Nàng biết được Vân Kiệt Tử này quan tâm nhất là gì, xem như bốc thuốc đúng bệnh.
Nhưng nàng không ngờ vẻ mặt Phương Tịch vẫn thản nhiên:
- Vậy thì thật đáng tiếc... Có lẽ bản tọa phải tìm chỗ tu luyện khác rồi.
Vì một động phủ tạm thời mà kết thù với một vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ à? Phương Tịch còn chưa ngu như vậy!
Hơn nữa, có Truy Nguyệt Thiện Sư ở đây, dù sao rất nhiều tu sĩ cũng phải cho nàng chút thể diện.
Ít nhất trước khi nữ tử này tọa hóa, Ly Câu Tiên Thành vẫn vững như Thái Sơn, cùng lắm chỉ sống khó khăn hơn.
Đối với Phương Tịch, chỉ cần linh mạch cấp năm không mất, sẽ không tính là chuyện gì lớn.
Truy Nguyệt Thiện Sư thấy vậy, đã sớm đoán được.
Dù sao Vân Kiệt Tử vốn là một tu sĩ một lòng khổ luyện, sao có thể vì thế mà đối địch cùng một vị đồng đạo?
Truy Nguyệt Thiện Sư tự hỏi lương tâm, cho dù là mình cũng tuyệt đối không làm như vậy.
Nàng cười gượng, đặt phật châu trong tay lên trên bàn.
Dưỡng Hồn Mộc chục nghìn năm ngăm đen, mặt ngoài còn khắc vô số phù văn của Phạm Môn, từng viên đều lập lòe ánh sáng màu vàng, thoạt nhìn đặc biệt bất phàm.
- Vòng phật châu này chính là vật quý nhất của bần ni ngoại trừ phật bảo bản mệnh... Bần ni bằng lòng tặng cho đạo hữu!
Truy Nguyệt Thiện Sư chắp hai tay trước ngực nói.
- Thiền sư đúng là quá khách khí...
Phương Tịch cầm lấy vòng phật châu trong tay ngắm nhìn, chỉ cảm thấy từng mùi đàn hương quanh quẩn, tâm thần dường như cũng trở nên bình thản hơn rất nhiều.
Không chỉ có vậy, bên trong thức hải của hắn hình như có thêm một khí tức mát lạnh.
Tuy với thần thức vô cùng mạnh mẽ của hắn bây giờ, chút tác dụng này có hay không cũng vậy, nhưng nếu tích lũy theo năm tháng cũng là một con số không nhỏ.
Nhưng sau khi thưởng thức một lúc, Phương Tịch lại đặt vòng phật châu trở lại.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Truy Nguyệt Thiện Sư, hắn thản nhiên trả lời:
- Đề nghị của thiền sư đúng là khiến bản tọa động lòng, thế nhưng bản tọa đang tu luyện một môn bí thuật, thực sự không có thời gian rảnh... Bởi vậy chỉ có thể xin lỗi.
- Đạo hữu có đạo tâm kiên định, bần ni bội phục.
Đã nói tới mức này, Truy Nguyệt Thiện Sư cũng không có cách nào, chỉ có thể cầm lấy vòng phật châu nhanh nhẹn rời đi.
Chờ đến khi ra khỏi động phủ, nhìn ánh nắng chiếu trên bầu trời, nàng nhất thời ngây người...
...
Trong động phủ.
Phương Tịch nhìn theo hướng Truy Nguyệt Thiện Sư rời đi, im lặng không nói gì.
Hắn không tham lam, cũng không cảm thấy mình chắc hẳn phải nắm giữ tất cả thứ tốt trong tu tiên giới trong tay.
Con người nên thấy đủ làm vui.
Bởi vậy, tuy hắn vô cùng thích vòng phật châu kia, nhưng không đến mức cướp của người khác.
“Quan trọng vẫn là chuyện này hơi khó... Tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, hắn không dùng tới Khô Vinh Huyền Quang cùng với mấy thần thông lớn, muốn thắng vẫn phải tốn chút công sức. Đồng thời cho dù hắn thắng, cũng sẽ tiến vào tầm mắt của Thái Thanh Tông, sau này vẫn có một loạt phiền phức... Lẽ nào chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đi tiêu diệt cả nhà Thái Thanh Tông?”
“Bây giờ Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang đang đến thời điểm quan trọng, một khi nhập môn, nhất định sẽ có hiện tượng thiên địa kỳ lạ, không thích hợp sẽ gây thêm rắc rối...”
Phương Tịch âm thầm suy nghĩ, lại bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện mỗi ngày...
...
Mấyt năm nhanh chóng trôi qua.
Ngày này, một chiếc linh hạm màu xanh như ngọc ầm ầm lao tới bên ngoài Ly Câu Tiên Thành.
- Đó là...
Trong Ly Câu Tiên Thành, một vị tu sĩ ngẩng đầu nhìn chiếc linh hạm kia, bỗng nhiên cảm giác cơ thể cũng đang run rẩy:
- Thái Thanh Thần Lôi Hạm của Thái Thanh Tông! Nghe đồn chiến hạm này có ba trăm sáu mươi lăm Thái Thanh Thần Lôi, mỗi cái đều có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh bị thương nặng, nếu một trăm lôi cùng phát, tu sĩ Hóa Thần cũng phải tạm tránh mũi nhọn...
- Vì sao Thái Thanh Tông điều động chiến hạm này? Chẳng lẽ có nhân vật quan trọng đến, hay muốn tiêu diệt Ly Câu Tiên Thành?
Vừa nghĩ đến đây, không ít tu sĩ rất quyết đoán, lập tức hóa thành độn quang, bỏ lại sạp hàng, cửa hàng, thậm chí đạo lữ đệ tử, độn quang đủ mọi màu sắc bay đầy trời.
- A di đà phật!
Đột nhiên, một giọng nữ vang vọng thiên địa, kèm theo khả năng trấn an lòng người:
- Các vị không cần hoang mang... Các vị đạo hữu Thái Thanh Tông tới thăm hỏi theo thường lệ mà thôi.
Tâm Quang Độn Pháp lóe lên, Truy Nguyệt Thiện Sư đã đi tới trên lầu của cổng thành, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Ha ha... Truy Nguyệt Thiện Sư, nhiều năm không gặp, không biết dạo này có khỏe không?
Trên sàn thuyền Thái Thanh Thần Lôi Hạm, một lão già mặc áo đạo sĩ hiện ra. Trông hắn gầy gò, tóc nửa trắng nửa đen, cắm một cây trâm bằng gỗ mun, có vẻ vô cùng bất kham.
- Mẫn đạo hữu...
Ba vị tu sĩ Nguyên Anh bay tới bên cạnh Truy Nguyệt Thiện Sư, nhìn chăm chú vào lôi chiến hạm giữa không trung:
- Chỉ là đấu pháp, cần gì lái linh hạm này đến?
- Ha ha, nghe nói lúc trước thiền sư đấu pháp với Nguyên Thủy Ma Môn suýt thắng, mặc dù thua cũng quang vinh, lão phu không dám sơ suất.