Linh Thù khẽ thở dài và nhìn bóng lưng của Phương Tịch.
Nàng biết được, nếu mình không thể thành Hóa Thần, sẽ chỉ càng lúc càng cách xa người đứng đầu Nhân Gian Giới này...
Ào ào!
Phía trước hiện ra có một hòn đảo xanh, trong đó có ánh sáng cấm chế lập lòe.
Ánh mắt một tu sĩ Nguyên Anh liền sáng ngời:
- Bí cảnh?
linh đảo và trận pháp quy mô như thế, đặc biệt là hình dạng và cấu tạo cổ xưa kia đầy khí tức thượng cổ.
Ngay cả đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ gặp phải hòn đảo như thế, cũng là cơ duyên cực lớn.
- Không biết có thể mời mấy vị lão tổ Hóa Thần kia ra tay không... dù sao cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian...
Trong lúc vị tu sĩ Nguyên Anh này đang miên man suy nghĩ, trên bầu trời có một ánh sáng năm màu hạ xuống, linh đảo kia lập tức tan thành mây khói.
Chỉ có mấy đường ánh sáng miễn cưỡng kiên trì được đến phút cuối cùng, nhưng bất chợt bị thu vào trong cổng thành lâu.
Phương Tịch liếc mắt qua căn bản chướng mắt, lại tiện tay giao cho tu sĩ Nguyên Anh xung quanh.
Mấy vị nữ tu tu luyện công pháp mị thuật nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt sáng ngời, hận không thể trực tiếp xông qua...
...
Vù vù!
Trung Vực, trong không khí hình như tản ra một khí suy yếu.
Rất nhiều tu sĩ liên tục nhíu mày, cảm giác linh khí ở đây loãng đến cực điểm.
- Đại chiến thượng cổ, thê thảm tới mức này...
Vân Hi Tiên Tử nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn trước mắt, thậm chí trong hư không cũng đầy vết nứt hư không, nàng không khỏi thở dài.
Nàng mới thở dài không lâu, tòa thành di chuyển trên không trung đã lướt qua từng khe nứt hư không.
Rắc!
Vô số khe nứt hư không bị đụng nát, hóa thành vô số dòng chảy loạn, Phượng Triện Văn màu bạc trên thành Cơ Quan lập lòe, không ngờ vẫn bình yên vô sự!
- Ha ha... đại chiến Hóa Thần thượng cổ...
Phương Tịch mỉm cười và lắc đầu.
- Đạo hữu có cao kiến gì?
Đôi mắt đẹp của Vân Hi Tiên Tử lập tức sáng lên và hỏi.
- Tu sĩ Hóa Thần chúng ta giao đấu, muốn khiến cho khu vực trăm dặm nghìn dặm hóa thành đất khô cằn rất dễ... Nhưng muốn tàn phá Trung Vực đến mức này, thậm chí hình thành cấm chế kéo dài chục nghìn năm thì căn bản không có khả năng làm được...
- Nơi này... chắc hẳn là chiến trường Phản Hư! Chuyện đại chiến Hóa Thần chẳng qua chỉ là lời đồn bậy.
Phương Tịch nói rất chắc chắn.
- Phản Hư?
Vân Hi Tiên Tử kinh hãi:
- Hóa Thần viên mãn lại phải phi thăng, trong nhân gian làm sao có thể có tu sĩ Phản Hư? Tu sĩ như thế... vừa lộ mặt sẽ bị bài xích...
- Phản Hư có thể như vậy, nhưng tu tiên giả tu luyện tới trình độ cao, có thể biến không thể trở thành có thể...
- Nếu nắm giữ bí bảo và phù lục che giấu khí tức, hoặc che giấu bản thân, Phản Hư hoàn toàn có khả năng hàng giới...
Phương Tịch thản nhiên trả lời.
Nhưng vì sao đại năng như thế phải hạ xuống một tiểu giới?
Vân Hi Tiên Tử khẽ cắn môi:
- Chẳng lẽ trong Nhân Gian Giới có vật hắn cần?
- Tất nhiên rồi, Phản Hư hàng giới còn tiêu hao nhiều hơn bồi dưỡng mười tu sĩ Phản Hư... Tốn đến mức này tất nhiên phải có thứ cần.
Phương Tịch mỉm cười.
Hắn đại khái có thể đoán được, tu sĩ đại năng Phản Hư hàng giới này tất nhiên là nhằm vào tổ sư Thanh Đế Sơn.
Mà ban đầy, vị Trích Tiên hàng thế này còn có thể làm gió làm mưa, về sau không thể không bế quan không ra. Cho dù Thanh Đế Sơn bị diệt môn, hắn vẫn thờ ơ đứng nhìn, tám phần là hắn cũng không chịu nổi, thậm chí có khả năng tọa hóa từ lâu...
Trong tay Phương Tịch có ánh sáng màu xanh lục lóe lên, chiếc lá xanh nhận được từ Trận Linh Bạch Lộc hiện ra.
Hoa văn trên chiếc lá xanh phát sáng, bỗng nhiên lớn bằng bàn tay, toàn thân xanh biếc, hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh ở phía trước dẫn đường.
Phương Tịch khống chế Cửu Châu Thành Cơ Quan không thèm để ý tới những nguy hiểm trong Trung Vực.
Bất luận là những vết nứt hư không hay hung thú kỳ lạ, hoặc hoàn cảnh khắc nghiệt... Ở dưới Cửu Châu Thành Cơ Quan, tất cả đều giống như con kiến hôi.
Đối với chúng, mình mới là nguy hiểm lớn nhất!
Cuối cùng...
Chiếc lá xanh đi tới trên một mặt đất tối tăm và dừng lại.
Thần thức của Phương Tịch đảo qua phạm vi nghìn dặm, không phát hiện có bất cứ thứ gì khác thường.
Nhưng lúc này, chiếc lá xanh phát ra một quầng ánh sáng màu xanh lục.
Dường như bị thứ gì đó dẫn dắt, một hư không mở ra, hiện ra ảo ảnh một cây lớn tươi tốt.
Chiếc lá xanh từ kiểu dáng tới hoa văn... đều giống hệt với cây lớn này.
Từ lối vào của hư không kia tản ra từng khí tức màu xanh sẫm tràn ngập sức sống.
Một tu sĩ già không khỏi hít sâu linh khí thơm ngát kia, tiếp theo ngạc nhiên sờ gương mặt của mình:
- Lão phu cảm giác... thọ nguyên của mình tăng lên!
Trong phút chốc, rất nhiều tu sĩ vui mừng kêu lên:
- Ta cũng vậy!
- Đây là loại khí tức gì vậy? Hít một hơi lại có thể khiến tuổi thọ được kéo dài ngang với đan dược cấp ba!