Cũng may hôm nay hắn không ngại đối diện nói chuyện với một vị Hóa Thần lão tổ.
Tổng không đến mức vị kia ở Bồng Lai Tiên Đảo bố trí bẫy rập muốn xử lý ta chứ?
Nếu môn hạ của Vân Hi lão tổ bị giết đến chỉ còn lại một dòng độc đinh, thì cũng không tốt lắm.
Phương Tịch bây giờ xem như kẻ tài cao gan cũng lớn, mang theo ý niệm như vậy, trước mắt quang ảnh lấp lóe, đã tới mục đích truyền tống.
Ngoại giới ẩn ẩn truyền đến tiếng sóng biển.
Hắn đi ra truyền tống trận cổ xưa, thần thức hơi quét qua, liền phát giác trận pháp nơi đây đều đóng lại, thậm chí không có người trông coi.
- Không đúng, nơi này là... Bồng Lai Tiên Đảo?!
Rất nhanh Phương Tịch xác định vị trí của truyền tống trận cổ xưa, ngược lại không khác hắn suy nghĩ bao nhiêu.
Hắn bị truyền tống đến Bồng Lai Tiên Đảo!
Thủy Linh Tâm từ Bắc Nguyên trực tiếp truyền tống về nhà, ngược lại rất thuận tiện.
Trong lòng hắn đậu đen rau muống, đi ra đại điện truyền tống trận, đến bên một vách núi.
Từ nơi này nhìn ra xa, phong cảnh rất tốt, có thể nhìn thấy hai đảo Tấc Phương và Doanh Châu.
Mà trên vách đá, một nữ tử váy lam tuyệt mỹ đang đánh đàn.
Bên cạnh Thủy Linh Tâm cung kính đứng thẳng, trong tay còn bưng lư hương.
- Tán tu Vân Kiệt Tử bái kiến Vân Hi tiền bối!
Hai tay Phương Tịch khép lại, đi đến trước mặt Vân Hi lão tổ, tùy ý thi lễ một cái.
Vị nữ tử đánh đàn này, đương nhiên là Đông Hải đệ nhất tu sĩ, Hóa Thần lão tổ... Vân Hi tiên tử!
- Thần thông của đạo hữu, đã cách chúng ta không xa, dùng đạo hữu tương xứng là được... Thiếp thân Cung Lam Nhi.
Vân Hi tiên tử đàn xong một khúc, hai tay đặt ở trên dây đàn.
Cổ cầm này có chín dây, thân đàn đỏ sậm, đuôi đàn cháy đen, có vài đường vân hoa cỏ kỳ dị.
Mà hai tay Vân Hi tiên tử trắng noãn như ngọc, móng tay sơn màu hồng, mỗi một tấc đều vô cùng cân xứng, tựa hồ mang theo một loại ma tính nào đó.
- Không dám...
Phương Tịch lắc đầu.
Tu tiên giới cường giả vi tôn, một tiếng đạo hữu này không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.
Phương Tịch luôn chú trọng thực lợi mà nhẹ hư danh, bởi vậy nhã nhặn chối từ.
- Đạo hữu chớ chối từ... tình huống ngày đó, Linh Tâm đều đã nói với ta, nếu không có ngươi che chở, chỉ sợ nàng căn bản không sống nổi...
Vân Hi tiên tử mỉm cười:
- Vân Hi luôn dốc lòng tu hành, quản giáo môn nhân đệ tử sơ sẩy, ngược lại để đạo hữu chê cười... Đường Kình kia đã bị ta xử trí.
Nàng hời hợt nói, liền quyết định vận mệnh của một vị đại tu sĩ.
Thủ đoạn như thế, có thể xưng lật tay thành mây, trở tay thành mưa!
Lúc này, Thủy Linh Tâm cũng được ra hiệu, cúi người hành lễ:
- Linh Tâm đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!
- Thủy tiên tử không cần khách khí, bản nhân đã sớm nói, đây chỉ là giao dịch.
Phương Tịch khoát tay.
- Linh Tâm là đệ tử ta sủng ái nhất, đạo hữu cứu tính mệnh của nàng, Vân Hi vô cùng cảm kích.
Vân Hi tiên tử mỉm cười, để Thủy Linh Tâm bưng ra hai hộp quà:
- Chỉ là lễ mọn, mong đạo hữu nhận lấy!
- Ồ?
Phương Tịch cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Hai cái hộp ngọc đồng thời mở ra.
Chỉ thấy trong một hộp ngọc đựng viên hổ phách màu đỏ óng ánh sáng long lanh, trong đó có một con Ngạc Giao dữ tợn giống như đang gầm thét.
- Tinh huyết Ngạc Giao cấp năm?
Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ vui mừng.
- Ta nghe tiểu đồ nói, đạo hữu cần tinh huyết Ngạc Giao cấp năm, nên chuẩn bị một phần... Tinh huyết này Vân Hi đã tinh luyện, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Chỉ cần số lượng huyết dịch đầy đủ, thì có thể từ đó chiết xuất ra tinh huyết.
Nhưng Phương Tịch liếc mắt liền nhìn ra, viên hổ phách này bất luận là chất lượng hay số lượng, đều mạnh hơn lần trước giao dịch nhiều.
Vân Hi tiên tử mỉm cười nói:
- Đạo hữu không ngại nhìn xem hộp quà thứ hai, đó mới là đồ vật Vân Hi tỉ mỉ chuẩn bị cho đạo hữu.
- Ồ?
Phương Tịch hứng thú nhìn hộp ngọc thứ hai.
Trong hộp ngọc nằm một viên rưỡi thủy tinh trong suốt.
Hơn nữa trong thủy tinh lại có một viên hương.
Viên hương này đen kịt, không có một tia khí tức lộ ra.
- Đây là ba tiền Phạm Kim Hương (*cách tính trọng lượng thời xưa, 1 tiền = 3.78 gram)... Hương Đạo ảo diệu vô tận, tu sĩ chúng ta thời điểm tu hành cũng thường thường đốt hương tắm rửa, lấy tịnh thân tâm... Phạm Kim Hương này xuất từ Phật môn, cực kỳ khó được, lấy tu vi của đạo hữu, chỉ sợ tùy thời có thể đột phá Hóa Thần... mặc dù Phạm Kim Hương này không cách nào trợ giúp phá bình cảnh Hóa Thần, nhưng lại có kỳ hiệu với Tâm Ma Kiếp.
Vân Hi tiên tử giải thích.
- Lại là Phạm Kim Hương?
Trên mặt Phương Tịch khó được hiện ra vẻ chấn động:
- Phần lễ vật này của đạo hữu, quá nặng rồi...
Mặc dù không phải linh vật nghịch thiên có thể phụ trợ đột phá bình cảnh Hóa Thần như Hóa Thần Linh Cao, nhưng đối với Phương Tịch mà nói, nếu phải lựa chọn giữa Hóa Thần Linh Cao và Phạm Kim Hương, hắn nhất định sẽ chọn cái sau.