Huyền Minh Uyên, Mạnh Chu Tử mặc áo bào tím, khống chế một luồng ánh sáng màu tím bay về phía lục địa.
Trong mắt hắn có ánh sáng lập lòe, giống như có ngọn lửa thiêu đốt.
“Phát tài rồi, phát tài rồi... Không ngờ được lần này ta chỉ tùy ý tới trong Huyền Minh Uyên đánh cá, lại có thể phát hiện ra tung tích của Mặc Môn...”
“Có công trạng này, ta cần gì phải nhờ Vương gia che chở, cứ trực tiếp nương nhờ Ngự Long Tông...”
“Không được... Ta chỉ là Nguyên Anh, người nhỏ, lời nhẹ, chưa chắc đã có thượng tông coi trọng, vẫn phải để Vương gia ra mặt...”
Tu sĩ Nguyên Anh độn quang rất nhanh. Chẳng bao lâu, Mạnh Chu Tử đã nhìn thấy đường ven biển màu vàng đất kia, trên mặt thoáng hiện vẻ vui mừng.
Nhưng sắc mặt của hắn chợt thay đổi, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một con yêu cầm màu trắng vẫn bay trên không trung cách đó mười nghìn trượng, hình như đang theo dõi hắn.
- Có người theo dõi ta à?
Trong lòng Mạnh Chu Tử vừa sợ vừa giận. Hắn chợt đấm ngực và há miệng, một tia sáng trắng hiện ra, rơi vào trong tay hắn, hóa thành một cái cung xương trắng.
Thân cung này trắng như tuyết, giống như sử dụng xương hoang thú nào đó chế luyện thành, ở trên thân cung còn có một góc đầu lâu phân nhánh.
Lúc này, theo hắn kéo dây cung ra, trong đôi mắt của cái đầu lâu kia đột nhiên xuất hiện hai ngọn lửa màu xanh biếc!
Vù vù!
Phong nhận vô hình hội tụ, hắn không lấy mũi tên, sau khi kéo dây cung lại có một mũi tên màu xanh đậm hiện ra. Ở trên mũi tên còn có từng phù văn lập lòe giống như nòng nọc di chuyển không ngừng.
Vèo!
Mạnh Chu Tử thả dây cung ra, mũi tên màu xanh đậm bắn ra.
Trên không trung, yêu cầm màu trắng còn chưa kịp kêu lên thảm thiết đã ầm ầm nổ tung, hóa thành một quầng ngọn lửa xanh sẫm...
Nhưng trên mặt Mạnh Chu Tử lại không hề vui mừng, nhìn mấy đường ánh sáng hiện ra phía trước.
Phần lớn những tu sĩ này đều là tu vi Kết Đan, do một vị tu sĩ Nguyên Anh dẫn đầu, mơ hồ vây quanh Mạnh Chu Tử.
- Ta tưởng là ai, hóa ra là lão bất tử Nhàn Vân Tử ngươi... Ngươi không ở yên trong Không Tang Phường thị, không ngờ tới ngăn cản ta, ngươi định khai chiến với Vương gia ta sao?
Mạnh Chu Tử nói rất lớn, thân hình biến mất trong nháy mắt, hóa thành một tia sáng chạy nhanh về phía nơi nào đó!
- Lên trận!
Trong tay Nhàn Vân Tử hiện ra một cờ trận dùng nhiều lần tản ra linh quang, từng lá cờ bay ra, tiến vào trong hư không xung quanh, hợp thành một đại trận lập lòe ánh sáng màu xanh lam.
Trận này bao phủ phạm vi mấy chục dặm, ép cho một độn quang ảm đạm trong hư không hiện ra, hóa thành dáng vẻ chật vật của Mạnh Chu Tử.
- Mạnh đạo hữu... Chúng ta chỉ được người nhờ, mong đạo hữu chờ ở đây, sẽ có người quen cũ muốn gặp.
Nhàn Vân Tử giấu thân hình ở bên trong đại trận ánh sáng, chỉ có tiếng nói từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Từng vị tu sĩ Kết Đan cũng bảo vệ chắc mắt trận, ra sức vung vẩy một lá cờ lớn xanh thẳm trong tay.
- Bát Môn Bích Ba Trận!
Mạnh Chu Tử hừ lạnh một tiếng:
- Còn tưởng thật sự coi trọng bản tọa... Chỉ là...
Hai tay hắn bấm pháp quyết, một tấm phù lục bay ra và hạ xuống vị trí đỉnh đầu.
Ầm ầm!
Trong hư không truyền đến một tiếng sấm lớn, từng tia sét ầm ầm vang dội đánh vào sương mù dày đặc xung quanh trận pháp.
Đáng tiếc, bất luận nó công kích thế nào, Bát Môn Bích Ba Trận đều không có thay đổi gì lớn, chỉ khẽ dao động, khiến sắc mặt tu sĩ Kết Đan càng tái nhợt.
Sau nửa canh giờ, trận pháp tự động mở ra, một luồng ánh sáng bay tới. Đó chính là Tả Tiểu Huyên!
- Tứ muội?
Mạnh Chu Tử nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm giác như có tảng đá đè nặng được bỏ xuống:
- Quả nhiên là ngươi...
- Mạnh Chu Tử...
Giọng nói của Tả Tiểu Huyên lạnh như băng:
- Ngươi làm chó cho Vương gia nhiều năm như vậy, bây giờ chẳng qua chỉ là cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ... Hôm nay chính là lúc ngươi phải chết!
Sắc mặt Mạnh Chu Tử thoáng biến đổi:
- Ta với ngươi cũng không có thù hận lớn như vậy chứ?
Hắn nhìn những tu sĩ xung quanh kia, bỗng nhiên cười lạnh:
- Thanh Hòa Tử biết được ngươi còn lén nuôi rất nhiều người như vậy không?
- Phong chủ có ơn với ta nặng như núi... Hôm nay bất luận ngươi nói gì cũng chắc chắn phải chết.
Trên tay Tả Tiểu Huyên hiện ra một miếng Âm Lôi, không khách khí ném ra.
Mạnh Chu Tử nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi trợn trừng mắt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ:
- Người này đã điên rồi...
Ầm ầm!
Lôi quang kinh người nổ tung ở trong Bát Môn Bích Ba Trận, bởi vì có trận pháp ngăn cản, uy năng của lôi châu nổ mạnh càng khủng khiếp hơn...
Ở trên không, đôi mắt có vẻ giễu cợt nhìn chăm chú vào tất cả những điều này.
- Hì hì, tiểu nha đầu này tâm cơ không tệ... Thế mà còn lôi kéo một nhóm người tới ngăn chặn kẻ thù này, chắc hẳn đã cân nhắc lên kế hoạch nhiều năm?
Cầm Long Tử giống như ăn mày nhìn cảnh tượng này, có chút tiếc nuối lắc đầu:
- Đáng tiếc... Nếu là lúc trước, lão phu nhất định sẽ đi theo xem trò hay, hôm nay lại không được…