Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 129 - Chương 129 - Đột Phá Võ Thánh 2

Chương 129 - Đột Phá Võ Thánh 2
Chương 129 - Đột Phá Võ Thánh 2

- Ha!

Sau một khắc, một đạo kinh lôi nổ vang ở trong đình viện.

Trong sóng âm cuồn cuộn, tựa hồ còn mang theo kình lực và tinh thần đáng sợ, để cho bốn người ngoại trừ lão giả đều hoảng hốt nháy mắt.

Chính là nháy mắt đó, khiến Phương Tịch càng nhanh một bước, bàn tay đưa đến đỉnh đầu lão giả:

- Bí kỹ Hỗn Nguyên Vô Cực!

Ầm!

Một chưởng này của hắn giống như Phiên Thiên Ấn, lại như Thái Sơn áp đỉnh, bàn tay đặt ở trên đỉnh đầu lão giả, từng tấc từng tấc ép đối phương xuống mặt đất!

Nửa người dưới của lão đầu độc nhãn trở nên máu thịt be bét, hiển nhiên không sống được.

Mà lúc này, Phương Tịch mới xoay người lại, nắm lấy Uyên Ương Việt của nữ tử áo tím.

- Chết!

Nhưng Phương Tịch tranh được cơ hội, chỉ có thể để hắn tiếp được Uyên Ương Việt, quyền cước của người lùn và Thiết Sư vẫn rơi xuống ở trên người hắn!

Coong!

Quyền cước bao hàm chân kình của Võ Sư, lúc đánh vào trên người Phương Tịch, lại phát ra âm thanh giống như đánh chuông đồng.

- Không... Đây là?

Người lùn rút lui, nhìn bàn tay của mình, phát hiện phía trên đã tràn đầy lỗ máu, trong đầu đột ngột hiện ra một ý nghĩ kinh hoàng:

- Cương khí?

Dưới ánh trăng, chỉ thấy quần áo của Phương Tịch vỡ vụn, hiện ra da thịt trắng noãn.

Mà trên da thịt, lại có một tầng chân cương mờ nhạt màu máu!

Chân cương này chỉ ngưng tụ nháy mắt, lại trong khoảnh khắc tản đi, nhưng giúp Phương Tịch ngăn cản kết cục trọng thương!

- Ngươi đã đột phá Tông Sư?

Âm thanh bén nhọn của nữ tử áo tím, xé rách màn đêm yên tĩnh.

- Còn kém một chút xíu... Nhưng đã tìm được con đường.

Phương Tịch mỉm cười, điểm ra một chỉ.

Nữ tử áo tím lập tức rút Uyên Ương Việt về phòng ngự, từng ánh đao giống như trăng lưỡi liềm bảo vệ thân thể đến gió thổi không lọt.

Cho dù là ngón tay của Phương Tịch, cũng chỉ có thể điểm đến cách cái trán của nàng ba tấc, liền không thể không dừng lại.

Nhưng cái này đã đầy đủ!

Chân cương của Võ Thánh, có thể ly thể!

Đột nhiên trên ngón tay của Phương Tịch hiện ra một đạo cương khí màu đỏ, xuyên qua mi tâm của nữ tử áo tím, lóe lên liền qua.

Cái trán của nữ tử áo tím hiện ra một điểm đỏ, thân thể ngưng trệ, khí huyết trong nháy mắt tiêu tan.

- Đi!

Thiết Sư gào thét, tiến lên ngăn cản Phương Tịch.

Người lùn thì hú lên một tiếng, xoay người bỏ trốn!

Quỷ Kiến Sầu này thật đáng sợ!

Bị bọn họ vây giết, không chỉ không thoát thân, trái lại hung hãn giết ngược lại hai người!

Thậm chí ở trong chiến đấu đột phá Tông Sư!

- Định Châu Quân nghe lệnh, san bằng tiểu viện này!

Hắn chạy ra võ quán, nhìn tinh nhuệ Định Châu Quân mặc áo giáp, tay cầm binh khí ở trên đường phố, đặc biệt là cung trên tay bọn họ nỏ, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm một chút.

Cho dù là Tông Sư thì đã làm sao?

Bị Định Châu Quân bao vây, phối hợp cung nỏ và cao thủ kiềm chế, cuối cùng vẫn phải chết!

Người lùn trốn vào trong quân trận thở dốc, lại không khỏi cảm giác bi thương, vì tranh thủ cơ hội thoát thân cho hắn, Thiết Sư tất nhiên đã chết ở trong tay hung nhân kia!

- Kết Phong Tượng Trận, tiến lên!

Trong Định Châu Quân, một giáo úy lập tức truyền lệnh.

Từng làn từng làn giáp sĩ dâng lên, bao vây cả võ quán.

- Cung nỏ chuẩn bị... bắn!

Xì xì!

Trong tiếng máy móc vận chuyển, từng mũi tên nỏ bắn về phía tiểu viện.

- Ngẫu nhân bác hí phi thần kiếm, tồi khước chung nam đệ nhất phong!

Một bóng người bên cạnh trôi nổi Huyền Thiết Thuẫn từ trong sân đi ra, tay cầm thanh kiếm màu vàng tinh xảo, vừa đi vừa ngâm nga.

Sau một khắc!

Một ánh kiếm từ trong tay đối phương bắn ra, giáp sĩ ven đường giống như trang giấy bị cắt đứt, kiếm quang kích xạ, bao phủ người lùn cùng tên giáo úy kia, cuối cùng biến mất không thấy.

Định Châu Quân ngơ ngác nhìn tình cảnh này, mãi đến khi người kia rời đi, mới phát ra tiếng la sợ hãi:

- Giáo úy... Giáo úy chết rồi!

Xa xa trong bóng tối.

Phương Tịch thu hồi Kim Giao Kiếm, cảm thụ pháp lực trong cơ thể tiêu hao hơn nửa, không khỏi cười khổ:

- Pháp khí thượng phẩm quả nhiên là vũ khí của Luyện Khí hậu kỳ, miễn cưỡng sử dụng, pháp lực tiêu hao quá lớn...

- Cũng được, nếu đã đột phá, rốt cục có thể trở về xem tình huống.

Bóng người lóe lên, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

...

Ở một nơi khác trong thành.

Ầm!

Thanh Mộc A Ngốc ra sức vung quyền, lại đánh bay một tên Võ Giả.

Thanh Tang trốn sau lưng Thanh Mộc, khóe miệng chảy máu.

Sau khi rời võ quán, bọn họ liền gặp phải người thần bí tập kích, lúc này đã bị bức ép đến tuyệt cảnh!

Nhưng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một quả pháo hoa từ ngoại thành tỏa ra.

Tất cả người thần bí vây công lập tức thối lui.

Thời điểm Thanh Mộc và Thanh Tang hai mặt nhìn nhau, một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, phía trên đi xuống một lão viên ngoại khuôn mặt hiền lành.

Hắn nhìn hai người Thanh Mộc, nhất thời lộ ra nụ cười:

- Hai vị thiếu hiệp... Lão hủ là đại biểu của triều đình và thế gia trong thành, kính xin hai vị yên tâm, từ giờ trở đi, không ai dám thương tổn các ngươi...

Bình Luận (0)
Comment