Thọ nguyên của hắn mới vài vạn năm, liều mạng với tu sĩ như thế, vẫn có chút được không bù mất.
Thời gian mười năm nhanh chóng trôi qua.
Một ngày này, nơi nào đó trong Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Một tế đàn phong cách cổ xưa lẳng lặng đứng sừng sững, trên tế đàn ngồi xếp bằng một tu sĩ mặc hoàng bào.
Người này đầu rất lớn, hơn nữa trụi lủi, chỉ có xung quanh còn vài cọng tóc trắng thưa thớt rủ xuống, nhìn hơi có vẻ cổ quái cùng buồn cười.
Nhưng tu sĩ ở bốn phía lại lẳng lặng đứng sừng sững, không có ai dám nói lớn tiếng.
Bởi vì đây là một tu sĩ Phản Hư!
Hơn nữa còn là trưởng lão của Yêu Nguyệt Tiên Thành, ngày thường tính cách hỉ nộ vô thường, không biết bao nhiêu tu sĩ cấp thấp tránh còn không kịp.
Từng đạo độn quang bay đến, rơi ở trên mặt đất, hóa thành từng vị tu sĩ Hóa Thần tướng mạo khác nhau, vậy mà không có người dưới Hóa Thần hậu kỳ!
Phương Tịch mặc áo xanh, tay cầm phật châu, giống như một người hiền lành, trà trộn ở trong quần tu, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, lộ ra không đáng chú ý.
- Mã tiên tử, Bộ đạo hữu, Khấu đạo hữu...
Hắn nhìn thấy một đoàn thể tu sĩ, ánh mắt lập tức sáng ngời, tiến lên chào hỏi.
Mã tiên tử mặc hồng y, mắt hạnh má đào, ta thấy mà yêu, tu vi Hóa Thần hậu kỳ, chính là người Mã gia trong Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Bộ đạo hữu vóc người rất cao, mặc áo giáp màu xanh, trên đó còn có hoa văn phong cách cổ xưa.
Khấu đạo hữu tu vi cao nhất ở trong ba người, đã đến Hóa Thần viên mãn, mặc đạo bào của đạo sĩ.
Nhìn thấy Phương Tịch đến, Mã tiên tử dẫn đầu thi lễ:
- Nguyên lai là Vương đạo hữu...
Vị lão tổ Vương gia này, trước đó bọn hắn đã gặp mấy lần, cùng một chỗ uống trà luận đạo, xem như có chút giao tình.
Nhưng cũng chỉ như vậy, nếu muốn ở trong thám hiểm tăng thêm người này, là tuyệt đối không thể.
Dù sao ba người liên thủ sớm đã ăn ý, nửa đường lại thêm một người, ngược lại bó tay bó chân, được không bù mất.
Phương Tịch lại hàn huyên vài câu, cũng không đề cập sự tình nhập bọn, ngược lại nói:
- Ba vị đạo hữu, bí cảnh lần này, nếu có địa đồ mới bán ra, không nên quên tại hạ...
- Thì ra là thế...
Mã tiên tử nghe vậy, không khỏi mỉm cười:
- Nguyên lai đạo hữu cược hi vọng ở lần bí cảnh mở ra tiếp theo?
- Đạo hữu lựa chọn như vậy cũng sáng suốt.
Khấu đạo hữu phụ họa nói.
Theo bọn hắn nghĩ, mặc dù lão tổ Vương gia này là Hóa Thần hậu kỳ, nhưng pháp bảo thần thông quả thực bình thường, hơn nữa mặc dù là tu sĩ Hóa Thần viên mãn tiến vào Thái Âm Bí Cảnh cũng chưa hẳn có thể toàn thân trở ra, càng không cần nói thu hoạch được cơ duyên và bảo vật.
Lần này trước thử nước, sau đó tạo mối quan hệ, thăm dò địa hình, hi vọng cược ở lần tiếp theo là cực kỳ hợp lý.
Trên thực tế rất nhiều tu sĩ đi bí cảnh ba lần, bốn lần, cũng chưa hẳn có thể thu được một viên Thái Âm Ngọc Tinh!
- Ai... Lão phu tu vi nông cạn, không sở trường đấu pháp, chỉ có thể cược hi vọng ở đời sau, cũng may Linh Ứng là hảo hài tử...
Phương Tịch cảm khái một tiếng, cáo từ rời đi, lại gia nhập một tiểu đoàn thể khác, đưa ra thỉnh cầu thu mua.
Mấy canh giờ sau, trên quảng trường đã hội tụ hơn mười vị Hóa Thần.
Tu sĩ Phản Hư đầu lớn bỗng nhiên mở mắt, trong mắt như có hai điểm kim quang hiện lên.
Trên bầu trời, một bóng người tách ra tầng mây, chạy như bay tới, là một thanh niên đeo kiếm.
- Nguyên lai là Quảng đạo hữu!
Tu sĩ Phản Hư đầu to cười đứng dậy chào đón.
- Lần này bí cảnh mở ra, phải làm phiền Xích đạo hữu.
Tu sĩ đeo kiếm tu vi Phản Hư sơ kỳ, sau khi nói một câu liền không nói nữa.
Tu sĩ họ Xích cũng lơ đễnh, biết tính tình người này là như vậy, luôn lạnh nhạt.
Hắn đứng dậy, cười rạng rỡ nhìn các tu sĩ Hóa Thần phía dưới nói:
- Trong tay các ngươi đều có Thái Âm Lệnh đấu giá được, chờ lát nữa bí cảnh mở ra, mỗi người cầm tín vật này đi vào... Có một số việc, lão phu cần phải sớm nói rõ ràng, đầu tiên, trong bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, mặc dù là tu sĩ Phản Hư như chúng ta cũng có thể vẫn lạc, sau khi các ngươi tiến vào đều bằng bản lĩnh, sống chết không oán hận!
- Thứ hai là nếu các ngươi gặp nguy hiểm, có thể bóp nát lệnh bài này... sẽ được truyền tống ra bí cảnh.
- Mà mặc kệ có thu hoạch hay không, sau ba tháng, bí cảnh thống nhất đóng lại, bất kỳ tu sĩ nào cũng sẽ bị truyền tống ra.
Lời nói của tu sĩ họ Xích vang lên bên tai mỗi người.
Phương Tịch rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong lòng thì chắc chắn.
Bí cảnh này có yêu cầu với người tiến vào, vị Phản Hư sơ kỳ này, làm không tốt có thể chiếm mười thậm chí trăm danh ngạch Hóa Thần...
Mà Yêu Nguyệt Tiên Thành, hẳn không cách nào giám thị nhất cử nhất động của tất cả tu sĩ trong bí cảnh...
- Như vậy, mở ra đi!
Tu sĩ họ Xích nói xong, lúc này hai tay bấm niệm pháp quyết.
Nguyên khí thiên địa chấn động mãnh liệt, không ngừng rót vào tế đàn dưới người hắn.