- Đan Nhã...
Phương Tịch nghĩ đến người quen cũ trước đây, trên mặt không khỏi lộ vẻ hồi tưởng.
- Nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ sợ nữ tử này đã tọa hóa từ lâu? Trừ khi nàng thăng cấp Nguyên Anh kỳ... Nhưng cho dù nàng đã là tu sĩ Nguyên Anh, thọ nguyên cũng quá miễn cưỡng?
Hơn nữa, làm bí cảnh một trăm năm bị Nguyên Thủy Ma Môn thu gặt tài nguyên và tinh huyết hồn phách Kết Đan một lần, ở đây căn bản không có cách nào thăng cấp Nguyên Anh.
Thậm chí tất cả bí cảnh đều bị một cấm chế cực lớn bao phủ, một khi xuất hiện tu sĩ Nguyên Anh trở lên sẽ lập tức cảnh báo.
Mà lấy tu vi và trình độ trận pháp của Phương Tịch, hắn lại thấy cấm chế vô cùng nghiêm mật này đầy sơ hở giống như lưới đánh cá...
Bởi vậy cho tới bây giờ, những trưởng lão Nguyên Thủy Ma Môn vẫn giống như người mù người điếc, không người nào phát hiện ra có tu sĩ cao cấp xông vào bí cảnh.
- Mà thôi... chào hỏi trước đã.
Phương Tịch buông ra Liễm Tức Thuật trên thân. Hắn học được thuật này từ bộ tộc Huyền Quy, bây giờ cho dù là tu sĩ Phản Hư ở ngay trước mặt cũng chưa chắc có thể nhìn thấu. Trước đây, hắn tùy tiện ở đây, bí cảnh không có phản ứng chút nào là vì thế.
Mà lúc này, một dao động vượt xa pháp lực của Nguyên Anh tràn ra, khiến thiên địa phong vân biến sắc!
- Điều này...
Trong một bộ lạc, một vị Đại Vu nào đó nhìn cảnh tượng linh lực thiên địa hội tụ giống như cái phễu, lập tức giật mình.
Tuy hắn tương đương với tu tiên giả Trúc Cơ kỳ, nhưng loại thủ đoạn này vẫn quá mức thần thoại...
Dù sao Vu Tộc vô cùng khổ sở, cho dù tu hành rất nhanh nhưng chỉ có thể tu hành tới cảnh giới Vu Vương có thể tương đương với tu sĩ Kết Đan, không có con đường thăng cấp nào khác, còn chỉ có một thủ đoạn, thường bị đệ tử thí luyện nắm giữ thủ đoạn cấp ba dễ dàng giết chết.
- Đây là... thiên thần giáng lâm à?
Một Tiểu Vu thì thào một tiếng. Linh áp truyền từ trong hư không đến khiến hắn bất giác phải quỳ xuống.
Vô số Vu Dân quỳ theo.
Tất cả bí cảnh dường như đều run rẩy dưới uy áp của tu sĩ Hóa Thần!
Ầm ầm!
Linh lực đủ mọi màu sắc đen, trắng, đỏ, vàng, xanh... hội tụ ở trên không trung, hình thành một gương mặt.
Vào giờ phút này, gần như tất cả Vu Dân trong bí cảnh đều kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn gương mặt lớn đầy uy nghiêm giống như thần linh kia.
...
Nguyên Thủy Ma Môn.
Giám Sát Điện.
Một tu sĩ mặc áo bào màu lam vội vàng đi vào một gian điện bằng đồng, đi tới nơi tĩnh thất nào đó.
Diện tích bên trong này vô cùng rộng lớn, cũng không có đồ dùng gì khác, chỉ có một sa bàn ở chính giữa.
Trên sa bàn cho thấy một khu vực núi sông, mà ở khoảng không trên sa bàn lại có từng vật giống như ô lưới năm màu đang phát sáng.
Một bảo kính lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng các nơi trên sa bàn.
Ở phía trước sa bàn này còn có một cái bồ đoàn. Một vị tu sĩ Nguyên Anh mặc áo bào màu đỏ đang ngồi khoanh chân ở trên đó.
Tu sĩ áo lam thấy thế cười:
- Trác sư đệ, vi huynh chế luyện Lục Dục Hỗn Thiên Ma có chậm trễ canh giờ, lần này tới muộn, vẫn mong thứ tội...
- Hạ sư huynh quá khách khí rồi. Chẳng qua chỉ là mấy canh giờ, đối với chúng ta đã tính là gì?
Trác sư đệ mặc áo bào màu đỏ cười nói:
- Hơn nữa... mấy trăm năm qua, bí cảnh này vẫn không có chuyện gì.
Chỉ là một chỗ bí cảnh sản xuất tài nguyên Kết Đan, thật sự không tính là gì so với hai vị tu sĩ Nguyên Anh bọn họ.
- Cảm ơn Trác sư đệ thông cảm. Lúc trước, vi huynh vừa được một hồ lô Liệt Huyết Chân Cương, sau đó sẽ đưa cho sư đệ...
Hạ sư huynh mặc áo bào màu lam mỉm cười và bất chợt nói:
- Nhưng nơi bí cảnh Kết Đan này cũng không tính là thái bình. Mấy trăm năm trước đã gây ầm ĩ... Có người nói còn liên lụy đến thái thượng trưởng lão cả bản mạch kia...
- Cái gì?
Trác sư đệ vừa làm thủ tục bàn giao vừa cảm thấy hứng thú hỏi:
- Mong được chỉ giáo?
Hắn mới ngưng tụ Nguyên Anh trong hai trăm năm gần đây, căn bản không biết chuyện xảy ra lâu như vậy. Đồng thời, hắn vừa được điều đến Giám Sát Điện, rất nhiều bí văn đều không rõ.
- Ta cũng chỉ nghe một vị trưởng bối tọa hóa từ lâu nhắc qua...
Hạ sư huynh mặc áo bào màu lam cười nói:
- Đại khái vào bảy tám trăm năm, lần đó bí cảnh mở ra đã gây ra một trận nhiễu loạn lớn, rất nhiều đệ tử bị tử thương nặng nề... Căn cứ theo những đệ tử trốn về đã nói, có một vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ không biết lăn lộn thế nào lại tiến vào bí cảnh, còn không biết xấu hổ đánh lén những đệ tử Trúc Cơ bọn họ, quả nhiên là một bi kịch đau buồn...
- Không ngờ có người không cần thể diện như vậy à? Tông môn không điều tra không?
Trác sư huynh cảm thấy hứng thú hỏi một câu.
- Đương nhiên là có rồi. Thậm chí lúc đó thánh tử và thánh nữ chuyên chịu trách nhiệm chuyện này, còn được khen là song tử xuất sắc nhất trong nghìn năm qua…