Phương Tịch im lặng một lúc mới nói.
- Làm sao thế thúc biết được?
Lý Như Lệnh ngẩng đầu, có phần khó tin hỏi.
“Người này đúng là may mắn hơn Hắc Miểu Tôn Giả nhiều...”
Phương Tịch cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Mình tìm bí cảnh trăm năm, cuối cùng không ngờ để đứa cháu nhỏ này mang đến cho mình, chẳng lẽ đây chính là... người tốt có báo đáp tốt trong truyền thuyết?
Chỉ tiếc là tu vi của người này quá thấp, biết loại tin tức quan trọng này lại chỉ là họa không phải phúc.
- Ôi... Ngươi có biết sư phụ của thế thúc là ai không?
Phương Tịch hỏi thăm với vẻ mặt nghiêm túc.
- Không biết...
Lý Như Lệnh thành thật trả lời. Năm đó, Lý gia chỉ biết Phương Nguyên được một cao nhân coi trọng dẫn đi, thật sự không biết cao nhân kia có thân phận cụ thể thế nào.
Đồng thời, điều này có liên quan gì tới chuyện đối phương biết được vị trí lối vào bí cảnh?
- Sư phụ ta đạo hiệu Thượng Thanh Hạ Hòa!
Phương Tịch khẽ mỉm cười nói.
- Thanh Hòa Tử?
Lý Như Lệnh giật mình nói:
- Không ngờ được sư phụ của thế thúc lại là người đứng đầu Không Tang Phường thị? Đại năng Hóa Thần! Chẳng trách thế thúc vẫn luôn tu luyện ở Không Tang Phường thị, tiến độ tu vi cũng đột nhiên tăng mạnh...
- Ha ha, năm đó sư tôn vừa gặp đã thấy ta hợp ý...
Phương Tịch giải thích sơ qua vài câu, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị:
- Nhưng ngươi có biết vì sao sư tôn của ta luôn không tranh với đời, lại hết lần này tới lần khác ở trong Huyền Minh Uyên không?
Hắn không đợi Lý Như Lệnh trả lời, lại giải thích:
- Điều này dĩ nhiên là vì sư tôn lão nhân gia đã sớm biết được trong Huyền Minh Uyên có một chỗ bí cảnh tồn tại...
Lời này vừa nói ra, gương mặt Lý Như Lệnh lập tức trắng bệch.
Thật lâu sau, hắn cuối cùng đứng dậy, hành lễ:
- Cảm ơn thế thúc đã nhắc nhở, bằng không chỉ sợ tiểu chất sẽ tan xương nát thịt...
Cướp bí cảnh với một vị Hóa Thần Tôn Giả à? Hắn còn chưa có lá gan này.
Chỉ sợ không biết sẽ mất mạng lúc nào!
- Ừ.
Phương Tịch gật đầu, cảm thấy người này vẫn rất thông minh:
- Chẳng qua lối vào bí cảnh khó tìm. Dù sao ngươi cũng phát hiện ra, ta có thể cho ngươi hai lựa chọn... Lựa chọn đầu tiên, ngươi tự mình đi thăm dò, chỉ cần trước khi người khác phát hiện, bất luận lấy được gì đều là của ngươi.
Trên thực tế, điều này là một con đường chết, dù sao tu sĩ Phản Hư cũng chết ở bên trong.
- Lựa chọn thứ hai, ngươi giao lối vào bí cảnh cho ta, ta có thể bồi thường ngươi một viên Ngưng Anh Đan cùng với rất nhiều đan dược tăng cường pháp lực cho tu sĩ Kết Đan...
Lý Như Lệnh lập tức trầm ngâm suy nghĩ, rất lâu sau mới mở miệng:
- Ta chọn điều thứ hai.
- Tốt!
Phương Tịch cảm giác người này còn rất thức thời. Hắn lập tức bấm pháp quyết, một đường ánh sáng màu đen hiện ra, tiến vào trong cơ thể của Lý Như Lệnh.
- Đây là một linh khí đánh dấu. Trong thời gian sau này, vẫn mong hiền chất lại ở trong Phường thị tu hành... Ta cũng sẽ cung cấp động phủ.
Hắn phẩy tay áo một cái, mấy chục bình đan dược lại rơi xuống bàn, trong đó có một bình Không Thanh Bình chứa Ngưng Anh Đan.
- Những thứ này là... cảm ơn thế thúc.
Sau khi lần lượt kiểm tra, trên mặt Lý Như Lệnh hiện ra vẻ vui mừng:
- Điệt nhi sẽ trở lại bế quan, không đến Nguyên Anh tuyệt đối không xuất quan...
Hắn rất thông minh lấy ra một miếng ngọc giản trắng đặt ở trên trán, in dấu ấn thần thức, tiếp theo giao cho Phương Tịch:
- Bản đồ lối vào bí cảnh ở đây!
- Ừ.
Phương Tịch nhận lấy và liếc nhìn Lý Như Lệnh, càng lúc càng cảm thấy hắn là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
...
Ở Huyền Minh Uyên.
Một con yêu cầm giang rộng hai cánh gần như tới hơn mười trượng đang bay trong không trung.
Nó không ngờ có hai cái đầu, một cái đầu tương tự với diều hâu, một cái đầu khác lại là đầu hổ.
Bất luận là đầu ưng hay đầu hổ đều có đôi mắt đờ đẫn, không ngờ đều là khôi lỗi.
Khôi lỗi bay rất nhanh, trên lưng còn có một người đang đứng. Người đó chính là Mặc Ngân Thu.
Lúc này, tâm trạng của vị Mặc Môn Chủ này không tốt lắm.
Dù sao hắn và vị Thanh Hòa Tử kia giao dịch một trăm năm, kết quả còn chưa tìm được lối vào bí cảnh!
Trước đây, nếu không phải đối phương giết Hắc Miểu Tôn Giả, đâu đến mức này?
Tuy hắn cũng dựa theo hứa hẹn, che chở cho mấy đệ tử của Mặc Môn, đồng thời phái ra khôi lỗi thăm dò Huyền Minh Uyên, nhưng bây giờ vẫn không thu hoạch được gì!
- Thu!
Bỗng nhiên, yêu cầm khôi lỗi hai đầu này thu độn quang, đậu trên một dãy đá ngầm cực.
Trên một góc đá ngầm có một người đang ngồi khoanh chân, người đó chính là Phương Tịch!
- Mặc Môn Chủ...
Phương Tịch mỉm cười.
- Đạo hữu truyền tin tức hẹn gặp mặt lão phu, không biết vì chuyện gì?
Mặc Ngân Thu nói thẳng.
Hắn thấy Thanh Hòa Tử này tám phần là tới giục truyền thừa khôi lỗi thuật.
- Thật sự không dám giấu... tại hạ cuối cùng đã tìm được lối vào của chỗ bí cảnh này.
Phương Tịch nói.
- Cái gì? Tìm được rồi à?
Mặc Ngân Thu trợn tròn mắt, tiếp theo lộ vẻ vui mừng:
- Ở đâu vậy? Chúng ta mau đi thôi…