Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1170 - Chương 1333 - Mộc Nhận Quyết 2

Chương 1333 - Mộc Nhận Quyết 2
Chương 1333 - Mộc Nhận Quyết 2

- Lý huynh, không biết muốn mua sắm vật gì?

Phương Tịch và Lý Quảng Kim đi ra du lịch, ánh mắt đảo qua từng kiện linh vật, trong lòng không khỏi cảm khái.

Địa Tiên giới quả nhiên đất rộng của nhiều, bây giờ bày ra những linh vật, phù lục, võ cụ, đan dược... Hắn chỉ có thể nhận ra hơn phân nửa.

Mà hơn phân nửa này là nhờ trước đó sưu hồn hai Kết Đan bản thổ, tăng cường kiến thức.

- Cái này...

Lý Quảng Kim có chút ngại ngùng:

- Ta muốn đổi một bình Vĩnh Nhan Đan, nghe nói chỉ cần nữ tử phàm nhân dùng một hạt, có thể bảo trì mười năm thanh xuân...

- Lý huynh quả nhiên là người tiếc hoa....

Phương Tịch nhìn thấy Lý Quảng Kim dừng bước ở trước một sạp hàng đan dược, bắt đầu mặc cả với chủ quán, vì vậy cáo từ du lãm.

Không bao lâu, hắn dừng lại trước một quầy hàng.

Chủ quán là một tu sĩ Luyện Khí bộ dáng như thư sinh nghèo túng, trên quầy hàng chỉ có sách.

- Vị khách nhân này muốn mua sách? Những sách này đều là ta tự tay sao chép...

Thư sinh nghèo mỉm cười.

Linh vật, phù lục ở nơi này, phần lớn đều là mặt hàng cấp thấp, Phương Tịch căn bản không để vào mắt.

Duy nhất có thể làm hắn hứng thú, tự nhiên là những thư tịch này.

- Những sách này đều là viết tay? Vị tiên sư này có lòng, không biết xưng hô thế nào?

Phương Tịch cầm một quyển sách da, phát hiện phía trên là một môn công pháp tên Thiếu Dương Chân Quyết, là pháp môn tu tiên chính thống, có thể một đường tu hành đến Kết Đan kỳ.

Đương nhiên, trên sách có cấm chế, chỉ có thể lật xem vài trang trước.

Thư sinh nghèo này hiển nhiên biết phàm nhân không có linh thức và thần thức, không cách nào đọc ngọc giản, bởi vậy cố ý sao chép rất nhiều sách đến đây bán, cũng coi là người làm ăn thông minh.

- Tại hạ họ Hoa.

Thư sinh nghèo túng nói:

- Khách nhân là muốn chuẩn bị pháp quyết tu tiên cho thân bằng hảo hữu? Nếu không biết tư chất linh căn, tại hạ đề cử công pháp không thuộc tính, quyển Tử Nguyên Chuyển Khí Quyết này công chính bình thản, có thể một đường tu luyện đến Kết Đan kỳ, phía sau còn có thể hoàn mỹ dính liền đại bộ phận công pháp Nguyên Anh...

Hắn cảm thấy khí chất trên người Phương Tịch không tầm thường, khả năng mang theo không ít linh thạch, bởi vậy đề cử rất ra sức.

Phương Tịch từ chối cho ý kiến, lại lật mấy quyển, mày nhíu lại:

- Sao công pháp cao nhất chỉ tới Kết Đan, Nguyên Anh lại lác đác không có mấy?

- Công pháp trên Nguyên Anh, chỉ sợ các hạ phải đi cửa hàng trong thành Cơ Quan, mới có thể gặp được.

Thư sinh nghèo túng xém chút nghĩ Phương Tịch là cố ý đến gây chuyện, thần sắc có chút lãnh đạm.

- Thì ra là thế. Không biết trong thành Cơ Quan, nhà nào bán công pháp tốt nhất?

Phương Tịch mỉm cười, lục ra mấy quyển du ký, địa lý… cùng nhau giao cho thư sinh nghèo túng.

- Dễ nói... trong thành Cơ Quan, tự nhiên là Thiên Mặc Các của Mặc môn tốt nhất, bất quá những nhà khác, tỉ như Vạn Pháp Lâu, Thiên Phong Đường cũng không tệ... mấy quyển sách này, hết thảy cần...

Ánh mắt thư sinh nghèo túng sáng lên, nhanh chóng báo giá.

Phương Tịch cười cười, từ trong ngực lấy ra một mớ linh thạch, đặt ở trong tay chủ quán, sau đó cầm đi vài quyển sách.

Trong thời gian sau đó, hắn tùy ý đi dạo bên hồ, không thể nói không thu hoạch được gì, nhưng lại có chút thất vọng.

- Xem ra... đồ tốt chân chính còn phải đi vào thành Cơ Quan.

Sau khi suy nghĩ, Phương Tịch về tới doanh địa của thành Phi Nhật.

- Phương lão sư, ngươi tới vừa vặn, phủ thành chủ đang muốn rời đi... Chúng ta cũng phải lập tức nhổ trại lên đường, như vậy mới có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Lý Quảng Kim thần sắc vội vàng tìm đến.

- Đột nhiên như thế?

Trên mặt Phương Tịch lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng thì chắc chắn, vị Trương đại thành chủ kia hẳn là đổi được Võ Tu Đan, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, nên lập tức trở về.

Mà đám gia tộc và tông môn phụ thuộc như Lý gia, ngay cả một Võ Đạo Chân Đan cũng không có, tự nhiên phải đi theo, nếu không trên đường quá nhiều nguy hiểm.

- Đúng vậy, tranh thủ thời gian thu thập đi.

Lý Quảng Kim tận tình khuyên bảo.

Phương Tịch lại bật cười:

- Đang muốn thông báo Lý huynh, ta không đi...

- Không đi? Đây là ý gì?

Trên mặt Lý Quảng Kim hiện ra vẻ nghi hoặc. ‌

- Thực không dám giấu giếm... Trước đó ta đi dạo, gặp một vị tiên sư, hắn nói ta có linh căn, có thể theo hắn học tập đạo pháp...

Phương Tịch mừng khấp khởi nói.

- Linh căn?

Lý Quảng Kim biến sắc, đầu tiên là rung động, ghen ghét... Tiếp theo lại biến thành phức tạp:

- Thời điểm chúng ta trắc linh, cũng có khả năng để lọt... Ngươi thật đúng là... gặp may mắn, về sau gặp lại Phương huynh, chỉ sợ phải xưng một tiếng tiên sư.

- Đâu có đâu có, ta cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp, vận khí mà thôi...

Phương Tịch khoát tay. ‌

Đây cũng là nhân vật hắn cố ý thiết lập, tiếp qua mấy chục năm, liền có thể để tin tức Phương Nguyên Trúc Cơ truyền về thành Phi Nhật.

Sau đó thì Kết Đan, Kết Anh... Xem như từ không sinh có sáng tạo một nhân vật.

Bình Luận (0)
Comment