Đối với rất nhiều tu sĩ sắp gặp đại nạn, đan dược kéo dài tuổi thọ còn quý hơn các đan dược khác nhiều, thậm chí cho dù Phá Giai Đan cũng vậy.
Dù sao đột phá còn có khả năng thất bại, còn đan dược kéo dài tuổi thọ chỉ cần hữu hiệu lại có thể lập tức tăng thọ nguyên.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này lại hừ lạnh một tiếng:
- Phàm là tu sĩ bên ta lập tức nín thở tập trung tinh thần, không được ra khỏi thành Cơ Quan một bước...
- Đạo chủ, điều này...
Một tu sĩ Nguyên Anh nhìn thọ nguyên có thể chạm tới bên ngoài, trên mặt đầy vẻ không cam lòng nhưng không dám phản bác.
Quỷ Phủ lại nhìn những linh khí màu xanh lá kia với vẻ ngẫm nghĩ.
Trong phút chốc, những lão già trước đó còn nhảy cẫng hoan hô, điên cuồng thổ nạp linh khí màu xanh lá đã biến thành dáng vẻ thanh niên như ngọc.
Nhưng lúc này, trên mặt hắn lại hiện ra vẻ hoảng sợ, nhìn thấy cánh tay của mình trở nên gầy gò giống như một khúc củi.
Mà ở trên khúc củi còn có mầm xanh đang cố chui ra.
Rắc, rắc... Khớp xương của hắn phát ra tiếng động, dưới chân mọc rễ, không ngờ đã hóa thành một người gỗ!
- Không sai, đây là...Vạn Mộc Mẫu Khí! Nhìn ra chỗ này thật sự là Địa Tiên Linh Cảnh.
Phương Tịch hít sâu một hơi và thở dài.
- Vạn Mộc Mẫu Khí?
Vân Hi Tiên Tử nghe vậy, vẻ mặt tự nhiên chấn động:
- Chẳng lẽ là Thảo Mộc Bản Nguyên Chi Khí trong truyền thuyết kia?
- Hả? Vân Hi Tiên Tử từng nghe nói qua à?
Lão tổ Bạch gia hơi ngạc nhiên.
Hắn tự nghĩ mình đọc nhiều sách vở, Băng Thần Cung lại là môn phái có lịch sử truyền thừa rất lâu, vượt xa Bồng Lai Tiên Đảo.
Mình lại không hề có ký ức liên quan tới khí này.
Vân Hi Tiên Tử lại nhận ra khí này, thật khiến cho người ta kinh ngạc.
Tuy nhiên, hắn nghĩ đến đối phương chính là tu sĩ Hóa Thần, lại có thể hiểu được.
Người có thể Hóa Thần ở Nhân Gian Giới, thường có cơ duyên mà rất nhiều tu sĩ khó có thể tưởng tượng được.
- Thiếp thân đã từng thu được truyền thừa đại thần thông của một tu sĩ thượng cổ, trong đó có ghi chép có khí tức tương tự...
Vân Hi Tiên Tử nói:
- Theo lời đồn đại, nếu trong môi trường có khí này, bất kỳ linh thảo nào mọc một năm lại có thể thu được dược hiệu mười năm, trăm năm, hiệu quả có thể nói không thể tưởng tượng nổi... Nếu có tu sĩ thổ nạp còn hiệu quả hơn Duyên Thọ Đan rất nhiều. Chỉ là nếu không phải pháp của nó, hoặc công pháp thuộc tính mộc của bản thân không đủ cao cấp, sẽ rất dễ bị Mộc Hoá, biến thành Thụ Nhân trước đây...
Rất nhiều tu sĩ nhìn từng Thụ Nhân kỳ quái cắm rễ trên mặt đất, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Mới giây lát trước, những người đó còn là đồng bạn của bọn họ!
- Chỗ bí cảnh này hình như có hai nơi còn nguy hiểm hơn...
Quỷ Phủ Tôn Giả nghiêm túc nhìn chăm chú ảo ảnh cây lớn này.
Lúc này, ảo ảnh này bỗng chốc nổ tung, hóa thành rất nhiều phù văn với đủ mọi màu sắc rơi vào lối vào bí cảnh, hóa thành một điện thờ năm màu.
Ở hai bên điện thờ còn có từng nhóm phù văn.
Một góc trong đó giống như phượng múa, chính là Phượng Triện Văn màu bạc, một góc khác lại là nét bút như rồng bay rắn lượn, chính là Long Chương Văn màu tím!
Cho dù tu sĩ không quen biết hai loại triện văn cổ này, nhìn thấy hai triện văn cổ đó, trước mắt cũng giống như hiện ra cảnh tượng rồng bay phượng múa.
Một tu sĩ Nguyên Anh vừa thăng cấp bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, từ khóe mắt chảy ra máu và nước mắt.
Đây là thời khắc thử cảm ngộ thần thức, bị đại đạo trong triện văn cổ cắn trả!
- Đây là... Phượng Triện Văn?
Lão tổ Bạch gia phân biệt một lúc mới tự tin nói với Phương Tịch:
- Lão phu cũng vừa vặn biết được Phượng Triện Văn này. Đây chính là ý Trường Sinh Bất Lão Tiên Phủ.
Lời này vừa nói ra, cho dù là Quỷ Phủ Tôn Giả cũng phải liếc mắt nhìn qua.
Phượng Triện Văn là thuật hư không, chính là phù văn vận dụng lực hư không tốt nhất.
Trước đây, Cửu Châu Giới đã trao đổi với rất nhiều thế giới nhỏ, nhưng truyền thừa Phượng Triện Văn nhận được quá ít, cho dù rất nhiều tu sĩ liên kết với trí thông minh nhân tạo hoàn thiện, vẫn cảm thấy thiếu sót.
Lão tổ Bạch gia này đúng một vị đạo hữu đáng để kết giao.
- Về phần triện văn cổ bên cạnh này... Lão phu chỉ có thể miễn cưỡng xác nhận được nó chính là Long Chương Văn... Về phần ngụ ý ra sao thì hoàn toàn không biết.
Lão tổ Bạch gia nhìn sang triện văn cổ màu tím, khẽ thở dài nói.
- Long Chương Văn viết là... thọ cùng trời đất phúc địa!
Phương Tịch thở dài, nói.
- Thì ra là thế, không ngờ đạo chủ lại có nghiên cứu về Long Chương Văn...
Đồ Ma Tôn Giả xúc động nói.
- Chủ nhân tuyệt nhất...
Tiểu Thanh đúng lúc tâng bốc, trong ánh mắt giống như có sao nhỏ.
“Vô sỉ!”
Trong lòng lão tổ Bạch gia thầm mắng một tiếng.
Thế nhưng mình không phải là tiểu linh sủng, cho dù học được thủ đoạn của Tiểu Thanh cũng chỉ bắt chước bừa, sẽ khiến người ta chê cười.