Trong lòng Phương Tịch thở dài.
Băng Phách Chi Linh cấu tạo kỳ dị, chính là linh lực hàn băng thuần túy hóa thành thân thể, tự nhiên không sợ Thanh Hòa Châm cấp Femtometre.
Hắn đưa tay vẫy một cái, Thanh Hòa Kiếm hiện lên ở trong tay, pháp lực Nguyên Anh hậu kỳ quán chú vào Thanh Hòa Kiếm, sau đó chém ra!
Cùng lúc đó, hai khôi lỗi Ma tộc tu vi Nguyên Anh hậu kỳ hiện lên, một con phun ra lôi điện đen kịt, một con phun ra ma hỏa, mãnh liệt bao phủ Băng Tinh Phượng Hoàng.
Ở phía sau Băng Tinh Phượng Hoàng, một con Liệt Hải Thú hiện lên, chỉ gào thét một tiếng, bốn vó liền nhấc lên sóng cả vạn trượng, bao phủ về phía Băng Tinh Phượng Hoàng!
Chi chi!
Từ trong miệng Băng Tinh Phượng Hoàng, phun ra mấy đạo bạch tuyến cực kỳ nhỏ.
Đầu tiên là biển cả vạn trượng bị bạch tuyến ngưng kết, trong nháy mắt ngưng kết thành băng xuyên!
Sau đó ma hỏa cũng gặp phải trọng thương, nhiệt độ hạ xuống.
Còn lại hai đạo bạch tuyến giằng co với lôi điện và kiếm khí, vậy mà cũng tương xứng.
Sưu!
Đúng lúc này, bên cạnh Băng Tinh Phượng Hoàng, một bóng người hiện lên, Thần Anh Kiếm trong tay phát ra tiếng rít, ma khí dật tràn.
- Chém!
Ngoại Đạo Nguyên Anh chém ra một kiếm, Thần Anh Kiếm lướt qua đầu phượng, vô số dây nhỏ màu đỏ xuyên thấu thân thể nó.
Rầm rầm!
Thi thể không đầu của Băng Tinh Phượng Hoàng đình trệ, sau đó hóa thành vô số khối băng vỡ vụn rơi xuống.
Chỉ có một viên tinh thạch xanh thẳm ở chính giữa xem như còn sót lại.
Ngoại Đạo Nguyên Anh đưa tay chộp một cái, cảm giác nó không lạnh buốt, ngược lại ấm ấm, cũng không biết có phải vật cực tất phản hay không.
- Đi!
Ánh bạc lóe lên, Ngoại Đạo Nguyên Anh nắm Băng Phách Chi Tâm trở lại Cửu Châu giới.
Dù sao cũng là đồ vật của Hóa Thần kỳ, không chừng phía trên có công năng định vị.
Bởi vậy Phương Tịch dứt khoát để Nguyên Anh thứ hai đưa nó đến Cửu Châu giới, nếu Băng Huyền Tử kia thần thông quảng đại, thì đến Cửu Châu giới đòi nợ đi!
- Không phải là mấy giọt máu sao? Cần gì chứ?
Phương Tịch lắc đầu thở dài, nhanh chóng quét dọn chiến trường, thanh trừ vết tích của mình, sau đó hóa thành lưu quang biến mất ở chân trời.
Mà lúc này, phương hướng Đại Tuyết Sơn.
Đạo thiên lôi thứ chín rơi xuống!
Ầm ầm!
Cả Đại Tuyết Sơn đều thấp xuống một đoạn.
Nhưng lúc này, lại có một tiếng cười suy yếu lại tràn ngập khoái ý vang vọng ở trong Băng Thần Cung.
Băng Thần Cung Chủ chống được chín đạo lôi đình, trở thành tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ!
...
Vạn Băng Thành.
Phương Tịch đổi tạo hình trở về.
Hắn rất tự tin bí thuật che lấp của mình.
Huống chi còn có bí thuật Thất Tình Ly Thương Phổ, có thể cam đoan Hóa Thần kỳ cũng không thể lưu lại tiêu ký như Oán Hồn Dẫn ở trên người hắn.
Bây giờ Vạn Băng Thành có chút tàn phá, tựa hồ bị đại chiến tác động rất lớn.
Nhưng đa số tu sĩ đều hưng phấn, đàm luận thiên tượng Hóa Thần đêm qua!
Đối với bọn hắn mà nói, đây khả năng là thịnh sự mà cả đời cũng khó thấy một lần, đủ để làm vốn liếng khoác lác sau này.
Phương Tịch căn bản lười nghe, đi vào trong thành, tìm quản sự của buổi đấu giá lớn, hỏi thăm sự tình đấu giá.
Nhưng lại nhận được một tin tức làm hắn ngạc nhiên:
- Cái gì... Hội đấu giá ngừng? Không biết khi nào mở lại?
Quản sự này mặc áo bào trắng, đại khái là đệ tử Băng Thần Cung, mặc dù chỉ là Trúc Cơ, nhưng đối mặt tu sĩ Kết Đan như Phương Tịch, lại không chút sợ hãi:
- Đệ tử Đại Tuyết Sơn ta tử thương thảm trọng, những tán tu các ngươi lại chỉ muốn hội đấu giá...
Phương Tịch chỉ có thể quay đầu rời đi, âm thầm oán trách quản sự kia tám thành là có người thân cận chết trong đêm qua.
Bất quá hắn không có bỏ qua đối phương, trước khi đi âm thầm để Khí Vận Cổ dạo qua một vòng, tiếp xuống người này nhất định sẽ xui đến đổ máu!
- Thật xúi quẩy... 60 năm một lần đấu giá, cũng không biết phải trì hoãn bao lâu...
- Bất quá biết có một quy yêu Hóa Thần kỳ ở phụ cận, những tông môn Nguyên Anh kia còn dám đến đây giao dịch sao? Lại thêm đêm qua tổn thất nặng nề, cũng là chuyện không có cách nào khác.
Phương Tịch có thể khẳng định đêm qua Huyền Quy cấp năm đã chạy thoát.
Bằng không mà nói, Băng Thần Cung đã sớm trắng trợn tuyên dương.
Huyền Quy cấp năm, lực phòng ngự không phải dùng để trưng cho đẹp...
Hắn đang âm thầm cảm khái, bỗng nhiên trước mắt có bóng người lóe lên.
Một lão đầu áo đen lưng còng ngăn cản đường đi của hắn:
- Vị tu sĩ Kết Đan này, chúng ta trò chuyện chút? Tiểu lão nhân có chuyện tốt muốn hiến cho các hạ.
Dáng dấp của hắn xấu xí, tu vi tựa hồ chỉ là Luyện Khí, tóc nửa trắng nửa đen, dùng một cây trâm gỗ cố định, nhìn cực kỳ bình thường.
Phương Tịch lại không biết vì sao, sau lưng lông tơ dựng thẳng.
Hắn nhìn tiểu lão nhân thật sâu, bỗng nhiên cười nói:
- Tốt!
Hai người tùy ý tìm quán trà, tiến vào bao sương.
Phương Tịch khoát tay, một đạo cấm chế phong cấm bao sương.
Sau đó hắn ngưng trọng sờ mi tâm.
Một tia thần niệm hóa thành sợi tơ óng ánh, lướt về phía lão giả lưng còng.