- Đích thật là vết nứt hư không, bất quá đường hầm hư không trong đó vững chắc hơn, gặp phải nguy hiểm cũng ít hơn rất nhiều.
Phương Tịch nói.
Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn về phía Vân Hi tiên tử, Liễu Tự, còn có Tiểu Thanh.
Ở trên người hắn, còn có một Động Thiên Chi Bảo do Cửu Châu giới chế tạo, mang theo rất nhiều linh thực và linh sủng.
Đại Thanh đã đột phá cấp bốn thượng phẩm xen lẫn ở trong đó.
Dựa theo pháp tắc thiên địa, trừ cỏ cây khoáng thạch cùng đồ vật không có mở linh trí, bất luận sinh linh gì nếu không đạt tới Hóa Thần kỳ, tiến vào thông đạo phi thăng, sẽ ở trong nháy mắt tiến vào Địa Tiên giới, bị lực lượng giới diện nghiền nát...
Trừ khi như Đại Thanh, là linh thú ký kết khế ước, có thể được chủ nhân che chở.
Lúc này, trong Động Thiên Chi Bảo, một con Lục Sơn Quy mặt mũi tràn đầy kích động:
- Không nghĩ tới... Theo lão gia lâu như vậy, lão gia còn nhớ rõ thuộc hạ...
Hắn cũng là linh sủng của Phương Tịch, đồng thời trước đó một mực trông coi Phỉ Thúy Đảo, không có công lao cũng có khổ lao, lần này được Ngoại Đạo Hóa Thân thuận tay mang theo.
Đang mặt mũi tràn đầy cảm động, một con Giao Long to lớn hạ xuống, một trảo đặt ở trên mai rùa.
- Thanh đại ca...
Lục Sơn Quy lập tức đổi thành vẻ nịnh nọt.
Thanh Giao này đi theo chủ nhân thời gian lâu nhất, nghe nói thời điểm Luyện Khí kỳ liền chủ động đầu nhập, về sau ở trên Phỉ Thúy Đảo sinh ra không ít huyết mạch Giao Long.
Bây giờ đi theo cùng nhau phi thăng, tính cách hiếp yếu sợ mạnh nhất!
Ỷ vào tu vi cấp bốn thượng phẩm, cũng chỉ dám khi dễ tiểu ô quy như hắn!
Lục Sơn Quy giận mà không dám nói gì, dứt khoát làm rùa đen rút đầu, tứ chi lùi vào vỏ, mặc cho Đại Thanh chà đạp mai rùa...
Cách đó không xa, Xích Luyện Ma Tôn uể oải ngáp một cái, ngồi nhìn Đại Thanh diễu võ giương oai.
Ngoài động phủ.
Tiểu Thanh cười hì hì nói:
- Chủ nhân, ta trời sinh am hiểu thao túng lực lượng hư không, tuyệt đối là một giúp đỡ lớn!
- Thôi được, ngươi đã không muốn ở trong động phủ nhẹ nhõm phi thăng, thì ở ngoài đi...
Phương Tịch thở dài.
Nếu hắn ở trong động phủ nhét tu sĩ khác, khẳng định sẽ bị lực lượng giới diện nghiền nát.
Trừ khi... là linh sủng khế ước, hoặc bản thân có tu vi Hóa Thần!
Bởi vậy trên lý luận, ba nữ đều có thể tiến vào trong động phủ, để Phương Tịch một mình đối kháng phong bạo hư không, sau đó bình an phi thăng Địa Tiên giới.
Chỗ xấu là nếu Phương Tịch không được, các nàng sẽ bị phong bạo hư không lôi cuốn, không biết thổi tới đâu, hoặc trực tiếp tan xương nát thịt...
Xích Luyện Ma Tôn là Ma tộc, đi thông đạo của Nhân tộc phi thăng, vừa lên chỉ sợ sẽ bị đánh chết tươi.
Bởi vậy chỉ dám trốn ở trong Động Thiên Chi Bảo, chờ đợi Phương Tịch vụng trộm thả nàng.
- Đã như vậy!
Hai tay Phương Tịch bấm niệm pháp quyết, một mộc luân hiện lên.
Mộc luân không ngừng biến lớn, giống như một chiếc thuyền con, gánh chịu hắn cùng ba nữ, muốn xông vào trong khe hở hư không.
Thời điểm hắn rời đi, Vân Hi tiên tử phảng phất như cùng hắn tâm hữu linh tê, nhìn về phía nơi nào đó ở ngoài sông băng.
- Sư tôn... Đảo chủ... Lên đường bình an!
Thủy Linh Tâm mặc áo xanh, giống như một gốc Thanh Liên, yên lặng thi lễ.
Nhìn thấy một màn này, Phương Tịch không cố kỵ nữa, thét dài một tiếng, mộc luân nở rộ quang huy hai màu, xông vào vết nứt hư không.
Ong ong!
Phi Thăng Đài oanh minh, từng viên linh thạch cực phẩm nổ tung, cứ như vậy hóa thành bột mịn.
Vết nứt hư không chậm rãi tiêu tán.
- Long Ngư Đảo Chủ cùng mấy tu sĩ Hóa Thần kia rời đi...
Nguyên Anh đại tu sĩ cầm đầu mặt mũi tràn đầy vui mừng:
- Nhân Gian giới này, chung quy là thiên hạ của Băng Thần Cung ta!
Vị tu sĩ Nguyên Anh này còn chưa nói xong, lại cảm giác giữa thiên địa mát lạnh.
Sưu sưu!
Từng đạo thần quang Thủy hành hiện lên, hóa thành Tam Xoa Kích màu xanh thẳm!
- Không!
Hắn biến sắc, há mồm phun ra một khiên tròn kim quang lóng lánh.
Linh bảo này ở trong tu sĩ Nguyên Anh kia cũng coi như uy danh hiển hách, lực phòng ngự kinh người.
Nhưng ở trước mặt Tam Xoa Kích, lại bị một kích phá nát, lực lượng cực hàn phong tỏa nhục thân của hắn, liên đới Nguyên Anh cũng bị đông kết ở trong khí hải!
Bên người vị đại tu sĩ này, mấy vị tu sĩ Nguyên Anh khác mang theo thần sắc hoảng sợ, đều biến thành tượng băng!
Lam quang lóe lên, Thủy Linh Tâm xuất hiện ở bên cạnh mấy người, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Rầm rầm!
Những tượng băng này hóa thành bột phấn, ầm vang tiêu tán.
Làm xong hết thảy, thần sắc của Thủy Linh Tâm không thay đổi, khống chế linh lực thiên địa, độn quang nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, đi tới Đại Tuyết Sơn của Băng Thần Cung!
Vù vù!
Dưới chân Đại Tuyết Sơn, vô số phàm nhân và tu sĩ ngẩng đầu, nhìn thấy một cự nhân màu lam đỉnh thiên lập địa, giơ cao Tam Xoa Kích, hung hăng đập xuống!
Trận pháp hộ sơn của Đại Tuyết Sơn rên rỉ, tầng tầng sụp đổ.
Trong một động phủ, truyền đến thanh âm tức hổn hển của lão tổ Bạch gia:
- Thủy Linh Tâm... Ngươi muốn không chết không thôi với Băng Thần Cung ta?