Trong giọng nói của Hạ sư huynh có phần ám chỉ.
- Chẳng lẽ là... Tê... Thái thượng trưởng lão?
Trác sư huynh trợn trừng mắt.
- Đúng vậy! Năm đó, thái thượng trưởng lão vẫn chỉ là thánh nữ của Thánh Môn chúng ta... đang cùng thánh tử trông coi truyền tống trận, chịu trách nhiệm chuyện Hàng Giới. Kết quả xảy ra chuyện này, thánh tử tiến vào trong bí cảnh tra xét, không bao lâu hồn bài lại vỡ...
Hạ sư huynh thở dài một tiếng:
- Vị thánh tử này khoảng hai trăm tuổi đã tu luyện tới cảnh giới Kết Đan viên mãn, bàn về tư chất và thiên phú đạo pháp còn vượt xa chúng ta, thậm chí lúc đó mơ hồ ép qua thánh nữ... Nếu không phải hắn ngoài ý muốn chết đi, sau này tất nhiên sẽ là trưởng lão Nguyên Anh của Thánh Môn, thậm chí có thể cạnh tranh cơ duyên Hóa Thần!
- Năm đó, điều này đã gây sóng gió lớn trong Thánh Môn, không biết có bao nhiêu trưởng lão đích thân đi tới trong bí cảnh điều tra, giết không biết bao nhiêu Vu Dân. Nhưng về sau vẫn không điều tra ra được kết quả gì. Bọn họ chỉ có thể suy đoán không phải người của Quảng Lôi Tự thì chính là Thái Thanh Tông. Mục tiêu của bọn họ cũng không phải là bí cảnh mà là thánh tử hoặc thánh nữ! Nhưng hai tông môn lớn này đều không nhận, dần dần trở thành một vụ án không thể xử...
Trong lòng hắn cảm thấy thương tiếc, thiên tài chết đi lại chẳng là gì nữa.
Không chỉ có vậy, năm đó thánh nữ mất đi đối thủ cạnh tranh, từ nay về sau không còn vướng mắc, thuận lợi ngưng tụ Nguyên Anh, sau đó được thái thượng trưởng lão trước đây dốc lòng bồi dưỡng, thành công Hóa Thần, nắm giữ Nguyên Thủy Ma Môn!
Nếu thánh tử còn sống, có lẽ thái thượng trưởng lão bây giờ chính là người này!
- Một uống một mổ, chẳng lẽ là số trời?
Trác sư đệ mặc áo bào màu đỏ xúc động than một câu rồi thôi. Dù sao hắn chẳng có quan hệ gì với tu sĩ Kết Đan chết mấy trăm năm trước:
- Đây cũng là số mệnh của thái thượng trưởng lão lớn, cơ duyên trời định...
- Đúng là vậy...
Hạ sư huynh mặc áo bào màu lam cười ha ha, trong lòng cũng thầm may mắn.
Nguyên Thủy Ma Môn vô cùng rộng lớn, trong đó có rất nhiều chi mạch. Nếu không phải năm đó thánh nữ đi tới, một mạch Lục Dục Hỗn Thiên Ma bọn họ sẽ không có huy hoàng như bây giờ!
Từ đó về sau, một mạch Vạn Hồn Phiên không gượng dậy nổi!
Ong ong!
Bỗng nhiên, trên sa bàn truyền đến tiếng chấn động!
Trác sư đệ và Hạ sư huynh đồng thời biến sắc, vội vàng bước tới. Bọn họ chỉ thấy được một lưới lớn ánh sáng năm màu chớp động, không ngờ thủng một hố đen.
- Không tốt, có tu sĩ Nguyên Anh lẻn vào bí cảnh!
Trác sư đệ trợn trừng mắt. Bí cảnh suốt mấy trăm năm không xảy ra vấn đề, sao hắn vừa tới lại xảy ra vấn đề chứ?
Càng xui xẻo, bởi vì thủ tục giao nhận bị hoãn lại, đây vẫn tính là trách nhiệm của hắn!
- Nhanh lên, sư đệ ngươi khống chế trận pháp, vi huynh tới kiểm tra rốt cuộc là người nào?
Hạ sư huynh cũng vô cùng khiếp sợ. Sắc mặt hắn như tro tàn, khóe miệng mơ hồ lộ ra răng nanh.
Tiếp theo, hai tay hắn bấm pháp quyết, từng phù lục đánh vào trong gương trên sa bàn.
Cái gương lóe sáng và hiện ra cảnh núi sông bên trong bí cảnh.
Theo pháp lực không ngừng rót vào, bọn họ mơ hồ nhìn thấy một mặt người cực lớn trên bầu trời kia!
Mặt người này dường như hoàn toàn dùng linh lực thiên địa tạo thành, kèm theo một loại linh áp khủng khiếp.
Đôi mắt dường như không hề có cảm xúc đảo qua, trên gương lại hiện ra từng vết nứt, hoàn toàn hóa thành màu đen!
Rắc!
Cái gương vỡ nát, rơi xuống trên sa bàn.
Giống như phản ứng dây chuyền, từng cấm chế năm màu lập tức sụp đổ.
- Không ngờ là... Hóa Thần Tôn Giả?
Trác sư đệ hét lên một tiếng, đã không còn phong độ Nguyên Anh Chân Quân gì nữa.
- Nhanh đi mời thái thượng trưởng lão!
Trên mặt Hạ sư huynh cũng lộ vẻ kinh hoàng.
...
- Thiên thần ơi...
- Vu Dân chúng ta đời đời bị Thiên Ma chèn ép...
- Vẫn mong ngài mau cứu chúng ta!
Từng vị Vu Dân nằm rạp trên mặt đất, một vị Vu Vương lớn tiếng hét lên, trong giọng nói đầy sự bi thương không nói lên lời.
“Nếu vị tồn tại này là thủ lĩnh Thiên Ma, vậy Vu Dân chúng ta phải chống lại thế nào?”
“Nhưng bất kể thế nào, phải cầu xin...”
Mặt người khổng lồ nhìn từng cảnh tượng như vậy, bỗng nhiên mỉm cười, sử dụng ngôn ngữ Vu Dân nói:
- Nỗi khổ của Vu Dân ở chỗ bí cảnh... Hiện nay ta mở ra bí cảnh, các ngươi có thể tự quyết định xem nên rời khỏi bí cảnh hay tiếp tục sinh tồn ở mảnh đất này...
Thật ra theo Phương Tịch thấy, những Vu Dân này đi ra khỏi bí cảnh chưa chắc đã là chuyện tốt.
Có lẽ bọn họ phải đối mặt với sự khiêu chiến lớn hơn nữa!
Nguyên Thủy Ma Môn nuôi Vu Dân trên mảnh đất này lại giống như nông phu vất vả cần cù, tuy thu gặt định kỳ nhưng cũng sẽ ngăn cản sâu bệnh và chim muông gây họa.
Nhưng sau khi bọn họ ra đến bên ngoài, lại không có khả năng có được những ưu đãi này nữa.