Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1167 - Chương 1330 - Cảnh Giới Cùng Thọ Nguyên

Chương 1330 - Cảnh giới cùng thọ nguyên
Chương 1330 - Cảnh giới cùng thọ nguyên

Chương 1330: Cảnh giới cùng thọ nguyên

- Hôm nay ta đã lấy được tín nhiệm ở trước mặt Trương Long Hổ... Dựa theo kế hoạch, hai ngày sau đến Ưng Sầu Hạp, ngươi lại truy sát ta, chúng ta nội ứng ngoại hợp...

Ngụy Khuynh Phong chậm rãi nói đại kế trong lòng.

Mặc dù hắn tu tập Ma Đạo, làm việc điên cuồng, nhưng thời điểm bố trí bẫy rập lại cực kỳ tỉnh táo và cẩn thận:

- Trong đội xe thành Phi Nhật chỉ có một vị Võ Đạo Chân Đan, ta sẽ nắm lấy thời cơ phá trận pháp kia, đến lúc đó chính là muốn gì cứ lấy...

- Ha ha... Đích thật là kế hoạch không tệ.

Bỗng nhiên một tiếng cười lạnh vang lên.

- Ai?

Ngụy Khuynh Phong biến sắc, lắc quạt xếp trong tay, một đoàn gió lốc xanh mờ thủ hộ lấy mình.

Mà đại hán Kết Đan kia thì nổi giận gầm lên một tiếng, trên thân hiện ra áo giáp màu vàng đất.

Nhưng thần thức của bọn hắn quét phụ cận, lại không phát hiện người cười lạnh đến cùng ẩn thân ở nơi nào, sắc mặt không khỏi đại biến...

- Chẳng lẽ là Nguyên Anh lão tổ?!

Đại hán biến sắc, hai chân mềm nhũn, kém chút muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Nếu không phải Nguyên Anh lão quái, làm sao có thể để bọn hắn hoàn toàn không phát hiện được mánh khóe?

- Không cần tự loạn trận cước, nếu là Nguyên Anh lão tổ, ngươi ta sớm đã mất mạng, có thể chỉ là thuật ẩn nấp thần diệu, hoặc mượn nhờ bảo vật gì đó, ở phụ cận giả thần giả quỷ mà thôi!

Trong mắt Ngụy Khuynh Phong quang mang chớp liên tục, liên tiếp thi triển nhiều loại nhãn thuật, nhưng căn bản không cách nào phát hiện bóng dáng người tới, trên mặt không khỏi hung ác, tay nện lồng ngực.

Hắn há miệng phun ra một một đạo thanh quang, cái ô mở ra, phía trên có từng đạo linh lực màu xanh hóa thành lá thông, giống như hạt mưa đập xuống.

Rất hiển nhiên, nếu người tới thi triển độn thuật hoặc phù lục gì, ở dưới công kích phạm vi lớn cũng sẽ lộ ra chân ngựa.

Đáng tiếc, Ngụy Khuynh Phong thất vọng phát hiện, ở dưới Thanh Tùng Tán của hắn bao trùm, trong phương viên vài dặm không có chút dị thường nào.

- Không tệ... Có quyết tâm, lực quyết đoán cũng không tệ.

Thanh âm của Phương Tịch vang lên, sau đó trong hư không, một sợi tơ óng ánh hiện lên.

Phốc!

Sợi tơ này nhìn như óng ánh sáng long lanh, thực tế không có gì, trực tiếp xuyên qua gió lốc, rơi ở trên người Ngụy Khuynh Phong.

Phốc!

Ngụy Khuynh Phong biến sắc, phun ra một ngụm tinh huyết, thậm chí cảm giác Kim Đan mình khổ tu trăm năm lại mất đi liên hệ, pháp lực và thần thức ngày thường điều khiển như cánh tay cũng tĩnh mịch, giống như con rối ngã ở trên mặt đất.

Ở trong mắt hắn, chỉ còn lại sợ hãi:

- Thần niệm hóa thực... Lại là Hóa Thần Tôn Giả?!

Ngụy Khuynh Phong khó có thể tin, hắn chỉ là một phỉ tu Kết Đan, có tài đức gì để một vị Hóa Thần Tôn Giả tự hạ thấp thân phận ra tay với hắn?

Ầm!

Đồng bọn ở bên cạnh hắn cũng khó tin ngã quỵ, miệng không thể nói, thân không thể động, chỉ có trong đôi mắt còn mang theo khủng hoảng.

Sau một lát, gió nhẹ quét qua.

Phương Tịch đạp trên ánh trăng đi tới.

Hắn ngủ ở trong doanh địa, sau đó thi triển một đạo huyễn thuật ngụy trang mình, chân thân thì lặng lẽ ra ngoài.

Lấy tu vi Hóa Thần kỳ của hắn, chỉ là mấy võ giả có thể so với Kết Đan Trúc Cơ, tự nhiên không thể phát hiện được hắn động tay chân.

Lúc này đi đến trước mặt hai tu sĩ Kết Đan, suy nghĩ khẽ động, hai thủ ấn hiện lên, nâng hai người này đến trước mặt.

Ngụy Khuynh Phong nhìn thấy tướng mạo của Phương Tịch, con mắt không khỏi trợn tròn.

Mặc dù thời điểm gặp mặt chỉ đảo qua một cái, nhưng hắn nhận ra Phương Tịch chính là người trong đội xe kia!

Tu sĩ có năng lực nhìn qua là không quên được, lúc này trong lòng Ngụy Khuynh Phong tràn đầy hối hận.

Khí vận của hắn phải kém bao nhiêu, xui xẻo như thế nào, mới đụng phải Hóa Thần Tôn Giả trong truyền thuyết hóa thân phàm nhân xuất hành?

Chỉ tiếc, lúc này hắn căn bản không có cách mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ có thể dùng ánh mắt không ngừng ra hiệu.

Nhưng Phương Tịch lại không nói nhảm với người này, bàn tay đặt ở trên đỉnh đầu của hắn.

Trong khoảnh khắc, rất nhiều ký ức giống như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên.

Ngụy Khuynh Phong bị thi triển Sưu Hồn Thuật, hai mắt trực tiếp trắng dã, đợi Phương Tịch buông hắn ra, cả người hắn phảng phất như bị rút đi xương cốt.

Phương Tịch sưu hồn xong người này, lại sưu hồn một vị Kết Đan khác.

Một lát sau, hai người song song nằm dưới đất, hấp hối.

Hắn thì ngồi xếp bằng, tiêu hóa mấy trăm năm ký ức của hai tu sĩ Kết Đan.

Không thể không nói, không hổ là tu sĩ Kết Đan? Biết nhiều hơn phàm nhân....

Đôi mắt Phương Tịch hơi sáng.

Dựa theo ký ức của hai người này, nơi đây đích thật là Địa Tiên giới, hơn nữa cực kỳ vắng vẻ, về phần càng nhiều địa lý, thậm chí sự tình liên quan tới tu sĩ phi thăng?

Tu sĩ Kết Đan kiến thức có hạn, biết chỉ là rải rác.

- Bất quá tốt xấu gì cũng là người tu hành, nên nhận biết cảnh giới sau Phản Hư...

Hắn thì thào.

- Tu sĩ tu luyện, từ Luyện Khí bắt đầu, tiếp theo là Trúc Cơ, Kết Đan, Kết Anh, Hóa Thần... Đây là cực hạn của hạ giới.

Bình Luận (0)
Comment