Hôm sau, đội xe của thành Phi Nhật lần nữa khởi hành.
- Phương lão sư, hôm nay nhìn thần sắc của ngươi không tệ, hẳn là có việc vui?
Lý Quảng Kim nhìn Phương Tịch, hơi có chút tò mò hỏi.
- Cũng không phải, chỉ là nghĩ đến sắp đến thành Cơ Quan, trong lòng chờ mong mà thôi.
Phương Tịch cười ha ha.
Đội xe cũng không biết, bởi vì người nào đó xuất thủ, bọn hắn mới lặng yên không một tiếng động tránh thoát tai kiếp.
Đồng thời trừ Ngụy Khuynh Phong, trên đường đi cũng không có gặp sự tình gì khác, cực kỳ bình an, hoặc nói bình thản!
Cái này khiến Phương Tịch oán thầm, nếu theo tình huống trong tiểu thuyết, loại xuất hành này, chí ít cũng phải đụng vài trận chém giết, sau đó cơ duyên xảo hợp cứu một vị Thánh Nữ nào đó có Thần Thể, Thánh Thể… không thì cũng tiểu công chúa của thế gia nào đó, bởi vậy liên lụy đến âm mưu to lớn khác...
Sao đến phiên mình, lại bình thản như thế?
Kỳ thật Địa Tiên giới quá lớn, mặc dù có cướp giết, cũng chỉ là một vài thương đội xui xẻo.
Xuất hành mười lần gặp một lần, đã coi như gặp vận rủi lớn.
Nếu mười lần gặp ba bốn lần, vậy căn bản sẽ không còn thương đội!
Cũng may đường đi lại dài cũng có cuối điểm.
Sau khi tiến vào nội địa Định quốc, quan đạo trở nên bằng phẳng rộng lớn, trên đường đi khắp nơi có thể thấy được thôn trấn.
Mà ngoài đô thành Định quốc, Phương Tịch rốt cục gặp được thành Cơ Quan của Mặc gia.
Ngoài đô thành Định quốc, có một hồ nước phương viên vạn dặm.
Trên hồ nước sương mù mênh mông, nuôi sống không biết bao nhiêu ngư dân ở phụ cận, đô thành dùng nước cũng là ở hồ này.
Nhưng lúc này, trên hồ nước, một thành trì lơ lửng giữa không trung, cơ hồ che cả mặt hồ.
Từng tượng lớn cao mấy trăm trượng, sừng sững ở biên giới tường thành, cơ hồ cùng tường thành hòa làm một thể.
Mỗi một người đến kinh thành đều bị cảnh tượng này rung động, thật lâu không nói nên lời.
- Đó chính là... thành Cơ Quan của Mặc môn sao?
Lý Quảng Kim nhìn thành trì trôi nổi ở trên hồ, trong miệng ấp ủ nửa ngày cũng tìm không thấy từ ngữ thích hợp miêu tả, chỉ có thể cảm khái nói:
- Thật bao la hùng vĩ, khó có thể tưởng tượng, đây mới là phủ đệ tiên gia!
Cơ hồ mỗi một đội xe đến đây, đều sẽ bị thành Cơ Quan to lớn mênh mông làm chấn kinh.
Một thành trì lớn như thế, chỉ sợ có thể chứa đựng ngàn vạn nhân khẩu, tự thành quốc gia!
Theo bọn hắn nghĩ, đây quả thực khó có thể tưởng tượng!
Vì lý do cẩn thận, Phương Tịch cũng không dùng thần thức điều tra, nhưng chỉ ánh mắt nhìn thấy hết thảy, đã làm hắn có cảm giác chuyến đi này không tệ.
Những tượng lớn cao trăm trượng kia, hẳn là một loại khôi lỗi mà Nhân Gian giới không có... Nham Thạch Khôi Lỗi, ta từng ở trong Thiên Cơ Bí Điển gặp qua miêu tả tương tự, cổ tu sĩ có thể luyện chế loại khôi lỗi này, nhưng về sau chẳng biết tại sao phương pháp luyện chế thất truyền... nhìn những tượng đá kia khí tức phần lớn là cấp bốn, có thể liều mạng với Nguyên Anh...
Phù Không Chi Thành khổng lồ như thế, đến tột cùng là dùng loại động lực hoặc bảo vật nào để nó bảo trì trạng thái treo ở trên bầu trời? Nguồn năng lượng đầy đủ sao? Vậy mà không cảm thấy lãng phí... Có lẽ tu sĩ Cửu Châu giới rất muốn nghiên cứu một phen.
Mặc dù trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, nhưng trên mặt Phương Tịch không lộ chút nào, theo đội xe xây dựng cơ sở tạm thời.
Lúc này ở biên giới hồ lớn đã có không ít đội xe chạy tới, xây dựng doanh địa tạm thời, thậm chí bên hồ còn có không ít đài cao, lều vải... Bên trong là tu tiên giả cấp thấp từ trong thành Cơ Quan đi xuống, bắt đầu triển khai quầy hàng, mua bán mậu dịch.
Vô số đạo lưu quang từ trong thành Cơ Quan bay vào bay ra, khiến cho thành trì tràn đầy sức sống.
Chờ doanh địa làm xong, Trương Long Hổ tuyên bố mọi người tự do hoạt động.
- Mặc dù thành Cơ Quan kia danh xưng phàm nhân cũng có thể tiến vào, nhưng chúng ta không biết thuật phi hành, cũng không có phù lục và võ phi hành cụ, trừ khi có tu tiên giả dẫn đường, nếu không chỉ có thể ở quầy hàng bên hồ thử thời vận...
Lý Quảng Kim thăm dò được tin tức, đến mời Phương Tịch đi ra du lịch:
- Chúng ta cùng đi xem nhìn, thế nào?
- Mời!
Phương Tịch mỉm cười, cùng Lý Quảng Kim đi đến ven hồ.
Nơi đây đã sớm bị san bằng, dựng lên từng bệ đá, mỗi bệ đá đều có thể dung nạp ngàn người, bây giờ lại có không ít tán tu bày quầy bán hàng.
Phương Tịch chú ý tới, mặc dù phần lớn bày quầy bán hàng là tu tiên giả cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ, nhưng chung đụng với phàm nhân lại cực kỳ hòa thuận.
Dù sao chiến lực của cao thủ Tiên Thiên hoàn toàn không kém tu sĩ Trúc Cơ, bình đẳng giao lưu thường thường là xây dựng ở trên cơ sở thực lực bằng nhau.
Mà cơ số phàm nhân, thì hơn tu tiên giả nhiều lắm.
Huống chi bây giờ những võ giả này, trong ngực từng cái tràn đầy linh thạch cùng các loại linh vật phàm nhân không dùng được, chính là khách hàng lớn nha!