Khôi Lỗi Sư cấp bốn hạ phẩm.
Khôi lỗi thuật cấp bốn thượng phẩm vô cùng kinh người… Mà một con Liệt Hải Thú, cũng không biết tìm đâu ra… Khôi lỗi thuật như thế dường như khác với người máy khôi lỗi của Thiên Cơ Cung, giống khôi lỗi huyết nhục hơn?
Thủy Linh Tâm huệ chất lan tâm, lúc này đưa tay vuốt ve cánh chim Liệt Hải Thú, bỗng nhiên chảy nước mắt.
Thông Linh Thể của nàng có thể cảm nhận được sự khủng bố của tử vong, còn có thống khổ đáng sợ...
Thậm chí loáng thoáng nhìn thấy một gốc đại thụ khủng bố khiến cho thần hồn nàng run rẩy!
- Thủy tiên tử sao thể, thân thể khó chịu sao?
Phương Tịch quay người, nhìn qua Thủy Linh Tâm, sắc mặt có chút cổ quái hỏi thăm.
- Sợ bị ta giết, hay là sưu hồn?
Trong lòng hắn cũng từng có suy nghĩ sưu hồn nàng nhưng mà trước đó đã đáp ứng bảo vệ người ta chu toàn rồi. Đồng thời từ tình báo của Tử Hà Chân Quân về Hãn Hải Giới, hắn cũng không thể động thủ được.
- Không có... Chỉ là Linh Thể chợt có cảm xúc mà thôi...
Thủy tiên tử xoa xoa nước mắt.
Mặc dù mang theo mạng che mặt, nhưng đôi mày liễu mắt hạnh sáng tỏ, mang theo một loại ý vị đặc biệt.