Truy Nguyệt Thiện Sư thở dài, bỗng nhiên nhìn về phía cách đó không xa:
- Bây giờ hai bên chính ma liên thủ cùng gây khó dễ... Xem ra là liên minh tán tu Tiêu Diêu Minh chúng ta đã dao động căn cơ của bọn họ... Cũng không thể tốt được.
- Kể từ đó, chúng ta vẫn phải nhất định đấu một trận, chỉ có thể đi mời vị nào đó rời núi...
Phương Tịch đang khoanh chân tu luyện trong nhà cỏ, bỗng nhiên giật mình.
Trong nháy mắt, trong mắt hắn có ánh sáng màu xanh lục lập lòe, hiện ra một gốc dây leo màu xanh, cuốn lấy một Truyền Âm Phù từ bên ngoài vào.
- Truy Nguyệt Thiện Sư... Lúc này, nàng có chuyện gì quan trọng? Chẳng lẽ có liên quan tới ba vị Nguyên Anh hậu kỳ nhiều lần lên đảo kia?
Phương Tịch thì thào một tiếng.
Tuy hắn một lòng bế quan khổ luyện, nhưng vẫn bố trí cơ sở ngầm ở bên ngoài, để tránh mình hoàn toàn không biết gì, bị Truy Nguyệt bán...
Lúc này, hắn tất nhiên hiểu dạo này Truy Nguyệt Thiện Sư sống không quá bình yên.
Hắn suy nghĩ, trong tay hiện ra một tấm lệnh bài và lắc nhẹ.
Ngoài nhà cỏ, một tầng hào quang lập tức tản ra, hiện ra một con đường chỉ đủ một người đi qua.
Truy Nguyệt Thiện Sư thấy vậy, trên mặt không buồn không vui, đọc một tiếng phật hiệu và đi vào.
Phương Tịch thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Truy Nguyệt Thiện Sư thưởng thức trà luận đạo, bởi vậy hai bên mới dần dần quen thuộc.
Chờ đến khi Truy Nguyệt Thiện Sư đi tới phòng khách, lại nhìn thấy một người thiếu niên ôn hòa như ngọc, dáng thẳng như tùng, đang chậm rãi pha trà:
- Thiền sư tới thật đúng lúc. Gần đây, bản tọa mới thu được Thanh Linh Thủy này từ trên Cửu Thiên Cương Phong, đúng lúc cầm tới pha trà.
Phương Tịch mỉm cười, cầm một chén sứ màu xanh thẫm nói.
- Không ngờ là Thanh Linh Thủy trên Cửu Thiên, xem ra hôm nay bần ni có lộc uống rồi.
Truy Nguyệt Thiện Sư thoải mái ngồi xuống, trong tay không ngừng bấm phật châu.
Phương Tịch không khỏi liếc mắt nhìn. Hắn không phải mới nhìn thấy vòng phật châu Dưỡng Hồn Mộc chục nghìn năm này lần đầu tiên, nhưng vẫn hơi nóng mắt.
Dưỡng Hồn Mộc vốn có hiệu quả tẩm bổ thần hồn, sau chục nghìn năm, hiệu quả tăng trưởng càng không thể tưởng tượng nổi.
Nếu tu sĩ đeo trong thời gian dài, rất có lợi cho việc tu luyện thần thức.
Nếu để cho quỷ tu đeo càng là chí bảo vô thượng.
Đồng thời, vòng phật châu trong tay Truy Nguyệt Thiện Sư còn là một món phật khí, có công hiệu rất lớn trong phương diện loại trừ tâm ma, bình tâm tĩnh khí.
“Trong Minh Hoàn Giới này cũng có không ít đặc sản quý hiếm, chờ đến khi luyện thành thần thông cũng nên cướp đoạt thôi... Không đúng, là tìm tu sĩ có lòng tốt trong giới này cố gắng trao đổi.”
Tài nguyên ở hạ giới cằn cỗi, thứ thật sự tốt đều nằm trong tay những tu sĩ cao cấp.
Nếu Phương Tịch muốn lấy được linh vật thật sự đỉnh cấp của giới này, cứ đi tìm những tu sĩ Hóa Thần chắc chắn không sai!
Truy Nguyệt Thiện Sư không ngờ trong lòng Phương Tịch đang suy nghĩ về những điều này. Nàng chỉ nói chuyện trời đất với Phương Tịch, lại thảo luận nghiên cứu về tâm đắc tu luyện.
Mỗi lần nàng nghe Phương Tịch giảng thuật về kinh nghiệm tu hành, đều có cảm ngộ rất lớn, đồng thời bản thân cũng được không ít lợi ích.
Hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Truy Nguyệt Thiện Sư bỗng nhiên thở dài, trên mặt hiện ra vẻ buồn bã.
Phương Tịch uống một hớp linh trà, làm như không thấy.
Cho dù hắn mượn linh mạch tu luyện, nhưng đã dùng Pháp Thể Đan trả tiền thuê, có thể nói hai bên không nợ gì nhau.
Nếu nữ tử này cảm thấy có thể lấy điều này tới uy hiếp hắn, vậy nàng đã tính sai rồi.
Chỉ là một mảnh linh địa thôi, thiên hạ có cả đống. Dựa vào tu vi của hắn bây giờ, làm sao không thể không có chỗ đi chứ?
Truy Nguyệt Thiện Sư thấy vậy, trên mặt càng lộ vẻ cay đắng, lại mặt dày, tự lẩm bẩm:
- Tán tu chúng ta tu luyện không dễ, thật vất vả mới đoạt được một linh mạch, mấy bí cảnh linh khoáng... lại bị hai bên chính ma nhớ thương. Nếu không phải bần ni có chút thể diện bên Phật Môn và bằng hữu tốt, chỉ sợ Quảng Lôi Tự đã chen một tay vào...
- Hả? Không biết là chuyện gì?
Nếu đối phương đã không cần tới thể diện, Phương Tịch cũng không ngại nghe thử.
- Nguyên Thủy Ma Môn hẹn Tiêu Diêu Minh ta đấu pháp, quyết định quyền sở hữu của mấy chỗ khoáng mạch đỉnh cấp. Điều này thì cũng thôi... Thái Thanh Tông lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn cướp đi quyền tổ chức đấu giá với chúng ta... Phải biết đây chính là tài nguyên lớn nhất của Ly Câu Tiên Thành...
Minh Hoàn Giới cứ một trăm năm tổ chức một lần hội đấu giá toàn giới, Phương Tịch đã sớm nghe thấy, trong lòng hướng tới.
- Mẫn Lão Quỷ của Thái Thanh Tông chính là tu vi Hóa Thần hậu kỳ, bần ni tuyệt đối không phải là đối thủ... Nếu lần này để đối phương thực hiện được, chỉ sợ đối phương sẽ được một tấc lại tiến một thước, có lẽ tiên thành cũng khó giữ được linh mạch!
Tay Truy Nguyệt Thiện Sư bấm phật châu, thở dài nói.