Đương nhiên, Hóa Thần lão tổ còn có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy, tự mình đi đường đến tu tiên giới Nam Hoang, nên Phương Tịch quyết định mau chóng đột phá Hóa Thần.
Mặc dù đối phương căn bản không biết lai lịch của Thanh Hòa Tử, nhưng sự tình vạn nhất vẫn phải phòng.
Phương Tịch liếc qua Liễu Tự, phát hiện tu vi của nàng rất có tiến bộ, không khỏi gật đầu cổ vũ, sau đó phân phó mở yến hội chúc mừng một phen....
Màn đêm thâm trầm, ánh trăng như nước.
Phương Tịch cầm hồ lô rượu đi vào Trường Thanh Điện.
Ngoài Trường Thanh Điện, có hồng ảnh lóe lên.
- Hồng Ngọc, vào đi.
Phương Tịch nhìn dưới ánh trăng, một nữ tử có chút anh khí đi vào, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tưởng nhớ.
Bây giờ hắn hơn 500 tuổi, Chung Hồng Ngọc hơn 400 tuổi, xem như bước vào tuổi già của nhân sinh.
- Bái kiến công tử.
Thần sắc của Chung Hồng Ngọc phức tạp khó tả, nhìn gương mặt Phương Tịch căn bản không có biến hóa gì, thi lễ thật sâu.
- Ừm, những năm này ta không có nhà, ngươi quản lý Phỉ Thúy Đảo quả thực vất vả.
Phương Tịch an ủi một câu, hai bình ngọc hiện lên, bị một cỗ pháp lực kéo lấy, đi đến trước mặt Chung Hồng Ngọc.
- Trong hai bình ngọc này, một bình đựng Quy Tuy Thọ Đan, đủ để kéo dài trăm năm thọ nguyên.
- Một bình khác, là một viên Hóa Anh Đan.
Phương Tịch tùy ý giới thiệu, nhưng Chung Hồng Ngọc lại chấn động.
Lúc trước hắn định tùy ý ban một viên coi như xong.
Nhưng lần này ra ngoài thu hoạch phong phú, nên không cần để Chung Hồng Ngọc lựa chọn.
Dù sao cũng coi như cố nhân theo mình 400 năm.
- Hóa Anh Đan... Đan này quá mức trân quý, công tử nên cho tu sĩ càng cần hơn …
Chung Hồng Ngọc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng trả lời như vậy.
Hóa Anh Đan này cho nàng, chỉ gia tăng một chút xác suất đột phá Nguyên Anh, nhưng nếu cho Liễu Tự Mộc linh căn Thiên phẩm, chỉ sợ sẽ có năm thành nắm chắc Nguyên Anh đại thành!
- Liễu Tự ta tự có an bài...
Phương Tịch khoát tay, hắn luôn theo đạo lý lo cho người thân của mình trước, so với Chung Hồng Ngọc, Liễu Tự ngay cả đệ tử ký danh cũng không tính, quả thực không có tình cảm gì.
Huống chi đợi hắn Hóa Thần, Hóa Anh Đan cũng không phải tài nguyên quý giá gì.
Không nói những cái khác, bây giờ Thánh Hỏa Giáo đắc tội hắn, mà trong tông môn này, nhất định có rất nhiều Hóa Anh Đan...
- Đa tạ công tử!
Chung Hồng Ngọc kích động, cất kỹ đan dược.
Thu hoạch được hơn trăm năm thọ nguyên cùng Hóa Anh Đan, nàng rốt cục nhìn thấy hi vọng Kết Anh.
Mà làm tu sĩ, ai không hướng tới cảnh giới càng cao?
- Được rồi, ngươi lui ra đi.
Phương Tịch phất tay, để Chung Hồng Ngọc lui ra, mình thì hồi tưởng những năm này tu tiên giới ba nước cùng Nguyên quốc biến hóa.
Có mặt mũi của minh chủ như mình, đám người Cung Lăng và Phượng Băng Tiên ở Nguyên quốc khai thác rất thuận lợi, đã cơ bản khống chế các linh mạch, khoáng sản cùng Linh Dược Viên cao cấp của Nguyên quốc.
Đáng tiếc bí cảnh Hỗn Nguyên Tông trân quý nhất sớm đã hỏng, nếu không giá trị khó mà đánh giá.
Mà ở Vạn Đảo Hồ, đám tu sĩ Hải Đại Ngưu quản lý linh đảo không tệ, hàng năm có rất nhiều linh mễ linh vật được đưa tới Phỉ Thúy Đảo dự trữ, bây giờ vừa vặn cho Thái Tuế ăn.
Về phần Phỉ Thúy Đảo?
Được Chung Hồng Ngọc và Liễu Tự xử lý ngay ngắn rõ ràng.
Đại trận còn tốt, xem ra quỷ tu Hóa Thần bị phong ấn kia khó mà gây sóng gió...
Phương Tịch uống một hớp Thanh Trúc Tửu, trở về phòng bế quan, bắt đầu tiến vào trạng thái bế quan cấp độ sâu.
Lần này hắn tổn thương nguyên khí, cần tu dưỡng một thời gian, vừa vặn nhân cơ hội tu luyện Thất Tình Ly Thương Phổ tầng thứ hai đến viên mãn!
....
Thời gian nhoáng một cái, lại mấy năm trôi qua.
Sau khi Linh Thù ngưng kết Nguyên Anh, đã từng bái biệt Phương Tịch, tiến về Khương quốc chấm dứt ân oán.
Mấy năm sau lại trở về, định cư ở Phỉ Thúy Đảo.
Lúc này Phỉ Thúy Đảo trừ Lục Sơn Quy và khôi lỗi, cuối cùng nhiều một vị tu sĩ Nguyên Anh chân chính tọa trấn.
Trong phòng bế quan.
Phương Tịch nhắm hai mắt, bỗng nhiên tay bấm ấn quyết.
Trên người hắn, từng đạo phù văn xanh biếc lấp lóe, bốn phía tràn ra ánh sáng màu xanh.
Một cỗ khí tức giống như vạn vật khôi phục sinh cơ không ngừng lan tràn.
- Ất Mộc Bất Diệt Thể!
Trên người Phương Tịch truyền đến thanh âm lốp bốp, bỗng nhiên biến sắc, phun ra một ngụm máu đen kịt.
- Hô hô...
Hắn lấy khăn tay lau khóe miệng:
- Không nghĩ tới... kinh mạch còn có những tổn thương này lưu lại... Nếu không hoàn toàn chữa trị, tương lai đột phá Hóa Thần sẽ rất phiền phức.
Mấy năm này, hắn không ngừng nuôi nấng Yêu Ma Thụ, đền bù Ất Mộc Pháp Thân tiêu hao, sau đó lại thi triển Ất Mộc Bất Diệt Thể, phối hợp bí thuật chữa thương trong Khô Vinh Quyết, đã sớm bù đắp lại nguyên khí tổn thương, còn chữa trị đến bảy tám phần.
Chỉ là thời điểm chữa thương, Phương Tịch phát hiện bản thân còn có một số ám thương.