- Dù như vậy, Hóa Thần không chú ý cũng có thể vẫn lạc...
Phương Tịch đang muốn tiếp tục trò chuyện vài câu, bỗng nhiên biểu lộ thay đổi.
Vân Hi tiên tử cũng giật mình, tố thủ vung lên.
Hai thanh phi kiếm màu đen bay vào động phủ, phân biệt rơi vào trên tay Phương Tịch và nàng.
Thần thức quét qua, Phương Tịch bật cười:
- Nguyên lai là Cuồng Thao cư sĩ... Nếu hắn mời, thì nên đi một chuyến.
Phương Tịch nói, Vân Hi tiên tử cũng không có dị nghị.
Hai người hóa thành độn quang, bay đến động phủ của Cuồng Thao cư sĩ.
Động phủ này bị hắn cải tạo, lại có một tửu trì mới, tản mát ra mùi rượu nồng đậm, chỉ là nhục lâm đã biến mất không thấy gì nữa.
- Phương đạo hữu, Vân Hi đạo hữu...
Cuồng Thao cư sĩ mặc ma giáp đen kịt, khí thế hung ác hơn trước đó rất nhiều.
Mà ở bên cạnh hắn, Hóa Thần viên mãn Tu Tình Tử, cùng nữ tu họ Bồ yên thị mị hành đều có mặt.
- Cuồng Thao cư sĩ mời, không biết là làm chuyện gì?
Bây giờ tình huống khẩn cấp, nhìn thấy người tới không sai biệt lắm, Phương Tịch trực tiếp mở miệng hỏi.
- Ha ha... Cũng không có gì, chỉ muốn mời các vị đạo hữu trợ giúp, giải quyết một hoang thú mà thôi!
Cuồng Thao cư sĩ vung tay lên, pháp lực bay ra, hóa thành một màn ánh sáng:
- Đây là tràng cảnh mà đội ngũ của ta tuần tra gặp phải...
Phương Tịch tập trung nhìn vào, chỉ thấy trong rừng cây mênh mông, có một hồ lớn trong suốt như gương.
Mà trong hồ nước, bỗng nhiên hiện ra hai sừng hươu vô cùng to lớn...
Trên sừng hươu còn có vô số phân nhánh, mỗi một cây phân nhánh đều dài hơn mười trượng, trên đó sinh trưởng cây cối, còn có các loại yêu thú loài chim nghỉ lại, giống như một đảo hoang.
Dưới sừng hươu, một hoang thú hình hươu giống như núi cao xuất hiện.
Nó nổi giận gầm lên, trên sừng hươu có từng đạo hào quang xanh biếc bay ra, từng tu sĩ Nguyên Anh vẫn lạc...
- Đây là khu vực ta phụ trách nhiệm... Trong đó lại có hoang thú Mộc Ngạn chiếm cứ, nếu không thể tiêu diệt, chỉ sợ thống lĩnh không dễ chịu, bởi vậy còn phải mời các vị đạo hữu trợ giúp...
Cuồng Thao cư sĩ thành khẩn nói.
- Mộc Ngạn...
Phương Tịch nhìn hoang thú tương tự con nai kia, không khỏi hứng thú:
- Mặc dù thần thông Mộc thuộc tính sắc bén, nhưng cũng chỉ là Hóa Thần hậu kỳ, đạo hữu lại không bắt được?
Cuồng Thao cư sĩ cười khổ trả lời:
- Nếu Mộc Ngạn này không phải một con, mà là một đám thì sao?
- Một đám hoang thú Mộc Ngạn?
Bồ tiên tử mím môi:
- Vận khí của đạo hữu thật đúng là...
- Hắc hắc, có câu phúc họa tương y, Mộc Ngạn là hoang thú Mộc thuộc tính thuần túy, nơi nó ở, thừa thãi các loại linh dược...
Tu Tình Tử vẫn mặc trường bào lôi thôi, vuốt râu nói:
- Đồng thời nội đan của nó, cùng da thịt, sừng hươu, máu hươu... Đều là tài liệu trân quý, đặc biệt là sừng hươu, có thể luyện chế Lộc Nguyên Đan, còn có máu hươu, hắc hắc....
Cuồng Thao cư sĩ nhìn Phương Tịch, cũng lộ ra nụ cười mập mờ.
Phương Tịch thì có chút im lặng.
Làm Đan Đạo tông sư, hắn tự nhiên biết máu hươu đại bổ dương khí, nếu có nam tu không cẩn thận gặp phải Ma Nữ hoặc tinh quái gì đó thải dương bổ âm, thời điểm thoát dương hấp hối, dùng một viên đan dược do máu hươu luyện chế, vậy thì có khả năng khởi tử hồi sinh.
Thậm chí nó có thể khiến nam tu hùng phong vĩnh cố, mặc dù đơn đấu mấy chục tiểu tỷ tỷ tu luyện mị thuật cũng có thể đánh đối phương tơi bời....
- Không biết các vị ý như thế nào, nếu giúp đỡ, như vậy vật liệu trên người Mộc Ngạn, cùng linh dược xung quanh, tự nhiên theo cống hiến phân phối....
Cuồng Thao cư sĩ nói:
- Ta còn có thể lấy ra một loại đan dược tăng tiến pháp lực của tu sĩ Hóa Thần... đại bộ phận tài liệu chính của nó, đều có thể tìm được ở phụ cận Mộc Ngạn....
- Lại còn có loại đan phương này? Tiểu muội tự nhiên phải đi.
Bồ tiên tử mừng rỡ.
- Đan phương Hóa Thần, đã vô dụng với lão phu.
Tu Tình Tử bình chân như vại nói:
- Bất quá tinh huyết của Mộc Ngạn, lão phu lại muốn cầm một chút đi cất rượu....
Phương Tịch làm Nhưỡng Tửu Sư không tính quá tinh thông, cũng biết tu tiên giới có mấy loại tửu phương rượu máu hươu, phần lớn được sử dụng ở trong các thanh lâu.
Không nghĩ tới trong Địa Tiên giới cũng có loại tập tục này.... Quả nhiên tu tiên giả không phải tiên, vẫn là người?
Hắn và Vân Hi tiên tử liếc nhau, nói:
- Nếu như vậy, chúng ta cũng nguyện ý giúp một tay...
- Tốt, công việc này nên sớm không nên trễ, chúng ta xuất phát đi!
Cuồng Thao cư sĩ mừng rỡ nói.
- Hiện tại?
Vân Hi tiên tử kinh ngạc.
- Ai.... ta là lâm thời trở về, sau khi tìm được giúp đỡ, còn phải đi khu vực Mãng Hoang Sâm Lâm kia thanh lý tiếp!
Trên mặt Cuồng Thao cư sĩ hiện ra vẻ u sầu.
Mãng Hoang Sâm Lâm.
Từng con Mộc Ngạn nhàn nhã dạo bước, ăn cỏ....
Cách đó không xa, một tu sĩ Nguyên Anh khoác trên người một tầng lụa mỏng, trốn ở phía sau một gốc cổ thụ run rẩy.